Tiểu Sát Tinh 2

Chương 121: Lọt vào trùng vây





–—
Trăng thanh gió mát, cảnh sắc mơ màng, dãy núi Kỳ Sơn đẹp kỳ bí lạ lùng
Tứ bề dãy núi cây cỏ im lìm say ngủ dưới bóng trăng thanh.
Tần Bảo cho con bạch mã đi chậm chạp, mắt ngắm lên các đỉnh núi cao ngất trời.
Trên đầu chàng những bầy ác điểu ăn đêm bay ngang qua cất tiếng kêu hoạc hoạc …
Tới một hang đất rông chừng vài mẫu, vừa lọt qua ghềnh đá từ vách núi, thình lình bên tai Tần Bảo nghe có tiếng quát tợ chuông rền:
- Đứng lại.
Tần Bảo giật mình, dừng phắt con bạch mã lại đưa mắt nhìn về hướng có tiếng quát để xem là ai.
Năm bóng người to lớn từ trên hai gộp đá cao mười trương rơi là là xuống đất.
Thân pháp năm người này quả nhiên cao thâm thông thể tưởng.
Năm người này chặn ngang trước đầu con bạch mã
Sau đó một loạt người có tới hàng trăm từ bốn bề xuất hiện.
Dĩ nhiên Tần Bảo đã lọt vào trùng vây của bọn người này.
Tần Bảo phóng mắt nhìn kỹ năm người chặn trước đầu ngựa là một lão hoà thượng mặc áo cà sa tuổi trạc ngũ tuần, bốn người kia là bốn vị lão nhân mặc áo đạo nhân tuổi chừng năm mươi.
Lão hoà thượng đúng giữa mang Phật hiệu của môn phái Thiếu Lâm, còn bốn lão đạo nhân chàng chưa rõ thuộc môn phái nào.

Bốn bề tám hướng có tất thảy bảy mươi tám người vừa là lão nhân vừa là đạo sĩ.
Mỗi người đều cầm thiên trượng bảo kiếm, đoản đao trong tay khí thế cực kỳ hùng liệt.
Tần Bảo khẽ thầm:
- Trận đại ác chiến sắp diễn ra rồi.
Dù vậy Tần Bảo vẫn còn ngồi trên lưng con bạch mã cách chừng năm trượng.
Lão hòa thượng đứng giữa bốn lão đạo nhân niệm câu Phật hiệu:
- A di đà phật!. Tiểu thí chủ là tiểu sát tinh Tần Bảo phải không?-
Tần Bảo lạnh lùng:
- Không sai, tiểu bối chính là tiểu sát tinh Tần Bảo
Danh hiệu Tiểu Sát Tinh Tần Bảo hiện nay e vang rền như sấm trên chốn giang hồ, chẳng còn một cao thủ nào trong hai đạo hắc bạch không biết tên chàng.
Tần Bảo thấy danh từ đó cũng hay nên vẫn tự xưng là tiểu sát tinh Tần Bảo.
Theo chàng ngôn từ chẳng có gì đáng kể, quan trọng hay không là ở nơi hành động thiện ác của con người.
Lão hoà thượng đứng giữa cất giọng từ hoà:
- A di đà phật!. Bần tăng là Bát Độ thiền sự, đại thập pháp của phái Thiếu Lâm...
Quay sang trái Bát Độ thiền sư tiếp:
- Nhị vị đạo hữu này là Mộc Tùng đạo trưởng môn phái Võ Đang, Thiên tâm đạo sĩ phái Côn Luân...
Quay sang phải Bát Độ thiền sư tiếp:
- Còn hai vị đạo hữu này là Vô Trường đạo sư thuộc phái Thanh Thành, Trường Thọ chân nhân phái Điểm Thương...
Nhìn Tần Bảo bằng ánh mắt chớp rực tinh quang, Bát Độ thiền sư với một giọng hiền từ:
- Tiểu thí chủ, bọn bần tăng chờ thí chủ nơi đây đã ba ngày ba đêm quả là hữu duyên thâm thâm vi diệu..
Hiểu ngay sắp có biến cố, nhưng Tần Bảo vẫn ngồi trên lưng con bạch mã không tỏ một chút sợ hãi.
Chàng cất cao giọng:
- Chư vị cao tăng chờ tiểu bối ở nơi đây có chuyện gì hay không ?
Bát Độ thiền sư nói:
- Bọn bần tăng chờ tiểu thí chủ ở nơi này để thỉnh mời tiểu thí chủ tới tệ tự Thiếu Lâm một phen
- Môn phái Thiếu Lâm là nhà Phật, đức cao vọng trọng, đạo hạnh cao siêu, còn tiểu bối là kẻ phàm phu tục tử, thân hình ô trọc làm sao dám tới Phật đài bái kiến Phật gia, xin đại hòa thượng miễn thứ.
Bát Độ thiền sư ôn tồn:
- Bọn bần tăng là những kẻ thi hành phật lệnh, chỉ có việc thỉnh mời chứ không có quyền xử trí, xin tiểu thí chủ đi theo bọn bần tăng đến tệ tự gặp các vị cao minh

Tần Bảo thoái thác:
- Tiểu bối đang có chuyện cấp bách cần phải đi ngay từ bây giờ, không thể vâng theo lời của lão thiền sư được. Xin thiền sư lượng thứ cho.
Mộ Tùng đạo trưởng lên tiếng:
- Bát Độ thiền sư đạo hữu đã hết lời cùng tiểu thí chủ, nếu tiểu thí chủ cứ mãi bát ngộ chỉ sợ e không khỏi tổn hại đến thân. Bần đạo có lời nói trước để sau đó không có gì ân hận nữa
Vèo. Nhanh hơn vì sao xẹt. Tần Bảo ròi khỏi lưng ngựa tới đứng trước mặt năm vị lão nhân.
Chàng quắc mắt:
- Lão đạo nhân đừng dọa dẫm vô ích. Giả nếu ta không đi theo chư vị, thì chư vị sẽ hành động như thế nào ?
Mộ Tùng đạo trưởng dõng dạc:
- Nếu tiểu thí chủ cương ngạnh không chịu nghe theo lời bọn bần đạo, bắt buộc bần đạo phải nhọc công, đưa tiểu thí chủ tới chùa Thiếu Lâm cho chư vị chưởng môn nhân xử lý
Tần Bảo nghĩ thầm:
- Ta chớ nên nóng nảy, hãy bình tĩnh xem các lão trọc này muốn gì rồi sẽ hành động cũng chẳng muộn
Chàng hạ thấp giọng:
- Trước khi tiểu bối đến quí tự, chư vị chưởng môn có gì chỉ giáo lại sai bảo chư vị khổ cực từ ngàn dặm xa xôi tới đây tìm tiểu bối
Nghĩ rằng Tần Bảo đã nhân nhượng trước thế lực của năm môn phái, Bát Độ thiền sư đổi giọng:
- A di đà phật !. Tiểu thí chủ đã muốn biết bần tăng thấy không cần phải giấu giếm làm gì. Chư vị chưởng môn nhân sai bảo bọn bần tăng tìm tiểu thí chủ có hai việc cần biết
Tần Bảo hỏi lại:
- Hai việc gì xin lão thiền sư nói cho tiểu bối được rõ
- A di đà phật. Thứ nhất là chuyện năm xưa tổ phụ của tiểu thí chủ đã sát hại ba vị chưởng môn nhân Thiếu Lâm, Côn Luân và Thanh Thành, chư vị chưởng môn nhân đời sau này muốn gặp tiểu thí chủ để có vài lời khuyên bảo.
Tần Bảo hỏi:
- Còn chuyên thứ hai thế nào xin thiền sư hãy nói luôn-
Bát Độ thiền sư trầm tĩnh
- A di đà phật. Còn chuyện thứ hai, chư vị chưởng môn nhân muốn biết thanh Mạc Da Hùng Kiếm hiện nay đang thất lạc ở nơi nào, nếu tiểu thí chủ có bảo kiếm đó hãy mạng tới giao nạp cho Thiếu Lâm cất vào Tàng Kinh các để khỏi rơi vào bọn ác đạo khuấy nhiễu bạch đạo võ lâm
Bỗng Tần Bảo ngửa mặt lên trời cất tiếng cười khanh khách.
Giọng cười vừa ngạo mạn vừa dè bỉu những người đang đứng trước mặt chàng.
Bát Độ thiền sư cau cặp lông mày bạc:
- Tiểu thí chủ cười chuyện gì?
Tần Bảo thôi cười, cất giọng lạnh băng:
- Tiểu bối cười cho chư vị dấu đầu lòi đuôi, bề ngoài bảo là thỉnh mời tiểu bối tới quí tự để có vài lời khuyên bảo, lời rất từ hòa, nhưng bên trong chư vị có tham vọng chiếm đoạt bảo vật của nội tổ của tiểu bối năm xưa, lấy cớ nội tổ giết ba vị chưởng môn nhân Thiếu Lâm, Côn Luân và Thanh Thành để lừa phỉnh tiểu bối đến đó thực hiện tham vọng của mình.
Mộ Tùng đạo trưởng nổi giận:

- Tiểu thí chủ muốn nói bần đạo muốn bảo vật gì của thí chủ?
Tần Bảo lạnh băng:
- Cái tham vọng của ba đại môn phái hiện nay là định chiếm đoạt thanh Mạc Da Hùng Kiếm, có đúng không nào?
Chàng nghiêm mặt nhìn Mộ Tùng đạo trưởng tỏ sự khinh miệt, coi thường.
Bát Độ thiền sư thất sắc:
- A di đà phật. tiểu thí chủ không nên lộng ngôn mà đắc tội với nhà phật. Bây giờ bần tăng hỏi thí chủ một lần cuối cùng: tiểu thí chủ có chịu đi theo bọn bần tăng hay không?
Tần Bảo lắc đầu:
- Tiểu bối đã nói rõ rồi, hiện nay tiểu bối đã có chuyện cấp bách phải đi, không thể nào làm theo lệnh của chư vị được.
Bát Độ thiền sư gật đầu:
- Được
Lão hòa thượng cùng bọn lão nhân lui về phía sau hai mươi trượng.
Bát Độ thiền sư dõng dạc. Vừa bao vây Tần Bảo vào chính giữa theo thế bát quái trận đồ.
Bát Độ thiền sư quát:
- Động thủ
Mười tám cây thiền trượng nặng trăm cân vung lên. Hốt gió ào ào từ bốn bề, tám hướng nhằm vị trí Tần Bảo.
Tần Bảo hét lên một tiếng thị uy, song chưởng cất lên xuất chiêu lập tức.
Hàng trăm bóng chưởng kèm theo kình khí vùn vụt qua tám hướng, ngăn chặn bóng trượng của mười tám tên hòa thượng trung niên.
Kình phong ào ào đua nhau lên không trung, bóng người tới lui nhanh như chớp.
Nháy mắt đã qua hai mươi hiệp, hai bên giữ thế quân bình chưa phân thắng bại.
Bên phía mười tám tên la hán có lợi vì số đông người, thiền trượng nặng ngót trăm cân chiếm lấy những vị trí Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài bủa chặt như thiên la địa võng. Áp đảo Tần Bảo từ tám hướng.
Tần Bảo có cái lợi thế nội lực thâm hâu như biển cả, thân pháp siêu phàm nên mười tám cây thiền trượng tuy nặng cũng chưa chạm nổi vạt áo của chàng.
***