Tiểu Sát Tinh 2

Chương 110: Ác chiến trên đồi





–—
Trời thu dìu dịu, cây cỏ xanh tươi, hàng ngàn đoá hoa tím, xanh và đỏ nhởn nhơ khoe sắc theo từng cơn gió thoảng qua, hàng vạn con bướm vàng chập chờn bay đậu bên vách đá điểm cảnh sắc rừng núi đẹp tuyệt vời.
Tần Bảo buông lơi sợi dây cương cho con bạch mã đi thong thả, mắt ngắm xem phong cảnh buổi trời chiều, vừa tìm kiếm sơn đạo vào Lữ gia trang.
Theo lời ký thác của Nam Nhạc Lăng Di hôm nay Tần Bảo tới núi Vụ Sơn gặp Phàn Liễu và Lăng Xảo Nhi trao lá thư và mảnh ngọc tín vật, cho biết lão nhân đã chết tại vùng cấm địa của Đoạn Hồn giáo.
Nhớ lại những lời tâm huyết của Lữ Trường Thanh trước lúc chia tay nhau dưới cây cổ thụ trước hang động, Tần Bảo cứ mãi bâng khuâng, bồi hồi trong dạ từ buổi chiều trước cho tới bây giờ.
Tình không thể kháng cự, thù không thể quên, chàng biết phải chọn đằng nào?
Nếu để mặc cho Lữ Trường Thanh ra đi trên con đường vô định, nàng có mệnh hệ nào chàng nỡ đành sao?
Bằng nếu vì nàng, một hồng nhan tri kỉ mà không trả mối huyết thù, chàng sẽ mang lấy cái tội bất hiếu đối với phụ thân.
Trong lòng Tần Bảo rối rắm như tơ vò.
Bất giác chàng buông tiếng thở dài ngao ngán cho tình, thù nan giải.
Bỗng có tiếng quát:
- Đứng lại!
Tiếng quát đột ngột xé mây khiến cho Tần Bảo giật mình, gò phắt con bạch mã lại.
Chàng phóng mắt tới trước mặt xem đó là ai lại định ngăn chặn chàng ở nơi này.
Từ trên đỉnh cao một người vận toàn đen rơi là đà xuống đất.
Thân pháp người đó siêu việt như vị Tà Thần từ trên trời giáng hạ.
Nhìn kỹ lại là một lão nhân áo đen bịt mặt thân hình như hộ pháp, lưng đeo trường kiếm đỏ, ánh mắt chớp hào quang cản ngay trước đầu con bạch mã.
Chợt nhớ một điều, Tần Bảo khẽ thầm:
- Lão đây sao?
Nhưng chàng chưa quyết chắc phải chờ xem lão nhân áo đen bịt mặt này chính là ai.

Lão nhân áo đen bịt mặt nhìn kỹ gương mặt ngọc của Tần Bảo cất giọng âm u như loài quỉ mị:
- Ngươi là Tiểu Sát Tinh Tần Bảo?
Tần Bảo gật mạnh đầu:
- Không sai, tiểu bối chính là Tiểu Sát Tinh Tần Bảo, lão tiền bối là ai?
Tần Bảo chưa biết rõ lão nhân áo đen bịt mặt nên giữ đúng theo cung cách của một kẻ hậu sinh đối với một bậc tiền bối nên xưng hô là tiểu bối gọi là tiền bối.
Chàng sợ sơ suất nếu lão nhân áo đen bịt mặt là cao nhân của võ lâm bạch phái, hoặc một đại kỳ nhân nào sẽ mang tội bất kính ở sau này.
Lão nhân áo đen bịt mặt với giọng âm u:
- Ngươi không cần biết danh tánh của lão phu làm chi. Ta chờ người ở đây đã lâu lắm rồi.
Tần Bảo nhìn thẳng vào vuông vải bịt mặt của lão nhân nghĩ thầm:
- Ồ hay là chính lão nhân này đây?
Chàng nghiêm sắc mặt:
- Lão tiền bối chờ tiểu bối ở nơi đây có chuyện gì không?
Lão nhân áo đen bịt mặt buông thõng:
- Bắt ngươi!
Tần Bảo trố mắt:
- Lão tiền bối là ai? Tại sao muốn bắt tiểu bối?
Lão nhân áo đen bịt mặt lạnh băng:
- Lão phu đã bảo ngươi không cần phải biết danh hiệu ta là ai, có điều ta chờ ngươi ở đây để bắt ngươi.
Tần Bảo nén cơn giận dữ nhảy phắc xuống lưng con bạch mã, tới đứng trước mặt lão nhân áo đen bịt mặt.
Chàng dõng dạc:
- Từ trước tới nay lão tiền bối và tiểu bối chưa từng quen biết, cũng chưa từng có ân oán giang hồ, tại sao lão tiền bối lại đòi bắt tiểu bối?
Lão nhân áo đen bịt mặt lắc lư chiếc đầu to:
- Chẳng tại sao cả. Có người cậy nhờ ta bắt ngươi nên ta phải bắt.
Tần Bảo hỏi:
- Người đó là ai?
Lão nhân áo đen bịt mặt đáp gọn:
- Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo.
Tần Bảo chợt "A" lên một tiếng, lửa giận cháy phừng cả tâm can.
Linh cơ chợt hoạt động, Tần Bảo trợn mắt:
- Có phải lão là hung thủ năm xưa đã sát hại phụ thân ta Thần Châu Kỳ Hiệp hay không?
Lão nhân áo đen bịt mặt gật gù:
- Không sai. Chính lão phu đã giết lão bằng thanh Quỉ kiếm bởi lão bất tài nên phải giết thôi.
Tần Bảo dằn cơn thịnh nộ:
- Lão vâng theo mệnh lệnh của Thái Quân giáo chủ giết phụ thân ta phải không?
Lão nhân áo đen bịt mặt lắc đầu:
- Nói nhảm. Đúng hơn Thái Quân giáo chủ khẩn cầu lão phu giết lão Thần Châu Kỳ Hiệp để trả một mối thù.
- Thù gì?
- Thù tình.
Quả đúng như lời Lữ Trường Thanh nói với chàng hôm nọ, chẳng còn nghi ngờ gì hơn nữa.

Năm xưa phụ thân chàng bị giết vì mối thù tình do nơi Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo chủ mưu. Ả cậy nhờ lão nhân áo đen này động thủ.
Máu hận trào lên, Tần Bảo hét:
- Lão quỉ hãy mau lột vuông vải đen để ta xem ngươi là ai rồi chịu chết.
Lão nhân áo đen bịt mặt cười khắc khắc:
- Tiểu quỉ, ngươi sắp chết tới nơi lại còn nói chuyện lên trời. Lão phu sẽ bắt ngươi đem về bản doanh Đoạn Hồn giáo cho Thái Quân giáo chủ trị tội.
Lão phất cánh tay áo rộng một cái.
Đạo kình nặng ngót hai ngàn cân ào tới tâm huyệt của Tần Bảo thế mạnh ba đào.
Đạo kình chưa tới Tần Bảo đã nghe ngột ngạt hơi thở, nặng nề trái tim.
Hiểu ngay công lực của lão nhân áo đen đạt tới cõi siêu phàm nhập hoá Tần Bảo chẳng chút chậm trễ vận mười thành công lực lên ngọn hữu chưởng xô tới.
Đạo kình phong mạnh như thác đổ ào tới tiếp lấy đạo kình phong nặng ngót hai ngàn cân của đối thủ.
Một tiếng nổ rung động khắp cả đấu trường.
Kình khí tạc vào vách núi ù ù cát bụi tung bay.
Con bạch mã kinh hoàng hí lên một tiếng, bỏ chạy ra ngoài xa.
Nó dừng lại nhìn Tần Bảo như sợ cho chủ nhân không thắng nổi kẻ địch.
Song phương hãy còn đứng nguyên vị trí không chút nào xê dịch.
Lão nhân áo đen nhìn Tần Bảo bằng một ánh mắt sáng rực tinh quang có vẻ kinh dị trước cái nội lực hàng trăm năm của chàng.
Lão nghĩ do đâu Tần Bảo tuổi trẻ lại có cái nội lực khủng khiếp như vậy.
Trong khi Tần Bảo khẽ thầm:
- Nội lực của lão quỉ này trên một trăm năm, ta phải hết sức cẩn phòng mới được.
Lão nhân áo đen bịt mặt hừ một tiếng như còi ma:
- Tiểu quỉ, nội lực của ngươi khá lắm, bây giờ ngươi hãy thử một chưởng của lão phu xem ngươi còn đỡ được nữa không?
Ngọn chưởng to màu âm u như hình quỉ mang theo đạo kình vạn cân áp tới Tần Bảo.
Tần Bảo kinh hãi vận mười thành công lực xuất chiêu Càn Khôn m Dương Nhị Cực.
Chưởng hình lớn như vầng mây kèm đạo kình vạn cân tiếp lấy bóng chưởng của lão nhân áo đen bịt mặt.
Một tiếng nổ tợ trời gầm.
Mất đất rung chuyển, cát bay đá chạy, kình khí vụt vụt đánh tạt vào vách núi.
Tần Bảo lùi một bước dài, thần sắc thay đổi, cánh tay phải tê chồn như bị sét giật nhằm.
Lão nhân áo đen bịt mặt lùi nửa bước, vạt áo trường y của lão nhân áo đen bay phất phới, ánh mắt sáng rực tinh quang chớp chớp mấy cái quái gở.
Lão gật gù:
- Quả nhiên Hổ phụ sanh hổ tử nhưng người không khỏi bị bắt đâu, hãy nhận thêm một chiêu nữa.
Lão báo danh:
- Chiêu này tên là Huyền Huyền m Chưởng xem ngươi có chống nổi nữa hay không.
Lão nhân áo đen bịt mặt phất ngọn chưởng qua.
Bóng chưởng khổng lồ màu âm u, kinh lực nặng tợ trái núi áp tới Tần Bảo.
Tần Bảo kinh hoàng hét lên một tiếng, cất ngọn chưởng lên vận mười thành xuất chiêu Vô Cực Thần Công.
Chưởng hình hai màu đỏ xanh như một vầng mây từ chưởng trung chàng bay ra, chặn lấy bóng chưởng quỉ dị của lão nhân áo đen bịt mặt.
Một tiếng nổ kinh thiên. Mặt đất chuyển rung rầm rầm, áp khí táp vào vách núi ào ào.
Tần Bảo lùi lại hai bước, từ hai bên mép miệng ứa máu ra. Nội thương khá nặng.
Bên kia lão nhân bịt mặt lùi một bước dài, vuông vải đen bịt mặt rung rinh ánh mắt chớp chớp tinh quang dị kỳ.

Lão sửng sốt đứng yên nhìn Tần Bảo.
Phút giây lão nhân bịt mặt hỏi:
- Ngươi là đệ tử của lão Vô Cực Dị Nhân?
Tần Bảo cố gượng gật đầu:
- Phải thì sao?
Lão nhân áo đen bịt mặt cười khắc khắc:
- Tiểu quỉ đừng kiêu hãnh, cho dù lão Vô Cực Dị Nhân có tới đây cũng phải chịu chết đừng nói chi ngươi là một tên đệ tử.
Lão quát:
- Hãy nằm xuống đó cho lão phu.
Mồm quát, lão nhân bịt mặt xuất chiêu Huyền Huyền m Chưởng
Bóng chưởng âm u to bằng trái đồi cất bổng lên hai trượng rồi chụp xuống đầu Tần Bảo.
Tần Bảo hét:
- Ta liều chết với ngươi.
Ngọn hữu chưởng vận mười hai thành công lực, Tần Bảo xuất chiêu Vô Cực Thần Công tăng gấp bội.
Lại một tiếng nổ long trời lở đất.
Mặt đất cơ hồ sụp xuống, cuồng phong nổi dậy, kình khí vỡ tung, từng mảnh đá nhỏ rơi xuống rào rào.
Tần Bảo cố nén một tiếng rú, máu họng trào ra, loạng choạng tháo lui bốn năm bước, thân hình lắc lư đứng hết muốn vững.
Dĩ nhiên chàng đã mang nội thương trầm trọng vì kình lực của chiêu Huyền Huyền m Chưởng đánh nhằm ngực.
Lão nhân áo đen bịt mặt lảo đảo về sau hai ba bước, khí huyết cơ thể trào sôi, vuông vải đen che mặt giựt giựt liên hồi.
Lão thọ nội thương khá nặng, đứng yên vận chân khí điều tức trước khi tái đấu.
Tần Bảo nhanh lẹ lấy một viên linh đan của Vu Sơn Ma Nữ bỏ vào miệng nuốt chửng, gượng gạo đứng vững trở lại ngầm vận chân khí Càn Khôn Am Dương Dại Pháp điều trị nội thương rất nặng nề.
Mấy phút trôi qua trong im lặng, lão nhân bịt mặt chợt dấn tới ba bộ.
Lão quát:
- Nằm xuống đó!
Cánh tay áo của lão nhân áo đen bịt mặt phất ra. Chưởng hình kỳ dị cất lên cao ập xuống đầu Tần Bảo bề thế hết phương tránh né.
Tần Bảo khiếp đảm cắn chặt hai hàm răng vận mười hai thành công lực xuất chiêu Vô Cực Thần Công.
Bóng chưởng hai màu như vầng mây dầy đặc bay lên đón lấy chưởng hình của lão nhân áo đen bịt mặt.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Núi non rung chuyển, cát đá tung bay, sắc mây biến đổi.
Tần Bảo rú lên một tiếng, thân hình trở về sau mười trượng rơi trở xuống đất, gượng gạo đứng lên, miệng phún ra một vòi máu.
***