Cháp 8:
-Ê tý bà kóa đi ckơi hông?
Ng.Quỳnh quay sang hỏi tui đang ngồi ăn kem ngon lành.
-Ế...ế... Đi ckơi á??? Đi chớ... Đê chớ... Từ ngày zề Việt Nam tui chưa đi thăm Hà Nội bao giờ hết á!
-Ơ... ơ... Ok học xong roài tui với bà đi.
Ô...la...la... Hà Lội ơi...í nhầm Hà Nội ơi ta sắp đêy
--Reng...reng...reng--
Tiếng chuông vào học vang lên chúng tui kéo nhau lên lớp học
-Nhi và Duy hình như...hình như...
Cô chủ nhiệm ấp a ấp úng mặt hiện lên 2 chữ khó xử
-Hình như gì hả cô???
Tôi hỏi cô sao tự nhiên cô ấp úng dữ zậy?
-Cô...cô xếp nhầm phòng cho 2 em.
"Rầm..." Duy đã hạ cái mông xuống đất 1 cách k thương tiếc.
-Cô nói gì ạ?
Đồng thanh
-Cô xếp nhầm phòng cho các em đáng ra là Nhi ở cùng Ng.Quỳnh và Duy ở cùng Huy nhưng...
-CHÀJJJ OI... CÔ ƠI SAO CÔ CÓA THỂ... NHẦM NHƯ ZẬY CHỨ???
Tiếng hét ai oán của 2 người nào đoá... khiến mọi trong lớp....lạnh xương sống...
-Haha...haha...
1 tràng cười ngặt ngẽo khiến 2 diện viên chính kủa chúng ta tức sôi máu liếc nhìn nhau những ánh nhìn điện dựt...
-IM LẶNG...CƯỜI CÁI GIỀ???THÍCK CHÍT À???
Đồng thanh tập 2 cộng kái nhền toé lửa.
-Haha... Tâm đồng ý hợp wá nhỉ...
Cái lớp này chết mất thoai.
-AAAAAAAAA.... Tức wé đi mất.
Tui hét toáng lên và tên Duy cũng zậy sao nhìn kái mặt hắn chỉ mún đạp ckoa phát...
-Cay... Cay quá...
"hừ... Con nhỏ kia sao cứ nhại mềnh thía nhỉ. Nhỡ H.Anh lại ngkĩ lung tung thì seo ááá"
Suy ngkĩ của Pé Duy thiệt là sâu sắc đúng hông??? Nhưng nữ chính của chúng ta chơi trội hơn đá bàn tới"rầm" rồi ôm chân nhảy tưng tưng.(bó tay vs 2 con người nà)
Sau giờ học tui quyết định đi xả stress cho nhẹ đầu. Đang đứng đợi nhỏ bạn thì có ai chạy tới dúi tay tui 1 tờ giấy rồi chạy biến lun. Mở giấy ra mặt tui tái mét lại cụ thể là:"MUỐN CỨU BẠN MÀY THÌ RA PHÍA SAU TRƯỜNG" nhét tờ giấy vào cặp tui tức tốc chạy ra phía sau trường nơi chuẩn bị xảy "chiến tranh".
"Hộc...hộc..." tui thở dốc sau trường k có ai. Tôi cố gắng bình tĩnh lại đi 1 vòng
-ưm...ưm...
Nghe thấy tiếng động tui chạy về phía phát ra tiếng kêu...
-NGỌC QUỲNH!!!
Nhỏ thấy tôi cứ lắc đầu ngầy ngậy rồi khóc... Tôi chạy lại cởi trói và hỏi bằng lo lắng...
-Cậu có sao ko??? Sao lại như thế này???
-Tớ... không sao đâu... Cậu mau đi... Họ...họ đánh kậu đấy...
Cố gắng nói 1 cách khó khăn nó cứ đẩy tui đi...
-Không đc... Tớ đã tìm thấy cậu nếu về thì cùng về... Nào mau đứng lên đi về thôi...
Tôi đỡ nhỏ dậy đang chuẩn bị đi thì...
-Muốn đi sao? K dễ thế đâu... Haha
1 con nhỏ đó bước ra. Tôi nhìn từ đầu đến chân rồi phán 1 câu"chát cả tấn phấn trên mặt"
-Mí người mứn gì???
Tui bình tĩnh hỏi.
-Muốn gì á??? Haha... Cũng dễ thôi... đánh mày...
Sau câu nói đó thì 1 lũ đằng sau cười như lũ trốn trại Sài Đồng...
--Nhi sẽ như thế nào khi bị lũ FC của 4 vị công tử 4 Prince đánh. Sẽ có ai đến cứu 2 cô bé k?? Tất cả sẽ có ở ckáp sau-