Khi Quan Minh trở về thì đã rất muộn. Khi trời tối, anh gửi cho Thi Niệm một tin nhắn: [Thân tại Quan doanh tâm hệ khanh.]
Chỉ tiếc rằng khi đó Thi Niệm đang ăn cơm với mẹ anh, trò chuyện say sưa tới mức hoàn toàn quên mất xem điện thoại. Sau khi mẹ Quan Minh rời đi, tâm trạng Thi Niệm vui vẻ, cô chơi với Địa Chủ một lúc. Khi cô chuẩn bị lên lầu, Địa Chủ cứ quấn lấy cô. Cái thân hình mập mạo của nó cứ nhảy dựng lên và trườn lên trên người cô. Trái tim của Thi Niệm như tan chảy vì cái điệu bộ nũng nịu của nó, thế là lại ôm lấy nó và nằm trên sô pha một lúc.
Khi Quan Minh quay lại, những gì anh nhìn thấy là người phụ nữ mà anh nhớ nhung cả ngày trời đang ôm con mèo của anh trên ghế sô pha và ánh sáng ấm áp bao trùm lấy họ. Bức tranh hài hòa khiến anh bước nhẹ bước, làm động tác ra hiệu im lặng với người giúp việc mới bước ra, rồi lại vẫy tay, biểu thị rằng người đó có thể tan làm.
Dì cũng khẽ chân khẽ tay, cởi tạp dề, mỉm cười rồi nhẹ nhàng rời đi.
Quan Minh đi đến trước mặt Thi Niệm mà không đánh thức cô ấy. Anh tự rót cho mình một cốc nước rồi dựa vào bàn lặng lẽ một lúc. Sau bao nhiêu năm bôn ba khắp nơi, anh chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có một ngày khi anh trở về nhà, sẽ có một người phụ nữ nhỏ chờ ở nhà thế này, cảm giác này khiến Quan Minh bất giác mỉm cười.
Có lẽ quàng khăn lụa khi ngủ có chút không thoải mái, Thi Niệm bối rối kéo nút thắt trên cổ, chiếc khăn lụa mềm mại buông lỏng trên cổ, chỉ để lộ ra dấu vết mơ hồ, giống như quả anh đào chín mọng, khiến cô trông thật quyến rũ và ngon lành. Yết hầu của Quan Minh khẽ nhúc nhích, nước vẫn chảy đều xuống cổ họng. Vẫn cảm thấy hơi nóng, anh cởi chiếc cúc áo trước của mình.
Dù động tác nhẹ nhàng nhưng anh vẫn làm Địa Chủ hoảng hốt, nó vươn cái đầu to ra khỏi vòng tay của Thi Niệm và quay lại nhìn anh trong tư thế uốn éo vô cùng mềm mại.
Quan Minh và nó im lặng nhìn nhau, vài giây sau, Địa Chủ quay lại và dụi cái đầu đầy lông của mình lên cổ Thi Niệm, phát ra tiếng kêu thoải mái.
Thi Niệm nhắm mắt và lầm bầm, “Đừng nghịch nào.”
Loay hoay một hồi, cuối cùng cô cũng nheo nheo mắt, dường như có chút không chắc chắn về người đang đứng trước mặt mình nên cô đưa tay lên dụi lần nữa.
Quan Minh mím môi cười khi nhìn bộ dạng lười biếng, lại có chút mơ hồ của cô.
Lúc này, Thi Niệm mới dần dần tỉnh lại, từ từ ngồi dậy, ngái ngủ nhìn anh: “Anh về rồi à?”
Quan Minh đặt cốc nước xuống, bước tới vài bước, ôm cả cơ thể cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn. Mùi rượu từ trên người anh phả ra nhưng không hề khó chịu, trộn lẫn chút mùi linh sam độc đáo của anh, làm người khác say lòng.
Thi Niệm thì thầm, “Anh đã uống bao nhiêu rượu?”
Tâm trạng của Quan Minh có vẻ tốt, cắn nhẹ từ môi đến cổ cô, giọng nói khàn khàn: “Rất nhiều.”
Thi Niệm biết tửu lượng của anh tốt nên chính miệng nói ra “rất nhiều” thì có vẻ thực sự là không ít rồi.
Cô than phiền: “Uống nhiều rượu như vậy anh không đi nghỉ đi sao? Còn ở đây phá em.”
Quan Minh nhướn mày quan sát vẻ mặt của cô, đưa tay cô lên môi hôn một cái: “Tức giận rồi?”
Thi Niệm tựa vào lòng anh, anh ôm cả người cô, nhẹ nhàng mà lẩm bẩm nói: “Tức giận gì chứ?”
“Đã nói sẽ cố gắng hết sức để về ăn tối với em, nhưng anh đã thất hứa rồi, em muốn anh xin lỗi thế nào đây?”
Khả năng dỗ dành của Quan Minh luôn đứng đầu. Thi Niệm thực sự vì điều này mà lại tức giận với anh, anh ôm cô vào lòng và dỗ dành cô nhẹ nhàng như vậy thì ai mà giận anh được nữa chứ?
Thi Niệm ngẩng cổ lên, sự phiền não giữa lông mày và mắt biến mất không còn tăm tích, nói đầy sức sống: “Em không giận anh, bữa tối có người ăn cùng em rồi.”
Quan Minh nhướn mày nhìn cô: “Có ai ở nhà tới sao?”
Thi Niệm cố nhịn cười, trong mắt hiện lên tia sáng, như thể được rắc những ngôi sao sáng, Quan Minh cười nói: “Một bữa cơm khiến em vui vẻ đến thế, xem ra người này lai lịch không tồi, nói anh nghe, là ai đã tốt bụng đến để ăn cơm cùng Tiểu Niệm của anh.”
Thi Niệm ôm lấy cổ anh và thì thầm vào tai anh: “Mẹ”.
Vẻ mặt Quan Minh hơi ngưng lại: “Mẹ anh đến à?”
Làn da của Thi Niệm mỏng nhẹ, tâm trạng lâng lâng, hai má ửng hồng như thể được ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, tràn đầy sức sống gật đầu với anh.
Quan Minh cong khóe miệng, đưa tay vén tóc ra sau tai cô, véo nhẹ dái tai nhỏ của cô, hỏi: “Nói cho anh biết, hai người đã nói chuyện gì vậy?”
“Nói chuyện về anh.”
Thi Niệm kể cho anh nghe về cuộc trò chuyện với mẹ của Quan Minh. Vừa nghịch tai của Thi Niệm, Quan Minh vừa kiên nhẫn lắng nghe lời cô miêu tả. Trước mặt mẹ của Quan Minh, Thi Niệm tỏ ra rất đàng hoàng tử tế.
Nhưng khi đối mặt một mình với Quan Minh, cô e ấp trong tay anh và có những hành động âu yếm với anh: “Ban đầu em thực sự sửng sốt, sợ bà đến tìm em hỏi tội.”
Quan Minh không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe. Một lúc sau, Thi Niệm nhận thấy anh không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Quan Minh kiềm chế biểu hiện của mình, cúi đầu nhìn cô: “Anh đang nghĩ lúc này mẹ anh sẽ không vô cớ mà tới đây, lại còn nói toàn những điều tốt đẹp về anh với em cả buổi tối. Chuyện này thật không bình thường.”
Thi Niệm sững sờ. Cô đang chìm trong niềm vui bất ngờ, cô thực sự không cảm thấy có gì bất thường, nhưng rõ ràng Quan Minh hiểu mẹ mình, anh cảm thấy không bình thường nhất định phải có lý do của anh.
Quan Minh thấy Thi Niệm đang nhìn mình với vẻ mặt ngờ vực thì cười vô cớ nói: “Năm đó ở Nhật, anh đã hứa sẽ dạy em trượt tuyết, nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Nhân lúc thiên hạ ngoài kia đang đại loạn, chi bằng chúng ta nghỉ một kỳ nghỉ dài, anh Sênh đưa em đến Montana để dạy em trượt tuyết, thế nào?”
Thi Niệm càng thêm bối rối: “Đột ngột như vậy sao?”
Quan Minh cười và kiên nhẫn giải thích với cô: “Lần này mẹ anh đến đây, nếu anh đoán không lầm, bà ấy muốn tiếp thêm động lực cho em. Hôm nay anh trở về, công khai mối quan hệ của chúng ta trước mặt thế hệ lớn tuổi trong nhà. Sau này có thể sẽ có rất nhiều người muốn đến thăm em, dù mục đích của việc đến thăm này là gì, nhưng chắc hẳn sẽ khá phiền phức. Em đã quen sống một mình rồi. Đột nhiên khiến em phải đối diện với người của cả một gia tộc, em phải cẩn thận. Làm thế nào để ứng phó với bọn họ là một vấn đề đau đầu. Mẹ anh có lẽ lo lắng trong số những người họ hàng thân thích này có người không nể mặt em hoặc cố ý làm gì đó khiến em xấu hổ, cho nên tiếp thêm cho em chút tự tin để em ổn hơn.”
Thi Niệm hơi ngạc nhiên. Không ngờ mẹ của Quan Minh đến vì có ý như vậy. Bây giờ nghe Quan Minh phân tích cô cảm thấy cũng có lý, chẳng trách trước khi rời đi, mẹ Quan Minh chưa yên tâm mà dặn dò, hóa ra là sợ sau này cô sẽ bị choáng ngợp khi phải ứng phó với bao nhiêu mối quan hệ phức tạp ở trong nhà, nên trấn an cô trước, có thể nói là có thiện ý.
Lông mày Quan Minh thoáng hiện lên một chút dịu dàng, anh thì thào nói với cô: “Em xem, mẹ của anh nhất định là sợ em bị ức hiếp, một mạch trở về Mỹ mà không cần anh nữa cho nên nói toàn điều tốt về anh trước mặt em để níu giữ trái tim em lại, để em dù có bị ức hiếp, tức giận đến đâu cũng vẫn nhớ được những điều tốt của anh.”
Thi Niệm nghĩ, quả nhiên là như vậy. Thực sự có khả năng là lo lắng cô ở thành Tây bị ức hiếp sẽ trút giận lên đầu Quan Minh, cô mới chợt hiểu ra, “Đúng là mẹ anh thật.”
Quan Minh cúi người hôn lên vành tai của cô và nói: “Cũng là của em mà.”
Thi Niệm bị anh hôn đến tê dại, nhỏ giọng phản đối, “Chúng ta nên… tiết chế hơn một chút.”
“Tiết chế? Sau mấy tháng ăn chay niệm Phật mà em còn muốn anh phải tiết chế? Tiểu Niệm à, làm người cũng phải có lương tâm một chút.”
Thi Niệm không biết mình chỉ muốn anh chú ý hơn đến sức khỏe thì sao lại trở thành vô lương tâm rồi? Khi lời nói đến miệng anh, chuyện vô lý cũng trở nên có lý vài phần, cô nói không lại anh. Vì vậy, cô đành để bàn tay to của anh đi lại tùy ý, hỏi: “Nhưng điều này liên quan gì đến việc trượt tuyết?”
Dù không say nhưng sau khi uống ba tăng, trên mặt Quan Minh đã tràn đầy dục vọng, nhướn mi nói với cô: “Anh không muốn những người đó quấy rầy em, nên anh định đưa em đi hưởng thụ cuộc sống.”
Vẻ mặt của Thi Niệm trở nên hơi cường điệu, hơi cao giọng: “Anh Quan Sênh Minh, anh có thể nói vô lý vậy sao? Lẽ nào anh định đưa em đi khắp thế gian và cả đời không đối mặt với những người đó hay sao?”
Cổ áo sơ mi của Quan Minh buông lơi có chút gợi cảm, anh cười bất đắc dĩ, “Không phải nói lý, anh chỉ không muốn có ai chạy tới trước mặt em khoa chân múa tay. Anh đã nói, em ở bên anh là để hưởng phúc, còn những chuyện xấu xa bên ngoài không cần em phải ứng phó.”
Thi Niệm cố gắng đứng dậy khỏi người anh, vẫn cảm thấy thế giới bên ngoài đang hỗn loạn. Thật là phóng đại khi anh đưa cô đến đây, biệt lập với thế giới bên ngoài trong ba ngày. Bây giờ anh còn muốn trực tiếp đưa cô đi nghỉ, điều đó có phần hơi điên rồ.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Quan Minh đứng bật dậy nói: “Cho bọn họ một chút thời gian để quen với mối quan hệ của chúng ta, không vội.”
“Vậy thì khi nào chúng ta đi?”
“Ngày mai.”
“…”
Thi Niệm chưa bao giờ trải qua một cuộc hành trình mà nói đi là đi. Nói một cách chính xác là dù trong những năm qua, cô đã từng đến rất nhiều nơi nhưng đều là vì mục đích công việc.
Đây coi như là lần đầu tiên đến một nơi không có kế hoạch sau chuyến bay đột xuất, và thậm chí còn không mang theo quần áo.
Vẫn còn một tình tiết nhỏ trong sự việc này. Khi Thi Niệm biết mình sẽ khởi hành vào ngày hôm sau, cô đã nghĩ đến việc phải thu dọn hành lý vào sáng sớm, và ngồi trên thảm trong phòng thay đồ để kiểm tra thời tiết. Montana, nghĩ xem nên mang theo loại quần áo nào, loại giày nào cho phù hợp, v.v.
Sau đó Quan Minh bước vào, giật mạnh sợi dây tóc của cô, sau đó chọn một chiếc váy dây nhỏ và hỏi cô nó là gì, và nói một cách nghiêm túc rằng nó không giống thứ gì đó có thể mặc được. Thi Niệm giải thích cho anh cách mặc nó nhưng anh nhất quyết không hiểu và dỗ dành cô để cô thay cho anh xem. Thi Niệm không thể từ chối anh được, luôn cảm thấy kỳ lạ khi thay quần áo trước mặt anh.
Quan Minh hoàn toàn không có ý muốn tránh đi, còn khẽ dựa mình vào cửa tủ, ánh mắt nhìn thẳng: “Em còn chỗ nào anh chưa nhìn nữa đâu, còn ngại ngùng gì chứ?”
Thi Niệm quay lưng lại. Mấy năm gần đây cô rất chăm chỉ tập thể dục nên hơi gầy, trên người cô không có mỡ thừa. Nhìn từ sau lưng, xương bướm và eo tạo thành hình vòng cung hoàn hảo. Đó là loại cảm giác yếu đuối khiến đàn ông muốn chinh phục. Quan Minh lặng lẽ thưởng thức. Thi Niệm đã thay chiếc váy để chứng minh với anh rằng miếng vải này có thể mặc được.
Quan Minh kéo cô đến trước mặt, cười nói: “Anh xem nào.”
Sau đó, anh thay đổi từ nhìn vải sang nhìn cô, rồi cả hai cùng lăn lộn trên đống quần áo. Đây là lần đầu tiên làm chuyện đó trong phòng thay đồ. Có một chút hào hứng và một chút lo lắng. Thi Niệm không biết chuyện đó diễn ra trong bao lâu. Quan Minh luôn có bản lĩnh khiến cô quên đi tất cả đeer tận hưởng và mê đắm trong chuyện đó.
Chỉ biết rằng Khương Côn đã đến dưới lầu rồi, bọn họ vẫn còn đang mặc quần áo. Rõ ràng là không có thời gian sắp xếp hành lý nữa rồi. Thế rồi Quan Minh nắm lấy tay cô, nói với cô không cần mang theo gì hết, để anh sắp xếp.
Vì vậy trong chuyến du lịch từ Đông bán cầu sang Tây bán cầu, hai người lên đường mà không mang theo thứ gì, cứ như đi mua sắm ở trung tâm thành phố vậy. Làm dì giúp việc trong nhà cũng vô cùng kinh ngạc, ì mới sáng sớm họ đã dậy nói phải thu dọn hành lý rồi đến khi đi lại chẳng mang theo bất kể thứ gì, rốt cuộc ở trên tầng làm gì thế không biết?