Tiểu Quý Phi Khờ Khạo

Chương 20: 20: Vì Sao Hoàng Thượng Không Thích Người Khác Gọi Nàng Là Tuệ Tuệ Chứ2





Nhưng Xuân Tuyết thấy không phải mỹ nhân nhà mình được ban tắm, trong lòng hơi không thoải mái.

Nhưng nghĩ hậu cung nhiều phi tần như vậy, Hoàng Thượng không thể chỉ sủng hạnh chủ tử nhà mình, nên tan hết sầu lo.
Xuân Tuyết nghĩ vẫn là chủ tử tính cách tốt, hoàn toàn không thèm để ý, tiểu liễn còn chưa ra khỏi Lãm Nguyệt Hiên, nàng đã ngủ rồi, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.

Xuân Tuyết thầm nghĩ, nói không chừng tính tình này của chủ tử các nàng mới thích hợp ở hậu cung nhất đó.
Đêm khuya thanh vắng, Xuân Tuyết ngủ mơ mơ màng màng, dường như nghe được có người khóc, nàng giật mình tỉnh lại, trước hết đứng dậy xem chủ tử ở trên giường, nàng đang ngủ ngon lành.
Tiếng khóc là từ bên ngoài truyền đến, Xuân Tuyết khoác áo ngoài, lặng lẽ mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Chính viện đèn đuốc sáng trưng, tiếng khóc cũng từ chỗ đó truyền ra.
“Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói rất khẽ của Thanh Trúc vang lên sau người Xuân Tuyết, Xuân Tuyết nhường khe cửa cho Thanh Trúc nhìn.

“Không phải là Phùng mỹ nhân…?” Thanh Trúc liếc nhìn rồi xoay người nói.
“Có lẽ thế.” Xuân Tuyết nói, “Đóng cửa lại đi, đừng nhìn, lại bị người khác gặp được.”
Thanh Trúc đóng cửa, ra gian ngoài nói chuyện với Xuân Tuyết.
“Tám phần là đã xảy ra chuyện.” Xuân Tuyết nói.
Thanh Trúc thở dài: “Ngày mai liền biết, cũng may hôm nay người được ban tắm không phải là mỹ nhân nhà chúng ta.”
Xuân Tuyết cũng cảm thấy may mắn, nhưng lần này không phải, nhưng khó bảo toàn lần sau, quan trọng vẫn là Hoàng Thượng, hai người đồng thời nghĩ vậy, liếc nhau, nhất thời không nói chuyện.
“Buồn lo vô cớ cũng vô dụng, chúng ta chỉ lo hầu hạ mỹ nhân cho tốt, có lo bên đó cũng uổng phí.” Xuân Tuyết nói.
Thanh Trúc gật đầu: “Không nói, trở về phòng đi.”
Tiếng khóc ở chính viện không biết qua bao lâu mới ngừng, Xuân Tuyết và Thanh Trúc nghe tiếng khóc thật lâu không thể ngủ nổi.
Hôm sau, Trang Thư Di ngủ dậy phát hiện Xuân Tuyết và Thanh Trúc hơi tiều tụy, liền cười hỏi: “Hai ngươi nửa đêm đi bắt chuột à, sao nhìn như là không ngủ vậy?”
Xuân Tuyết muốn nói lại thôi, lúc này có quản sự thái giám tới thông truyền, nói Phùng mỹ nhân của Lãm Nguyệt Hiên va chạm Hoàng Thượng, bị phạt mười gậy, còn bị biếm làm dân thường.
Thái giám đi rồi, Trang Thư Di nói: “Các ngươi biết trước rồi?”
Xuân Tuyết nói: “Vâng, đêm qua chính viện có động tĩnh không nhỏ, chúng em nghe thấy được.”
“Ta lại không nghe thấy.” Trang Thư Di nói.

“Vậy các ngươi nhìn thấy Phùng mỹ nhân không?”
Hai người Xuân Tuyết lắc đầu: “Không nhìn thấy.”
Trang Thư Di gật đầu, một lát sau nói: “Thấy các ngươi cũng chưa nghỉ ngơi ổn thỏa, chờ lát nữa các ngươi nghỉ đi, không phải lúc nào ta cũng cần người hầu hạ.”
Xuân Tuyết và Thanh Trúc thấy chủ tử lúc này còn quan tâm các nàng không nghỉ ngơi tốt, nhất thời trong lòng đều cảm động.
Trang Thư Di tiến cung một năm, trước đó từng nghe nói không ít lần Hoàng Thượng xử trí phi tần, nhưng vẫn luôn không có cảm giác gì, chỉ thấy ở cách xa bản thân mình.

Gần đây nàng vài lần tiếp xúc cùng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng coi như hòa khí, hiện giờ một mỹ nhân trong chính viện của mình bị xử trí, nàng mới có cảm giác chân thật về lời đồn Hoàng Thượng là bạo quân.
Sau giờ ngọ, Thục phi nương nương tới Lãm Nguyệt Hiên.

Thục phi thấy cảm xúc của Trang Thư Di như thường, tựa hồ không có chịu ảnh hưởng của chuyện Phùng mỹ nhân, ngay từ đầu cũng không nhắc đến, chỉ lo theo Trang Thư Di học làm tượng bột
Hai người làm một đóa hoa mẫu đơn, Thục phi cảm thấy tay mệt mỏi, liền sai cung nữ tự mang trà bánh tới ăn.
Thấy Trang Thư Di hình như ăn ít điểm tâm hơn trước, Thục phi mới nói: “Tuệ Tuệ sợ à?”
Đầu tiên Trang Thư Di lắc đầu, sau lại gật đầu.
Thục phi cười nói: “Muội vừa gật đầu vừa lắc đầu, rốt cuộc là sợ hay không sợ? Muội nhìn thấy không?”
“Không nhìn thấy, đám người Xuân Tuyết nói đêm qua động tĩnh không nhỏ, ta cũng chưa nghe thấy.” Trang Thư Di nói.
Thục phi nói: “Sợ hãi là vô dụng nhất, sợ hãi chẳng những không thay đổi được gì, còn sẽ vì khiếp đảm mà làm sai chuyện, cho nên không thể sợ.”
Trang Thư Di suy nghĩ một lát nói: “Tỷ tỷ nói đúng.

Khi còn nhỏ, cha mẹ dẫn ta vào trong núi hái nấm, đi ngang qua một cái cầu độc mộc, đại ca nói không phải sợ, trực tiếp đi thẳng là được, kết quả ta nhát gan, run run rẩy rẩy, đi ba bước ngừng một chút, rốt cuộc ngã xuống.

May mà nước không sâu, tự ta bò lên bờ, sau khi ngã xuống một lần thì không có gì sợ, lúc cầu đã không sợ nữa, rất thuận lợi qua sông.

Lần sau lại đi qua loại cầu này, chẳng ngã lần nào nữa.”
“Đúng là như thế.” Thục phi cười nói, “Tuệ Tuệ xứng đáng với từ Tuệ.”
Trang Thư Di được khen mà hơi thẹn thùng, cầm lấy một miếng điểm tâm ăn..

Thục phi vẫn luôn ở lại Lãm Nguyệt Hiên đến tối mới rời đi.
Chuyện Phùng mỹ nhân ở hậu cung cũng không làm dậy sóng nhiều ở hậu cung, sau khi bàn tán mấy ngày liền không ai nhắc lại.

Chính viện của Lãm Nguyệt Hiên thiếu Phùng mỹ nhân nên có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Việc của Phùng mỹ nhân qua nửa tháng, Hoàng Thượng đột nhiên bị bệnh.

Đây chính là chuyện lớn, ngay cả Trang Thư Di đều lo lắng.

Nhưng nàng nghĩ Hoàng Thượng luôn ăn ít như vậy, sớm muộn gì cũng sinh bệnh.
Các phi tần có không ít người thưa với Hoàng Hậu nói muốn thăm Hoàng Thượng, nhưng cũng không được chấp thuận.
Ba ngày sau, Minh Nguyệt bên người Hoàng Hậu đi vào Lãm Nguyệt Hiên, tuyên ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, kêu Trang Thư Di đến bên người Hoàng Thượng hầu bệnh.