Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 65: Ngoại truyện 9




Đợi khi Thi Niệm bước xuống lầu lần nữa, có vài người ở biệt thự ở bên cạnh đa phần là đều đã quay về nghỉ ngơi rồi, những người ở lại đều là những người nghỉ ngơi ở đây và có quan hệ thân thiết với Quan Minh.

Cô vừa mới bước ra khỏi cửa đã phát hiện ở trong sân có một tràng cười, không biết là mọi người đang thảo luận gì đó, ai trông cũng có vẻ phấn khích, nhưng điều kỳ lạ là, cô vừa mới bước đến, cuộc trò chuyện dần trở nên nhỏ dần, trên gương mặt tất cả mọi người đều mang theo ý cười không rõ ràng và nhìn cô chằm chằm, khiến cho cô rất khó chịu, sau khi ngồi xuống cô khẽ hỏi Quan Minh: “Mọi người đang nói gì vậy?”

Quan Minh chỉ cười không nói gì, thế là tình tiết này cứ thế bị bỏ qua, vào buổi tối Quan Minh nói cần phải đi chuẩn bị một vài trang bị cho buổi trượt tuyết vào ngày mai, cho nên đã đi ra ngoài hai tiếng đồng hồ, lúc quay trở về Thi Niệm đã tắm rửa xong lên giường đi ngủ rồi, Quan Minh không hề gọi cô, đêm hôm đó là một đêm mà cô ngủ ngon nhất của chuyến hành trình này.

Ngày hôm sau mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cả người đều sảng khoái, dường như thể chất mệt mỏi của những ngày trước đều biến mất, hơn nữa đến ngay cả sáng sớm thức dậy cũng ăn rất ngon miệng.

Có điều trước khi chuẩn bị ra khỏi nhà, Quan Minh vẫn giúp cô kéo khóa áo của bộ đồ trượt tuyết màu tím đến dưới cằm cho cô, còn dặn dò cô đeo găng tay cho cẩn thận, gần như là ngoài đôi mắt ra thì những chỗ khác đều đã được che kín cả, Thi Niệm nhìn Tạ Tiền Thiểm ở bên cạnh chỉ mặc bộ đồ nhẹ nhàng, có chút kháng nghị nhỏ nhẹ nói với Quan Minh: “Em như thế này có phải là có chút kỳ quái không?”

Ngược lại Quan Minh trả lời: “Không hề kỳ quái, rất là tốt, sức khỏe này của em thì không thể nào mà so sánh được với người khác đâu.”

Thi Niệm nghĩ lại cũng thấy có lý, chỉ có thể cứ vậy mà đi ra khỏi cửa.

Mọi người cùng nhau ngồi cáp treo để lên núi, đến đỉnh núi Thi Niệm mới phát hiện ra rằng khu trượt tuyết này có phong cảnh rất là độc đáo, địa hình trượt tuyết phong phú, hai bên là cảnh tượng sương tuyết ngoạn mục, những mái nhà và ống khói của những ngôi nhà dân cư cổ kính ở phía xa phủ đầy tuyết dày trông như một thiên đường trong mơ.

Tuy rằng là đẹp, nhưng Thi Niệm từng có một trải nghiệm ngã rất đau, lần này lại đến khu trượt tuyết ít nhiều cô cũng có chút e ngại và lo lắng, có điều Quan Minh không hề vội vàng đưa cô đi trượt tuyết, anh giúp cô làm quen với đồ trượt tuyết, vừa dạy cô một vài kỹ năng trượt tuyết, anh nói với cô là khi mà lao xuống từ trên sườn đồi, dụng cụ trượt tuyết chính là một bộ phận của cơ thể, nhất định cần phải làm quen với bạn đồng hành của mình mới có thể tiến hành một cách suôn sẻ.

Nhưng khác với lần trước Ngô Pháp vừa đến đã dạy cô thực hành luôn, còn Quan Minh thì có sự nhẫn nại rất nhiều, cũng quả thực là chuyên nghiệp hơn, dưới sự giúp đỡ của anh, Thi Niệm đã biết cách làm thế nào kiểm soát được cây gậy trượt tuyết trong tay của mình, làm thế nào để có thể tránh khỏi việc bị trẹo chân, Quan Minh còn tự mình ngồi xuống kiểm tra xem đôi giày trượt tuyết của cô, bằng cách này, cảm xúc lo lắng của Thi Niệm vốn có trong quá trình khởi động sớm đã được giải tỏa.

Đôi khi nỗi sợ hãi trong lòng thường xuất phát từ sự không biết trước của mọi thứ, khi Quan Minh dạy cô kỹ năng điều khiển môn thể thao này, Thi Niệm đã có chút tự tin.

Ít ra thì cũng không bài xích giống với lúc ban đầu, dần dần cũng có thể đi được trên mặt đất bằng, chỉ là vẫn sợ bị mất thăng bằng, cho nên tư thế của cô vẫn khá là cứng nhắc.

Những người khác sớm đã trượt xuống đến dưới chân núi rồi, chỉ có mình Quan Minh cùng với cô ở trên đỉnh núi, dạy cô từng chút một thử cách rẽ cua, nhưng cô không thể nào mà xoay người ở đoạn cua một cách đẹp đẽ như Quan Minh được, chỉ có thể bắt trước dáng vẻ của anh một cách rất chậm chạm và vụng về mà thôi.

Có điều sau khi có được một người giáo viên tốt, khi học hỏi cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, không lâu sau Thi Niệm đã có thể thử tự mình leo lên một cái dốc rồi.

Những người đi cùng bọn họ đều đã đi uống cà phê nóng ở quán cà phê dưới chân núi, Thi Niệm nhìn thấy mũi của Quan Minh bị cái lạnh làm cho đỏ ửng cả lên, cô nói với anh: “Anh có lạnh không? Hay là anh trượt xuống dưới trước đi, em sẽ ngồi cáp treo xuống.”

Quan Minh dơ tay lên đánh nhẹ vào đầu cô: “Câu nói này là có ý gì?”

Nói xong Quan Minh cầm lấy tay cô đưa cô quay nhìn về phía dưới chân dốc, hỏi cô: “Chúng ta đang ở đâu?”

Trong lòng Thi Niệm đột nhiên có chút ấm áp, buột miệng mà nói: “Trên đỉnh núi tuyết.”

Quan Minh nói với cô: “Trước đây mỗi năm anh đều đến đây để trượt tuyết, nhưng chưa từng vì một người con gái nào mà dừng bước lại, năm nay anh cùng với em đã tốn khá nhiều thời gian ở trên đỉnh núi như thế này vậy mà em lại bảo anh một mình tự đi xuống dưới đó?”

Tuy rằng lúc anh nói những lời này trong mắt có nụ cười, nhưng cũng có sự nhiệt huyết khiến cho Thi Niệm không thể nào mà rút lui được, giọng nói của anh như là có ma lực lôi kéo cô, và nói với cô: “Dũng cảm lên một chút, anh sẽ khiến cho em yêu thích bộ môn thể thao này.”

Rất nhiều năm về trước ở trên sân trượt tuyết của Nhật Bản, anh của khi đó đang nhiệt huyết, cùng với bộ quần áo xa hoa, còn cô chỉ có thể đứng ở một đường trượt tuyết khác nhìn anh từ phía xa.

Hiện giờ cô đã đến bên anh, hai người cùng đứng với nhau ở trên đỉnh núi tuyết như này, Thi Niệm nhìn vào sâu trong đáy mắt của anh, đột nhiên không biết là dũng khí đến từ đâu đã nói với anh: “Em sẽ cùng anh trượt xuống dưới đó.”

Quan Minh nhìn thấy sự dũng cảm đột nhiên tăng lên của cô, cau mày nhìn cô, người ở bên cạnh nói với bọn họ, Thi Niệm là người mới, nếu mà trượt từ đây xuống căn bản là không thể nào mà hoàn thành nhiệm vụ được, quá là nguy hiểm.

Nhưng mà một người dám dẫn dắt, còn một người dám đi theo, ở trong mắt của những người xung quanh hai người họ giống như là hai người điên vậy, là kiểu người mà không cần đến mạng sống của mình đó.

Bọn họ chỉ mất vài giây để đưa ra quyết định này và bắt đầu trượt xuống dưới, có điều Quan Minh rất có kinh nghiệm, anh luôn giữ cô bằng cây gậy trượt, vừa bắt đầu thì từ từ giúp cô tìm cảm giác, dạy cô làm sao để kiểm soát bản thân mình, Thi Niệm học rất nhanh, không lâu sau đã tự mình trượt xuống một đoạn ngắn, mỗi lần vì trọng tâm không được vững nhìn trông có vẻ sắp ngã, Quan Minh luôn có thể nhìn được một cách chuẩn xác và trượt ra một đường vòng cung rồi đỡ lấy cô.

Thỉnh thoảng bên cạnh lại có một vài người cùng đội đã trượt xuống đến lần thứ hai rồi, mỗi lần họ đi ngang qua đều hét lên và nói với Thi Niệm: “Cố lên!”

Quan Minh cùng cô chậm rãi trượt xuống, bảo cô không cần phải vội vàng, quả thực Thi Niệm chưa hề bị ngã, cho nên sự dũng cảm càng ngày càng lớn.

Lúc mới bắt đầu cô như là một đứa trẻ 5 tuổi trượt một cách chậm rãi về trước, về sau dần dần can đảm hơn, bên tai gió lạnh rít gào, cùng với tiếng nói của Quan Minh, anh nói với cô: “Không cần phải sợ, càng sợ thì sẽ càng không thể nào mà chiến thắng được ngọn núi này.”

Tinh thần chiến đấu của cô được đốt cháy, và cô nói với anh rằng cô muốn thử với tốc độ nhanh hơn, Quan Minh thấy được sự hưng phấn ở trong mắt của cô, quyết định cho cô thử một lần, nhưng vì không được yên tâm cho lắm, Quan Minh lướt qua đi trước mặt cô, kiểm soát tốc độ và luôn hỗ trợ cô, thỉnh thoảng lại nhắc cô vài câu.

Sau khi tốc độ được tăng lên, Thi Niệm mới thật sự cảm thấy được sự thú vị khi trượt tuyết, cảm giác hồi hộp của hormone dâng cao nhanh chóng chiếm lấy mọi cảm xúc của cô, cuối cùng cô dường như cũng nhận ra tại sao Quan Minh lại yêu thích trượt tuyết đến vậy, cảm giác bay giữa trời và đất chính là sự tự do mà cô đã ao ước từ nhiều năm nay.

Khoảnh khắc này như thời gian bị đóng băng vậy, chỉ có nhịp tim đang không ngừng đập nhanh hơn và niềm đam mê được giải phóng.

Dưới chân núi, Trác Phi ngồi trên chiếc ghế gỗ ở lối vào quán cà phê, nhìn bóng người trên con dốc đằng xa, Khương Côn từ trong quán cà phê bước ra đưa cho cô ấy một cốc cà phê Americano nóng hổi, ngồi xuống bên cạnh cô ấy uống một ngụm cà phê và nói: “Không lên đó chơi tiếp nữa à?”

Trác Phi nhận lấy uống một ngụm, thở ra hơi nóng, trả lời: “Không lên nữa, vốn dĩ lần này đến đây cũng không phải để trượt tuyết.”

Khương Côn cũng hướng mắt nhìn về phía xa xăm, không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của hai người, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra màu sắc của bộ quần áo trượt tuyết, bóng dáng màu đỏ kia có thể thoải mái di chuyển xung quanh bóng dáng màu tím, hai người trượt rất chậm, nhìn từ góc độ này của bọn họ thì giống như đang đi dạo.

Trác Phi cười một cái: “Trước đây anh ấy từng nói là sẽ không vì một ai mà dừng lại ở trên đường trượt tuyết cả.”

Khương Côn cũng cười theo: “Lúc anh ấy còn trẻ thì thật sự không hổ danh là một con sói hoang dã không thể huấn luyện!”

Trác Phi không hề tiếp lời anh ấy, chỉ là ánh mắt đều đổ dồn vào hình bóng của hai người đang trượt tuyết ở trên đó, hai người bọn họ uống vài ngụm cà phê, khá lâu sau Trác Phi mới mở lời: “Những năm qua không ít người nói với tôi, những người phụ nữ ở bên cạnh anh ấy đều là có ngoại hình tương tự, cũng chẳng nghe nói là bên cạnh anh có người bạn gái cố định nào cả, tôi nghĩ rằng có lẽ anh ấy sẽ đến tìm mình sau khi đã chơi chán rồi, cho nên tôi cũng không cần vội vàng.”

Tay Khương Côn cầm cốc cà phê ngập ngừng đôi chút, nghiêng đầu nhìn Trác Phi, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười tự chễ giễu: “Khoảng thời gian trước đó nghe nói anh ấy công khai một mối quan hệ tình cảm có chút hoang đường, tôi tưởng anh ấy đã xảy ra chuyện gì, cho nên lần này đặc biệt đến thăm anh ấy, nhân tiện là xem người phụ nữ bên cạnh anh ấy rốt cuộc có giống tôi hay không?”

Khương Côn đưamắt nhìn về bóng dáng màu tím đó, anh hỏi: “Hiện giờ đã thấy rồi, thì có cảm giác gì?”

Trác Phi đáp lại một cách bông đùa: “Quả nhiên là tự lừa dối mình, tin đồn không đáng tin.”

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi Trác Phi nhìn thấy Thi Niệm, trong lòng cô ấy đã có sự phán đoán, ngoại hình của cô ấy và Thi Niệm không hề giống nhau, Thi Niệm trông thanh tú và mềm mại, sẽ khiến cho người ta cảm thấy muốn được chăm sóc, còn về đường nét trên gương mặt của Trác Phi, đẹp đến mức có tính công kích.

Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Tôi tưởng rằng cho dù là anh ấy không tìm một ai đó có ngoại hình giống mình, ít ra thì người phụ nữ bên cạnh anh ấy cũng nên là một nhân vật có thế lực, nhìn trông toát ra vẻ lợi hại, không thì sao có thể mà ứng phó được hoàn cảnh phức tạp ở bên cạnh anh ấy chứ.”

Khương Côn trầm mặc một hồi, nói: “Năm đó anh ấy gặp khó khăn, tất cả mọi người ai nấy đều tránh né, cô ấy vứt bỏ sự nghiệp vừa mới chớm nở một mình tự bay từ New York trở về để ở bên cạnh anh ấy, không phải cô ấy là một người không có năng lực, mà là có rất nhiều chuyện anh ấy luôn giúp cô gánh vác, anh ấy từng nói người phụ nữ của anh ấy không nhất thiết phải sống với dáng vẻ kiên cường làm gì cả.”

Lông mi của Trác Phi run lên, nhìn chằm chằm về phía dốc tuyết, cuối cùng nhẹ nhõm cười một tiếng: “Quả nhiên không là vì tại sao cả, chỉ là thích mà thôi.”



Rõ rằng là thời tiết âm mười mấy độ, nhưng Thi Niệm cả một chặng đường loạng choạng trượt xuống đến sườn núi thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi, Quan Minh cách đó không xa gọi cô nghỉ ngơi một chút.

Cô chầm chậm giảm tốc độ lại, Quan Minh trượt qua bên đó, nở nụ cười hỏi cô: “Sao rồi?”

Đôi mắt lộ ra ngoài của Thi Niệm sáng rực lên, trong đôi mắt đen láy của cô ngoại trừ bầu trời xanh và tuyết chỉ có người đàn ông trước mặt, cô nói với anh: “Trả lời anh một câu hỏi, rất nhiều năm về trước ở trên thuyền anh có hỏi em rằng nếu rời khỏi đó thì sẽ muốn làm gì? Em nói với anh rằng em muốn làm một người bình thường, là người bình thường mà khi đi trên đường cũng không có một ai có thể nhận ra. Hôm nay em mới phát hiện ra rằng đáp án này không hề chính xác, điều em thật sự muốn chính là sự tự do, cảm giác không bị người khác điều khiển, không phải nhìn sắc mặt người khác, không phải lo lắng về sở thích của người khác và được thực sự là chính mình, đúng vậy, tự do, nhưng tự do được phân thành hai loại, lúc đó em cho rằng với năng lực của mình khi ấy chỉ có thể cố gắng nhất để trở thành một người bình thường, khiến cho người khác không chú ý đến mình, em sẽ được tự do. Nhưng chính anh đã khiến cho em thật sự nhìn thấy được sự tự do, cho dù là dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, cũng có thể tùy ý là em như bản thân mong muốn, đây mới chính là tự do, hình như em…. đã cảm nhận được điều đó.”

Quan Minh bước xuống từ ván trượt tuyết đi đến trước mặt cô, bước lên ván trượt của cô từ phía sau ôm cô hoàn toàn vào vòng tay anh và nói với cô: “Chúng ta vẫn còn một quãng đường dài để đến chân núi, ở đó có một đoạn không dễ trượt cho lắm, nên là anh cho em nghỉ một chút.”

Cả một đoạn đường trượt xuống đối với cô không hề dễ dàng gì, cô nghĩ Quan Minh dẫn dắt cô cả đoạn đường cũng không dễ gì, hoặc là có thể còn mệt hơn cô, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề bỏ lại cô, giống như là bao nhiêu năm qua đã đi qua cả một chặng đường, cô mệt mỏi, anh vì cô mà tìm một nơi trú ẩn an toàn cho cô nghỉ, cô muốn bay nhảy, anh sẽ vì cô mà mở đường sẵn sàng chờ cô.

Lúc này, Quan Minh cởi bỏ mũ trượt tuyết vứt sang một bên, giọng nói của anh càng truyền đến tai cô một cách rõ ràng hơn, anh nói với cô: “Vậy anh hỏi em thêm một câu nữa, có thứ gì mà không thể tách ra sử dụng riêng biệt được?”

Thi Niệm nghĩ rồi trả lời anh: “Đũa?” Lại cúi đầu xuống nhìn rồi nói: “Giày?”

Sau đó lại cười nói: “Có quá nhiều, ví dụ như là điều khiển và tivi chẳng hạn.”

“Vậy thì còn có một thứ mà nếu rời xa thứ còn lại thì không thể sống được chứ?”

“Anh đang thử chơi trò đố vui nhanh trí với em sao? Cá rời xa nước, chim rời xa bầu trời, hoa rời xa ánh sáng.”

“Chúng ta đến từ phía nào của trái đất?”

“Bán cầu đông.”

“Hiện giờ chúng ta đang ở đâu?”

“Bán cầu tây.”

“Sáng nay em ăn món gì?”

“Đậu tằm thịt bò.”

“Đậu tằm có mấy nửa?”

“Hai nửa”

Thi Niệm bật cười: “Anh muốn nói điều gì?”

Quan Minh khẽ nhúc nhích dưới chân, dìu cô từ từ bắt đầu trượt, nói với cô: “Nhìn này, vạn vật trên đời này đều có nửa kia của mình, lớn bằng trái đất chúng ta đang sống, và nhỏ bằng hạt đậu.”

Nói xong ván trượt đã trượt được một vòng ngay tại chỗ, vốn dĩ ánh nhìn của Thi Niệm đang nhìn dưới chân núi bỗng nhiên quay sang nhìn lên phía trên núi, đã nhìn thấy có 7 người cùng lúc từ trên đỉnh núi trượt xuống, dường như Thi Niệm đã nhìn thấy được trong tay bọn họ cầm thứ gì đó, bỗng nhiên bọn họ ai nấy đều chuyển hướng, thứ ở tay phải quệt xuống tuyết vẽ ra một vệt hồng ở trên tuyết, Thi Niệm còn chưa kịp hỏi bọn họ đang làm gì? Đã nhìn thấy bảy chữ cái dần được hiện rõ, trước mặt cô hiện ra một chữ cực lớn “Marry Me.”

Bên tai là giọng nói dịu dàng của Quan Minh: “Chỉ có anh là đến hiện giờ vẫn chưa có một nửa còn lại thôi.”

Anh bước xuống từ ván trượt tuyết và bước đến trước mặt Thi Niệm, từ trong bộ đồ trượt tuyết của mình lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, đằng sau anh là một dòng sông băng trắng xóa, và tuyết được phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh, như là có vô số vì sao được trải ra, anh nhìn cô một cách đắm đuối, và hỏi: “Em có nguyện ý làm một nửa của anh không?”

Thi Niệm nghe thấy tiếng tim mình đập vào màng nhĩ, nhịp đập còn nhanh hơn là lúc vừa nãy cô trượt tuyết nữa, cảnh tượng trước mắt quá là hư ảo, sự ngạc nhiên quá lớn đã khiến cho cô ngừng suy nghĩ.

Bảy người bạn đã từ trên núi trượt tới bên cạnh họ, vây quanh họ và vẽ một trái tim lớn bằng tuyết để bao quanh họ ở trung tâm, vừa cười vừa hét, Quan Minh quỳ một gối xuống, với đường viền sâu dưới ánh sáng, trong thế giới trong trắng tinh khiết vô biên, bên sương khói câu chuyện cổ tích, dưới sự chứng kiến của những ngôi nhà cổ kính, anh nhìn cô nói với cô: “Lần trước anh đưa em về nhà, em đã nói không gả cho anh, anh nói với em là anh biết rồi, em hỏi anh là anh biết gì, anh biết được là anh nên có một màn cầu hôn chính thức dành cho em. Đưa em đi đến nơi xa như này, từ bán cầu đông đến bán cầu tây, chính là vì chuyện này, nghĩ lại thì cả cuộc đời anh cũng chỉ làm mỗi lần này thôi, phải tìm được một nơi mà khiến cho em có thể nhớ mãi cả một đời.”

Quan Minh nói đến đây, Thi Niệm đã rơm rớm nước mắt, đối mặt với cảnh tượng lay động lòng người như vậy, trái tim cô cứ mãi run lên, cô nghĩ cả cuộc đời cô rất khó có thể quên đi khoảnh khắc này, sau khi cô trải qua được sự vận động thú vị nhất trong cuộc đời mình, cả người còn đang chìm trong sự hưng phấn tột độ, bỗng nhiên Quan Minh lại cầu hôn cô, cô không biết là bản thân mình đang khóc hay đang cười nữa, cảm xúc hoàn toàn bị anh dẫn dắt.

Quan Minh nắm lấy tay cô và hỏi cô: “Gả cho anh nhé, có được không?”

Cô gật đầu trong nước mắt, sợ rằng anh quỳ ở trong tuyết lâu đầu gối sẽ bị đau nên vội vàng dìu anh đứng dậy, Quan Minh thuận thế đeo nhẫn vào ngón áp út của cô rồi cúi đầu nâng mặt cô lên, khoảng khắc hai người hôn nhau, xung quanh là những tiếng hò reo phấn khích.

Ánh mắt của Trác Phi và Khương Côn cũng bị thu hút qua đó, Khương Côn kích động đứng bật dậy, hai tay giơ lên cao vui mừng kêu lớn.

Trác Phi uống hết ngụm cà phê cuối cùng, vứt cốc vào trong thùng rác, cười nói: “Sự thật chứng minh rằng cho dù là sói hoang khó huấn luyện đến đâu thì cũng có lúc phải thu lại trái tim của mình, đáng tiếc là tôi không thể đợi được đến lúc đó.”

Cô ấy quay người đi, Khương Côn quay đầu gọi cô một tiếng: “Chị Trác Phi, chị đi đâu đó?”

Trác Phi cười nói với anh ta: “Tôi về đây, chuyến bay chiều, thay tôi chúc mừng anh nhé.”

Không biết có phải là ảo giác của Khương Côn hay không, anh ta như là đã nhìn thấy nụ cười có nước mắt chứa chan ở cô ấy, nhưng chỉ là thoáng qua thôi, Trác Phi vẫy tay tạm biệt anh ta rồi bóng dáng cũng dần biến mất.