Tiểu Qua Tử

Chương 26




Editor & Beta: Calcium

Đã nhiều năm rồi Diệp Hà Thanh chưa từng được nhàn rỗi như thế này, lẳng lặng nghe tiếng ve kêu ngoài trời.

Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào căn phòng, cậu kép chiếc ghế dựa tựa vào cửa sổ dường như lão tăng nhập định* nằm xuống, ánh mắt lướt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, ngoài đó có mấy cái cột điện, thỉnh thoảng lại có mấy chú chim nhỏ dừng chân tại đó, dùng đôi móng vuốt nhỏ ôm lấy hàng dây điện, thanh âm trong trẻo của những chú chim đó bị từng loạt tiếng ve át đi toàn bộ.

Đối với những đứa trẻ tuổi còn nhỏ đã phải ra đời chịu khổ sớm thì thường rất lưu luyến với những hồi ức tốt đẹp.

Tiếng ve ở nông thôn dường như náo nhiệt hơn so với thành thị, cùng nhiều hơn vài phần nhân tình. Diệp Hà Thanh nhớ tới lần đầu tiên cậu nhìn thấy con ve, đụng tới bụng của loài vật này là y rằng bụng nó phát ra âm thanh càng vang dội. Con ve đầu tiên đó là do Diệp Tiểu Chiếu bắt xuống cho cậu chơi, chơi vui vẻ suốt mấy ngày liền.

Diệp Hà Thanh đuổi theo hồi ức xa xưa, cậu mơ mơ màng màng nằm ngủ trên ghế dựa, chờ đến khi ánh nắng chiều tà chiều thấp dần xuống sàn xi măng thì trong phòng cũng tối dần, âm thanh của Diệp Tiểu Chiếu đã đánh thức cậu từ trong giấc mộng tỉnh mà tỉnh lại.

Cậu giật mình một cái, mở mắt ra đã nhìn thấy anh đang khom người quan tâm nhìn mình.

Anh cười sửa lại mái tóc của cậu nói: "Sao lại ngủ trên ghế thế này, tay chân co quắp lại không thoải mái gì cả."

Diệp Hà Thanh vừa tỉnh lại nên nhất thời chưa được tỉnh táo, ngây ngốc nói: "Tiểu Chiếu, em rất vui vẻ nha, mơ tới anh." Cậu cười híp mắt, trong ánh mắt còn lộ ra lưu luyến vô hạn, "Mơ thấy anh bắt ve trên cây xuống cho em."

Diệp Tiểu Chiếu không cần suy nghĩ mà mở miệng nói luôn: "Bây giờ muốn anh ra ngoài bắt cho em mấy con ve về chơi không?"

"A..." Diệp Hà Thanh thẹn thùng từ chối, "Em đã lớn thế này rồi, cũng chẳng còn là trẻ con nữa, sao mà chơi trò đó được nữa."

Diệp Tiểu Chiếu véo chỗ nhiều thịt nhất trên mặt Diệp Tiểu Chiếu, hai má phính phính chạm vào cảm giác rất thoải mái: "Như ông cụ non ấy, em mới có mấy tuổi thôi, dù thế nào trong mắt anh em mãi là một đứa trẻ."

Một giấc mộng phảng phất đã qua nhiều năm tới vậy, Diệp Hà Thanh nhẹ nhàng ôm eo anh lắc lắc: "Anh, em nhớ anh." Hôm nay cậu không muốn đi làm, Diệp Tiểu Chiếu bị ốm, có thể lấy lý do này ở nhà làm bạn với anh ấy.

Tay Diệp Tiểu Chiếu đặt trên bả vai cậu nhẹ nhàng vỗ một cái, giả bộ oán hận nói: "Mê sảng cái gì đấy hả, bệnh của anh hôm qua không còn nghiêm trọng nữa, em sờ trán anh mà xem, không còn nóng chút nào cả, tinh thần cũng đã tỉnh táo hơn hôm qua rồi. Hơn nữa, điện thoại em để quên ngoài phòng khách réo liên tục mấy lần, chắc đồng nghiệp đang tìm em đấy."

Lão Chu nhắn tin qua WeChat cho cậu, cậu xin nghỉ ở nhà với Diệp Tiểu Chiếu, cửa hàng trưởng dựa trên thời gian cậu xin nghỉ mà khấu trừ hết lương. Hơn nữa trong tiệm càng ngày càng đông người đàm tiếu nói ra nói vào về cậu khiến cho cửa hàng trưởng bị ảnh hưởng, định cho cậu nghỉ việc.

Diệp Hà Thanh yên lặng đọc tin nhắn, trả lời rõ ràng và cảm ơn lão Chu nhưng không nói sự thật cho Diệp Tiểu Chiếu biết.

Diệp Tiểu Chiếu nói: "Nếu trong cửa hàng có việc gấp thì mau qua đó đi, anh ở nhà một mình không sao cả, có việc gì sẽ gọi điện cho em."

Diệp Hà Thanh nói: "Vậy em đi trước, anh..." Diệp Hà Thanh muốn bảo anh khóa cửa kỹ càng, vừa ra khỏi cửa còn cố tình nhìn xuống ổ khóa thì không phát hiện ra bất cứ một vết tích trầy xước hay hư hỏng nào. (tại sao lại có chi tiết này thì mn xem chú thích dưới cuối chương nhé)

Vừa tới cửa hàng, bầu không khí bao trùm có chút kỳ lạ. Một số đang trong phòng nghỉ của nhân viên nhìn cậu rồi xì xào bàn tán, Diệp Hà Thanh coi như không nhìn thấy gì đi thay đồ rồi chuẩn bị ra ngoài đi làm, có người cất tiếng gọi cậu vào phòng, cửa hàng trưởng có việc tìm cậu.

Sắc mặt ông ấy lạnh tanh, Diệp Hà Thanh ổn định lại tâm tình rồi gõ cửa bước vào.

Cửa hàng trưởng không thèm liếc mắt nhìn cậu nói: "Lát nữa cậu đến phòng nhân sự, nhận lương tháng này đi, nhận xong thì rời khỏi đây."

Diệp Hà Thanh hơi run: "Cửa hàng trưởng, cháu...."

Hai tay ông ấy nắm bao lấy nhau đặt trên mặt bàn: "Không cần nói gì cả, cậu tới đây để làm công, chúng tôi không nhận đại lão gia như câu. Cậu không làm việc này thì còn rất nhiều người muốn thay thế vị trí của cậu."

Diệp Hà Thanh nhấp nhấp miệng chưa kịp nói thì ông nói tiếp: "Đừng oán trách tôi không nể tình người, cậu nhìn những người khác xem, những người tới đây làm có hoàn cảnh nhà ai là không khó khăn không? Mọi người đều không dễ dàng đúng không? Nhưng cậu nhìn họ xem, có ai giống cậu được ba ngày thì hai ngày xin nghỉ không hả?"

Cửa hàng trưởng cũng lười chẳng muốn nói nhiều, cũng không nhắc tới chuyện người nhà Diệp Hà Thanh bị bệnh: "Doanh nhân không phải là nhà từ thiện, không phải cứ mãi đặc cách cho người khác được, cậu đi nhận tiền lương rồi nghỉ đi."

Đầu tiên là Diệp Hà Thanh đi làm thủ tục thôi việc, sau đó lại đến phòng tài vụ thanh toán lương, rồi trở về phòng nghỉ cất đồ, thu dọn vật tư trang cá nhân trong tủ của mình rồi ra ngoài.

Lão Chu đã đứng chờ sẵn ở ngoài, ánh mắt tràn ngập tiếc nuối.

Cậu miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao đâu anh, việc này mất thì còn có thể tìm việc khác."

Lão Chu thở dài: "Giờ khó tìm việc lắm, càng ngày người cần tìm việc lại càng tăng, tình huống của em lại còn tương đối đặc thù, rất khó chiếm được ưu thế."

Diệp Hà Thanh kiếm việc chẳng dễ dàng chút nào, cậu phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực hơn người khác mới có được một cơ hội phỏng vấn. Người ta vừa thấy cậu là người tàn tật thì dường như sẽ không cần đến cậu nữa.

Đi tới bãi đỗ xe, Diệp Hà Thanh không để lão Chu tiễn cậu nữa.

"Tiểu Diệp à, em đừng nản chí, anh sẽ hỏi mấy nhân viên tạp vụ hộ cậu, nếu như có việc nào phù hợp thì sẽ liên hệ với em."

Cậu lộ ra một nụ cười cảm kích: "Cảm ơn anh."

Diệp Hà Thanh nghỉ việc, không dám về nhà ngay. Cậu đi bộ không có mục đích trên đường phố Phiền Thành, đến chỗ ATM tra xem lại khoản tiền tiết kiệm được trong mấy năm làm công vừa qua.

Cứ vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng sẽ dừng lại ở những chỗ có dán tờ tuyển nhân viên rồi dùng di động chụp ảnh lại, dự định về nhà sẽ gọi cho từng chỗ hỏi thăm thử xem.

Cậu tìm một góc mà ánh nắng không chiếu tới được ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn lên đánh giá thành phố này, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở, không dám về đối mặt với Diệp Tiểu Chiếu, cũng không dám nói cho anh biết chuyện cậu đã mất việc. Nếu như anh mà biết cậu mất việc vì xin nghỉ để chăm sóc cho anh thì chắc sẽ đau lòng lắm.

Cậu dường như bị lãng quên trong một góc nhỏ của thành phố phồn hoa, ánh sáng mặt trời chiếu tới khắp nơi nhưng lại không chiếu tới được vị trí của cậu hiện tại. Hồi lâu sau, cậu xoa xoa mặt, bước chân nặng nề về phía trạm xe bus.

Diệp Hà Thanh về nhà một cách yên lặng, Diệp Tiểu Chiếu đang ngủ trưa trong phòng, gió nhẹ thổi vào phòng ngủ, cậu lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, rón ra rón rén mà về phòng mình, cùng anh hưởng thụ khoảng không gian tĩnh lặng giữa trưa.

Trong cơn mơ màng, Diệp Hà Thanh dường như nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có vẻ hơi gấp gáp. trong không gian tối đen lờ mờ, từ bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng dép kéo lê đi, có người đã ra mở cửa.

Diệp Hà Thanh giật mình tỉnh táo lại, tim đập thình thịch. Cậu cho rằng mình đang mơ, trán toát mồ hôi lạnh, đôi tay đặt trên bụng không nhịn được khẽ run rẩy.

Cậu gặp một giấc mơ không hề tốt đẹp.

Là mơ thôi đúng không.

Mang theo âm thanh ngột ngạt phảng phất bên tai, Diệp Hà Thanh không rõ lúc này là do giấc mơ quá đỗi chân thực hay do cậu bị sinh ảo giác.

"Em trai cậu giống cậu đều rất đẹp.". ngôn tình hay

Chân Diệp Hà Thanh như bị đóng băng trên sàn xi măng, một luồng không khí bức bối mang theo mùi hương nghẹt thở. Đôi mắt hồ ly càng mở lớn, động tĩnh sột soạt, sột soạt ngoài phòng khách càng ngày càng vang, nhìn xuyên qua khe hở của cánh cửa, cậu trầm mặc nhìn chăm chú, đôi mắt phảng phất ánh lên tia tăm tối, cậu lúc này đã hoàn toàn trở thành một con rỗi ngây ra đó.

Ngoài cửa sổ một tiếng ve kêu chói tai như muốn phá tan khoảng không gian, lại như một lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng vào trái tim Diệp Hà Thanh, cậu trầm mặc nhìn thật kỹ.

Nhìn chăm chăm về phía đó, cái bóng cao lớn kia đang bắt nạt Diệp Tiểu Chiếu, vì thế cậu khom người xuống.

Nhìn chăm chăm về phía đó, khuôn mặt Diệp Tiểu Chiếu bị hãm trong bóng tối của ghế sô pha, như một con vật nhỏ thương tích chất chồng run rẩy.

Ngón tay dài nhỏ khô gầy như cái móc câu, bấu chặt lấy rìa ghế sô pha, như người chết đuối với được duy nhất cành cây trên sông, phòng khách chìm nổi trong không gian sáng tối.

Vì vậy, lưng cậu càng cong xuống.

Diệp Hà Thanh không còn suy nghĩ được gì cả, ngũ quan như bị phong bế. Trong đáy lòng cậu như muốn kêu gào, muốn mở cửa ra ngoài, đánh đuổi tên ác đồ bắt nạt Diệp Tiểu Chiếu.

Nhưng chân của cậu lúc này lại như bị người khác đánh gãy, xương cốt liền thịt bị xé toạc ra đau đớn. Diệp Hà Thanh khó khăn cau mày, từng chút từng chút động đậy thân thể, run rẩy cầm cập, dường như có một tảng đá dần vụn vỡ trầm trọng ép xuống lưng cậu. Cậu lúc này như một ông lão sắp chết, thân thể không còn một chút khí lực nào.

Duy nhất chỉ còn bản năng, từng chút từng chút một thở dốc trong yên lặng.

Không nên như thế này, không nên như thế này.

Đáng ra Diệp Tiểu Chiếu phải đang có một giấc ngủ trưa ngon lành trong phòng ngủ, chờ anh tỉnh lại rồi thì cậu sẽ về nhà với anh. Sau đó hai người cùng làm cơm, dựa vào nhau ngồi trên ghế sô pha, đọc tin tức trên báo, nghe bát quái hoặc là mở ti vi xem phim, đến giờ thì đuổi anh về phòng đi ngủ.

Hai tay Diệp Hà Thanh chống lên đầu gối, không còn nhìn rõ sàn xi măng dưới chân mình.

Động tĩnh lại lớn hơn.

Diệp Hà Thanh cắn răng, ngay sau đó, con ngươi đen nháy run rẩy dữ dội, trong đầu có vài thứ đang gấp gáp nổ tung.

Không nên như thế này, không nên như thế này, giấc mơ, cậu đang nằm mơ sao?

Cơn ác mộng trà trộn vào hiện thực, hiển hiện ngay trước mắt cậu, lặng yên không một tiếng động.

"Tiểu, Tiểu Chiếu..." Sự ngột ngạt như muốn phá tan cuống họng, Diệp Hà Thanh cong lưng, nửa người đặt lên ván cửa, mặt quay ngoắt về phía phòng khác, dường như máu đang dồn từ ngực tràn lên tới tận cuống họng, trong miệng cậu chậm rãi nhả ra từng chữ: "Cút, ra, ngoài."

Cậu quay về phía thân ảnh phía đó hét lên, kéo lê đôi chân đã què, không ngừng run rẩy đi về phía phòng khác, phát ra câu bảo vệ cuối cùng: "Cút ra ngoài ——"

- ------------------------------------------------------

*lão tăng nhập định: trạng thái như khi các sư thầy khi nhập thiền vậy., thanh thản, nhẹ nhàng, yên tĩnh

*tình tiết Diệp Hà Thanh nhìn ổ khóa không trầy xước hay hỏng xuất hiện vì cậu nhớ tới việc trước đó lúc anh trai mình bị sốt ngất xỉu thì người gọi điện báo là ông hàng xóm, có hai trường hợp xảy ra:

- Một là ông hàng xóm sang tìm Diệp Tiểu Chiếu thấy cửa không đóng, mở cửa vào thì thấy Diệp Tiểu Chiếu bị sốt

- Hai là ông hàng xóm vốn ở đây khi Diệp Tiểu Chiếu bị sốt hoặc thậm chí có thể ông ta là người khiến anh bị sốt, là anh tự nguyện cho ông ta vào phòng.

Theo như hàng ngày thì Diệp Tiểu Chiếu vẫn luôn khóa cửa nên tình tiết thứ hai có vẻ hợp lý hơn và vì thế mà Diệp Hà Thanh nghi ngờ (kèm theo cả những tình tiết trước đó)

Sau khi hết chương này thì chắc mn cũng thấy tình tiết thứ hai hợp lý hơn rồi. Anh trai tự nguyên bị làm dụng tình dục để kiếm tiền. Mấy chương sau sẽ rõ nhé mn.