Editor: Calcium
Diệp Hà Thanh đến nước F rất nhanh đã sắp xếp xong xuôi, cậu biết rằng Hoắc Kiệt đã thay mình sắp xếp mọi thứ ổn thỏa hết rồi, quan hệ của hai người hiện giờ đã khác rồi, tha hương nơi đất khách quê người, tiếp nhận sự chăm sóc của đối phương vừa cảm thấy ấm lòng vừa khiến đối phương yên tâm, cũng cảm thấy thoải mái đối với sự chăm sóc này của hắn.
Với tính cách như Diệp Hà Thanh, một khi cậu đã chấp nhận một người nào thì sẽ nhất định là người đó, đây là chắc chắn không có ý định chia tay.
Chương trình học tại nước F sắp xếp còn tất bật và gấp gáp hơn nhiều so với trong nước, học từ sáng cho tới tận tối, sau khi cậu hoàn tất xong hết mọi chuyện thậm chí còn không có thời gian liên lạc với Hoắc Kiệt, vội vội vàng vàng vác dụng cụ vẽ tranh tới phòng học được chỉ định.
Giáo viên là một người gốc Hoa, tính cách mặc dù có hơi cổ quái nhưng chuyên môn thì lại kiên nhẫn và tốt tính tới không ngờ, trong lớp có học sinh đến từ các quốc gia khác nhau nên thầy tình nguyện đổi qua lại vài loại ngôn ngữ, đối với thầy thì đây là một kỹ năng đã được vận dụng nhuần nhuyễn, bởi vậy nên nếu có vấn đề nào Diệp Hà Thanh không hiểu thì ghi nhớ lại sau đó đi hỏi riêng thầy.
Nếu như trước đây thì cậu khẳng định sẽ không đi làm phiền người khác như vậy nhưng tình huống bây giờ không còn như trước nữa, cơ hội lần này không dễ gì có thể được đề cử và giành lấy, cậu hy vọng sẽ không lãng phí, phải tranh thủ từng giây từng phút.
Sau buổi trưa chương trình học kết thúc, cậu ôm sổ ghi chép đi tìm Mr. Lin.
Mr. Lin nhìn thấy cậu thì mỉm cười, nói rằng mỗi lần cậu tới tìm ông thì mặt đều sẽ đỏ như đóa hoa hồng nở rộ trong vườn hoa mùa hè vậy.
Diệp Hà Thanh lại càng xấu hổ hơn nữa, dù sao cậu cũng không muốn làm ảnh hưởng tới thời gian ít ỏi của thầy, lúc này Mr. Lin vẫn còn hòa mình trong bầu không khí cuồng nhiệt của buổi học nên không hề mất kiên nhẫn mà giải đáp câu hỏi của cậu.
Sau khi hỏi xong những câu hỏi mà Diệp Hà Thanh đã liệt kê một cách rõ ràng, cậu liền nhìn thấy Mr. Lin nhìn đồng hồ mấy lần, thầm nghĩ đối phương có việc nên chủ động đưa ra đề nghị rời đi, còn lại ý chính sau khi về ký túc xá cậu sẽ tự tổng kết rồi từ từ hiểu rõ những vấn đề được học trong ngày hôm nay.
Nước F và trong nước có sự chênh lệch múi giờ, lúc về đến ký túc xá Diệp Hà Thanh nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Kiệt, nghe được giọng anh cậu có hơi hoảng hốt, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình di động rồi tính toán khoảng thời gian lúc này ở trong nước nói: "Sao muộn vậy lại gọi điện cho em?"
Đã hai tuần lễ trôi qua kể từ khi cậu tới nước F, ngoại trừ lúc vừa xuống máy bay và ở điểm dừng chân được sắp xếp trước có liên hệ với Hoắc Kiệt thì sau khi lên lớp Diệp Hà Thanh vội vàng đuổi theo tiến độ học tập, hết giờ học một giây cũng không ngừng trở về ký túc xá để học tiếp thì ngủ quên mất, tính ra thì đây là lần thứ ba hai người nói chuyện.
Diệp Hà Thanh hiện tại bận tới mức không còn khái niệm thời gian, tỉnh táo lại thì cậu mới nhận ra mình đã quên liên lạc với Diệp Tiểu Chiếu và Hoắc Kiệt, thiếu chút nữa bị nhấn chìm trong cảm giác hổ thẹn.
Hoắc Kiệt chờ sau khi cậu khổ sở nhận sai, chờ cậu dừng lại đúng lúc thì hắn mới cảm khái một câu: "Ca rất nhớ em."
Diệp Hà Thanh im lặng không nói gì, vốn đang không quá nhiều xúc cảm, nghe Hoắc Kiệt nói câu này xong liền hận không thể lập tức đặt vé máy bay trở về.
Môi cậu run rẩy, trở về ký túc xá vẫn cầm điện thoại đứng ngồi không yên như cũ: "Hoắc ca, hay là cuối tuần em về gặp anh nhé."
Diệp Hà Thanh có tâm ý như vậy khiến Hoắc Kiệt có không muốn vui cũng không được. Hắn phát ra một tràng cười ngắn: "Hiện tại mỗi lời em nói ra đều đâm thật mạnh vào trái tim anh, em cứ làm việc của mình đi, đợi khi nào có thời gian anh qua đó."
Hoắc Kiệt thao tác trên một chiếc điện thoại di động khác, hiện tại đã đêm khuya hắn còn phải xử lý nốt những công việc tồn đọng, tóm tắt lại tình trạng sức khỏe của Diệp Tiểu Chiếu gần đây cho đối phương biết, nói chuyện thêm vài câu nữa, nhưng dù có muốn nói tiếp thì cũng vẫn phải cúp máy.
Diệp Hà Thanh nhìn màn hình điện thoại mà buồn bã ủ rũ, nhớ lại từng câu nói vừa nãy của Hoắc Kiệt, rất nhanh đã tỉnh táo lại, mở sổ ghi chép tập trung ôn lại những gì đã học hôm nay.
Hoắc Kiệt giúp cậu sắp xếp một gian ký túc xá dành cho một người, có kèm thêm một phòng vẽ tranh nhỏ, bên trong chuyên dùng để đặt dụng cụ. Cậu nhớ lại nội dung, quay người về phòng vẽ, bận rộn tới hừng đông mới đi nấu cho mình một bát mì tắm rửa sạch sẽ rồi lăn ra ngủ.
Cách hai ngày Diệp Hà Thanh tính toán thời gian rồi chủ động liên hệ với Hoắc Kiệt, hôm nay cậu được tan sớm, là một ngày lễ truyền thống của nước F, tất cả nhân viên và học sinh đều được nghỉ nửa ngày, cậu thu dọn đồ đạc trở về, đầu tiên là gọi video cho Diệp Tiểu Chiếu, sau đó tính thời gian nghỉ của Hoắc Kiệt mới ôm điện thoại di động qua núp mình trên ghế tựa, đôi mắt ngắm nhìn ngoài cửa sổ, chờ đợi đối phương bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại vừa có tín hiệu nhận cuộc gọi thì Diệp Hà Thanh như phản xạ có điều kiện nói một câu: "Hoắc ca, em nhớ anh."
Không có âm thanh đáp lại, mọi thứ rơi vào sự tĩnh mịch ngắn ngủi.
Diệp Hà Thanh nhìn lại màn hình điện thoại một chút, trong lòng nghi hoặc gọi thêm một tiếng.
Đối phương hắng giọng một cái, dịu dàng nói: "Tiểu Diệp à, A Kiệt nó theo ba nó tới thư phòng bàn bạc chút chuyện rồi không cầm theo điện thoại."
Diệp Hà Thanh đã từng qua Hoắc gia, trong nháy mắt phản ứng được người đang cầm điện thoại không phải là Hoắc Kiệt. Cậu bối rối đỏ bừng mặt, cũng không biết liệu mẹ Hoắc Kiệt đã nghe thấy lời cậu nói vừa rồi chưa, liệu có thể nghĩ rằng cậu không biết xấu hổ hoặc nghĩ rằng cậu thất lễ không.
Hoắc phu nhân không hỏi quá nhiều, theo lệ hỏi thăm cậu một chút, ví dụ như tình hình sức khỏe gần đây rồi tình hình học tập. Diệp Hà Thanh như một bé học sinh tiểu học gặp giác viên, Hoắc phu nhân cứ hỏ gì là cậu liền đáp nấy. Chờ tới khi Hoắc Kiệt từ thư phòng trở về để lấy điện thoại mới biết Hoắc phu nhân đã tán gẫu với Diệp Hà Thanh được một lúc rồi.
"Hoắc ca," cố nén xấu hổ, Diệp Hà Thanh khóc không ra nước mắt báo lại chuyện vừa rồi mình nói gì ra cho đối phương nghe, Hoắc Kiệt mở miệng bảo, "Giờ nói trước mặt anh một tiếng xem nào."
Lần này cậu lại không nói nữa, ngụy biện rằng cậu nói rồi, do hắn không cầm điện thoại theo để nghe thôi.
Giờ trước mặt Hoắc Kiệt cậu càng ngày càng to gan hơn trước, thường xuyên lý luận với Hoắc Kiệt, trước đây nào có dám thế, làm gì cũng như bé ngoan.
Qua điện thoại, Diệp Hà Thanh nói lại cho Hoắc Kiệt nghe về tình hình học tập gần đây của mình, cậu biết hắn cũng bận rộn nên không muốn làm trễ nải đối phương quá nhiều thời gian, chủ động chuẩn bị cúp máy, trước khi cúp còn đảm bảo một câu với hắn: "Hoắc ca, em sẽ nhớ anh mỗi ngày."
Hoắc Kiệt lúc này đúng là có nảy sinh một loại kích động muốn bay thẳng tới nước F rồi đóng gói Diệp Hà Thanh mang về.
Hoắc phu nhân không quay lại phòng, nhìn thấy Hoắc Kiệt kết thúc cuộc trò chuyện mới mở miệng nói: "Mẹ thấy đứa nhỏ kia cũng là nghiêm túc, nếu quả thật con muốn ổn định thì kịp thời nói chuyện với con người ta mới phải."
Hoắc Kiệt gật đầu: "Con tự có chừng mực, em ấy giờ đang có chuyện muốn làm, trong lòng lại càng mong nhớ anh trai bị bệnh của mình, chờ đến khi mọi chuyện đã gần như ổn định lại thì con sẽ nói rõ mọi chuyện với em ấy."
Hiểu con không ai bằng mẹ, Hoắc phu nhân từ nhỏ đã ít khi phải lo lắng cho Hoắc Kiệt, hắn có chính kiến của mình, chưa từng khiến bọn họ phải bận tâm nhiều, trưởng bối trong nhà cũng ít khi can thiệp. Nếu thật sự cần phải đứng ra cũng sẽ không can thiệp quá sâu, cùng lắm chỉ dùng thân phận để nhắc nhở mà thôi.
Sau khi hai mẹ con tách nhau ra, Hoắc Kiệt liền liên hệ cho trợ lý muốn biết lịch trình, nếu có thể tiến hành trước thì đẩy sớm lên.
Trợ lý cảm thán: "Đột ngột sắp xếp lịch trình chặt như vậy, cơ thể sếp sao chịu nổi, vẫn còn muốn đẩy sao?!"
Hoắc Kiệt cười cười: "Sức mạnh tình yêu khiến sếp cậu mạnh như hổ ấy, nhanh đi sắp xếp đi."