Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 61: Ngoại truyện 5




Trên đường đi, Thi Niệm mới biết lần này Khương Côn cũng sẽ đến Mỹ cùng họ, và những người bạn học cũ của họ từ Stanford sẽ đến Montana để gặp mặt.

So với những người bạn cũ của Quan Minh mà Thi Niệm đã gặp ở ngoại ô New York cách đây vài năm, những người đến Montana lần này được coi như những người bạn tốt nhất của Quan Minh trong thời đại học của anh. Bọn họ giờ đây đều bận rộn ở các quốc gia khác nhau, nhưng cứ vài năm sẽ thu xếp địa điểm để gặp nhau một lần.

Quan Minh đã nhân cơ hội này đưa Thi Niệm đi cùng, và anh cũng muốn giới thiệu cho cô một số địa chỉ liên lạc và giới thiệu một số mối quan hệ không thể phá vỡ của anh cho cô.

Vì vậy, đây được coi như là lần đầu tiên Thi Niệm gặp gỡ bạn bè của anh với tư cách là bạn gái của Quan Minh. Trước đây chỉ là hai người họ qua lại, nhưng bây giờ anh đã chính thức mời cô bước vào vào cuộc sống của mình, và quen biết những người anh em đã gắn bó với anh nhiều năm. Đối với Thi Niệm, sự ấm áp thế này âm thầm chảy vào tim cô, khiến cô thực sự cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.

Nhưng thật đáng thương cho Khương Côn. Chỗ ngồi trên máy bay không cách xa chỗ của họ mấy, tưởng khi chán thì có thể nói chuyện, nhưng lại phát hiện ra mình chẳng có tư cách gì để lên tiếng.

Thi Niệm trên máy bay ngủ không ngon, Quan Minh để cô dựa vào vai anh, sau đó anh sẽ ôm cô vào lòng, nên Khương Côn cũng không thể quấy rầy họ.

Sau đó, Quan Minh thấy cô ngủ không ngon nên gọi cô dậy và gọi món salad dưa hấu với dừa nạo cho cô. Thi Niệm cho tay vào chăn, Quan Minh đút cho cô. Cô không ngủ được, thì anh nói chuyện cùng cô.

Thi Niệm tò mò hỏi: “Hôm qua, sau khi anh về nhà, có phải người lớn trong nhà đã làm khó anh không?”

Quan Minh khẽ nói: “Không có.”

“Không ư?” Thi Niệm rõ ràng là không tin.

Rồi cười và truy hỏi tiếp: “Không ép anh phải bỏ em sao?”

Quan Minh liếc nhìn cô một cái: “Anh đã nói với họ rằng em sắp trở thành người đại diện của công ty Cao Khiết ở Châu Á, và mối quan hệ quyền lực đằng sau cứ để họ tự cân đong đo đếm. Nào, mở miệng ra.”

Quan Minh đưa miếng dưa hấu đã được bào nhỏ đưa lên môi cô, Thi Niệm há miệng cắn một cái, hương vị ngọt ngào chạm đến trái tim cô.

Trên thực tế, cô biết rất rõ lý do tại sao bác Cận, với tư cách là một trong những cổ đông của công ty Cao Khiết lại sẵn sàng giao thiệp với cô, ngoài sự tin tưởng và mối giao tình giữa hai người, một phần cũng là do họ nhắm trúng thế lực của Quan Minh ở Châu Á, chính vì có sự hậu thuẫn của Quan Minh mà Cao Khiết mới chủ động tìm đến cô.

Trong lĩnh vực kinh doanh, doanh nghiệp có quy mô càng lớn thì càng phải tính toán kỹ lưỡng lợi ích tối đa mà chuỗi lợi ích có thể tạo ra.

Tuy nhiên, để mọi người chấp nhận cô và công nhận cô, Quan Minh đã dành hoàn toàn vinh dự này cho cô trước mặt gia đình anh.

Quan Minh hỏi cô: “Có ngọt không?”

“Anh thử xem”

“Uh”

Sau đó, anh nghiêng người hôn lên môi cô, và trả lời cô, “Rất ngọt.”

Khương Côn không biết họ đã nói gì, chỉ biết rằng Thi Niệm bị Quan Minh chọc cười không ngớt suốt chặng đường.

Điều này khiến anh không thể ngủ ngon nên sau khi máy bay hạ cánh xuống Seattle, Quan Minh nói định đưa Thi Niệm đi Washington chơi vài ngày. Khi hai người rủ anh đi du lịch cùng, Khương Côn đã dứt khoát từ chối, nói rằng trước tiên anh ấy sẽ đến Montana để sắp xếp rồi đợi họ ở đó, sau đó chuyển máy bay rồi đi, từ chối ăn bát cẩu lương này.

Trong vài ngày sau, Quan Minh thuê một chiếc xe và đưa Thi Niệm đến ngọn núi lửa đang hoạt động cao nhất ở Hoa Kỳ, Mount Rainier, và đến một thị trấn theo phong cách Bavaria ở Đức, ăn những món ăn Đức chính thống.

Họ thong dong lang thang trong những danh lam thắng cảnh, lướt qua những con hẻm và cửa hàng với nhiều phong cách khác nhau, hoặc chụp ảnh trước những mái vòm kiểu Gothic.

Đi mệt rồi, Thi Niệm dựa vào lưng Quan Minh và nói rằng cô không đi nổi nữa. Quan Minh luôn cười nhạo cô là láu cá y như khi còn nhỏ, nhưng vẫn cõng cô trên lưng và đi một quãng đường dài. Cô ngâm nga bài hát nhạc đồng quê của Mỹ, hai bắp chân lắc lư và hỏi anh: “Anh Sênh, liệu anh có còn cõng em khi em già và không thể đi lại được không?”

Quan Minh cười mắng, “Em già thì anh về với đất rồi.”

Thi Niệm siết chặt cổ anh, uy hiếp: “Không được, nhất định em phải đi trước anh, không cần nói thêm gì nữa.”

Quan Minh trầm mặc nói: “Được rồi, anh hứa với em, cố gắng sống đến trăm tuổi, như thế có thể bảo đảm em ít nhất có thể sống đến 90.”

Thi Niệm đảo mắt cười mãn nguyện. Đi bộ mệt rồi hai người vào một quán cà phê trên phố, Thi Niệm lo lắng hỏi anh: “Anh nói, mẹ đến để dặn dò em, chắc chắn là mẹ cũng đang mong đợi điều gì đó từ em, hy vọng em có thể xử lý tốt quan hệ trong nhà, đảm nhận tốt vai trò nữ chủ nhân của thành Tây. Nhưng mà em lại chạy mất rồi, liệu mẹ có cảm thấy em không đáng tin không?”

Quan Minh cười nói: “Không đâu, dù có chạy cũng là bị anh bắt cóc. Cùng lắm mẹ sẽ chỉ cho là anh bày trò, nhưng không sao cả, anh trong mắt bọn họ vẫn luôn như vậy.”

Thi Niệm nhìn nụ cười bình thản và không chút sợ hãi của anh, có cảm giác dù trời có sụp xuống thì cũng có anh rồi. Trong lòng chợt nhẹ nhõm.

Trên con phố nhộn nhịp, mặt trời lặn vạch rõ đường nét và chiều sâu của Quan Minh. Anh ngồi đối diện với cô, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt đơn giản và một cặp kính râm màu đen. Với dáng vẻ đó, ngay cả những người phụ nữ nước ngoài cũng thỉnh thoảng quay lại nhìn anh.

Thi Niệm liếc ngang và lẩm bẩm: “Anh Sênh, anh hãy thu cái sự đào hoa của anh lại đi, em còn không dám đi vệ sinh, vì sợ rằng anh sẽ bị người ta hốt ngay khi vừa rời đi.”

Quan Minh giơ cặp kính râm lên một cách kiêu kỳ, khóe miệng nở một nụ cười quyến rũ: “Không thấy anh đã đeo kính râm rồi sao? Anh luôn cảm thấy phiền lòng vì vẻ đẹp tự nhiên trời ban khó có thể từ bỏ này.”

Nói là đau khổ, Thi Niệm lại thấy anh mỉm cười rất thích thú, nhưng khi anh đi thanh toán, một anh chàng tóc vàng đẹp trai tiến lại gần Thi Niệm, và Thi Niệm liếc nhìn anh ở phía xa thì thấy mặt của Quan Minh đã tái xanh.

Anh thậm chí còn không lấy lại tiền thừa, anh bước nhanh trở lại bên cạnh Thi Niệm, nắm lấy tay cô và nói với cô bằng một giọng thuần Mỹ, “Em yêu, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta về nhà đi, nhanh lên, các con đã đợi lâu lắm rồi.”

Chàng trai tóc vàng đẹp trai cười ngượng nghịu rời đi.

Thi Niệm đứng dậy, ngửa cổ về phía anh: “Còn các con nữa? Ở đâu ra thế? Cho em xem nào.”

Quan Minh đặt tay lên vai cô và nói với cô: “Chọc giận người khác cũng là một nghệ thuật, phải nói là các con mới có thể cho thấy tình cảm của chúng ta rất tốt. Nếu em muốn thì hãy trở lại khách sạn với anh ngay bây giờ. Cái gì anh Sênh không nhiều, chỉ có tiền và con là nhiều nhất.”

“…”

Vào thời điểm họ đến Spokane, hành lý của họ đã được mua gần đủ hết, và thùng xe cũng gần như đầy ắp rồi.

Thi Niệm hoàn toàn xa lạ với tiểu bang Washington, nhưng Quan Minh là một hướng dẫn viên xuất sắc, anh biết nơi nào có phong cảnh đẹp, nơi nào có đồ tốt và nơi nào có những cửa hàng nhỏ mà Thi Niệm thích.

Anh nói với Thi Niệm rằng những năm anh học ở Mỹ, anh hiếm khi về nhà. Cứ được nghỉ là anh sẽ thuê hai chiếc xe cùng bạn bè của mình để đi du lịch khắp các tiểu bang lớn. Khi đó anh còn trẻ, tràn đầy năng lượng, tò mò về thế giới và không ngừng khám phá. Mỗi lần đều không có đích đến cụ thể, muốn đi đâu thì đi và thường có thể tìm thấy nhiều điều bất ngờ trên đường.

Và lần này, sau bao nhiêu năm anh lại một lần nữa dắt Thi Niệm đi trên con đường anh vẫn thường đi. Thi Niệm theo anh, mỗi ngày đều trải nghiệm cuộc hành trình như đi khám phá kho báu.

Chỉ có một ngày tương đối vất vả, chiếc xe thuê gặp trục trặc nhỏ giữa đường, họ phải đậu ở con đường ven núi gần đó. Sau khi mặt trời lặn, Quan Minh dựng lều. Ban đêm quá lạnh, thảm trải sàn lạnh lẽo, Quan Minh lấy chiếc áo khoác mới mua trong cốp xe ra quấn từng lớp từng lớp cho cô. Đến nửa đêm, anh ngồi dậy và ôm Thi Niệm vào lòng ngủ. Thi Niệm nheo mắt, khàn giọng hỏi: “Anh Sênh, liệu sẽ có gấu xuất hiện không?”

“Nếu may mắn có thể sẽ có.”

Cô thu mình vào trong vòng tay của Quan Minh: “Em không muốn gặp vận may.”

Quan Minh cười vỗ nhẹ vào lưng cô: “Đừng sợ, nếu có gấu tới thật, anh cho nó ăn trước, rồi em chạy đi. Xương của anh cứng, chắc đủ cho nó nhai cả nửa ngày trời.”

Thi Niệm nhắm mắt lại, lắc đầu: “Anh mà bị ăn thịt rồi em chạy không nổi đâu, em không biết đường.”

Quan Minh giả bộ đau khổ nói: “Vậy chúng ta phải làm sao? Thế thì em để nó ăn trước, anh chạy?”

Thi Niệm nhắm mắt không nói, Quan Minh nghĩ cô đã ngủ nên nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng hai phút sau, người trong tay anh đột nhiên đứng thẳng dậy nhìn anh chằm chằm: “Có gấu thật á?”

Quan Minh cảm thấy thích thú trước vẻ mặt nghiêm túc của cô, sau khi bật cười, anh nói với cô: “Theo kinh nghiệm trước đây của anh, hươu là loài dễ gặp nhất. Nhưng chiếc xe chúng ta thuê có còi hươu, tuy rằng em không thể nghe thấy, nhưng hươu nghe thấy tần số này, chúng không dám đến gần. Còn những động vật khác, anh đã từng đi qua rất nhiều nơi cũng chỉ gặp mèo rừng một lần. Anh nghĩ chúng ta không xui đến vậy đâu, yên tâm ngủ đi, có anh Sênh đây rồi.”

Vốn dĩ Thi Niệm vẫn còn lo lắng, nhưng khi nghe thấy câu “có anh Sênh ở đây”, cô dần bình tĩnh lại. Trong mắt cô, anh Sênh của cô là bất khả chiến bại.

Sau đó, Thi Niệm đã ngủ thiếp đi nhưng Quan Minh vẫn thức cả đêm. Thi Niệm thấy thương anh. Khi trời gần sáng, cô bảo anh gối lên đùi cô và chợp mắt một lúc. Đến khi người giao xe đến thì Quan Minh mới chỉ ngủ được một lúc.

Trước khi họ lên đường lần nữa, Quan Minh đã nói với cô: “Trước tiên đi tìm một nơi để nghỉ ngơi cái đã. Sau khi nghỉ ngơi xong, chúng ta phải bù đắp những gì còn tiếc nuối, nếu không sau này em nhớ lại chuyến đi của mình với anh Sênh sẽ chỉ đầy ắp những kỷ niệm đau khổ, như thế không được.”

Buổi sáng, bọn họ chạy dọc đường tìm một khách sạn, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, nghỉ ngơi một lát. Buổi chiều, Quan Minh đưa cô đến nhà máy sản xuất Boeing, Thi Niệm tận mắt nhìn thấy xưởng sản xuất máy bay 787 Dreamliner. Cảm giác mới mẻ này đủ xóa sạch những chuyện ngoài ý muốn tối qua, chưa từng nghĩ rằng đây chỉ là sự bắt đầu của việc bù đắp những tiếc nuối mà Quan Minh nói tới.

Ra khỏi nhà máy Boeing, họ lên thẳng trực thăng. Quan Minh lặng lẽ đưa cô đi một buổi tiệc riêng với toàn các ngôi sao của Hollywood. Thi Niệm nhìn thấy nữ thần mình thích khi còn đang đi học, còn nói chuyện và chụp ảnh với cô ấy. Ra khỏi buổi tiệc, Thi Niệm hào hứng khoác eo Quan Minh, hỏi có phải là anh biết không? Sao có thể gặp một cách tình cờ như vậy?

Quan Minh đã không giấu giếm cô ấy và thừa nhận: “Trước đây, anh đã nhìn thấy hình ảnh một vai diễn của cô ấy trong ngôi nhà em thuê ở New York, anh đoán có lẽ em thích cô ấy rất nhiều. Tối qua em đã bị sốc nên hôm nay muốn làm em vui một chút. Chỉ tốn chút công dò hỏi là đến đây thôi.”

Ánh sáng ban đêm nở rộ trong đồng tử của Thi Niệm, và niềm hạnh phúc ngập tràn trên khuôn mặt cô.

Cô nghĩ đây là tất cả những điều bất ngờ trong ngày, nhưng khi trực thăng vượt biển đối mặt với màn đêm, Thi Niệm cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ôm chặt cánh tay Quan Minh hỏi anh: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Không trở về khách sạn sao?”

“Là đi đến nơi để ở, nhưng không phải là khách sạn lúc sáng. Hôm qua, anh để em ngủ ngoài trời một đêm. Hôm nay, anh Sênh sẽ đưa em đến ở một nơi tốt một chút.”

Trong trí tưởng tượng của Thi Niệm, một nơi tốt hơn nên là một khách sạn cao cấp được xếp hạng sao, hoặc kiểu như một biệt thự rất nổi tiếng của địa phương, nhưng địa điểm như thế nào mà lại nào cần phải bay qua biển?

Điều này khiến Thi Niệm vô cùng tò mò. Cô ấy chưa bao giờ ngồi trực thăng và bay trên biển vào ban đêm. Tất cả những điều này đối với cô ấy đều mới mẻ và thú vị, và đôi mắt của cô sáng bừng trong đêm tối.

Nhưng khi tầm nhìn phía trước trở nên rõ ràng hơn, Thi Niệm bắt đầu không thể tin vào những gì mắt mình đang nhìn thấy. Nhìn từ xa nó giống như một tòa lâu đài cổ kính được xây dựng trên Thái Bình Dương, lưng tựa núi và hướng ra biển. Ngọn núi cao hơn 400 mét so với mực nước biển, mờ ảo và tráng lệ, lộng lẫy giống như một ảo ảnh vậy.

Dưới ánh đèn đêm vàng vọt, lâu đài cổ kính mang phong cách Baroque thời Phục Hưng ẩn hiện trong rừng rậm, tựa như một bộ phim cổ trang hay bức tranh từng xuất hiện trong truyện cổ tích thời thơ ấu, huyền bí và ngoạn mục. Khung cảnh trước mắt khiến Thi Niệm cảm thấy nao lòng, như thể không có thực vậy.

Cô chậm rãi quay đầu lại, hỏi Quan Minh: “Chúng ta tới đó sao?”

Quan Minh nhìn cô cười, đồng tử màu đen của Thi Niệm tiếp tục nở rộng: “Thật hay giả vậy? Có thể ở được chứ?”

Máy bay trực thăng chuẩn bị hạ cánh, tiếng động quá lớn, Quan Minh ghé vào tai cô nói: “Chỉ cần em muốn, công chúa Anne của anh.”

Ở độ cao 2.000 mét, đôi mắt của Thi Niệm đột nhiên nóng lên, Audrey Hepburn từ “Roman Holiday” hiện lên trong tâm trí cô, lẽ ra cô phải là thường dân Joe Bradley nhưng Quan Minh lại để cô sống như công chúa Anne.

Cô ghé tai vào tai anh đáp: “Anh Sênh, có một câu em muốn nói với anh từ lâu rồi, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp.”

“Em nói đi, anh nghe đây.”

“Lúc trước em không dám nói, biết thân phận mình đáng xấu hổ, sợ nói ra lại làm khó anh. Gặp lại anh hồi còn học ở New York em vẫn không dám nói, vì em sợ mình không xứng với sức nặng của câu nói này. Sau này khi đã thành danh một chút, em vẫn chưa dám nói, không biết mối quan hệ của chúng ta có tương lai hay không. Em đã giữ bí mật này rất lâu, thực sự quá lâu, hôm nay em muốn nói với anh, em yêu anh, anh Sênh, em yêu anh…”