Tiểu Sát Tinh 2

Chương 30: Trận luân đấu sinh tử





–—
Nữ lang cất tiếng như ngọc rót:
- Ngươi là Tần Bảo?
Tần Bảo gật đầu:
- Không sai!
Nữ lang hỏi tiếp:
- Phụ thân ngươi là lão Thần Châu kỳ hiệp Tần Quỳnh?
Tần Bảo gật đầu:
- Không sai!
- Tổ phụ ngươi là lão Thiên Tà Đại Ma Tôn Tần Trì?
- Không sai!
Tần Bảo đã lấy lại được sự bình tâm nên ứng đáp một cách khẳng khái.
Nữ lang gật đầu:
- Ngươi đang đi tìm cứ địa bản giáo với ý định giết Thái Quân giáo chủ báo thù cho phụ thân ngươi, có đúng vậy không?
Tần Bảo gật mạnh đầu:
- Đúng. Ta đang trên đường tìm tên Thái Quân giáo chủ, báo thù cho gia phụ.
Nữ lang hừ nhạt:

- Ngươi có biết công lực của Thái Quân bản giáo cao thâm tới độ nào hay không, lại đòi gặp người báo thù?
Tần Bảo lạnh lùng:
- Ta không cần biết công lực của hắn cao thâm đến đâu, ta tìm hắn để đấu một trận tử sanh phân tài cao thấp và cũng để rửa mối huyết thù.
Bỗng nữ lang cất lên một loạt cười trong trẻo. Loạt cười như chuỗi ngọc va chạm vào nhau, âm thanh êm tai nhưng nghe rờn rợn.
Giọng cười như ngạo mạn một kẻ điên cuồng, không biết thân phận của mình.
Tần Bảo nhướng cao đôi mày:
- Nương tử cười gì?
Cho dù là kẻ thù nhưng nữ lang thiếu giáo chủ là một nữ nhân, Tần Bảo không thể nào gọi bằng ngươi mà phải dùng từ nương tử cho đúng phép lịch sự.
Nữ lang thôi cười, ánh mắt nhìn gắn vào gương mặt ngọc của Tần Bảo không chớp.
Nàng nói:
- Ta cười cho sự ngu ngốc, điên cuồng của ngươi, không hiểu trời cao đất dày là gì cả.
Nữ lang hỏi:
- Hãy nghe ta hỏi. Công lực của ngươi đến nay được bao nhiêu mà đòi đấu với Thái Quân giáo chủ của bản giáo?
Tần Bảo khảng khái:
- Dù công lực của tên Thái Quân giáo chủ các người cao thâm tới mức độ nào ta vẫn muốn đấu với hắn một phen sinh tử, hoặc ta chết, hoặc ta trả được mối huyết thù.
Nữ lang chớp mắt:
- Tần Bảo! Ngươi có hiểu hiện nay thân ngươi như cá chậu chim lồng hay không? Sao lại còn cường ngạnh trước Cực Hình đường của bản giáo?
Tần Bảo chớp mắt:
- Các ngươi thừa cơ hội ta say bất tỉnh trong khách trọ lén lút vào điểm huyệt mới bắt được ta chứ ta chưa phải là một kẻ thua trận.
Chàng dõng dạc:
- Hành vi đê tiện của các ngươi không xứng đáng với một đại giáo phái như từ trước tới nay các ngươi đã từng huênh hoang trên chốn giang hồ.
Ánh mắt của nữ lang lay động nhiều lần, nghĩ ngợi một lúc khẽ gật:
- Được rồi. Ngươi là một gã thiếu niên ngu ngốc, coi dưới mắt không người. Ta sẽ ban cho ngươi một ân huệ cuối cùng trước khi ngươi chết, để không còn tự phụ vào võ công của ngươi nữa.
Tần Bảo ngạc nhiên:
- n huệ gì?
Nữ lang đáp:
- Ta ban ân huệ cho ngươi đấu với một số thuộc hạ cấp dưới nhất của bổn giáo, xem ngươi có thẳng nổi bọn chúng hay không mà lại dám trèo cao, đòi đấu với Thái Quân.
Tần Bảo thầm mừng, vì nếu giao đấu tất nhiên thân thể chàng sẽ được tự do có thể tùy cơ ứng biến.
Chàng gật đầu:
- Ta sẵn sàng chấp nhận điều đó.
Tên đại hán bịt mặt cao lêu nghêu đứng dưới bậc thềm vòng tay:
- Bẩm thiếu giáo chủ…
Nữ lang phẩy bàn tay ngọc, cắt ngang câu nói của tên đại hán cao lêu nghêu:
- Quyền lực ở trong tay ta. Đây là chủ ý của ta muốn như vậy, phó tổng lãnh chớ nên can dự

Tên đại hán bịt mặt đứng phía phải khom lưng:
- Bẩm thiếu giáo chủ, nhưng trong…
Nữ lang nhìn tên đại hán quắc mắt:
- Ta đã nói với phó tổng lãnh rồi. Lời nói của thiếu giáo chủ cũng như Thái Quân giáo chủ, khi nói ra kẻ thuộc hạ phải tuyệt đối thi hành, tổng lãnh chưa hiểu ra điều đó hay sao chứ?
Tên đại hán tổng lãnh sợ hãi:
- Thuộc hạ càn rỡ, xin thiếu giáo chủ lượng tình tha thứ cho!
Hắn đứng yên không dám nói thêm một lời nào nữa.
Hắn đưa mắt nhìn tên phó tổng lãnh, trong khi tên phó tổng lãnh cũng vừa nhìn lại.
Ánh mắt hai tên đại hán có vẻ bất bình về cách xử lý lạ lùng của nữ lang thiếu giáo chủ.
Nhưng bọn chúng là thuộc cấp, kỷ luật Đoạn Hồn giáo vô cùng khắc nghiệt, cãi lệnh sẽ chịu lấy cực hình thảm khốc dù nhân vật đó ở đẳng cấp nào.
Tần Bảo cười thầm trong bụng về cử chỉ nhu nhược của hai tên đại hán trước một nữ lang, nhưng vẫn giữ nguyên sắc diện bình thản không để lộ ra ngoài.
Chàng ngấm ngầm vận chân khí điều hòa các huyệt đạo trong cơ thể trước lúc giao đấu với bọn cao thủ Đoạn Hồn giáo.
Nhìn bốn tên đại hán bịt mặt đứng dưới bậc thềm chót, nữ lang truyền lệnh:
- Tứ vị sát thủ hãy tuần tự đấu nhau với gã Tần Bảo, cấm sử dụng kịch độc hạ đối phương!
Bốn tên đại hán chính là tứ đại sát thủ cùng vòng tay cung kính, rập nhau:
-Tuân lệnh thiếu giáo chủ!
Bốn tên sát thủ lần lượt bước ra phía ngoài xa đại điện, giữa Cực Hình đường rộng lớn mênh mông.
Bọn chúng chuẩn bị chờ giao đấu với Tần Bảo.
Nữ lang quay sang ả thiếu nữ áo xanh phía trái ra lệnh cho tên sát thủ đứng gần Tần Bảo:
- Ngươi hãy tháo sợi xích cho gã!
Tên sát thủ bịt mặt ứng thính, lập tức tháo bỏ sợi xích sắt trên tay Tần Bảo.
Nữ lang quay sang ả thiếu nữ đứng bên phải:
- Phụng Nghi! Ngươi hãy xuống đấu trường trao thanh trường kiếm của ngươi cho gã.
Thiếu nữ tên Phụng Nghi ứng thính rút thanh trường kiếm bên lưng ra nhanh nhẹn bước xuống bậc thềm tới trước mặt Tần Bảo.
- Nhận kiếm!
Tần Bảo lẳng lặng tiếp lấy thanh trường kiếm trong tay Phụng Nghi, trở lại chỗ bốn tên sát thủ đang đứng chờ.
Lão nhân đứng dưới bậc thềm và hai tên tổng lãnh, phó tổng lãnh sát thủ tránh giạt ra hai phía cho nữ lang giám sát trận đấu giữa bốn tên đại sát thủ và Tần Bảo.
Cực hình đường lặng phắt, tất cả cặp mắt đổ dồn về phía đấu trường.
Nữ lang dõng dạc:
- Trận đấu khai diện, bắt đầu từ đệ tứ đại sát thủ.
Tên sát thủ đứng hàng thứ tư ứng thính:
- Tuân lệnh thiếu giáo chủ!
Hắn bước tới ba bước đối diện với Tần Bảo khoảng một trượng, thanh đoản đao sáng ngời nắm chắc trong tay.

Ba tên sát thủ kia đứng ngoài mắt nhìn vào trận đấu sắp diễn ra.
Nữ lang, lão nhân vận trường xám và hai tên tổng lãnh, phó tống lãnh nhìn vào mặt Tần Bảo.
Tần Bảo hiểu ngay nữ lang sử dụng thế liên hoàn đấu cho bốn tên sát thủ đấu trước với chàng, kế đó là hai tên tổng lãnh và phó tổng lãnh, có thể sau cùng là nàng.
Chàng đấu qua sáu trận cùng bốn tên đại sát thủ và hai tên tổng lãnh, phó tổng lãnh kia, tất nhiên sức khỏe đã hao mòn, cuối cùng ả xuất trận sẽ thắng chàng một cách hết sức dễ dàng.
Chàng bại trận tánh mạng sẽ chẳng còn.
Tần Bảo nghĩ thầm:
- Từ ngày ra chốn giang hồ đến nay ta chỉ sử dụng chưởng pháp, chỉ lực, chưa từng dùng đến kiếm pháp dù có học được hai chiêu sơ đẳng. Nay đấu kiếm là sở đoản của ta, vậy ta hãy lấy nội lực làm chuẩn đánh thật mạnh, thật nhanh hạ sát bốn tên sát thủ này trước là thượng sách.
Nghĩ xong, Tần Bảo nắm chặt thanh trường kiếm, mắt nhìn gắn vào mặt tên sát thủ.
Nữ lang lớn tiếng:
- Khai đấu!
Đệ tứ sát thủ vung thanh đoản đao một vòng quát:
- Tiếp chiêu!
Thanh đoản đao trong tay tên đệ tứ đại sát thủ lại khoa một vòng chém vút vào mặt Tần Bảo nhanh như chớp.
Vừa xuất chiêu đầu, tên đệ tứ sát thủ đã hạ độc thủ, ý chừng hắn định đánh ngã Tần Bảo chỉ trong một chiêu để được nữ lang khen thưởng.
Tần Bảo không chút chậm trễ, vận sáu thành nội lực, vạch trường kiếm nửa vòng trước mặt đón lấy thanh đoản đao của đệ tứ sát thủ…
Một tiếng soảng vang lên chát chúa, một đóa hoa lửa tóe ra.
Đệ tứ sát thủ lui ra sau hai bước, bàn tay tê chồn như vừa bị sét giật nhằm.
Tần Bảo vẫn còn đứng yên vị trí, thần thái thản nhiên như xưa.
Dĩ nhiên, tên đệ tứ sát thủ đã thua Tần Bảo một chiêu đầu.
Ba tên sát thủ và hai mươi tên sát thủ đứng phía ngoài thảy đều xôn xao lên khi thấy đồng bọn bại trận trước một gã thiếu niên tuổi mới vừa mười tám, mười chín.
Lão nhân vận trường xám và hai tên tổng lãnh, phó tổng lãnh sát thủ trố sau luồng mắt nhìn Tần Bảo. Ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Nữ lang vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn gắn vào gương mặt ngọc của Tần Bảo không thấy xúc động.
Đắc thủ chiêu đầu, hùng khí bốc đầy trên gương mặt ngọc, Tần Bảo bước tới một bước, cất trường kiếm lên hét:
- Trả chiêu!
Chàng vận thêm hai thành cho đủ tám thành, vung trường kiếm vạch tới đệ tứ sát thủ, ánh kiếm nhanh hơn cả sét giật lưng trời.
Tần Bảo quyết đánh ngã đệ tứ sát thủ ở chiêu này để còn đấu nhau cùng ba tên sát thủ đang chờ.
***