Tiểu Qua Tử

Chương 18




Editor: Calcium

Từ Tư Lễ nhận được bức ảnh, nhìn đi nhìn lại: "Anh, gã này là ai?"

Hoắc Kiệt: "Một tên điếc không sợ súng."

Từ Tư Lễ phát hiện bối cảnh trong bức ảnh là khu vực xung quanh biệt thự, búng búng tấm hình: "Có người theo dõi nhà mình?"

Hoắc Kiệt không muốn phí lời nhiều, bảo Từ Tư Lễ đi thăm dò điều tra.

Hoắc Kiệt sắp tốt nghiệp, gần đây ở công ty làm quen với các công việc nghiệp vụ, trong nhà có ý để hắn tới hỗ trợ, hiện tại công việc chất chồng trên tay hắn, chuyện bên trường cũng bớt quan tâm tới hơn. Nếu không phải Từ Tư Lễ coi trọng nhóc què thì hắn cũng lười hao phí tâm sức bận tâm đến chuyện của đối phương.

Nhớ tới nhóc què thì trước mắt Hoắc Kiệt lại hiện lên hình bóng đôi mắt cong cong đen láy của đối phương. Rất sạch sẽ, tâm tình sẽ trở nên thoải mái khó tả.

Tòa nhà cũ hiện ra, Diệp Hà Thanh đang đi trên hành lang nhỏ hẹp thì gặp người hàng xóm đang đi xuống. Người hàng xóm nở nụ cười, không gian tăm tối khiến Diệp Hà Thanh cảm thấy người đứng trước mặt mình trở nên có phần quỷ dị.

Cậu dừng một chút ở hành lang chờ đối phương đi xuống trước, người hàng xóm đột nhiên quay đầu lại nhe răng cười cười nói: "Tiểu Diệp về rồi à, hôm nay thời tiết nóng bức, làm việc vất vả rồi."

"Cũng được."

"Lúc về tôi có mua mấy phần dưa hấu ướp đá, mùi vị thơm ngon, nếu không chê thì có thể qua đây nếm thử."

"Cảm ơn chú." Diệp Hà Thanh kiếm cớ uyển chuyển từ chối, không khí nóng bức ngột ngạt từ trên hàng hiển tản ra, lòng bàn tay Diệp Hà Thanh đổ một tầng mồ hôi mỏng, khi người hàng xóm cúi đầu nhìn cậu, một luồng không khí khó tả càng thêm rõ ràng.

Hàng xóm cười cười: "Không sao đâu."

Hai người tách nhau ra, Diệp Hà Thanh bình tĩnh nhìn thân ảnh người đó biến mất chỗ rẽ, đi ra khỏi cửa, ánh sáng lộ ra từ khe cửa.

"Tiểu Chiếu..."

Diệp Tiểu Chiếu nghe thấy động tĩnh, kéo cửa ra: "Em về rồi."

Diệp Hà Thanh quay đầu nhìn về phía hành lang trống rỗng, sống lưng còn hơi lành lạnh: "Nói với anh bao nhiêu lần rồi, không có ai phải luôn đóng cửa, nhỡ đâu có ai tiến vào thì làm sao bây giờ."

Diệp Tiểu Chiếu nói: "Sao mà thế được, tối rồi có ai qua đây nữa." Thấy Diệp Hà Thanh vẫn còn nhăn mặt, Diệp Tiểu Chiếu duỗi tay kéo cậu: "Đừng giận, anh muốn mở cửa cho em mà."

Diệp Hà Thanh quả nhiên không giận nổi, quay người khóa chặt cửa lại, gần đây cậu luôn cảm thấy không yên tâm, có thể một phần do nhiệt độ không khí quá cao, có cảm giác kì dị không nói lên lời.

Diệp Tiểu Chiếu hỏi: "Ngày mai được nghỉ sao?"

"Vâng." Diệp Hà Thanh không nói về tình hình công việc của bản thân hiện tại.

Trên bàn có đặt hai chiếc chén, múc ra hai chén chè đậu xanh giải nhiệt. Vì Diệp Tiểu Chiếu không thể ăn đồ ăn quá đậm vị nên đồ trong nhà nấu đa số đều nhạt, dần dần Diệp Tiểu Chiếu sẽ chuyên tâm nấu cho Diệp Hà Thanh một phần riêng, không chỉ vì bệnh của bản thân mà cũng bắt em trai ăn kiêng.

Diệp Tiểu Chiếu đến phòng bếp lấy ít đường phèn, Diệp Hà Thanh thì dọn sô pha. Lúc dọn đến thùng rác thì ánh mắt cậu dừng lại một chút, dùng tay đẩy nắp thùng, nhìn thứ bị ném trong thùng là những miếng dưa hấu được cắt cẩn thận, nhìn vẫn còn mới, cậu lập tức nghĩ ngay đến người hàng xóm.

Diệp Hà Thanh hỏi: "Tiểu Chiếu, hàng xóm vừa tới nhà mình hả?"

Diệp Tiểu Chiếu không trả lời, cậu lại nói tiếp: "Em thấy dưa hấu trong thùng rác."

Anh gật đầu, biểu cảm không hề gợn sóng.

Hai anh em cùng nhìn dưa hấu ném trong thùng, ăn ý không hỏi cũng không nói nhiều thêm một câu.

"Em với bạn bè sao rồi?" dt tương đối quan tâm tới việc riêng của em trai, "Ngày mai nghỉ, có hẹn nhau ra ngoài chơi không?"

Diệp Hà Thanh: "Còn chưa hẹn nữa."

"Họ giúp em vài lần, nhân đây mời họ một bữa đi."

Diệp Hà Thanh vùi đầu uống chè, đậu xanh ngọt thanh ngập khắp khoang miệng, ăn một lúc nghe cậu hàm hồ nói câu biết rồi.

Diệp Hà Thanh không chủ động hẹn Từ Tư Lễ, hắn bận rộn, đêm đó liền nói với hắn ban ngày ra ngoài chơi bóng.

Từ Tư Lễ gửi địa chỉ qua cho Diệp Hà Thanh, một sân golf tư nhân, cậu chưa từng qua đó bao giờ. Vì vậy Từ Tư Lễ đề nghị để tài xế qua đón cậu, Diệp Hà Thanh nghĩ thế nào cũng thấy rắc rối, cậu chưa từng tiếp xúc với môn thể thao này bao giờ, Từ Tư Lễ vừa nhắc tới là cậu đã phải lên mạng tìm hiểu xem môn thể thao này cần chú ý những điểm nào rồi.

Trên thực tế Từ Tư Lễ cũng không muốn tham gia cái môn thể thao tràn ngập khí chất "Quý tộc" này, sở dĩ phải đi phần lớn là do Hoắc Kiệt thôi.

Hoắc Kiệt có hẹn gặp mặt với một khách hàng trọng yếu của công ty ở đó, hai anh em Hoắc gia cùng cha khác mẹ, tuy rằng không cùng một họ nhưng Hoắc Kiệt vẫn lớn hơn Từ Tư Lễ một tuổi.

Hiện tại Hoắc Kiệt đang dần tiếp nhận giải quyết chuyện trên công ty, trưởng bối trong nhà đương nhiên không thể để Từ Tư Lễ ung dung được, ép hắn phải đi cùng Hoắc Kiệt học tập thêm.

Vì vậy buổi chiều thứ hai, đội ngũ tới đón Diệp Hà Thanh ngoài Từ Tư Lễ còn có thêm Hoắc Kiệt.

Hoắc Kiệt mặc một thân âu phục màu đen, giảm đi hơn nửa khí chất kiệt ngạo, tóc được chải gọn chỉnh tề về phía sau, lộ ra đường nét ngũ quan sâu sắc, ngồi trên xe nghiêm túc ổn trọng, như tinh anh đã tiến ra ngoài xã hội, trải qua khoảng thời gian lắng đọng của người trưởng thành.

Ba người tới nơi, khoảng cách cảm giác lập tức giãn ra.

Từ Tư Lễ tùy theo trường hợp mà mặc một thân âu phụ màu trắng nhàn nhã, nhưng khí chất của hắn vẫn có nét hơi hấp tấp, không ổn trọng như Hoắc Kiệt.

Vì Diệp Hà Thanh không biết rõ tình huống nên cậu ăn mặc rất tùy ý, áo phông ngắn tay màu trắng sữa phối với quần lửng ngắn đến đầu gối, một đôi giày trắng giặt sạch sẽ, có khí chất của nam sinh trẻ trung không hợp kẹp giữa hai người mặc âu phục.

Cậu thoáng nhìn qua Từ Tư Lễ, tầm mắt chuyển qua vừa đón nhận ánh mắt của Hoắc Kiệt thì lập tức vội vàng tránh né.

"Tôi lên phòng thay quần áo khác đã."

Từ Tư Lễ liền kéo tay cậu ngồi lên xe: "Không cần để ý quá đâu, hai chúng ta chủ yếu đến chơi thôi, chỉ có anh trai tôi mới phải làm chính sự thôi."

Diệp Hà Thanh mà biết được hôm nay tới chơi chỉ là thứ yếu, chủ yếu đi bàn việc với Hoắc Kiệt thì chắc chắn cậu sẽ kiếm cớ chuyển qua mời hai người vào hôm khác.

Hoắc Kiệt cẩn thận ngẫm lại dư vị ánh mắt của nhóc què khi cậu né tránh hắn, trái tim đang bình tĩnh bỗng cảm thấy hơi ngứa ngáy. Nhưng sắc mặt vẫn bình thản, nhắc nhở hai người bạn nhỏ lát nữa tới chơi, sau đó lấy tài liệu ra xử lý công việc.

Vì Hoắc Kiệt đang làm việc nên Diệp Hà Thanh không dám phát ra tiếng động, thậm chí cố gắng thở nhẹ lại một chút. Từ Tư Lễ thỉnh thoảng đưa mắt qua nhìn biểu cảm trên mặt cậu, tâm tình vui sướng.

Sân golf, dưới nền trời sáng sủa là một khoảng sân cỏ rộng rãi xanh đậm trải dài, Diệp Hà Thanh vốn đang thấp thỏm bất an tới lúc này cũng đã giảm bớt, cậu vừa mới cong khóe mắt nở nụ cười thì thấy Hoắc Kiệt quay đầu lại, đôi mắt hắn rõ ràng còn cố tình nhìn cậu, khóe miệng cũng nâng lên thành một đường cong nhẹ.

"Tự do giải tán đi các anh bạn nhỏ."

Nghe thấy "anh bạn nhỏ" Diệp Hà Thanh bất giác đỏ mặt, Từ Tư Lễ liền kéo cậu đi đánh golf, không hề biết rằng bên tai Diệp Hà Thanh vẫn quanh quẩn ảo giác âm thanh vừa rồi.

Trình độ của Từ Tư Lễ thuộc loại gà mờ, dạy Diệp Hà Thanh đánh golf, cũng chỉ dạy dể ra oai với Diệp Hà Thanh mà thôi. Hoắc Kiệt ở một chỗ không xa đó nói chuyện với đối tác, Diệp Hà Thanh thỉnh thoảng sẽ lén lút nhìn hắn vài lần, sau đó khi không nhìn nữa thì cậu lại tự hỏi chả hiểu sao bản thân cứ nhìn lén đối phương thế hành vi này dường như không khống chế được, cứ theo bản năng mà nhìn sang.

Tổng giám đốc tập đoàn Minh Tùng nghe xong phương hướng và tầm nhìn của Hoắc Kiệt, đầu tiên là cảm khái hắn tuổi trẻ mà có đầu óc kinh doanh, tiện đó cười hỏi: "Hôm nay sao đột nhiên đưa người tới chơi cùng vậy?"

Mắt Hoắc Kiệt híp lại, ánh mắt hướng về phía đám cỏ xanh nào đó.

"Thanh niên bên trái là em trai của tôi, Từ Tư Lễ nhưng nó thật ra không nghe lời lắm."

Tổng tài Minh Tùng cười: "Người trẻ tuổi bây giờ có nhiều suy nghĩ hơn chúng ta nhiều, có ý tưởng và chí hướng cũng tốt."

Hoắc Kiệt lại nói: "Hoắc nhị công tử thích chơi thôi." Sau đó ánh mắt lại hướng về phía nhóc què: "Đứa nhỏ bên phải tầm cũng như em trai tôi, nhưng nghe lời, còn hơi sợ tôi nữa."

Hoắc Kiệt lần này cười: "Mà tôi thì đặc biệt thích người nghe lời."