Sau khi trở về phòng, Quan Minh nhẹ nhàng để Thi Niệm nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, sạch sẽ kiểu Châu Âu, căn phòng rất ấm áp, anh cởi áo choàng tắm và bắt đầu hôn cô, nhưng Thi Niệm lại lơ đễnh quàng tay lên cổ anh, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải cô ấy không?”
Đó là trực giác của phụ nữ, cho dù không cần nói ra, cũng không cần người ta giới thiệu, nhưng khi Thi Niệm nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, sâu thẳm trong tim đã nhìn ra được thân phận của cô ấy, trong ánh mắt của cô ấy có hình bóng của anh.
Quan Minh ngẩng đầu lên tìm kiếm bờ môi của cô, cắn nhẹ một cái rồi nói: “Tập trung.” Sau đó cẩn thận hôn cô.
Thi Niệm đẩy anh ra: “Đừng, bọn họ không phải đều đã đến rồi sao?”
Quan Minh giữ chặt hai tay cô lên gối: “Chuyện này không vội, trước tiên phải dập lửa cho em đã.”
Cô càu nhàu: “Em không có.”
“Anh có.”
Thế là ở sân trước đã bày sẵn cái lò nướng BBQ, dưới lầu thì ồn ào náo nhiệt, còn trong phòng bọn họ lại cẩn thận kéo rèm lại, bây giờ đang là ban ngày nhưng lại giống như buổi tối rồi, Quan Minh dịu dàng chăm sóc cho cô, khiến cô dần dần chìm đắm vào.
Hai ngày nay Thi Niệm cảm thấy không được khỏe, cho nên Quan Minh không dám đụng vào cô, hôm nay vừa mới khỏe lên một chút, vốn dĩ ngâm nước nóng xong thì đã cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, cộng thêm việc cô bị Quan Minh giày vò cho một hồi khiến cô mệt đến không mở nổi mắt nữa rồi, Quan Minh kéo cô vào lòng rồi nói cô cứ yên tâm mà ngủ một chút.
Thi Niệm nhắm mặt lại, giọng hơi ngái ngủ hỏi anh: “Chúng ta nên xuống lầu chào hỏi mọi người trước…”
Quan Minh trấn an cô: “Bọn họ có thể hiểu được cuộc sống của một thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn như anh.”
Mà sau đó Thi Niệm cũng hết sức chống lại cơn buồn ngủ rồi, Quan Minh đợi cô hoàn toàn ngủ say rồi mới đứng dậy thay áo quần đi xuống lầu.
Người ở các nhà bên cạnh lần lượt trở lại rồi, tất cả đều tập trung về đây, ai nấy đều tất bật chuẩn bị đồ nướng, lò nướng, chuẩn bị đồ ăn, rượu, dưới lầu đã chật cứng người.
Đúng lúc Khương Côn đang ở phòng khách gọi cho một quán bar cách đó không xa, kêu người đem qua mấy thùng bia tươi, nói muốn tìm lại cảm giác thời sinh viên, thì phải uống bia mới được.
Nhìn thấy Quan Minh từ trên lầu đi xuống, anh ta vội vàng dặn dò mấy câu rồi cúp điện thoại, bước tới nhìn lên lầu, rồi nói: “Chị dâu chưa xuống sao?”
“Hai ngày nay cô ấy bị cảm lạnh nên không được khỏe, để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”
Khương Côn gật đầu rồi lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Em không biết là lần này chị Trác Phi cũng tới, nghe nói là tối hôm qua đã tới, ngủ bên phía chị Hồ, sáng nay em cũng mới thấy chị, còn chưa kịp báo cho anh biết.”
Quan Minh chỉ lạnh nhạt nói “Ồ” một tiếng, Khương Côn có chút bối rối về chuyện trước kia của bọn họ, cộng thêm việc Thi Niệm đang ở đây, ít nhiều cũng có chút lo lắng, liền hỏi: “Có cảm thấy không thoải mái không?”
Quan Minh dừng bước, liếc nhìn anh ta: “Tại sao lại không cảm thấy thoải mái?”
Khương Côn sửng sốt một chút, sau đó lại bật cười, anh nên biết trong thế giới của Quan Minh chỉ có hai loại người, người của mình và người bên ngoài, anh đương nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu trước mặt người của mình, mà nếu như bị anh xếp vào loại người ngoài rồi, thì sự tồn tại của đối phương sẽ không có chút ảnh hưởng nào đến anh, mà ngược lại chính bản thân anh ta đã quá lo lắng mà thôi.
Quan Minh vừa bước ra khỏi phòng, các bạn học cũ đều nhao nhao lên gọi anh, còn ám muội hỏi anh sao xuống muộn như vậy, anh nở nụ cười ấm áp trên môi, Quan Minh giải thích rằng bạn gái của mình không được khỏe, cho nên ở lại với cô ấy một lúc.
Mấy cô bạn học nữ có chút thân thiết với Trác Phi không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn cô ấy, Trác Phi đang ngồi ở bàn dài bên cạnh mỉm cười với anh, dường như sự việc phát sinh lúc nãy ở sau nhà không hề tồn tại, hai người cứ như vừa mới gặp mặt nhau đây.
Quan Minh cũng lịch sự gật đầu chào lại cô ấy.
Mọi người chào hỏi Quan Minh rồi ngồi xuống, trước đây Quan Minh và Trác Phi đều ở cùng một chỗ, cho dù lúc đó hai người vẫn chưa xác định quan hệ, nhưng mọi người vẫn ngầm nhường chỗ cho hai người ngồi gần nhau.
Vì vậy, một số người thường bỏ trống chỗ ngồi bên cạnh Trác Phi, có người kêu Quan Minh ngồi bên cạnh, Quan Minh liếc nhìn anh ta một cái rồi không bước tới, thay vào đó, anh đi vòng qua chỗ trống ở đầu bên kia rồi ngồi xuống, uống rượu với một vài người anh em.
Thi Niệm ngủ hơn một tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy đã qua buổi trưa rồi, Quan Minh không ở bên cạnh, cô ngồi ở trong phòng do dự có nên đi xuống dưới hay không?
Theo cô thấy thì dưới lầu đều là bạn học cũ hơn mười mấy năm của Quan Minh, bọn họ sớm đã thân thiết với nhau, cũng đều là một phần quá khứ của anh ta, đặc biệt còn có bạn gái thời đi học trước kia cũng tới nữa, mặc dù Thi Niệm không quen cô ấy, nhưng lúc trước từ trong những câu nói của Khương Côn thì cô cũng có thể hiểu đại khái rồi, bất kể trong quá khứ bọn họ giấu trong lòng mục đích gì, thì đó ít nhất cũng là chuyện chấn động một thời.
Bây giờ mà đi xuống cô lo mọi người sẽ trở nên lúng túng, phá vỡ đi bầu không khí họp mặt bạn cũ, cho nên Thi Niệm ngồi yên lặng trong phòng cả một hồi lâu cũng không xuống dưới làm phiền bọn họ.
Trái lại qua một hồi, Quan Minh lại nhắn tin cho cô: [ngủ dậy rồi thì xuống lầu ăn gì đi, anh đang ở dưới sân.]
Thi Niệm sau khi nhận được tin nhắn thì những lo lắng do dự từ nãy giờ đều tan thành mây khói, cô đã đến rồi thì cũng không thể không xuống gặp mặt mọi người được.
Cô lục tung hành lý, tìm một bộ đồ khá tinh tế mặc vào, rồi lại xỏ một đôi bốt da, vừa định mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên cô cảm thấy mình như vậy không được tốt, quá chải chuốt rồi, nói là không để ý nhưng khi thật sự chạm mặt rồi, trong lòng cuối cùng vẫn để ý đến.
Cô cởi bộ đồ ra, thay một chiếc áo khoác ngoài bình thường rồi đi xuống lầu, còn chưa tới nơi thì đã nghe thấy tiếng cười nói, tiếng cụng ly ở bên ngoài rồi.
Cô bước vài bước đi ra bên ngoài, từ xa đã nhìn thấy Quan Minh mặc chiếc áo khoác nhung dê, anh đang dựa lưng và nói chuyện với bạn bè, ánh mắt anh toát lên ý cười thoải mái, đó là ánh mắt mà chỉ được thấy khi anh ở cạnh những người thân thiết.
Cô lại vội vàng đảo mắt nhìn một vòng, nhìn thấy Trác Phi và Quan Minh ngồi cách nhau mấy chỗ, khi anh nói chuyện, cô ấy vừa uống rượu vừa nhìn anh, mặt tràn đầy vui vẻ.
Thi Niệm đi chậm lại, mọi người lần lượt phát hiện ra cô, và nhiều người bắt đầu liếc nhìn sang, dần dần, cuộc trò chuyện vốn đang sôi nổi cũng dừng lại, mọi người đều quay đầu lại nhìn cô, nhóm người này vốn dĩ là một nhóm toàn những con người ưu tú, chỉ cần ngồi đó thôi thì khí tức cũng đủ khiến người ta lùi xuống mấy bước rồi.
Lần này nhiều con mắt cùng lúc nhìn vào Thi Niệm như vậy, cho dù là cô có bình tĩnh như thế nào đi nữa thì cũng không thể bình tĩnh được nữa rồi.
Cô mỉm cười dịu dàng nhìn mọi người rồi lại nhìn Quan Minh, ánh mắt ra hiệu cầu cứu, Quan Minh mím môi cười, đứng dậy đưa tay về phía cô và giới thiệu với mọi người: “Thi Niệm, thân phận thì mọi người đều biết rồi, tôi vẫn đang cố gắng nâng cấp thân phận này lên một bậc nữa, các cậu đừng có mà dọa sợ người của tôi nhé.”
Mọi người đều bật cười lên, bầu không khí căng thẳng dần tan biến, một người anh em đang ngồi bên cạnh Quan Minh đã chủ động đứng dậy nhường chỗ cho Thi Niệm.
Quan Minh kéo cô lại sát bên cạnh rồi nói với mọi người: “Cả đường đi không chăm sóc tốt cho người ta, nên khiến cho cô ấy đang bị bệnh mà vẫn cùng đi với tôi đến đây, sáng nay vừa kịp tới đây nên tôi để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”
Nghe như có vẻ là một câu xin lỗi bình thường, nhưng nó đã giải thích một cách tinh tế lý do Thi Niệm vắng mặt, thay vào đó, anh lại tự nhận lỗi về mình, khiến người khác khó có thể có bất kỳ suy nghĩ nào về sự xuất hiện muộn màng của Thi Niệm.
Quan Minh theo thứ tự từ bên trái qua giới thiệu với cô, phần lớn bạn học cũ của anh đều phát triển ở nước ngoài, lần này bọn họ đều mang gia đình đến cả, vợ hoặc chồng của họ đều đến từ các quốc gia khác nhau, hoặc là quen biết khi đi du học, hoặc là quen biết trong quá trình làm việc.
Mỗi khi Quan Minh giới thiệu một người, Thi Niệm đều lịch sự trao đổi vài câu với đối phương, để tôn trọng người nhà của đối phương, Thi Niệm đã sử dụng ngôn ngữ của họ để giao tiếp, cô có thể chuyển đổi ngôn ngữ một cách dễ dàng, và thật ngạc nhiên khi một trong những người vợ của họ lại là người Seriphus, Thi Niệm có thể dùng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ giao tiếp đơn giản với cô ấy.
Ban đầu vốn dĩ còn đang rất lạ lẫm, nhưng nhờ có Quan Minh kiên nhẫn giới thiệu, Thi Niệm dần dần trở nên thân thiết hơn với mọi người.
Cô mặc trang phục màu pastel, giản dị và thoải mái, không quá diêm dúa nhưng lại thể hiện được gu thời trang đẳng cấp, cộng với việc trang điểm nhẹ nhàng, cô trông đẹp hơn hẳn sau khi ngâm mình trong hồ nước nóng vào buổi sáng, da mặt có chút ửng hồng, mang lại cảm giác nhẹ nhàng, thanh khiết, dễ dàng khiến người ta có ấn tượng tốt.
Sau nhiều năm làm nhà thiết kế, cô đã biết dùng hình ảnh bên ngoài để rút ngắn khoảng cách giữa mọi người.
Giới thiệu một vòng thì tới Trác Phi, Quan Minh không bỏ qua cô ấy, vẫn giới thiệu với Thi Niệm như những người khác: “Trác Phi, làm ngân hàng đầu tư ở phố Wall.”
Nhưng mà ở dưới bàn, anh lại nắm chặt tay Thi Niệm ở trong lòng bàn tay của mình.
Thi Niệm biết anh quan tâm đến cảm xúc của mình, vì thể diện của mình nên không thể bỏ qua phần giới thiệu, nhưng lại sợ cô sẽ để tâm.
Thi Niệm để mặc cho anh ta tùy ý cầm, trong lòng tuy có chút thay đổi nhưng cô vẫn nở nụ cười trên môi, không ngờ Trác Phi lại nói với cô trước: “Tôi nghe danh cô từ lâu rồi, tôi và William là bạn cũ, trước đây đã nghe anh ấy nhắc đến cô, chỉ không ngờ cô lại là người của Quan Minh…”
Cô ấy mỉm cười rồi không nói thêm gì nữa, New York rộng lớn như vậy, cả hai đều làm việc ở phố Wall, Trác Phi và Cận Bác Nam quen biết nhau, Thi Niệm cũng không cảm thấy ngạc nhiên, lịch sự trả lời: “Khi nào về tới New York có cơ hội thì đến chỗ tôi chơi nhé.”
Trác Phi cũng lịch sự đáp lại lời mời này.
Thi Niệm tựa như đang dùng ánh mắt còn lại để liếc nhìn Quan Minh, cô phát hiện ra rằng bàn tay phải của anh ta vẫn luôn vuốt ve các ngón tay của cô, cánh tay trái của anh đang gác trên lưng ghế của cô, dù đang bận rộn nhưng vẫn thong dong vuốt ve cô, trên khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Thi Niệm đột nhiên cảm thấy bản thân lúc nãy đã lo lắng vô ích rồi, mặc dù toàn là người xa lạ, không quen biết ai, nhưng có Quan Minh ở đây, có ở chỗ nào khó khăn hơn nữa thì anh ta cũng có thể làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Cô gái đến từ Seriphus biết Thi Niệm vẫn chưa ăn gì, đã bưng cho cô một dĩa salad, một người anh em khác của Quan Minh lại hỏi sức khỏe cô thế nào? Có cần mời bác sĩ đến khám không?
Thi Niệm nói với anh ta rằng đã hết sốt rồi, chỉ là còn hơi mệt, không có gì nghiêm trọng, sự nhiệt tình của họ ngoài sức tưởng tượng của Thi Niệm, lúc đầu cô hơi lo mình sẽ bị lạc lõng, nhưng mãi về sau cô mới nhận ra rằng trước mắt bọn họ thì cô lại là nhỏ nhất, cho nên bọn họ đều chăm sóc cho cô rất chu đáo.
Chỉ có điều cô đến muộn rồi, tiệc BBQ của bọn họ đã kết thúc, Quan Minh lo lắng cô ăn đồ nguội sẽ khó chịu, nên đứng dậy nói: “Anh đi kiếm chút gì nóng cho em.”
Mọi người bên cạnh đều vô cùng ngạc nhiên khi thấy Quan Minh đi đến lò nướng, cúi người xuống gắp than bỏ vào, đây đều là những điều mà Quan Minh trước đây chưa bao giờ làm, lúc còn học đại học, anh sống vô cùng tự do thoải mái, xung quanh lúc nào cũng có người vây quanh, ngay cả lúc khốn đốn nhất thì anh ở bên ngoài vẫn phóng khoáng như cũ, làm gì có chuyện vì để chăm sóc cho một cô gái mà tay chân lem luốc được, nhìn thấy như vậy các bạn học cũ không nhịn được đều cảm thấy buồn cười, có người còn kéo giọng lên trêu chọc anh: “Nhân quả luân hồi mà, ông trời làm gì có bỏ qua cho ai.”
Khương Côn phiên dịch lại cho những người đến từ nước ngoài kia, tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Quan Minh cũng không giận, tiếp tục nhen lò, dùng giọng điệu của người Mỹ nói: “Bên cạnh có người yêu thương mình, thì khóc mới có chút ý nghĩa.”
Những lời này là từ ngòi bút của Margaret Mitchell, anh trích dẫn không thể rõ ràng hơn nữa, có một người để yêu thương thì làm bất cứ điều gì cũng đều có ý nghĩa.
Trác Phi cúi đầu xuống cầm cốc bia lên trước mặt lên, mấy bạn học thân thiết với Trác Phi ngồi ở phía bên kia nói với Quan Minh: “Nướng thêm một phần đi, vừa rồi chị Phi cũng chưa ăn.”
Thi Niệm không nói gì, trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ như cũ, Trác Phi trừng mắt nhìn đám chị em kia, đám chị em kia cũng không nói gì nữa.
Ngược lại Quan Minh vẫn luôn ung dung bình tĩnh nướng đồ ăn, liếc nhìn Khương Côn, Khương Côn lập tức hiểu ý, đứng dậy nói: “Để em phục vụ chị Trác Phi nhé, mọi người ai còn muốn ăn nữa, thì nhanh đến nào.”
Quan Minh bưng dĩa đồ ăn đã nướng xong đi về phía Thi Niệm, Trác Phi có lẽ cũng cảm thấy ngại ngùng nên đẩy dĩa hạt khô qua bên trái một chút vừa vặn đẩy đến chỗ cách Quan Minh không xa.
Lúc trước khi còn học đại học, mỗi lần Quan Minh vùi mình ở trong thư viện đọc sách đều mang theo bên mình loại hạt khô này, lúc buồn chán thì có thể bỏ vào miệng, Trác Phi từng hỏi anh sao luôn mang theo bên mình loại hạt này, anh trả lời cũng vô cùng thẳng thắn: “Không có gì, chỉ vì thích thôi.”
Quan Minh đương nhiên cũng nhìn thấy rồi, mí mắt anh nhíu xuống một chút, nhưng Thi Niệm lại phát hiện từ đầu đến cuối anh đều chưa đụng vào dĩa hạt này, mà lại quay đầu lại nói với cô: “Cẩn thận nóng nhé.”
Thi Niệm có chút lơ đễnh, quả thực là rất nóng, cô vô thức cầm lấy đồ uống bên cạnh, Quan Minh trực tiếp cầm lấy ly nước của cô để trước mặt mình: “Đồ lạnh để anh uống, anh đi đổi cho em một ly nước nóng.”
Anh vừa đứng dậy đi được hai bước thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, Thi Niệm cầm điện thoại lên rồi với gọi theo sau lưng anh: “Anh Sênh, có điện thoại.”
Trong nháy mắt, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cô, có người còn không tin vào những gì vừa nghe được.
Hầu hết những người có mặt đều chứng kiến lúc trước lúc mà Trác Phi gọi tên đệm của Quan Minh trước mặt người ngoài, mọi người đều biết rằng đây là bãi mìn không được đụng vào của Quan Minh.
Nhưng hôm nay, cùng cách gọi như vậy từ trong miệng của một cô gái khác nói ra, Quan Minh không những không có mặt lạnh, ngược lại còn dừng bước quay người trở lại, lấy điện thoại từ trong tay của Thi Niệm, vô cùng tự nhiên nghe điện thoại.
Sau đó trên mặt lại tràn đầy vui vẻ nói chuyện với người bên đầu dây kia: “Tòa nhà cuối cùng, bọn tớ đều đang ở đây, cậu đến thẳng đây đi.”
Sau khi cúp máy, lại nhìn mọi người: “Thẩm đại thái tử đến rồi, xem ra không phải tôi là người đến muộn nhất ha.”