Một tuần sau, Thi Niệm cùng Quan Minh về nước, trên đường từ sân bay về thành phố bị tắc đường, khó khăn lắm mới thoát ra được, Thi Niệm ngồi lâu không thoải mái lắm, cô hạ cửa kính xuống một nửa, nhìn thấy cửa tiệm bán kẹo hồ lô bên đường, bảo Ngô Pháp dừng xe, quay sang nói với Quan Minh: “Em muốn ăn cái đó.”
Quan Minh quay đầu liếc nhìn, trong mắt hiện lên ý cười: “Vị gì?”
“Sơn trà, mua hai cây về, thôi, để em tự xuống xem.”
Thế là Quan Minh cùng cô xuống xe đi tới cửa tiệm bán kẹo hồ lô, chưa tới gần, Thi Niệm lại ngửi được mùi hạt dẻ ngào đường, Quan Minh liếc mắt nói: “Xem ra đói rồi.”
Thi Niệm cười toe với anh, Quan Minh dung túng: “Để anh đi mua.”
Thi Niệm nhìn kẹo hồ lô bày la liệt, chọn lấy mấy cây muốn ăn, lúc nhân viên tiệm gói lại cho cô, cô ngẩng đầu liếc qua màn hình tinh thể lỏng của cửa tiệm bên cạnh, tivi đang phát tin tức kinh tế tài chính chiều, trên đó báo cáo: “Chủ tịch tập đoàn Phi La Quan Hiển Trĩ nghi ngờ có dính líu đến chiếm đoạt tài sản doanh nghiệp, đồng thời trong vòng 10 năm đến 11 năm thông qua tổ chức môi giới chuyên nghiệp tiến hành chuyển dịch nghiệp vụ, nên sự kiện hội đồng quản trị vẫn đang trong quá trình điều tra, Quan Hiển Trĩ có thể sẽ đối mặt nguy cơ bị truy tố…”
“Của cô xong rồi, cô thanh toán bằng gì?”
Nhân viên cửa tiệm lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Thi Niệm, cô lấy điện thoại ra thanh toán, lúc xoay người lại thấy bên đường một chiếc Porsche màu đỏ đang đậu, một cô gái đi bốt qua đầu gối, để tóc ngắn dựa vào cạnh xe, giữa mùa đông miệng còn ngậm cây kem mặt không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình kia, trong nháy mắt ánh mắt cô ta liếc qua Thi Niệm, lá rụng rời cội bay tán loạn trên mặt đất, cuối cùng không đi vào luân hồi vô tận, hai người chỉ như vậy cách một con đường đứng xa xa nhìn nhau.
Cô gái tóc ngắn hơi nhếch khóe miệng, Thi Niệm sờ hạt châu trên cổ tay gật đầu một cái, cô gái kia ném que kem vào thùng rác đeo kính râm lên, xe thể thao vèo một cái biến mất ở cuối con đường.
Thi Niệm xoay người, không biết từ lúc nào Quan Minh đã đến bên cạnh cô, nhìn theo hướng chiếc xe biến mất nói: “Lúc trước cho người điều tra Ninh Huê Tuệ mới biết bố của Viễn Tranh một mực không chịu nhận mẹ con cô ta, những năm đó hai mẹ con họn họ sống vô cùng cơ cực, mẹ cô ta còn từng uy hiếp ông ta dọa công khai chuyện ông ta có con riêng, bố Viễn Tranh sợ mọi chuyện bại lộ đã làm ra một số chuyện không tốt đẹp gì với bọn họ, thiếu chút nữa ép mẹ cô ta phát điên. Em nói xem, cô gái này tiếp cận Viễn Tranh có mấy phần thật giả?”
Thi Niệm nhàn nhạt đáp lời: “Cô ấy và Viễn Tranh thật giả ra sao, ngoại trừ chính bản thân cô ấy, trên đời này sẽ không có người thứ hai biết được, nhưng có một điểm có thể khẳng định là, ban đầu bên kia không nhận cô ấy, sau đó lại muốn lợi dụng cô ấy làm công cụ mưu cầu lợi ích, từ việc cô ấy thông qua anh lật ngược bên kia một đòn là có thể nhìn ra, cô ta hận người thành Đông.”
Quan Minh ôm vai Thi Niệm đi ra xe.
Bọn họ lần nữa trở lại trung tâm bão thủ đô, mặc dù lúc trước bởi vì bọn họ đột ngột công khai quan hệ khiến cho không ít người nhất thời không chấp nhận được, nhưng Quan Minh ở ngay lúc sóng gió lên đỉnh điểm đưa Thi Niệm ra nước ngoài, dẫn đến những người bất kể là muốn gây phiền toái hay là muốn thăm dò tình hình đều không thể nào hạ thủ, đến nay tin tức cũng dần dần lắng đọng xuống, Quan Minh mới chính thức thông báo người nhà họ Quan ở thành Tây về nhà cũ tụ họp.
Mà ngày này, Thi Niệm lấy thân phận bạn đời của Quan Minh chính thức xuất hiện bên cạnh anh, cùng anh về nhà.
Với Thi Niệm, thân phận của cô rất khó xử, lần trước xuất hiện ở nhà cũ thành Tây cô vẫn còn là quả phụ của Quan Viễn Tranh, mà lần này cô lại đứng bên cạnh Quan Minh, tất cả mọi người đều đoán được có lẽ cô sẽ không được tự nhiên, bà Quan còn đặc biệt dặn dò một đám vãn bối thành Tây thấy Thi Niệm thì phải khách sáo một chút, những chuyện quá khứ kia thì đừng nhắc lại.
Vãn bối tự nhiên không dám trái lời bà, khổ nỗi ông Quan từ sáng sớm mặt mày đã cau có, hôm nay ông căn bản không muốn tới, thằng con trai mình ưng nhất lại đưa một người đàn bà đầy tai tiếng đã có một đời chồng về nhà, ngay trước mặt nhiều thân thích như vậy, cái mặt già của ông không biết giấu vào đâu, bà Quan phải làm không ít công tác tư tưởng, khuyên nhủ hết lời: “Cũng không phải ông không biết tính tình thằng ba, người nó muốn, ông có phản đối cũng vô ích, cùng lắm cả đời nó sẽ không lấy ai, tôi nhìn nó là nó dám lắm, nếu ông ngăn cản nó, đồng nghĩa với phá hỏng chuyện tốt của cả nhà mình.”
Cho nên ngày hôm nay ông Quan xuất hiện ở đây không phải là ông đã đồng ý cuộc hôn nhân này, hoàn toàn là vì cho Quan Minh chút mặt mũi, để anh không phải quá khó khăn khi ngồi vào cái vị trí người thừa kế.
Lúc ở trên đường, Quan Minh siết tay Thi Niệm, nói với cô: “Người nhà anh cũng không quá khó sống chung, chị anh còn hiểu địa vị của em trong giới thời trang hơn so với anh, chị ấy làm sản nghiệp giải trí, tài nguyên thời trang rất quan trọng với chị ấy, với phong cách làm việc lấy lợi ích trên hết, chắc hẳn chị ấy sẽ rất muốn làm quen với em. Anh trai thì sẽ không quản chuyện của anh, sẽ không nhúng tay vào, cho nên sẽ không làm khó em. Mẹ anh thì em gặp rồi, từ nhỏ mẹ đã rất chiều anh, người anh đưa về, nhất định mẹ sẽ thích. Còn về cha anh…”
Quan Minh đặt tay Thi Niệm trong lòng bàn tay nhéo nhéo, trấn an nói: “Lát nữa nếu ông ấy có làm em tủi thân hoặc là không thoải mái, em cứ coi như không nghe không thấy, về đến nhà anh sẽ để em trút giận.”
Thi Niệm cười, tựa vào vai anh: “Có chút này mà trong lòng không có chuẩn bị sao em còn dám đứng bên cạnh anh?”
Thi Niệm lần đầu tiên tới cửa, mặc áo khoác ngắn màu trắng, áo sơ mi quần dài sơ vin gọn gàng trang nhã, đi giày cao gót tinh xảo thanh lịch, bà Quan nhìn thấy cô dĩ nhiên rất vui mừng, anh chị của Quan Minh cũng khá khách sáo chào hỏi cô.
Thi Niệm vô cùng chu đáo chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, từ New York về đến giờ hầu như cô chỉ toàn làm chuyện này, vì chuẩn bị đồ còn quấn lấy Quan Minh hỏi một lượt quan hệ thân thích trong nhà anh, ngay cả những cô bé còn nhỏ tuổi cũng hỏi thăm rõ ràng rồi, các thiên kim của thành Tây nhận được quà của Thi Niệm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, dù sao cũng là thiết kế riêng của một vài nhà thiết kế nổi tiếng, trên thị trường không mua được, dĩ nhiên là càng muốn thân thiết hơn với nữ chủ nhân tương lai của thành Tây này.
Duy chỉ có ông Quan là cô tặng một bức tranh chữ do cô tự tay vẽ, trong tranh mãnh hổ lười biếng nằm phục, hổ con con nào cũng uy phong lẫm liệt, vây quanh mãnh hổ chơi đùa, tổng thể cả bức họa đầm ấm hài hòa, ngụ ý gia đình hòa thuận vạn sự hưng, nhưng mà ông Quan chỉ liếc mắt một cái rồi để một bên, bà Quan sợ Thi Niệm gượng gạo, vội vàng cho người mang cất đi.
Vốn mọi người đều tưởng rằng Thi Niệm sẽ không được tự nhiên, nhưng suốt quá trình cô vẫn luôn nở nụ cười, cho dù đối mặt với vẻ lạnh nhạt của ông Quan cô cũng không lộ ra chút không vui nào, vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên ung dung.
Mấy cậu em có quan hệ tốt với Quan Minh sợ bầu không khí ngột ngạt, đứng ra lôi kéo người lớn, hòa hoãn bầu không khí, ông Quan cũng không thỏa hiệp, ngồi không bao lâu đã cùng chú hai của Quan Minh lên lầu đánh cờ, để mặc Thi Niệm ở đó, cơm trưa cũng không xuống ăn.
Cho nên cơm nước xong, nam thanh nữ tú ở thành Tây dứt khoát kéo Thi Niệm ra nhà sau, chủ động giải vây cho Quan Minh.
Quan Minh không thể phân thân, phải tiếp mấy người chú, nói chuyện tình thế bên ngoài.
Quan Cẩn Nguyệt và Quan Cẩn Lan mỗi người kéo một bên cánh tay Thi Niệm, Thi Niệm vẫn nhớ mang máng tên của bọn họ, hỏi: “Em là Cẩn Nguyệt, còn em là Cẩn Lan đúng không?”
Quan Cẩn Nguyệt cười nói: “Chị vẫn nhớ bọn em sao?”
Quan Cẩn Lan lập tức ngắt lời: “Gọi linh tinh, là thím, không phải chị.”
Quan Cẩn Nguyệt le lưỡi, Thương Lịch đi phía trước, quay đầu lại nói với cô: “Em chỉ có nhanh miệng, không biết suy nghĩ một chút, ở trước mặt chú nhỏ mà dám gọi chú là chú, gọi thím là chị, chú nhất định sẽ cốc đầu em cho coi.”
Quan Cẩn Nguyệt không phục: “Ai bảo chú trâu già gặm cỏ non.”
Không có cố kỵ như vừa nãy ở trước mặt trưởng bối, cả đám cười rộ lên.
Thương Đào trêu chọc cô: “Anh ghi lại rồi, lát nữa mở cho chú nhỏ nghe.”
Quan Cẩn Nguyệt buông cánh tay Thi Niệm ra, xông lên đánh nhau với Quan Thương Đào chí chóe, Thi Niệm thấy vậy không khỏi cười theo.
Nhà sau thay đổi rất nhiều so với năm đó cô đến, dường như từ trong ra ngoài đều đã được tu sửa lại, trước đây, chỗ này là nơi đám Quan Minh tụ tập khi còn bé, sau đó đám nhóc bọn họ đều đã trưởng thành, bây giờ chỗ này lại trở thành chỗ vui chơi của đám tiểu bối, đám trẻ thành Tây này đứa nào cũng biết hưởng thụ cuộc sống, bên trong trưng bày không ít những thứ đồ chơi khoa học viễn tưởng mới mẻ, đều là những thứ đốt tiền.
Vừa đến nhà sau, Cẩn Nguyệt kéo Thi Niệm vào đám trẻ đồng lứa trong gia tộc, Quan Minh đang cùng trưởng bối nói chuyện phát triển chuỗi cung ứng lần này, điện thoại di động rung không ngừng, anh lấy ra nhìn một cái.
Quan Tấn Hiên: [Vị này là vị hôn thê của ông trẻ sao? Chúng ta nên gọi là gì? (Chắp tay.jpg)]
Quan Thương Lịch: [Vợ của ông trẻ đương nhiên là bà trẻ, đần!]
Quan Tấn Hiên: [Chào bà trẻ (xấu hổ. jpg) @Stel]
Quan Cẩn Nguyệt: [@Stel đây là cậu cháu già 25 tuổi của thím, ha ha ha!!!]
Quan Thương Đào: [Vừa rồi còn có người kêu chị @Quan Cẩn Nguyệt.]
Quan Cẩn Lan: [Cười đểu.jpg]
Quan Thương Lịch: [Cười đểu.jpg]
Quan Thương Dào: [@Quan Cẩn Nguyệt anh tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết em bảo chú nhỏ trâu già gặm cỏ non.]
Quan Cẩn Nguyệt: [em sai rồi…]
Quan Cẩn Lan: [Ha ha ha ha ha ha ha]
Quan Thương Lịch: [Ha ha ha ha ha ha]
…
Quan Minh nhíu mày, gõ ba chữ trong khung trò chuyện: [Ai ngứa da?]
Vừa mới gửi tin đi, Quan Thương Hải đã phát liên tiếp mười bao lì xì, chú thích: [Hoan nghênh.]
Động tĩnh của anh khiến không ít anh chị em thành Tây nhao nhao, trong nháy mắt bao li xì phát cho Thi Niệm ngập tràn màn hình, chốc lát đã nhận được hơn trăm bao tiền lì xì chào mừng, khiến cho Thi Niệm sững sờ.
Quan Cẩn Nguyệt cười đi tới trước mặt Thi Niệm: “Thím phải nhận đấy, nếu thím không nhận chú út sẽ xách cháu ra khai đao đầu tiên.”
Thi Niệm dở khóc dở cười: “Thu không xuể, phải ấn đến nhũn cả tay.”
“Để cháu giúp.”
Quan Cẩn Nguyệt xung phong cầm điện thoại của Thi Niệm nhấn từng cái giúp cô, còn vô cùng lắm miệng gửi một tin nhắn thoại vào nhóm: “Tui nhận thay thím nhỏ, còn ai muốn phát nữa không? Online chờ.”
Mọi người nhao nhao một trận, cuối cùng trong nhóm cũng an tĩnh trở lại, nửa ngày không có ai lên tiếng, Quan Minh có hơi lo cho Thi Niệm, đứng dậy đến nhà sau xem cô.
Kết quả chưa tới lầu ba đã nghe tiếng đám nhóc kia hét banh nóc nhà, Thi Niệm ngồi ở bàn chơi mạt chược cùng đám Thương Lịch, Cẩn Nguyệt nhanh mắt, thấy Quan Minh đầu tiên, vừa định kêu anh, Quan Minh lại ra dấu im lặng với cô, lời đã đến miệng Quan Cẩn Nguyệt chỉ đành nuốt trở vào.
Quan Minh im lặng không lên tiếng ngồi ở phía sau cách Thi Niệm không xa xem cô đánh bài, phát hiện chân mày cô nhíu chặt, vẻ mặt trầm trọng, tiền đặt cược trước mặt thua không còn một mống.
Quan Cẩn Nguyệt đi tới trước mặt Quan Minh nói nhỏ: “Nhất định là thím nhỏ không muốn thắng bọn họ nên mới thua suốt.”
Quan Minh cười, dịch cái ghế lên trước một chút, lúc Thi Niệm định cầm quân thất điều lên, bỗng nhiên cổ tay bị một bàn tay to lớn nhẹ nhàng kéo sang, ngón tay cô rơi xuống quân nhị điều, cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Quan Minh không biết đã tới từ lúc nào, nói với cô: “Đánh quân này.”
Thi Niệm nghe anh, đánh ra nhị điều, Quan Minh ngồi xuống sau lưng Thi Niệm, mấy vãn bối vẫn chưa ra bài, trong lòng áp lực đã to như núi, nếu nói về chơi bài, cái thành Tây này không ai có thể chơi lại Quan Minh, chẳng qua là anh chưa bao giờ thẳng tay với tiểu bối, lần này coi như là phá lệ vì Thi Niệm.
Quan Thương Đào không nhịn được nói đùa: “Chú nhỏ thế này là bắt nạt bọn cháu rồi.”
Quan Minh khoác tay lên lưng ghế của Thi Niệm, không nhanh không chậm nói: “Vậy đành để mấy đứa chịu thiệt rồi, dù gì lần đầu tiên chú dẫn người về nhà, làm gì có lý nào lại để người ta thua tiền.”
Thiên vị không lẫn vào đâu được khiến cho cả đám tiểu bối vừa khổ tâm vừa cười.
Quan Minh cùng Thi Niệm chơi bài một lúc, Quan Thương Hải từ phòng ngoài vội vàng chạy tới gọi anh đi, Quan Minh hỏi: “Chuyện gì?”
Sắc mặt Quan Thương Hải không tốt lắm, hạ thấp giọng nói cho hắn: “Người thành Đông đến.”