Tiểu Qua Tử

Chương 39




Editor: Calcium

Vừa dứt lời, cả hai người đồng thời im lặng.

Hoắc Kiệt đang tiến hành một hình thức thăm dò, mà Diệp Hà Thanh lại mơ hồ sinh ra một chút cảm giác khác lạ. Cậu đại khái ý thức được, đại công tử Hoắc gia – người cậu đặc biệt thân cận tôn kính, dường như đối với cậu hơi đặc biệt.

Trước đây lúc còn là nhân viên giao hàng, cậu đã nghe không ít những lời không đứng đắn từ miệng khách hàng, nhưng cậu không có cách nào có thể đánh đồng chúng với Hoắc Kiệt được, trong lòng lập tức nảy lên một cái. Sau khi căng thẳng qua đi, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Hoắc ca, anh thật biết nói đùa."

Nước mưa chốc chốc lại tạt lên cửa sổ xe, ngoài xe đang mưa to gió lớn bên trong lại tỏa ra một luồng không khí oi bức, quanh quẩn mãi không tan, chóp mũi Diệp Hà Thanh chảy mồ hôi.

Thanh niên chịu nóng kém, trong người nhiệt huyết căng tràn, Diệp Hà Thanh lặng lẽ nuốt nuốt cổ họng, miệng khô lưỡi khô, cậu muốn uống nước.

Hoắc Kiệt cười cười: "Nóng à, để anh hạ nhiệt độ điều hòa xuống." Nói rồi tiện tay đưa cho cậu một chai nước lọc.

Diệp Hà Thanh lập tức đổ nửa chai vào bụng mình, uống vội vàng, trong xe còn nghe rõ tiếng cậu uống nước.

Hoắc Kiệt im lặng cong cong khóe miệng, Diệp Hà Thanh siết lấy chai nước, bắt đầu nói.

"Hoắc ca, em vẽ còn chưa đẹp, chờ sau này vẽ tốt hơn thì em sẽ vẽ anh bức khác đẹp hơn.

Hoắc Kiệt nói: "Đưa anh chân dung của anh à? Vậy thà em tự vẽ mình rồi đưa cho anh còn hơn, anh nhận chân dung của mình thì thấy hơi khó xử."

Lời nói trực tiếp tới mức này Diệp Hà Thanh không thể cự tuyệt được. Cậu chằm chằm nhìn về phía biển số xe của chiếc xe trước mặt, ánh mắt không có tiêu cự: "Vậy được, để em vẽ đẹp hơn chút nữa..."

Hoắc Kiệt lại nói: "Không cần vội, biết đâu sau này em lại trở thành một họa sĩ nổi tiếng mà anh có được bức họa của em có phải là kiếm lời rồi không."

Diệp Hà Thanh ngượng ngùng lắc đầu: "Không nói như thế được, Hoắc ca giúp đỡ em nhiều thế, đừng nói là một bức, muốn mấy bức đều được hết."

Vẻ mặt như có thể chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của cậu thật khiến người khác muốn bắt nạt mà. Con người vốn là động vật tham lam được voi đòi tiên, Hoắc Kiệt rất hiếm khi phải kiềm chế một điều gì đó, hắn có thể tự do thu phóng, không có nghĩa là bản tính bị kiềm chế.

Hoắc Kiệt nói: "Lần sau em đừng có nghe lời như thế nữa."

Diệp Hà Thanh nở nụ cười nói: "Em chỉ nghe lời Tiểu Chiếu với Hoắc ca thôi."

Lái xe đến đầu hẻm thì xe không đi tiếp được nữa, hôm trước trên đường mới đổ lại bê tông chưa khô, thêm mấy hôm mưa gió nên lầy lộ, Diệp Hà Thanh bung dù xuống xe, nước mưa bắn tung tóe ướt cả ống quần. Cậu vừa định cong lưng xuống xắn quần lên thì Hoắc Kiệt đã trực tiếp từ trên xe cúi xuống giúp cậu xắn gấu quần lên.

Mưa rơi lất phất đập vào dù sau đó rơi xuống đỉnh đầu Hoắc Kiệt, Diệp Hà Thanh choáng váng, nhìn người đàn ông đang xắn quần cho mình, ngón tay đang buông thõng bên ống quần của cậu nắm chặt lại, Hoắc Kiệt giương mắt nhìn, cậu không nhịn được lùi về phía sau vài bước, dù nghiêng qua phía Hoắc Kiệt che cho hắn thêm một phần.

"Cảm ơn Hoắc ca...."

Miệng Hoắc Kiệt lộ ra một nụ cười đầy hàm ý: "Lát nữa anh còn có việc qua công ty một chuyến, không tiễn em về nhà được."

Diệp Hà Thanh: "....Hoắc ca bận thì đi nhanh đi."

Hắn vẫn chăm chú nhìn cậu: "Đường trơn lắm, nhớ bước đi cẩn thận đấy."

Chân trái của Diệp Hà Thanh lộ ra ngoài, phần xương có hơi cong lên. Hoắc Kiệt chăm chú nhìn rồi lại nhắc nhở cậu: "Về nhà rồi nhớ phải dùng nước nóng ngâm chân ngay."

Những người có vấn đề về đi đứng đa số đều sẽ gặp vấn đề khi trời mưa, Diệp Hà Thanh hiện tại mà không chú ý cẩn thận chăm sóc thì đến khi có tuổi sẽ hiểu được khổ tới mức nào.

Cậu liền gật đầu: "Hoắc ca tới công ty đi."

Tách ra không bao lâu, Hoắc Kiệt ước chừng có thể giờ Diệp Hà Thanh đã về tới nhà, liền gửi cho cậu một tin nhắn nhắc nhở cậu ngâm chân.

Diệp Hà Thanh chăm chú nhìn chuỗi ký tự trên màn hình điện thoại di động rồi mỉm cười, cười xong rồi lại tự thấy hơi quái quái.

Trong phòng khách không bật đèn, dưới hoàn cảnh tối tăm mơ mơ hồ hồ đó có thể nhìn thấy Diệp Tiểu Chiếu đang ngủ trên ghế salon, trong tay còn cầm điều khiển TV, trên khay trà cũ kỹ đang đặt một cuốn sách, buổi chiều hẳn là đang đang xem phim rồi đọc sách sau đó thì ngủ thiếp đi.

Diệp Hà Thanh tới gần, rón ra rón rén dém chăn lên cao che kín cho Diệp Tiểu Chiếu để khỏi cảm lạnh, còn lâu mới tới bữa tối nên cậu không mở đèn ngoài phòng khách nữa, quay người đi đến nhà bếp, cố gắng không tạo ra tiếng động quá lớn đánh thức người đang say ngủ trên ghế.

Diệp Tiểu Chiếu mơ mơ màng màng tỉnh ngủ. Trong phòng bếp đang sáng đèn, anh liền mở đèn ngoài phòng khách sau đó vào xem Diệp Hà Thanh: "Trời mưa lâu chưa?"

"Bắt đầu từ chiều rồi." Diệp Hà Thanh đứng dịch ra một chút, nói xong thì phía sau có một bàn tay thăm dò mò xuống phần ống quần của cậu, hơi hơi đẩy nói: "Để anh nấu cho, có nước nóng rồi đấy, em đi ngâm chân đi."

"Tiểu Chiếu." Diệp Hà Thanh mở miệng, thấy Diệp Tiểu Chiếu trừng mắt, liền ngoan ngoãn nhường nhà bếp lại cho anh trai, ôm lấy cái chậu hứng nước lạnh rồi đổ thêm ấm nước nóng vào pha vừa đủ độ ngâm chân.

"Nãy lúc về em thấy có mấy người đang tụ tập lại, xảy ra chuyện gì vậy?"

Phía dưới lầu có mấy phòng là người khác thuê, Diệp Tiểu Chiếu cũng không biết: "Để mấy hôm nữa đóng tiền nhà rồi lại hỏi chủ nhà vậy."

Nói tới đây liền dừng lại quay qua hỏi: "Có đủ tiền nhà không?"

Diệp Hà Thanh bây giờ đối với chủ đề tiền nong đều tương đối mẫn cảm, chuyện lận trước khiến cho cậu bị tâm lý phòng bị cẩn thận xem xét Diệp Tiểu Chiếu, nghi nghi ngờ ngờ cứ về nhà là phải kiểm tra xem khóa cửa rồi cửa sổ có vấn đề gì hoặc có dấu vết nào không.

Cậu nói: "Đủ rồi anh, lát em lên đóng cho chủ nhà." Lại nói thêm: "Diệp Tiểu Chiếu, anh không cần quan tâm tới mấy chuyện này, bác sĩ Nguy đã nói bệnh nhân phải luôn giữ vững một tâm trạng thật vui vẻ, chuyện gì không cần nghĩ thì đừng nghĩ tới nữa, anh phải nghe lời bác sĩ."

Diệp Hà Thanh nói thì Diệp Tiểu Chiếu có thể sẽ không nghe, dù sao thì anh trai cậu vẫn luôn nói lý. Nhưng lời bác sĩ Nguy nhắc nhở anh chung quy vẫn phải nghe. Bác sĩ vô cùng tận trách với Diệp Tiểu Chiếu, thân thể anh lúc này tốt hơn trước rất nhiều rồi.

Nói chung cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu chỉ hy vọng cậu và anh không tồn tại khoảng cách.

Diệp Tiểu Chiếu nói: "Anh ta là một bác sĩ rất giỏi."

Đã lâu lắm rồi Diệp Hà Thanh không nghe anh khen một người nào đó trực tiếp như vậy, không khỏi tò mò hỏi thêm mấy câu.

Nhưng Diệp Tiểu Chiếu không nói nhiều chỉ bảo bác sĩ là người tốt, đến tột cùng là tốt thế nào thì anh lại không nói, Diệp Hà Thanh hỏi mãi chẳng được.

Tuy rằng anh không nói rõ ràng nhưng Diệp Hà Thanh vẫn có thể phát hiện ra gần đây tâm trạng anh tốt lên không ít.

Vì bệnh tật của bản thân, bình thường Diệp Tiểu Chiếu rất ít nói, cũng không hay tiếp xúc với người khác, ngoài Diệp Hà Thanh biết anh tốt thế nào thì hàng xóm chung quanh chỉ thân thiết được với mỗi Diệp Hà Thanh, còn ai cũng thấy Diệp Tiểu Chiếu thanh lãnh quá, không thích nói chuyện với ai.

Diệp Hà Thanh cảm thấy bác sĩ Nguy khá hợp với anh trai mình, cậu vui hơn hẳn.

Đã tới Phiền Thành mấy năm rồi, anh trai đa số thời gian đều ở nhà, ngoại trừ có cậu nói chuyện cùng thì anh chưa từng chủ động kết bạn với ai cả.

Diệp Hà Thanh vội vội vàng vàng đi làm suốt ngày, ban ngày cơ bản đều không thể ở bên anh được. Hiện tại anh chịu chủ động đề cập tới người khác, Diệp Hà Thanh liền tâm huyết dâng trào đưa ra đề nghị: "Anh, lúc nào mời bác sĩ Nguy tới nhà mình chơi đi?"

Diệp Tiểu Chiếu khựng lại: "Em định hối lộ bác sĩ Nguy đấy à?"

"Diệp Tiểu Chiếu."

Anh cười cười: "Anh đùa chút thôi mà."