Editor: Calcium
Kể từ sau cuộc gọi điện thoại lần trước, Diệp Hà Thanh đã ý thức được việc mình chỉ bận bịu học tập mà thiếu đi sự quan tâm hàng ngày tới Diệp Tiểu Chiếu và Hoắc Kiệt, cậu cố tình đặt đồng hồ báo thức, cứ cách mấy hôm thì chuông sẽ kêu một lần nhắc nhở cậu gọi video về nước cho người nhà và người yêu, có lòng đương nhiên là điều tốt, không nên quên mất cảm nhận của những người cậu quan tâm.
Ngoài ra Diệp Hà Thanh còn liên hệ trò chuyện với cả bác sĩ Nguy Lan để hỏi thăm tình hình sức khỏe của Diệp Tiểu Chiếu.
Thật may là tất cả tin tức nghe từ Nguy Lan đều là tin tức mà tin khiến cậu vui mừng nhất có liên quan tới Diệp Tiểu Chiếu chính là có sự tiến triển, có một nhà hảo tâm có ý định sẽ hiến thận người thân qua đời của họ cho Tiểu Chiếu, chỉ cần điều kiện phù hợp và thân thể Tiểu Chiếu điều dưỡng tốt thì cuộc phẫu thuật này cơ bản sẽ thành công.
Tin tức tốt liên tiếp ùa tới khiến Diệp Hà Thanh cầm điện thoại mà không biết phải làm sao, mấy năm gần đây bất kể cậu cố gắng làm gì đi chăng nữa cũng đều không có hy vọng, hiện giờ có người nói cho cậu biết Diệp Tiểu Chiếu có hy vọng trải qua cuộc phẫu thuật thay thận, nếu như thành công anh sẽ có một cơ thể như người bình thường, không cần phải đi thẩm tách trường kỳ nữa, cũng không còn bị ốm đau dằn vặt phải sống cẩn thận từng li từng tí nữa.
Diệp Hà Thanh rất vui mừng, sau khi kết thúc nói chuyện với bác sĩ Nguy Lan cậu liền không nhịn được muốn báo tin cho Hoắc Kiệt luôn. Cậu rất hưng phấn, hưng phấn quá mức khiến khóe mắt chảy ra ít nước mắt sinh lý, tha thiết ngóng trông tiếng điện thoại được kết nối.
Cậu không thể liên hệ được với Hoắc Kiệt, tổng đài báo tin đối phương đã tắt máy. Cảm xúc dần lạnh xuống, tính toán thời gian thì lúc này đáng ra hắn đang rảnh mà, dù cho không nhấc máy thì đối phương cũng rất ít khi tắt máy.
"Hoắc ca..." Diệp Hà Thanh theo bản năng bấm lại dãy số một lần nữa, kết quả vẫn như vậy.
Bỏ qua các khả năng có thể xảy ra trong lòng, Diệp Hà Thanh cố thuyết phục bản thân phải thật bình tĩnh, ngồi trong phòng khách một lúc cậu mới về phòng vẽ, dùng bút từ từ vẽ lạnh hình ảnh của hắn.
Chuông cửa liên tiếp vang lên mấy tiếng, cậu lúc này mới lấy lại tinh thần, ý thức được có người đang tìm mình, chạy ra ngoài mở cửa.
Loading...
Bước chân cậu gấp gáp, một chiếc dép lê bị đá bay vào gầm bàn, cậu sững sờ khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa.
"Hoắc ca, sao anh lại ở đây?"
Ánh mắt Hoắc Kiệt trở nên thâm thúy, một phát ôm cậu vào lòng, vươn tay khóa cửa lại, vững vàng đặt cậu lên cánh cửa: "Ca nhớ em nên tới đây."
Không phải những từ ngữ dịu dàng, giờ khắc này hắn chỉ muốn làm ra một số hành động mạnh mẽ sâu sắc để có thể làm giảm bớt đi nỗi nhớ khi gặp cậu.
Phía sau Diệp Hà Thanh chỉ có một bức tường, Hoắc Kiệt khiến cậu không thể lùi lại được nữa, mặt hơi ngẩng giương cằm lên, một nụ hôn nóng rực bất ngờ hạ xuống, không khí trong lồng ngực từng chút từng chút phả ra ngoài, thay vào đó là hô hấp của Hoắc Kiệt đang len lỏi vào.
Toàn bộ đại não cậu hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa, mơ mơ màng màng kết thúc nụ hôn thật sâu, Diệp Hà Thanh hạ mặt xuống, dựa vào vai Hoắc Kiệt, phát ra âm thanh khàn khàn hờn dỗi: "Em sắp ngất rồi."
Mới vừa chiếm tiện nghi xong nhưng Hoắc Kiệt vẫn chưa hết thòm thèm, liếm liếm khóe miệng cười nói: "Mới vậy đã ngất hả?"
Vậy về sau hắn muốn làm chuyện sâu sắc hơn nữa thì phải làm sao bây giờ?
Cũng may Diệp Hà Thanh không ngây thơ tới mức đó, hẹn hò với Hoắc Kiệt một thời gian rồi nên trên phương diện này cậu tự khắc hiểu, sẽ không đơn thuần như một tờ giấy trắng đến mức bản thân nổi lên chút phản ứng sinh lý lại đỏ mặt mất nửa ngày trời nữa.
Dù sao thì Diệp Hà Thanh cũng là thật lòng yêu Hoắc Kiệt, thỉnh thoảng sẽ không kìm được mà bốc lên những ý nghĩ đặc thù.
"Hoắc ca, anh có đói không, em đi làm ít đồ ăn cho anh."
Diệp Hà Thanh bị hôn tới mức nhũn ra đi không nổi, vốn một chân đi đã không tiện lắm rồi, Hoắc Kiệt nhìn cậu mà dở khóc dở cười, trực tiếp ôm lấy cậu từ phía sau đặt lên ghế sa lông, vén mái tóc ẩm ướt do mồ hôi, không nhịn được hôn một cái.
"Ca nấu em ăn, để ca chăm sóc em nhé."
Hai chữ " chăm sóc khẽ phát ra một cách rất ái muội, Diệp Hà Thanh hơi hơi đẩy mặt Hoắc Kiệt ra, không lên tiếng, tầm mắt lại không rời khỏi hắn, tò mò nhìn xem hắn đang làm gì trong phòng bếp.
Thời điểm Hoắc Kiệt nấu ăn lại thể hiện ra một loại mị lực hoàn toàn khác, đàn ông nghiêm túc làm việc đều có một sự quyến rũ nhất định, nghiêm túc nấu ăn cũng nghiêm túc mê người tới thế. Diệp Hà Thanh đến chủ yếu ngắm hắn, hoàn toàn ngó lơ khả năng nấu nướng của đối phương như thế nào.
Chờ tới khi Hoắc Kiệt đặt một bát mì và cháo thơm ngon đầy đủ sắc hương vị lên bên, hương thơm vọt vào khoang mũi thì Diệp Hà Thanh mới lộ ra vẻ hưng phấn, tỏ ra khó tin đối với khả năng nấu nướng của hắn.
Hoắc Kiệt trực tiếp đặt ghế dựa ngồi ngay cạnh Diệp Hà Thanh, một tay khoát ra sau lưng cậu: "Anh học từ đầu bếp ở nhà, nấu ăn cũng không khó, chỉ là trước đây không rảnh để học thôi."
Diệp Hà Thanh cười để lộ hàm răng trắng: "Hoắc ca học cái gì cũng giỏi hết ấy."
Hoắc Kiệt bị cậu lấy lòng: "Chủ yếu nấu cho em ăn thôi, người khác không có cái phúc lợi này đâu."
Buổi tối hôm ấy Hoắc Kiệt ngủ lại, cùng chen chúc trên một chiếc giường với Diệp Hà Thanh. Giường đơn thế này Diệp Hà Thanh nằm một mình thì thừa sức, nhưng có thêm Hoắc Kiệt thì cậu ngại trở mình một cái sẽ đụng tới đối phương nên luôn cố gắng để mình ngủ càng sát mép giường càng tốt.
Hoắc Kiệt mở mắt ra, lập tức ôm Diệp Hà Thanh vào lòng, hai người thân mật dán lấy nhau, hơi thở ấm áp đan xen.
Trọng lượng cả cơ thể Diệp Hà Thanh đều đặt lên người Hoắc Kiệt, sợ đè nặng hắn, lúc nhớ ra thì Hoắc Kiệt dường như đoán được suy nghĩ của cậu.
"Anh ôm một lát thôi."
Diệp Hà Thanh chậm rãi vâng một tiếng rồi cẩn thận từng li từng tí cúi đầu hỏi: "Đè lên anh nặng lắm Hoắc ca."
Hoắc Kiệt cố ý phản bác: "Đừng lo lắng."
Bầu không khí thực sự không thể nhịn nổi nữa, Hoắc Kiệt ấn lại Diệp Hà Thanh hôn lấy hôn để rồi mới buông cậu ra, còn mình thì tới phòng khách nằm hơn một tiếng.
Có một số việc không phải là không nghĩ tới nhưng thời điểm lại không thích hợp, thời gian hắn ở lại đây không lâu, cũng không thể xong xuôi liền phủi mông đi thẳng một mạch vậy được.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Kiệt làm bữa sáng, đút Diệp Hà Thanh ăn uống no nê, đảm nhận vị trí bạn trai gương mẫu tự mình đưa cậu tới trường.
Lịch học của Diệp Hà Thanh hôm nay dày kín cả ngày, kỳ thực cậu không nở khiến cho thời gian mình gặp Hoắc Kiệt trôi qua lãng phí như vậy, ánh mắt đều ngóng theo trở nên hơi dính người.
Hoắc Kiệt vốn không hề có sức đề kháng với một Diệp Hà Thanh như vậy, hứa hẹn lúc nào cậu tan học sẽ tới đón.
Một ngày ngắn ngủi trôi qua mà Diệp Hà Thanh tưởng chừng như sống qua một năm trời, trước khi tan học Mr. Lin tìm cậu nói chuyện riêng, ông nói rằng người bạn thời đại học của ông gần đây đang thực hiện một dự án nhằm hỗ trợ y tế đối với người tàn tật.
Nguy Lan chân thành hy vọng rằng Diệp Hà Thanh có thể tiếp nhận hạng mục trợ giúp này, bởi vậy khi người bạn đó vừa đề cập tới dự án mới thì ông liền giới thiệu một cách ngắn gọn tình trạng của cậu cho họ biết.
Giọng điệu Mr. Lin mang theo sự tiếc nuối: "Tiểu Rose, em không biết trong trường có mấy giáo viên trẻ độc thân hay hỏi thăm em lắm. Nếu chân của em mà được chữa khỏi thì sẽ tốt biết bao."
Diệp Hà Thanh quả thực không hề biết về những gì Mr. Lin vừa nói, cậu suy nghĩ một chút rồi uyển chuyển từ chối lời đề nghị của đối phương, giải thích: "Em có bạn trai rồi thầy, anh ấy rất yêu em."
Lúc nói ra từ yêu, mặt Diệp Hà Thanh nóng vô cùng.
"Ồ, thật vậy sao?" Mr. Lin cảm thấy khá hứng thú, quan sát vẻ mặt Diệp Hà Thanh: "So ra thì em cũng cực kỳ yêu cậu ta đó chứ."
Diệp Hà Thanh lần thứ hai ngượng ngùng gật đầu, tình cảm của cậu và Hoắc Kiệt vốn không giả, có thể là không quen thể hiện ra cho người khác biết, cứ nói là cậu lại thấy ngượng nên không tiện tiết lộ nhiều.
Mr. Lin đối với điều này dường như hứng thú dạt dào, chuẩn bị hỏi tiếp: "Nửa kia của em ——" tiếng nói bỗng ngưng bặt, ông cười cười nói: "Tôi biết tại sao em lại yêu nửa kia của mình như vậy rồi, cậu ta thoạt nhìn thật xuất sắc."
Hoắc Kiệt lúc này đã xuất hiện ở phía sau Diệp Hà Thanh, lịch sự tiến tới bắt tay Mr. Lin, thuận tiện hôn lên má cậu.
Mr. Lin giơ tay bắt lại, thức thời nói: "Tôi nhớ ra có một số việc bận cần xử lý nên đi trước, các em cứ tiếp tục."