Từ khi Đại Bạch lành chân đến giờ cũng được hai tháng rồi . Chân y thực ra không quá khó chữa , chỉ cần dùng phương pháp của người xưa là có thể hồi phục 90% .
Nhưng nỗi âu lo lớn nhất của cả Đại Bạch và Tô Dương lại là tiểu Mẫn Mẫn . Bé cũng sắp lên ba rồi , nhận thức cũng sắp hình thành rõ ràng hơn nhưng hai người lại chẳng thể nào giải thích được khi bé hỏi cha lớn của bé ở đâu , từ khi lọt lòng tới giờ chỉ có a ba là ở cạnh bé. Mỗi khi con hỏi cha ở đâu thì Tô Dương đều im lặng hoặc đổi chủ đề khác .
Hôm nay Mẫn Mẫn được nghỉ , bé ngồi trong lòng Đại Bạch , cái miệng nhỏ mắp máy muốn hỏi lại thôi .
- '' Bạch thúc thúc ''
-'' Hửm ? ''
-'' Tại sao , tại sao các bạn nhỏ khác đều có cha lớn ... Còn Mẫn Mẫn chưa bao giờ gặp cha ... Có phải cha không thương Mẫn Mẫn có phải không . ''
Đại Bạch nhìn thấy cậu nhóc sắp khóc rồi bèn lấy tay xoa đầu bé . Phải làm sao để giải thích được , Đại Bạch rất thương bé nhưng không thể nói thành lời .
- '' Không phải đâu , cha rất thương Mẫn Mẫn .''
Bây giờ chưa phải là lúc để giải thích cặn kẽ cho bé . Bé thấy vậy bèn giương đôi mắt ngập nước lên nhìn Đại Bạch , rồi lại rúc vào trong lòng anh . Nhỏ giọng gọi :
-'' Cha ơi ''
Đại Bạch sững người tại chỗ . Thấy biểu hiện thất thường của Đại Bạch khiến Tiểu Mẫn cuống đến độ tay chân sắp xoắn lại với nhau .
- '' Chú , chú ơi ... Mẫn Mẫn xin lỗi , nếu chú không thích ... Lần sau Mẫn Mẫn sẽ không gọi nữa .''
Bị câu nói của bé thức tỉnh , Đại Bạch hôn lên má phính của bé .
-'' Tại sao lại không chứ ?''
Tô Dương từ bệnh viện trở về , thấy Đại Bạch đang xắn tay áo trong bếp nấu ăn . Tiểu Mẫn Mẫn thì cứ chạy xung quanh anh gọi cha . Bị bất ngờ vì sự thay đổi này , y chỉ dương to mắt nhìn Đại Bạch đến nửa ngày sau mới thức tỉnh . Đại Bạch đi đến hôn lên vành mắt y .
- '' Em về rồi .''
Làm sao đây , y cảm thấy ấm áp . Đó chính là cảm giác mà Tô Dương chưa bao giờ có . Y cảm thấy may mắn vì đã không bỏ đi Tiểu Mẫn , từ trước đến nay Tô Dương luôn nghĩ mình không xứng đáng được nhận sự hạnh phúc này . Xúc động đến cả khóe mắt liền đỏ lên .
Tối đó , Tô Dương nằm cạnh Đại Bạch , bàn tay anh ấm nóng ôm vòng qua eo ghì chặt y vào lòng như muốn khảm người vào tâm . Tô Dương nhìn lên hôn khóe môi của Đại Bạch , y cảm thấy kiểu hôn này không phô trương mà lại ngọt ngào , y cất giọng :
-'' Đại Bạch , cảm ơn anh .''
- '' Hửm ?''
Đại Bạch còn chưa thấm được lời Tô Dương nói .
-'' Cảm ơn anh đã cho em tình yêu này , vì thế xin hãy yêu em nhiều hơn một chút . ''
Nói xong y lại hôn lên lồng ngực của Đại Bạch .
- '' Em có phải là đang cầu hoan không . ''
Nói xong đem Tô Dương áp dưới thân . Chẳng hiểu sao cái con người này lại hiểu lời tâm tình của y thành lời quyến rũ rồi , mặt Tô Dương có phải vẽ lên bốn cái chữ '' ĐẾN THAO TÔI ĐI '' hay không ? Đại Bạch đã nhịn hơn hai tháng rồi , tất cả là do Tô Dương bận với bệnh án suốt ngày . Nghẹn chết lão tử rồi , hôm nay sẽ rút xương em . Tô Dương bật cười , giang hai tay ra , giọng nhỏ mềm như mèo .
-'' Đến đây đi~ .''
.
.
.
.
- '' Ahh ... Đại Bạch , anh đừng , ... Đừng mạnh quá ... Ưhmmm ... Khó chịu ahh ~ .''
-'' Câu dẫn tôi chỉ có mình em khổ thôi .''
-'' Ah ... Không , không phải chỗ đó ...ưhmm ... Đại Bạch , Đại Bạch nhanh , nhanh lên ...''
Đại Bạch bỗng không động nữa , giở trò chêu trọc .
-'' Tô Dương gọi lão công .''
-'' Ưhm không ... Không ... Muốn ''
-'' Không gọi sẽ không làm nữa . ''
Tô Dương bị trêu đến khóc hai vai run lên thấy vậy Đại Bạch khoái chí mà ghì mạnh lên điểm mẫn cảm của y . Dương vật đã chạm đến khoang sinh sản rồi . Khí tức alpha trong không khí lại nồng hơn . Tô Dương thống khổ ưhmm ahhh vài tiếng , cuối cùng cũng nhỏ giọng kêu .
-'' Đại Bạch ... Lão công .''
-'' Yêu thích em chết mất .''
Lại một trận như vũ bão kịch liệt khai mở khoang sinh sản của Tô Dương . Khiến y chỉ biết rên rỉ , đầu óc như tan thành nước , cơ thể mềm mại mặc người trêu đùa . Theo khóe môi , nước miếng chảy xuống hai bên đầu vú hồng hồng bị người cắn thành một mảng đỏ tươi xưng lên xấu hổ . Đại Bạch bắn vào khoang sinh sản của Tô Dương , tạo thành kết . Khoang sinh sản đóng chặt làm bụng nhỏ của Tô Dương trông như đang mang thai vậy .
Đại Bạch lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Tô Dương , anh mê chết đi được , lại đè y ra làm tiếp . Đến khi y sắp ngất đi mới được thả ra tắm rửa rồi đi ngủ . Nằm trong vòng tay của Đại Bạch , Tô Dương khẽ hỏi :
-'' Anh muốn có con lắm sao , mỗi lần làm đều đòi mở khoang sinh sản .''
-'' Muốn , rất muốn . Em chỉ là của anh thôi , dáng vẻ xinh đẹp kia của em chỉ được để mình anh nhìn .''
Tô Dương phì cười , alpha khi yêu sẽ chiếm hữu như vậy sao ? Trẻ con chết đi được . Đại Bạch nghệt mặt ra , lời nói của y có điểm nào đáng cười chứ . Giận dỗi nói :
-'' Không được cười.''
Tô Dương lại cười to hơn . Eo ôi đáng yêu chết đi được .
-'' Ừm , Đại Bảo Bảo ngoan , tất cả đều là của anh .''
_________________________________________
Hôm nay không hiểu sao tui có động lực viết dài vậy luôn . Ta nói nó vui gần chớt .
À mọi người có thể gọi tui là Vù hoặc Lam nha , Lam là tên thật của tui luôn á . :>