Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 32: Yêu là phải chiếm giữ




Bầu trời đêm Ai Cập tựa như tấm màn nhung đen tuyền xinh đẹp, được điểm tô lên đó là những ngôi sao lấp lánh thấp sáng trong bóng tối.

Gió đêm lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi qua, tiếng nước sông Nil khe khẽ vỗ bên bờ, hoa sen dưới sông ngâm mình dập dờn theo từng nhịp sóng vỗ, lau sậy rung rinh đong đưa như nhảy múa hát ca.

Trong phòng, Asisu tỉnh lại ngồi trên giường, mái tóc đen dài xõa rối trên vai, rũ xuống qua phần thắt lưng mảnh mai. Suối tóc mềm mại như tơ lụa ôm lấy khuôn mặt tiều tụy xanh xao của nàng. Nàng im lặng, ngắm nhìn gương mặt của chàng đế vương Babylon, người đang dựa vào giường của nàng mà say ngủ, Ragashu.

Hai hàng mi dài rập rờn như cánh bướm khi rung động, cái mũi tinh xảo như được điêu khắc. Cánh môi mỏng, đỏ au màu máu, làn da trắng nõn tựa bạch ngọc. Tóm lại một câu, Ragashu là mỹ nam hại nước hại dân, mang trên mình nét đẹp tuyệt luân khó có người sánh được.

Như ma xui quỷ khiến, Asisu vươn tay chạm vào mặt Ragashu, vuốt ve từng đường nét trên dung mạo ấy. Nàng vô thanh vô tức nở nụ cười ôn nhuận, thế nhưng ngược ngạo với nụ cười ấy lại là đôi mắt sắc lạnh đến kỳ lạ của nàng.

“Tại sao quan tâm ta nhiều đến vậy? Chàng không sợ ta sẽ cướp lấy Babylon của chàng, xem chàng là con rối mà đùa giỡn trong tay sao?”

Âm thanh Asisu nho nhỏ, tựa tiếng mũi kêu bị vùi lấp sau tiếng lách tách từ ngọn đuốc. Nàng thở dài, túm lấy tấm chăn làm bằng da báo, nhẹ nhàng choàng lên người Ragashu rồi xuống giường, mở cửa đi ra ngoài. Ngay sau đó, Izumin, người vốn dĩ đem trọn khuôn mặt vùi trong khuỷu tay nằm sấp ở trên bàn giờ mới ngẩn đầu lên, lén lút theo dõi hành động của nàng.

Nhìn theo bóng lưng cô độc cùng kiêu ngạo của nàng, đáy mắt của Izumin ẩn hiện vài nét thất vọng và chán ghét. Hắn cứ nghĩ rằng nàng đã thay đổi, hắn dần dần yêu thích nàng, lại không ngờ tới... Nàng chỉ đang giả vờ thay đổi, mục đích của nàng là lợi dụng Ragashu, củng cố quyền lực của bản thân nàng.

Mà theo như Izumin suy nghĩ thì nàng đang muốn dùng quyền lực của nàng bức chết Carol, giành lại Menfuisu, ngồi vào ngai vị hoàng phi Ai Cập.

Không, có Izumin hắn ở đây, hắn nhất quyết sẽ không để Asisu tổn hại đến Carol đâu!

_

Đợi đến khi trong phòng không còn ai nữa, Ragashu đang dựa bên giường đột nhiên mở mắt, khóe môi nhẹ câu lên, mỉm cười tựa gió xuân.

Asisu muốn làm chủ đất nước Babylon? Muốn anh làm con rối của nàng sao? Chuyện nhỏ, tất cả anh đều có thể cho nàng. Chỉ cần là điều nàng muốn, dù nàng có bắt anh chết anh cũng tình nguyện chết. (Dại gái!)

_

_

_

Ra khỏi phòng, Asisu mắt nhắm mắt mở vịn vào tường, lê thân thể nặng nề đi dọc theo hành lang, tới bên hồ hoa sen ngồi hít thở không khí.

Dạo này chẳng biết có phải năm xui tháng hạn hay không mà nàng cứ bị thương, đổ máu miết à. Đã vậy lần nào lần nấy cũng đều sắp chết tới nơi mới có người cứu.

Thần linh ơi, đúng là gần vua như gần hổ nha, lúc nào xảy ra chuyện cũng là Asisu nàng lãnh hậu quả!

Asisu âm thầm nhớ lại lúc cung điện của Carol phát hỏa, nàng chẳng làm gì cũng bị người vu oan hãm hại, tên Menfuisu ngu ngốc chưa tra rõ chân tướng đã đem cái mũ tội nhân chụp lên đầu nàng. Menfuisu còn cố tình đả thương nàng, khiến tay nàng bây giờ vẫn còn rướm máu chưa lành nổi đây này. Tiếp đó không lâu, khi nàng đã về Hạ Ai Cập mấy ngày thì liền bị theo dõi, do mất cảnh giác mà nàng suýt mất mạng dưới tay một nhóm sát thủ người Babylon.

“Nữ hoàng Asisu, nàng không nghỉ ngơi cho tốt lại chạy ra đây làm gì? Đang suy nghĩ về Menfuisu sao?” Izumin thản nhiên ngồi xuống cạnh Asisu, trên mặt treo một nụ cười giảo hoạt đầy châm chọc.

“Chuyện của ta, ta không cần ngươi để tâm. Ta nghĩ ngươi nên đi tìm Carol mới đúng, đừng phí thời gian ngồi nói chuyện phiếm cùng ta.” Asisu liếc xéo.

Tên Izumin chết tiệt này không chịu ngủ, hết chuyện làm hay sao mà đi theo dõi nàng. Lén lút núp đông né tây, hắn làm như nàng không biết hắn trốn ở phía sau vậy đó.

“Haha... Giờ này có đi thì cũng muộn rồi, để dịp khác ta sẽ tìm nàng ấy. Vả lại lần này ta đến là để đón Mitamun, con bé cũng không cho phép ta đi gặp Carol, ta mà đi, con bé sẽ không chịu về Hitaito. Thế nên ta đành phải ở lại Hạ Ai Cập.”

“Sao hôm nay ngươi nói nhiều như vậy, bị ấm đầu sao?” Asisu biểu tình quái dị, mở to mắt quan sát thần sắc của Izumin. Nàng giơ cái tay nhỏ xíu của mình sờ loạn trên trán hắn, thử xem hắn có sốt không.

“Tránh ra!” Izumin khó chịu hất tay nàng xuống.

“Người bạo lực!” Asisu lắc đầu tặc lưỡi.

“Hừ, đừng chạm vào ta! Còn chạm vào ta thì đừng trách...”

“Ta vẫn chạm đấy, ngươi làm gì được ta?” Asisu cướp lời của Izumin, không cho Izumin nói tiếp. Khóe môi nhẹ cong lên cười, Asisu mặt không đỏ khí không suyễn nghiêng người ôm lấy Izumin.

Có ai biết Asisu đang làm gì không?

Nàng là đang trêu hoa ghẹo nguyệt đó nha, mà đối tượng nàng trêu ghẹo lại là Izumin. Nếu nói cho đúng hơn thì không phải là trêu ghẹo, nàng chỉ muốn dùng cái ôm này để thay thế sự cảm ơn đối với hắn. Cảm ơn vì khi ở ngoài thành, hắn đã không làm lơ thương thế của nàng mà đưa nàng về hoàng cung Ai Cập, cứu nàng thoát chết một mạng.

Vả lại nàng là người hiện đại và có suy nghĩ của người hiện đại nha, một cái ôm thôi cũng chả mất mát gì với nàng, ngược lại nàng còn là người được lợi, chiếm được tiện nghi của người nào đó.

“ASISU...” Izumin gầm lên, hắn đứng bật dậy, dùng hết sức đẩy Asisu ngã xuống thềm đá.

“Hic... Đau quá... Lại đổ máu...” Asisu âm thầm ca thán, nàng cố tình nằm luôn dưới đất không thèm ngồi dậy, hai mắt thì nhắm chặt giả vờ ngất xỉu dọa người.

Izumin nhìn nàng thật lâu mà thấy nàng vẫn nằm im không nhúc nhích. Vết thương trên người nàng do va chạm khá mạnh nên rách toạc ra, vì vậy mà y phục của nàng đã sớm ẩn hiện mấy đóa hoa lớn nhỏ mang màu đỏ chói mắt...

Bị bộ dáng như xác chết này của nàng dọa đến hồn bay phách lạc, Izumin mặt lúc trắng lúc xanh vội vàng ngồi bệch xuống đất, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể nàng. Mặc kệ việc máu của nàng sẽ làm bẩn y phục của hắn, hắn vẫn ôm nàng vào lòng.

Izumin không hiểu vì sao mình làm vậy, hắn chỉ biết khi nhìn thấy bộ dạng này của Asisu, tim hắn lại không kềm chế được quặng đau. Là vì yêu nàng nên hắn mới có cảm giác như vậy ư? Nhưng nếu nói là yêu thì tại sao với Carol, hắn lại không hề có cảm giác này? Lúc Carol bị thương do sư tử cắn rồi rơi xuống sông Nile, tim hắn cũng chưa từng đau đến vậy, cảm giác này là vì đâu chứ?

Đến cuối cùng là hắn bị cái gì đây, ai mới là người mà hắn thật tâm để ý?

“Khụ khụ... Izumin... Buông tay ra... Ta không, khụ khụ... Không thở nổi, khụ khụ...” Asisu bị Izumin ôm quá chặt, hô hấp khó khăn nên không thể tiếp tục giả vờ ngất nữa. Nàng mở to hai mắt, kéo lấy góc áo của Izumin kêu hắn thả ra, miệng nhỏ vì thiếu không khí mà ho khan liên hồi.

“Nàng đau lắm không? Có ổn hay không? Có cần ta đưa nàng tới chỗ hoàng đế Ragashu xem vết thương không?” Izumin nhíu mi lo lắng hỏi, chính hắn lại không biết trong lời nói của mình lại chứa bao nhiêu nhu tình mật ý.

“Đau nhưng vẫn ổn, còn chưa có chết!” Ổn? Ổn cái đầu ngươi á. Ta chỉ giả vờ ngất để dọa ngươi chút thôi, làm cái gì mà ôm ta cứng ngắt vậy hả? Còn làm ra bộ dạng lo lắng cho ta nữa chứ, khiến ta lạnh rùng mình luôn rồi nè. Ta đây chưa chết vì thương tích thì cũng chết vì cái ôm tới ngộp thở của ngươi á.

“Ổn là tốt, ổn là tốt... Bất quá là do nàng, tự dưng lại... Lại... Nhào qua ôm ta làm gì...” Izumin mím môi nhìn Asisu, ở thời điểm hắn thốt ra những câu này thì mặt hắn đã sớm biến thành quả cà chua đỏ mọng nha.

“Hahaha... Ta chỉ muốn ôm ngươi một cái để, hahaha... Để cảm ơn việc ngươi đã cứu ta thôi mà, hahaha...” Asisu híp hai mắt, ôm bụng cười như điên. Mặt Izumin cũng quá mỏng đi, chỉ mới nói mấy từ như vậy mà đã ngượng ngùng rồi, trình độ này thật sự kém xa Ragashu và thằng nhóc Menfuisu nha.

“Có gì đáng cười sao?” Izumin trợn trắng mắt nhìn thiên hạ đang tựa trong lòng mình.

“Không có... Khụ khụ...” Asisu nén cười quá hóa ho khan

“Ừ.”

“Izumin...”

“Vết thương lại đau à?”

“Không phải. Ta là muốn nói... Ngươi đi Thượng Ai Cập tìm Carol đi, ngươi nghe lời Mitamun ở đây với ta chỉ làm phí thời gian của ngươi thôi!” Asisu mệt mỏi, nàng khẽ nhắm mắt. Thả lỏng cơ thể, hoàn toàn tựa hẳn người vào lồng ngực Izumin, hưởng thụ sự ấm áp từ người hắn truyền tới.

“Muốn lợi dụng ta bắt Carol đi, để nàng tự do giành lại Menfuisu sao? Nàng còn yêu Menfuisu thì tại sao lại đồng ý liên hôn cùng Ragashu?” Izumin cất giọng hững hờ, ánh mắt nâu trà linh động phút chốc đanh lại.

“Tùy ngươi nghĩ.” Asisu đột ngột ngồi dậy, rời khỏi lồng ngực săn chắc của Izumin.

Asisu cảm thấy Izumin thật giống Ragashu đi, mỗi lần mà nàng nhắc tới Carol, là y như rằng họ sẽ kèm theo câu "nàng còn yêu Menfuisu" để nói với nàng.

Nàng cực kỳ không thích!

Nhưng liệu họ có biết nàng không thích câu nói đó của họ??? Họ có từng quan tâm tới tâm trạng của nàng không?

_____

Asisu cắn môi dưới, không nói thêm bất cứ lời nào. Nàng bỏ mặc Izumin lại phía sau, gắng gượng chống đỡ thân thể bước đi về phía trước.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Asisu nhìn không khác gì thần nữ hạ phàm. Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ động lòng người, ngũ quan tinh xảo như được tỉ mĩ trạm trổ. Đôi phượng mâu đen láy lạnh nhạt mang theo tia thị huyết tàn nhẫn, cánh môi đỏ khẽ mím lại buồn rầu. Khí tức trên người không tiếng động phát ra bên ngoài, một loại khí tức lạnh như tản băng ngàn năm khiến người ta phải rét lạnh...

“Tùy ý ta nghĩ là sao? Cái mà ta muốn biết là câu trả lời của nàng?” Izumin xem như không thấy thái độ của Asisu, không nhanh không chậm bước đi bên cạnh nàng.

“Ta còn yêu Menfuisu, bất chấp thủ đoạn lợi dụng Ragashu và ngươi để giành lại Menfuisu từ tay Carol, muốn cho Carol sống không bằng chết...” Asisu cười như không cười nhìn đăm đăm trên mặt hồ, đôi mắt sâu thăm thẳm lạnh nhạt vô hồn “Hiện tại đó là suy nghĩ trong đầu của ngươi về ta?”

Izumin trầm mặc không trả lời, đúng là hắn đang suy nghĩ về những gì nàng vừa nói. Bất quá trong lòng hắn lại hi vọng sự thật không phải là vậy, hắn hi vọng nàng không yêu Menfuisu, hi vọng trái tim nàng còn chỗ trống dành cho hắn...

“Không trả lời được? Có phải đoán đúng rồi chăng?” nàng nghiêng đầu mỉm cười với hắn, nụ cười điềm đạm không thật.

Izumin vẫn một mực trầm mặc...

“Suy nghĩ của ngươi là đúng đó, nhưng ta không muốn hại Carol, ta chỉ yêu Menfuisu...” Yêu cái con khỉ nhà ngươi! Ta là hận Menfuisu, hận đến mức muốn tận tay giết chết thằng nhãi đó thì có.

“Ừ!” Thứ cảm giác gọi là mất mát cuộn trào trong người Izumin, đây không phải câu trả lời mà hắn muốn nghe từ nàng...

“Izumin, ta khuyên ngươi nên đi gặp Carol nha, ngươi cứ chần chờ không nỡ thì chính ngươi mới là người chịu khổ tâm. Yêu là phải biết chiếm giữ nha, đừng để người mà ngươi yêu bị kẻ khác cướp khỏi tay, đừng giống như...” Vị nữ hoàng Asisu quá cố, như vậy thật đáng thương.

“Ừ... Nhưng nàng là thật sự yêu Menfuisu sao?” Izumin nghiêm túc nhìn sâu vào mắt Asisu, cái nhìn như muốn xuyên thấu tâm tư của nàng, muốn biết nàng đang nghĩ gì.

“Chuyện của ta, không đến phiên ngươi để tâm!” Asisu hừ lạnh, tiếp tục bước đi về phía trước. Bề ngoài tưởng chừng là nàng không để ý nhưng trong lòng thì lại âm thầm gào thét mắng Izumin lắm chuyện.

Izumin hỏi nàng có yêu Menfuisu hay không thì nàng trả lời rồi đó, còn hỏi lần hai làm gì kia chứ, bộ nàng trả lời sai hay sao? Asisu quá cố thực sự là yêu Menfuisu đến chết đi sống lại mà, nàng có nói sai đâu... Nhưng nếu nàng nói nàng không yêu Menfuisu thì liệu hắn sẽ tin sao, hay hắn sẽ giống Ragashu nghi ngờ câu trả lời đó...

_____

Giữa lúc Asisu đang triền miên suy nghĩ thì bất ngờ bị Izumin ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng từ phía sau. Nàng khẽ rùng mình một cái, cũng không có bất kỳ hành động phản kháng nào đối với hắn, chỉ im lặng xem thử hắn muốn chơi trò gì.

Izumin xoay người Asisu lại để nàng đối diện với mặt hắn, trong ánh mắt nâu trà khi nhìn nàng ẩn hiện có chút bi ai mà nàng không hiểu được. Bạc môi mỏng mấp máy, hết khép rồi lại mở như muốn nói với nàng thứ gì đó, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể thốt lên được lời nào.

Tim của hắn không hiểu vì sao vô thức run rẩy, vô thức quặng đau, cảm giác đau đớn ấy như muốn xé nát cả lồng ngực hắn.

Izumin hắn điên rồi, vì Asisu mà phát điên!

Vì sao hắn chỉ bị ép buộc bên cạnh nàng vài ngày, đôi lúc nhìn thấy sự tinh nghịch cùng quật cường của nàng mà hắn lại gần như biến thành người khác? Là nàng hạ bùa mê gì trên người hắn, khiến hắn chỉ để mắt tới nàng?

Sự chán ghét của hắn đối với nàng đi đâu mất rồi? Tình cảm hắn dành cho nàng, từ khi nào lại nhiều hơn tình yêu của hắn dành cho Carol?

Hắn không hiểu nổi trái tim mình muốn gì, không thể hiểu và cũng không muốn hiểu...

Hắn biết rõ người nàng yêu không phải hắn mà là Menfuisu, biết rõ nàng vốn dĩ không thuộc về hắn mà sao vẫn cố níu kéo. Hắn cũng không biết tại sao hắn lại hành động như vậy, bất tri bất giác ôm nàng vào lòng...

Tim... Đau quá...

Loại thống khổ này làm hắn chán ghét! Hắn thật sự không thể chịu đựng được nữa...

Trong khi Asisu không cảnh giác, Izumin bất ngờ nâng lấy gương mặt của nàng, bạc môi lạnh lẽo thật nhanh đã phủ lên cánh môi đỏ mọng của nàng hôn xuống.

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng, mềm mại tựa như chuồn chuồn lướt nước. Không có cuồng dã cũng không có chiếm giữ. Chỉ đơn thuần là nâng niu và trân trọng...