Quan Minh trở về phòng nói với Thi Niệm: “Đi thôi.”
Thi Niệm đặt ly nước vội vàng đi tới, trên hành lang không một bóng người, trong khoang thuyền ánh sáng nhu hòa, nhưng có lẽ là do chuyện vừa rồi, Thi Niệm lại cảm thấy lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương cốt.
Chính bản thân cô cũng không ý thức được mình đã kéo dài khoảng cách mấy bước với Quan Minh, mãi cho đến khi vào thang máy Quan Minh mới quay đầu nhìn cô, cô chợt run rẩy, đôi mắt hạnh đen láy giống như chú thỏ con bị giật mình, Quan Minh cười khẽ, giọng nói khàn khàn lười biếng: “Sợ à?”
Thi Niệm rốt cục cũng không nhịn được, hỏi: “Người… Bị ném xuống biển rồi sao?”
Quan Minh không phủ nhận “uhm” một tiếng.
Thi Niệm lảo đảo đứng không vững, cô vịn vào lan can bên cạnh, cửa thang máy mở, Quan Minh lại không nhanh không chậm nói: “Không chết.” Sau đó bước ra thang máy.
Thi Niệm đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng đi theo ra ngoài: “Không chết? Không phải chú nói ném gã ta xuống biển rồi sao? Có người cứu gã à? Gã ta không bị chết đuối? Âm thanh rơi xuống biển vửa rồi là?”
“Chưa chơi yoyo bao giờ sao? Tôi chỉ là để cho gã chịu đau khổ, bằng bản lãnh của gã thì không thể tự trà trộn lên thuyền được.”
Ý của Quan Minh là có kẻ khác sau lưng, thao túng chuyện này, mà hiển nhiên anh muốn tìm manh mối đột phá từ trong miệng gã.
Đến cửa phòng, Quan Minh tiện tay quét cửa, Thi Niệm đang cúi đầu suy nghĩ lời anh nói, không ngờ anh đang đi đột nhiên dừng bước chân, đầu cô đụng trúng lưng của anh, mùi hương tuyết tùng mát lạng trên người anh bao trùm, Thi Niệm kinh sợ nhanh chân lui lại về sau, động tác quá đột ngột, lúc đầu cô sắp đụng vào cửa, một đôi tay dày rộng lót ở phía sau đầu cô, đầu của cô đập vào lòng bàn tay Quan Minh, những sợi tóc mềm mại dây dưa quấn quýt ở đầu ngón tay anh.
Cô cho là anh sẽ nhanh chóng buông cô ra, nhưng anh không hề, cứ như vậy mí mắt anh nửa buông, thời gian giống như bị quay chậm lại, Thi Niệm dần dần co rút lại thành một cục.
Quan Minh nghiêng đầu, có chút lười nhác nói: “Tôi cũng không ăn thịt người, cô phản ứng mạnh như vậy làm gì?”
Yết hầu Thi Niệm bỗng lên xuống, lúc này Quan Minh mới nhìn thấy nước đọng trên áo khoác, biết là cô bị dọa thật, anh buông lỏng cô ra, giọng nói nghiêm chỉnh: “Tôi kiếm tiền không phải hoàn toàn là sạch sẽ, cho nên tôi làm việc sẽ có chừng mực, con người của tôi… Mặc dù không phải là người tốt lành gì, nhưng không hề khốn nạn như bên ngoài đồn đại, cô ở chỗ của tôi, không cần lo lắng nhiều như vậy.”
Thi Niệm nhìn sâu vào đáy mắt anh, cô không biết vì sao anh lại phải nói những lời này với cô, có lẽ là vì muốn trấn an cô, cũng có lẽ là vì muốn gạt bỏ đi sự đề phòng của cô, tóm lại sau khi anh nói xong lời này, Thi Niệm đột nhiên không còn cảm thấy lo lắng đề phòng như trước.
Quan Minh lui về phía sau môt bước, vô cùng phong độ lịch lãm nói với cô: “Ngủ ngon, cô Thi.”
Thi Niệm trả áo khoác lại cho anh, lúc về phòng vẫn luôn suy nghĩ có chỗ nào đó thật kỳ lạ, mãi cho đến khi nằm ở trên giường cô mới tỉnh táo lại, xưng hô của Quan Minh với cô, hình như hơi kỳ lạ.
Từ khi cô gả vào nhà họ Quan, tất cả mọi người đều gọi cô là cô Quan, thậm chí thời gian dần trôi qua đã không còn có ai gọi tên thật của cô, ngay cả Quan Thương Hải kia nhìn thấy cô đều gọi cô như vậy, nhưng Quan Minh từ lần đầu tiên nhìn thấy cô vẫn luôn gọi cô là “cô Thi”.
Nghiêm túc mà nói, xưng hô thế này trước khi kết hôn hoặc ly hôn đều không có gì không ổn, nhưng thân phận của cô bây giờ vẫn là con dâu trưởng của nhà họ Quan thành Đông, cũng không thoát ly được nhà họ Quan thành Đông, cho nên về mặt lễ nghĩa người ngoài vẫn phải gọi cô một tiếng cô Quan.
Cô không biết Quan Minh có gọi sai hay không, nhưng nghĩ lại Quan Minh lớn lên ở nhà họ Quan thành Tây, xưng hô cơ bản nhất này chắc chắn anh biết rõ, nhưng anh vẫn gọi cô là “cô Thi”.
Nhưng Thi Niệm không thể không thừa nhận, cách xưng hô thế này là điều mà cô mong muốn, nếu như không trải qua cuộc sống hơn nửa năm này, cô cũng không biết có thể làm chính bản thân mình là chuyện may mắn như thế nào.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, chờ khi có thể ngủ đã là hơn bốn giờ sáng, cô ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa, sau khi Thi Niệm thức dậy không gặp Quan Minh, giữa trưa cô đi một chuyến tới nhà ăn riêng, sau đó trở về, cô bần thần ngồi bên cửa sổ nhìn biển rộng bên ngoài, trong mắt là một mảnh mờ mịt.
Mãi cho đến buổi chiều mới có người đến tìm cô, là người có hình xăm trên mu bàn tay tối hôm qua, anh ta tên là Ngô Pháp, là người của Quan Minh, Thi Niệm nhờ quản gia tìm một chiếc khăn che mặt đeo lên, ban đầu cô tưởng Ngô Pháp sẽ dẫn cô đi trung tâm thương mại, nhưng hóa ra lại là đi theo anh vào thang máy đi thẳng tới sòng bài dưới lầu.
Lúc này trong sòng bài có rất nhiều người, rất ồn ào, Thi Niệm không khỏi lôi kéo khăn che mặt, cũng may Ngô Pháp cũng không dắt cô vào khu vực công cộng, mà trực tiếp đưa cô tới một gian phòng ở lầu hai.
Đẩy cửa vào Thi Niệm mới phát hiện đây là gian phòng riêng cao cấp, bên trong có bốn năm người đàn ông đang chơi Texas holdem, lúc Thi Niệm đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy Quan Minh ngồi ở bên trong, miệng ngậm điếu thuốc, một tay khoác lên trên ghế dựa, ngón tay cái bàn tay còn lại nhẹ nhàng lật một góc lá bài đang úp, nâng mắt lên nhìn về phía cô.
Ngô Pháp dời một chiếc ghế dựa đặt ở bên cạnh Quan Minh, lúc Thi Niệm đến gần, Quan Minh dập thuốc, nghiêng đầu nói với cô: “Buồn chán không?”
Thi Niệm thành thật trả lời: “Có chút.”
Quan Minh cười cười, người bên cạnh nhắc nhở: “Ông chủ Quan, ra cược đi.”
Lúc này Thi Niệm mới phát hiện chip cược trước mặt Quan Minh ít đến đáng thương, xem ra là thua rất thảm, nhưng dáng vẻ anh lại như không hề để tâm chút nào.
Ngón trỏ anh gõ lên lá bài hai lần nói với Thi Niệm: “Biết chơi trò này không?”
Thi Niệm nhìn chằm chằm mặt bàn nói: “Không giỏi lắm.”
Quan Minh khẽ nhíu mày: “Hôm nay vận may không tốt, vốn liếng đã sắp thua sạch, cô tới giúp tôi đặt cược.”
“Tôi?” Thi Niệm chỉ chỉ chóp mũi mình, mặc dù đã che khăn nhưng vẫn có thể thấy rõ cô hơi giật mình.
Quan Minh tựa hẳn lưng ra phía sau, dáng vẻ vô cùng lười nhác uể oải.
Thi Niệm không hề tin tưởng lí do thoái thác đã thua sạch vốn liếng của anh, để cô đặt cược, cô hơi luống cuống.
“Đặt bao nhiêu?” Cô thăm dò hỏi.
“Cô tự quyết định.”
“???”
Sòng bài trên du thuyền quốc tế đều đánh bằng tiền đô, mặc dù Thi Niệm chưa từng chơi Texas holdem, nhưng vẫn hiểu được quy tắc cơ bản, đánh cược đại mà thôi, cô không yên lòng tùy tiện ném hai thẻ lên.
Ánh mắt Quan Minh chạm lên lòng bàn tay phải của cô, nơi đó có một vết sưng đỏ nho nhỏ, tối hôm qua hình như không có, anh đột nhiên nghĩ đến dấu nước ẩm ướt trên áo khoác anh.
Người bên cạnh thấy Quan Minh không tập trung, dáng vẻ buông tay, trêu ghẹo nói: “Ông chủ Quan hôm nay muốn làm thần tài tán tài cho mọi người sao.”
Quan Minh thờ ơ nói: “Vậy anh cũng phải có bản lĩnh cầm tiền đi mới được.”
Sau đó lại một vòng chia bài, mỗi khi được chia một lá bài Thi Niệm đều quay đầu lại nhìn Quan Minh, Quan Minh đều không tỏ thái độ.
Sau khi lá bài thứ năm được chia, mọi người theo thứ tự quyết định thêm tiền cược, theo cược hay là là bỏ.
Lần này Thi Niệm không chắc, lại nhìn Quan Minh, Quan Minh lại mỉm cười dường như có thâm ý: “Lấy lá gan tối hôm qua cô đi tìm tôi ra đi.”
Một câu nói khiến cho Thi Niệm bắt đầu hoảng hốt, tối hôm qua cô còn đang ở dưới mí mắt của nhà họ Quan thành Đông như giẫm trên băng mỏng, hôm nay lại theo cậu chủ ở thành Tây xuất hiện ở sòng bài, những chuyện xảy ra trong 48 tiếng quá mức huyền ảo.
Đợi cho tới lúc cô kịp phản ứng, chip trước mặt đã đẩy lên, sau đó cô mới ý thức được cô còn chưa tính toán ván này sẽ khiến Quan Minh thua bao nhiêu tiền?
Cô lo lắng quan sát sắc mặt của anh, phát hiện anh cũng đang cười như không cười nhìn mình, Quan Minh thấy dáng vẻ nhấp nhổm như ngồi trên bàn chông của cô, nghiêng người nói với cô: “Người có gan thì không sợ đường khó.”
Lúc so bài thế mà Quan Minh lại thắng lớn, Thi Niệm kinh ngạc nhìn bài, thực ra bài trên tay cô cũng không tốt, chỉ là trùng hợp lớn hơn mấy người bên cạnh.
Cô kích động quay đầu nhìn Quan Minh, trong mắt Quan Minh không chút gợn sóng, một giây này, Thi Niệm cảm thấy anh đã đoán được bài mình ổn, mới ám chỉ cô như vậy.
Một người đàn ông bên cạnh hỏi: “Ông chủ Quan không giới thiệu sao? Bạn gái đêm nay?”
Quan Minh chỉ là nhàn nhạt trả lời một câu: “Không phải.”
Câu phủ định này hiển nhiên có nghĩa là bạn gái đêm nay là một người khác, mấy người bên cạnh không biết thân phận Thi Niệm, cũng không coi cô là cô gái đứng đắn, chỉ cho rằng cô là phụ nữ phục vụ Quan thiếu vui đùa, trêu ghẹo nói: “Ông chủ Quan lần này xuất hành nghe nói mang theo không ít mỹ nhân, lúc nào làm một cuộc chơi đùa?”
Quan Minh dùng ánh mắt còn lại liếc Thi Niệm, hững hờ trả lời: “Tìm lúc khác.”
Thi Niệm làm như không nghe thấy, dù sao cũng không liên quan gì tới cô.
Ván thứ hai, Quan Minh vẫn để Thi Niệm đặt cược giúp anh, dường như anh chắc chắn hôm nay tay mình thối, không động vào chip.
Kết quả lại thắng về không ít, mấy người bên cạnh không thuận theo, nói: “Không thể như vậy chứ, để mỹ nhân tới giúp tôi đánh cược, tôi cũng không tin là không thắng được.”
Quan Minh cười trả lời: “Ở bên cạnh tôi là may mắn, đến chỗ anh thì chưa chắc.”
Thi Niệm vụng trộm quan sát anh, thực ra hôm qua từ lần đầu tiên nhìn thấy Quan Minh, cô cảm thấy Quan Minh rất khó tiếp cận, ánh mắt khi nhìn người khác vô cùng sắc bén, sau khi lên thuyền lại cảm thấy anh đối xử với mọi người ôn hòa, nghiêm túc đứng đắn, mặc dù thân phận hai người bọn họ lúng túng, nhưng anh chú ý săn sóc cô đúng mực, mà bây giờ cô phát hiện lúc Quan Minh ứng phó với những người này, đuôi lông mày sẽ treo lên hương vị một chút bất cần đời, cô không biết dáng vẻ nào mới là con người chân thật nhất của anh?
Mà Quan Minh trả lời hình như không muốn chơi nữa, đứng dậy nói với bọn họ: “Tôi còn có việc, mọi người cứ tiếp tục.”
Mấy người lập tức bất mãn: “Khó có cơ hội tụ họp, có chuyện gì thì chờ lát nữa lại nói.”
Quan Minh cười cười, quét mắt nhìn Ngô Pháp đứng ở phía sau, anh ta đi tới gom chip lại.
Bọn họ thấy Quan Minh thật sự muốn đi, nhịn không được nói: “Chuyện tối nay nhờ ông chủ Quan để tâm một chút, còn nhờ anh làm người bắc cầu, giúp giới thiệu chúng tôi với ngài chủ tịch thương hội.”
Quan Minh cầm áo vest ném cho Ngô Pháp, vứt xuống một câu: “Các cậu kết thúc sớm một chút.” Sau đó quay người rời đi.
Thi Niệm không biết bọn họ đang nói gì, nhưng xem ra đêm nay Quan Minh lại có xã giao quan trọng.
Vừa đi xuống lầu đã nghe thấy một trận tiếng hoan hô, Thi Niệm quay qua nhìn thấy một cái bánh xe, nơi đó có người vây quanh nhiều nhất, rất nhiều người chen chúc đặt cược, vô cùng náo nhiệt.
Cô nhìn them mấy lần, Quan Minh đi ở phía trước đột nhiên dừng bước nhìn cô: “Cảm thấy hứng thú sao?”
“Tôi không mang tiền.”
Quan Minh lắc tay chỉ, Ngô Pháp đưa chip cho Thi Niệm, Thi Niệm kinh ngạc nói: “Không phải chú còn có việc gấp sao?”
“Cũng không phải rất gấp, chơi hai ván đi.”
Vừa dứt lời anh đã vòng đi qua vòng quay Rulette, Thi Niệm chỉ đành đi theo, cô đứng ở bên cạnh nhìn một vòng, Quan Minh ngồi ở quầy bar phía sau kêu ly rượu nói với cô: “Hôm nay vận may của cô rất tốt, cứ đặt cược đi.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Thi Niệm vẫn rất cẩn thận, cô nhìn vị đại ca bên cạnh đặt tiền lớn, cũng vứt lên hai thẻ, không ngờ lại thắng.
Cô xưa nay chưa từng tới những nơi thế này, mới vừa rồi còn không thể hiểu được những người này hô cái gì?
Chờ tự bản thân mình đặt cược, loại kích thích này khiến cô cũng không tự giác kích động theo bầu không khí.
Hai mươi ba năm qua Thi Niệm vẫn luôn sống trong cuộc sống gò bó khuôn phép, cô là một đứa bé ngoan biết nghe lời, xưa nay không hề cãi mẹ bất kỳ chuyện gì, nếu là trước kia chắc cô cũng sẽ không bước chân vào những nơi như thế này, nhưng con người Quan Minh như có ma lực, lúc anh muốn cô thử, đột nhiên cô nghĩ muốn được trải nghiệm một cuộc sống khác, một cuộc sống hoàn toàn khác với cuộc đời hai mươi ba năm qua của cô.
Cô quay đầu nhìn Quan Minh, không biết từ khi nào trên tay anh cầm ly rượu, anh mặc áo sơ mi màu xanh đậm tinh xảo ngồi trên ghế chân cao, đôi chân thon dài tùy ý thả lỏng, không nhanh không chậm uống rượu nói chuyện phiếm cùng với Ngô Pháp.
Trong một nháy mắt Thi Niệm cảm thấy thấp thỏm, chính cô cũng chơi trò này rất sướng tay, Quan Minh không tham gia cũng không rời đi, là vì… chỉ vì muốn ngồi bên cạnh cô sao?
Nhưng rất nhanh Thi Niệm lại phủ định ý nghĩ này, anh làm gì có thời gian rảnh, chỉ là không muốn tiếp tục chơi bài với mấy người kia, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Thi Niệm lại thắng hai ván, đúng là như lời Quan Minh nói, hôm nay vận may của cô rất tốt, khiến cho ông anh bên cạnh đặt cược giống cô cũng rất hưng phấn, không ngừng dùng tiếng Đông Bắc khen ngợi cô: “Em gái này đúng là mang may mắn tới cho người khác.”
Đầu ngón tay Quan Minh gõ ly thủy tinh nhìn Thi Niệm vì quá hung phấn mà giơ hai tay lên cao, không khỏi mỉm cười: “Vẫn còn con nít, đúng không?”
Lời này rơi vào trong tai Ngô Pháp, anh ta nghe mà cứ có cảm giác là lạ: “Gả cho người ta rồi thì không còn nhỏ nữa.”
Quan Minh nâng ly rượu đế cao lên uống một ngụm lớn, đặt lên trên quầy bar.