Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 70: Ngoại truyện 14




Thi Niệm cảm giác mình chỉ hôn mê một lúc, có mấy giây ngắn ngủi, song khi ý thức của cô lần nữa trở về, xung quanh đã không còn là nhà chính thành Tây, trên trần nhà trắng xóa gắn một vòng cái giá treo bình truyền nước, cô phát giác ra nơi mình đang nằm hẳn là bệnh viện.

Quay đầu sang, rèm cửa phòng bệnh kéo lên một góc, Quan Minh hai tay đút túi quần, đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cô, bóng dáng cô quạnh tĩnh mịch.

Thi Niệm gọi anh một tiếng: “Anh Sênh.”

Người anh khẽ nhúc nhích, mấy bước đã trở về bên giường bệnh, cúi xuống sờ lên trán cô: “Cảm thấy thế nào rồi?”

Thi Niệm trả lời: “Khá tốt.”

Vừa định chống người ngồi dậy, nhưng Quan Minh ấn vai cô xuống: “Nằm ngoan, có đói không?”

Lúc này Thi Niệm mới phát hiện cổ áo sơ mi của Quan Minh buông lỏng ra, đôi mắt vằn vện tơ máu, cô hé miệng hỏi: “Sao em lại ngất xỉu?”

Quan Minh kéo cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống trước giường bệnh, yên lặng mấy giây mới nói: “Em bị hơi thiếu máu.”

Thi Niệm chớp chớp mắt quay đầu nhìn lên trần nhà “Ồ” một tiếng, tự lẩm bẩm: “Chả trách gần đây em cứ luôn cảm thấy hơi choáng váng.”

Quan Minh dịu dàng vén mấy sợi tóc vương trên trán cô: “Không sao, chúng ta từ từ điều chỉnh.”

Thi Niệm gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn anh hỏi: “Vậy sau khi em té xỉu, ánh đưa em tới bệnh viện sao? Không kinh động đến người nhà anh chứ? Thành Đông bên kia nói thế nào?”

Quan Minh nói bâng quơ: “Quan Thương Lịch thiếu chút nữa đã đánh nhau với một tên vệ sĩ bên kia, người nhà anh đều rất tức giận.”

Thi Niệm vừa nghe, đưa tay cầm lấy tay Quan Minh, nói với anh: “Anh có bảo bọn họ đừng làm quá không? Người thành Đông có đến tìm anh không?”

Quan Minh cảm giác được tay cô lạnh như băng, trở tay ủ tay cô trong lòng bàn tay mình, nhiệt độ của anh truyền tới đầu ngón tay cô, đau lòng áp tay cô lên má, nói với cô: “Đã nằm trên giường bệnh còn bận tâm, cứ tưởng là em với bà ta có xung đột gì đó.”

Thi Niệm khẽ lắc đầu: “Em biết anh nhìn trúng tập đoàn Phi La, mọi mặt của nó đều thỏa mãn tiêu chuẩn điều kiện của anh với đối tượng nâng đỡ, doanh nghiệp trong nước như vậy không nhiều, chỉ tiếc người điều hành cái xí nghiệp này không dễ hợp tác lắm.”

“Vậy đây chính là món quà em tặng anh à?”

Thi Niệm yếu ớt nói: “Trước đây anh dạy em là nếu không nắm chắc trăm phần trăm, thì không nên đập nồi dìm thuyền, để chờ đợi cơ hội trăm phần trăm này, chúng ta đã chờ bảy năm. Lúc trước em ném lá bài này ra không có bất kỳ bọt tăm gì, khi đó trong doanh nghiệp thành Đông có địa vị chủ đạo tuyệt đối, không phải em tùy tiện lấy ra một chứng cớ là có thể rung chuyển, hiện tại tình hình bất đồng, tập đoàn Phi La phe phái phân tán đã lâu, bọn họ bất mãn với sách lược lãnh đạo của Quan Hiển Trĩ, khổ nỗi không có đường lối mới, em chẳng qua là ở bên cạnh thổi thêm một trận gió, danh tiếng của thành Đông nghiêng ngả sắp đổ sẽ không vực dậy được nữa, đây là một điểm đột phá để lòng bọn họ tan rã, một khi phòng tuyến bị công phá, áp lực không ngừng sẽ ập lên đầu bọn họ. Binh chưa chiến đã hàng, chẳng phải quá tốt hay sao, đến lúc thu lưới rồi, con cá lớn này anh có hài lòng không?”

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ngón tay cô, phát hiện những năm này ngón tay cô đã có lớp chai mỏng, cô chưa bao giờ nói với anh biết ở Parsons chong đèn suốt đêm chịu bao nhiêu khổ, cũng sẽ không nói cho anh biết ngày đêm phấn đấu ở RCM phải chịu bao nhiêu áp lực, nhưng lúc này Quan Minh sờ ngón tay cô, thật giống như đột nhiên thấy được cuộc sống bảy năm kia của cô.

Anh không ngừng vuốt ve ngón tay cô, muốn xóa sạch toàn bộ khổ sở kia, hơi thở nặng nề: “Em mượn tay Ninh Huê Tuệ ra một đao này, là vì anh?”

Thi Niệm ban đầu còn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, Quan Minh rất giỏi nhìn thấu mọi việc, hôm đó mặc dù ở bên đường nhìn lướt qua Ninh Huê Tuệ, nhưng anh đã có thể đoán được trong này có liên hệ.

Giữa cô và Ninh Huê Tuệ cũng chỉ là đôi bên đạt được mục đích của mình, cô phải lấy được tập đoàn Phi La, Ninh Huê Tuệ muốn cho đế quốc mặt trời không bao giờ lặn thành Đông hoàn toàn sụp đổ.

Điều kiện tiên quyết để cô làm chuyện này là mình phải phủi sạch quan hệ, bởi vì cô là người của Quan Minh.

Thi Niệm yếu ớt nói: “Anh Sênh sau này là người phải chống cả một vùng trời, trên con đường này không thể có bất kỳ vết nhơ nào.”

Cô còn không biết tình huống thật sự của mình, đến lúc này rồi còn cân nhắc cho anh, Quan Minh cúi đầu, lời nói vào trong tai, khóe mắt nóng lên, những lời bác sĩ nói với anh, anh không dám nói với cô.

Lúc đưa tới bệnh viện đã thấy máu, có dấu hiệu sinh non, bệnh viện nói thể chất hiện tại của cô khó có thể giữ được đứa trẻ, phải chuẩn bị tinh thần nằm trên giường lâu dài để giữ thai, cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Từ khi nhận được tin tức này, bất kể ai nói chuyện với Quan Minh, anh đều im lặng, sắc mặt tệ đến dọa người.

Cái thai đã hơn một tháng, lúc anh và Thi Niệm ở nước ngoài, sinh linh nhỏ đã hình thành trong thân thể cô rồi, anh lại để cho cô dãi gió dầm sương bị lạnh sinh bệnh, đày đọa nhiều ngày như vậy, sau còn mang cô đi trượt tuyết, vượt qua Thái Bình Dương vừa đi vừa về là mấy chục tiếng ngồi máy bay, nếu như anh biết, anh sẽ không dày vò cô như vậy.

Lúc này nhìn Thi Niệm mặt mũi tái nhợt nằm trên giường bệnh, tim anh thắt lại, trong lòng áy náy, một chữ cũng không thốt ra lời.

Sự khác thường của anh khiến cho Thi Niệm hoảng loạn, cô gọi anh một tiếng, Quan Minh ngước mắt lên, mắt hơi ửng đỏ, giống như sắp chìm vào trong ráng chiều, thâm trầm hồn hậu.

Lòng Thi Niệm run lên, tiếng hỏi rất nhẹ: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”

Quan Minh vuốt mu bàn tay cô, không thể nào cứ mãi giấu cô, khóe miệng cong lên không mang nụ cười, nói với cô: “Chúng ta có con rồi.”

Thi Niệm kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, dường như đột nhiên hiểu được ánh mắt phức tạp của anh, cùng với đau lòng khi anh nhìn mình, mắt cô hơi chấn động, cười với anh, anh cũng cười theo, cô kích động sờ lên bụng, lúc này cẩn thận cảm nhận mới phát giác quả thật có chút khang khác, dường như vừa rồi trước khi ngất xỉu bụng có cảm giác hơi nhói đau, cô lo lắng hỏi: “Con khỏe không?”

Quan Minh nhíu chặt lông mày, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, trầm tư một lúc mới cất giọng trầm trầm nói với cô: “Hiện giờ thân thể em hơi yếu một chút, có thể chúng ta phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian.”

Dứt lời, lại cân nhắc từ ngữ, chậm rãi trấn an: “Không phải lo nghĩ gì hết, anh sẽ ở bên hai mẹ con.”

Lệ nóng ầng ậng vòng quanh khóe mắt cô, cô nắm lấy tay Quan Minh, lời nói rối loạn: “Chúng ta thật sự có con sao? Đột ngột quá.”

Quan Minh lau giọt lệ ở khóe mắt cô, cúi xuống hôn cô, hơi thở ấm ấp phả ra.

Bà Quan nghe nói Thi Niệm đã tỉnh, vừa vào phòng bệnh nhìn thấy cô, chưa nói được mấy câu đã kích động đôi mắt đỏ ửng, lặp đi lặp lại dặn dò cô phải tĩnh dưỡng thật tốt, trước khi đi, bà Quan tháo chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay xuống đặt vào lòng bàn tay của cô nói: “Mau khỏe lại, cái nhà này sau này còn phải trông cậy vào con.”

Bà Quan đã đi rồi Thi Niệm mới mở bàn tay ra nhìn chiếc nhẫn mặt ngọc trong suốt kia, hỏi Quan Minh: “Chiếc nhẫn này hình như cũng có tuổi tác rồi.”

Quan Minh kéo lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn lên ngón tay cô, chiếc nhẫn hơi lớn, anh cúi đầu nói: “Phải đi sửa lại một chút, đây là bà nội cho lúc mẹ anh gả vào cửa.”

Ngực Thi Niệm hơi nóng lên, nhìn lại chiếc nhẫn này, trong lòng đã thay đổi.

Quan Minh nói với cô: “Đeo chiếc nhẫn này vào em chính là nữ chủ nhân của thành Tây, đồ trên tay mẹ anh cũng chính thức giao cho em rồi, dưới danh nghĩa bà có lẽ có không ít quỹ, cổ phiếu, sau này em ở thành Tây cần những thứ này, trong nhà nhiều người, thường xuyên có những chuyện lớn nhỏ cần quyết định đều qua tay em, làm vợ anh có phải rất phiền toái hay không?”

Lời của anh chạm tới chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng Thi Niệm, sau khi mẹ cô mất, cô phiêu bạt khắp nơi, thành Đông trước giờ chưa từng là nhà của cô, cô ở bên cạnh Quan Minh, nhưng người nhà anh từ đầu đến cuối vẫn luôn là chướng ngại cô lo đăm đắm trong lòng.

Bây giờ, cô vẫn chưa qua cửa, bọn họ đã giao vật tượng trưng cho địa vị nữ chủ nhân thành Tây vào tay cô, được công nhận khiến cô chân chính cảm nhận được cảm giác thuộc về gia đình.

Hơn một tháng sau đó, Thi Niệm đều ở trong bệnh viện dưỡng thai, Quan Minh tìm cho cô ba hộ lý trông chừng, thay phiên 24 giờ trông nom cô. Cơm nước, đi vệ sinh, tắm rửa, một khắc cũng không được lơ là, cô đột nhiên trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm, mỗi ngày đều giống như quốc bảo bị người ta nhìn chằm chằm.

Cũng may phần lớn thời gian Quan Minh đều ở bên cạnh cô, lúc anh có mặt sẽ để cho hộ lý tạm nghỉ ngơi, mọi sinh hoạt của cô toàn rơi trên vai anh, một người đàn ông từ trước đến giờ luôn sống trong nhung lụa, vì chăm sóc cô, mọi việc đều tự thân tự lực, ngay cả lúc tắm cũng sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn phải tự mình tắm cho cô, nhiều lúc tay anh không đứng đắn lắm, cô không cách nào phản kháng, hai người lại không thể thực sự phát sinh cái gì, cho nên mỗi lần tắm là trên người khó chịu hệt như bốc lửa vậy, chuyện này Thi Niệm đã chống đối lại mấy ngày rồi.

Khoảng thời gian này cô rất thích ngủ, Quan Minh thì ngược lại, ban đêm thường xuyên đeo tai nghe xử lý công việc, hoặc đứng ở sân thượng gọi điện thoại, Thi Niệm có thể cảm giác được trong lòng anh cất giấu chuyện gì, nhưng ban ngày, anh phần lớn sẽ treo nụ cười, thỉnh thoảng sẽ trêu ghẹo cô mấy câu, tìm mọi cách chọc cô vui vẻ, chỉ khi đêm đã khuya, anh mới thể hiện ra sắc mặt trầm trọng.

Thời gian cô nằm viện, không ít người thành Tây tới, ngoài đám con gái Cẩn Nguyệt thường xuyên tới tán gẫu với cô cho đỡ buồn, không ít trưởng bối cũng đến thăm cô, Quan Minh không để tin tức Thi Niệm mang thai lộ ra ngoài, bây giờ tình hình của cô vẫn chưa ổn định, anh không muốn mang đến bất kỳ áp lực bên ngoài nào cho Thi Niệm, có điều những trưởng bối kia nghe nói Thi Niệm té xỉu ở nhà chính, nể mặt Quan Minh vẫn tới thăm cô.

Khi những trưởng bối này nhìn thấy chiếc nhẫn tượng trưng thân phận địa vị đeo trên tay Thi Niệm thì đều bất ngờ, chỉ có thể thu lại thành kiến và thái độ, hỏi han ân cần với cô.

Tất nhiên Thi Niệm cảm giác được ánh mắt mỗi lần những người này dừng lại ở ngón tay cô, sau đó cô mới hiểu được tại sao ngày đó mẹ Quan Minh lại đưa chiếc nhẫn cho cô, có lẽ bà Quan đã dự liệu được về sau sẽ có không ít người đến thăm cô, như vậy chiếc nhẫn này vô hình trung trở thành bùa hộ mệnh cho cô, giúp cô ngăn chặn tất cả phiền toái, cô càng thêm phần cảm kích mẹ Quan Minh.

Bên thành Đông cũng phái người tới hỏi thăm, nhưng đến cửa phòng bệnh Quan Minh cũng không cho bọn họ vào, trực tiếp nói chuyện ở phòng bên cạnh, còn cụ thể nói chuyện gì, Quan Minh không nói, Thi Niệm cũng không hỏi, anh không muốn cô bận tâm chuyện bên ngoài, thì cô cứ an tâm dưỡng thai.

Ông Quan mặc dù từ đầu đến cuối không đến bệnh viện nhìn Thi Niệm, nhưng mỗi lần bà Quan từ bệnh viện trở về, ông đều làm như lơ đãng hỏi một câu: “Con bé thế nào rồi?”

Còn có một lần ông hỏi bà Quan: “Bà nói xem, có khi nào con bé không muốn gặp tôi không?”

Bà Quan không chút lưu tình đáp: “Bây giờ muốn đi bệnh viện thăm con bé à? Lúc Tiểu Niệm tới cửa ông có thái độ gì? Nếu tôi là ông thì sẽ không chạy tới làm cho con bé ngột ngạt vào lúc này, hôm qua nghe nói ăn vào đều ói ra, thằng ba khoảng thời gian này tiều tụy không ít, lúc này tôi nhìn nó đã thấy đau lòng, ông lại đến đó không may nói lời gì không vào tai, là ông muốn mạng con trai ông đấy.”

Ông Quan buông tiếng thở dài, nói: “Không phải bà tin mấy thứ mê tín kia sao? Mấy ngày nay bảo Phẩm Nghiên cùng bà đi chùa miếu dâng hương cầu cho con bé bình an.”

Bà Quan nhìn ông làm bộ làm tịch, lại bổ thêm một câu: “Còn cần ông nói, tôi nhất định là phải đi rồi.”



Có lẽ là do bà Quan ngày đêm cầu phúc, do Quan Minh hết lòng chăm sóc, cũng có thể là trong lòng Thi Niệm ý chí kiên định, nhóc con trong bụng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Thi Niệm đã có thể xuất viện, nhưng vì mang thai nên thân thể cô rất yếu ớt, cộng thêm cô thể hàn, thể chất cũng không tốt, do vậy cho dù trở về nhà, toàn bộ thai kỳ đều không thể chủ quan.

Lần nữa bước ra cổng bệnh viện, đã xuân về hoa nở tiết trời ấm áp, lan Nam Phi bên đường tỏa ra mùi hương làm người ta mê mẩn, Thi Niệm nhoẻn cười hít một hơi, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều, cả người cũng có tinh thần hơn, nhỏ tiếng làm nũng với Quan Minh: “Em cảm giác mình nằm từ mùa đông sang mùa xuân, có thể về nhà chậm một chút không?”

Quan Minh để cho Ngô Pháp đi về trước, anh tự mình lái xe đưa Thi Niệm chậm rãi đi lòng vòng trên phố, ở mãi trong phòng lâu như vậy, Thi Niệm như được thả ra, không khỏi oán thán với Quan Minh: “Thật ra thì thỉnh thoảng ra ngoài thế này cũng có sao? Em không muốn mấy tháng nữa cứ tiếp tục nằm trên giường mãi, nằm đến phát bệnh mất.”

Chưa đi được một lúc lại bị kẹt xe, Quan Minh bất đắc dĩ nói: “Thỉnh thoảng ra ngoài lại kẹt xe cũng không phải chuyện sáng suốt gì.”

Thi Niệm vốn tưởng rằng Quan Minh định đưa cô đi hóng mát một chút, ai ngờ xe lại dừng lại trước cục dân chính, Thi Niệm ngạc nhiên quay sang nhìn anh, một tay Quan Minh khoác trên tay lái, ánh tà dương đổ lên má anh, anh cười nói: “Vô tình lái đến đây, vậy thì vào ngồi một chút đi?”

Thi Niệm cũng cười lên: “Chúng ta chẳng mang cái gì cả, người ta sẽ không tiếp chúng ta đâu.”

Quan Minh mở thùng đựng đồ ra, cầm thứ cần lấy ra quơ quơ trước mắt cô: “Vô tình mang theo.”

Thi Niệm ngoắt đầu qua cười đôi mắt cong cong: “Thật là vô tình ha, anh Quan.”

“Nể mặt chứ? Mợ Quan.”