Tiểu Quái Vật Trong Bụng Em Là Của Tôi

Chương 6: NƠI ĐÂY CHỨA BẢO BỐI NHỎ




Đây là tiếp tục của chương trước nha các bae
.
.
.
*Sáng hôm sau*
Đào Trạch tỉnh dậy , bên cạnh đã lạnh hơi người. Vò mái tóc hồng nhớ lại chuyện hôm qua. Sau khi chia tay Lí Bội cậu đã ... mua rượu... sau khi uống rượu ... gọi cho người yêu cũ rồi ... lăn giường... lại còn bị đánh dấu. Biết khá năng có thai rất cao nhưng mặt cậu lại tỉnh như tờ. Đúng hơn là chẳng có gì bất ngờ.


*Cùng lúc đó tại tập đoàn D&T*
Ưng Dụê nhìn lên trần nhà hồi lâu, một tiếng nữa anh sẽ ra sân bay đi Anh công tác hai tháng. Cứ vậy không nói với Đào Trạch một lời mà bỏ đi . Hắn âm thầm lắp camera , theo dõi cậu , dù biết vậy là không tốt nhưng không thể tha cho tiểu omega này được , chỉ ngồi tại chỗ, nhớ tới cái đầu hồng , khuyên môi , cùng mùi đào nhẹ nhẹ của vị omega kia mà Dụê tổng đã cứng rồi . Đúng là alpha sống bằng nửa thân dưới mà.


*Trở về với thực tại *
Đào Trạch ngủ ở phòng riêng cách biệt với Ưng Dụê , cậu toàn bộ không muốn bị tên alpha này làm rung động thêm lần nào nữa. Đau khổ như thế đã quá đủ rồi. Lăn giường cũng chính là cậu tự nguyện đi , nhưng thực sự không muốn dây dưa tới hắn .
Chuông cửa reo inh ỏi . Đào Trạch ra mở cửa , ...Lí Bội ...
- Sao anh lại tới đây
Đào Trạch hỏi bằng tone giọng không hề niềm nở .
- Em ở cái nơi này làm gì, mau quay về.
- Xin lỗi nhưng tôi và anh không còn gì để nói cả .
- Là tên alpha nào đã đánh dấu em , lại còn có thai, tôi vốn không nghĩ em là loại người lăng loạn tới thế , sẵn sàng leo lên giường của nam nhân để nhận sủng hạnh. Loại omega các người cũng chẳng khác nào dòng điếm .
Đào Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như tờ nhưng móng tay đã thì vào lòng bàn tay tới chảy máu . Nói với bảo vệ đóng cổng rồi cậu lê xác nằm phịch xuống sofa. Không muốn nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ . Cứ vậy mà ngủ thiếp đi . Lúc cậu tỉnh lại cũng là vì do hắn đi làm về . Gia nhân trong nhà đều đi hết , không gian rộng lớn này chỉ còn hai người . Ưng Dụê bước nhanh về phía Đào Trạch . Không nói không rằng lật lòng bàn tay của cậu lên . Kéo cậu vào phòng tắm.
- Em mau đi vào đây cho tôi , nói đi tại sao lại rách tay .
Vừa lấy khăn lau nhẹ lòng bàn tay cho cậu vừa hỏi .
- Chỉ ... Ừm ... Chỉ là mấy cái gai ngoài vườn thôi , anh không cần phải quan tâm .
Ánh mắt lạnh người trừng Đào Trạch . Không phải là hắn không biết mà là muốn chính miệng cậu nói ra . Cậu đã không muốn nói hắn cũng không muốn gặng hỏi.
- À , nhẫn của tôi... ừm .
- Nhẫn của em tôi đem cho thợ sửa lại rồi , quá cũ.
Lòng hắn có thoáng chút khó chịu , sợ cậu vẫn còn nhớ những kí ức bên tên đó mà sẽ rời xa hắn . Nhưng những gì cậu nói lại làm hắn bất ngờ . Cậu quả thật không phản ứng mạnh mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu . Cảm xúc bức bối trong lòng cũng bây đi chỉ còn lại thanh âm trái tim ngọt ngào khe khẽ. Hắn lại nhìn chăm chăm vào bụng Đào Trạch.
- Sao vậy .
Xoa nhẹ lên mái đầu hồng của cậu , không cảm xúc hắn bật ra câu.
-Tôi nấu đồ ăn cho em .
Chết rồi , trái tim Đào Trạch bỗng hẫng đi một nhịp , vết cắn sau gáy lại nhói lên, lại rung động rồi . Tỉnh lại từ ảo giác , cậu lững thững bước ra phòng bếp .


____ Dạo này gần tết rảnh, tui sẽ ra thêm khoảng 1-2 chap nữa______