Tới tận bây giờ cô hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra trong đêm nay, Thi Niệm vẫn cảm thấy mơ hồ, lại càng thấp thỏm và khó hiểu.
Chờ đợi là một loại dày vò, ngoại trừ dày vò đó là làn hơi lạnh lẽo, dù đã mở máy sưởi vẫn cảm thấy gian phòng rất lạnh lẽo.
Hai tiếng trôi qua, vẫn không có người tới, cô nghĩ có nên lên giường nằm một lúc không, nhưng lại sợ vị kia đột nhiên đến tìm, nhìn thấy mình đang ngủ lại không thỏa đáng.
Cứ như vậy chống đỡ đến mười một giờ, đột nhiên ngoài cửa có động tĩnh, hai tiếng đập cửa ngắn ngủi.
Thi Niệm cẩn thận đeo khăn che mặt lên, đi tới mở cửa phòng, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy cậu chủ Quan Minh của thành Tây, phía sau anh là người vừa rồi dẫn cô tới.
Quan Minh không mặc áo khoác, trên người vẫn là chiếc áo sơmi đen tuyền, chỉ là lúc này hai nút trên cùng đều được mở bung, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt, nhưng ánh mắt anh không giống như nhuốm men say, anh đứng ở cửa phòng, như một quý ông ga lăng hỏi cô một câu: “Có tiện đi vào không?”
Có tiện đi vào không? Có trời mới biết Thi Niệm đã đợi anh cả đêm, vậy mà anh còn khách sáo hỏi mình có tiện hay không? Đây không phải biết rõ còn cố mà hỏi sao?
Thi Niệm nghiêng người qua một bên để anh bước vào phòng, Quan Minh bước vào, người đi theo kia vẫn đứng bên ngoài canh cửa, đưa tay đóng cửa lại cho bọn họ.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, sau khi thuyền ra khơi Thi Niệm nhìn ra bên ngoài thấy ánh đèn đã mờ đi, lúc này cũng không tiếp tục giảm độ sáng nữa.
Quan Minh sau khi bước vào liếc mắt đánh giá căn phòng, sau đó nói với cô: “Có việc xã giao không thể không đi, chờ lâu không?”
Dường như anh đang giải thích nguyên nhân mình đến muộn, thật ra… Anh cũng không cần giải thích với cô cái gì, nói như vậy lại giống như cô giận dỗi vì anh đã tới muộn.
Thi Niệm nghĩ hành trình tối nay anh cũng đã sắp xếp từ trước, lại phải đi tiệc tối từ thiện cổ vũ cho nhà bên thành Đông, ngồi một lúc lại chạy tới thành phố Lâm lên thuyền tham gia xã giao, mà cô, cũng chỉ là một nốt nhạc đệm ngoài ý muốn.
Nhưng câu nói vừa rồi của anh, khiến oán hận chờ đợi một đêm của Thi Niệm đột nhiên biến mất, trách không được Đinh Linh nói anh là một kẻ không tầm thường, nói chuyện cũng có nghệ thuật, khiến người khác dễ dàng có ấn tượng tốt.
Lúc này tầm mắt của anh rơi xuống trên người Thi Niệm, như đang đánh giá cách cô ăn mặc, chỉ như tùy ý, nhưng mà Thi Niệm vẫn có thể cảm nhận được hơi thở áp bách từ một quá trình mài dũa trên người anh.
Nếu như lần gặp mặt đầu tiên cảm thấy kinh ngạc vì ngũ quan của anh rất giống Quan Viễn Tranh, bây giờ Thi Niệm mới cảm nhận được một cách rõ ràng, hai người có khí chất hoàn toàn khác biệt, trên người Quan Viễn Tranh không có loại cảm giác áp bách này, có thể nói người đàn ông trước mặt này càng giống một bản cổ thư không thể hiểu thấu, lúc anh nhìn, mình hoàn toàn không đoán được anh đang suy nghĩ gì, bước kế tiếp sẽ như thế nào?
Trong không gian khép kín như thế, Thi Niệm bị một người đàn ông có thân phận đặc biệt như thế này đánh giá, loại cảm giác này khiến cô luống cuống mất tự nhiên, cô khẽ nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?”
Ánh mắt Quan Minh vẫn rơi trên người cô, dường như anh đang phân biệt cái gì đó, Thi Niệm vô cùng mất tự nhiên khép chặt hai tay ở bên hông, lúc này Quan Minh mới phát hiện cái kim băng bị giấu dưới lớp vải, chắc là không chỉ có một cái, nhưng bị khéo léo giấu kín, nếu như không phải động tác theo bản năng của cô, anh cũng không tìm ra sơ hở gì.
Khóe miệng Quan Minh đột nhiên nhếch lên cười khẽ, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói: “Trang phục này là cô là vừa mới thay à?”
Thi Niệm hai tay ôm lấy ngực cảm thấy không biết phải làm sao, vừa rồi tình huống khẩn cấp, ban đầu cô mặc một bộ váy dài rất giống áo tang, dễ gây chú ý, cho nên dùng vải vóc sẵn có thay đổi lại kiểu dáng, phong cách hoàn toàn trái ngược với bộ trang phục cũ mới không khiến người khác chú ý tới cô.
Bởi vậy vừa rồi gặp vị này, tay chân cô cũng được che kín, mái tóc cũng được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, dáng vẻ như một cô gái ngoan ngoãn, lúc này xương quai xanh, hai chân đều bị lộ ở bên ngoài, mặc dù thoạt nhìn giống như được thiết kế, nhưng dù sao cũng chỉ một mảnh vải ngắn, đường cong cơ thể bị anh nhìn không sót chỗ nào, cảm thấy thật xấu hổ.
Quan Minh bước tới gần cô một bước, dường như cũng cảm thấy hứng thú với tấm khăn trên mặt cô, ghé sát vào nhìn hỏi: “Khăn che mặt cũng là mới làm?”
Thi Niệm bị anh nhìn thấu, chỉ có thể gật gật đầu.
Lúc này Quan Minh mới nhận ra cô gái trước mặt này vải vóc mặc trên người chỉ dùng kim băng cố định, cũng không chắc chắn, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt kéo giãn khoảng cách với cô, thuận miệng nói: “Phản ứng rất linh hoạt.”
Không biết câu nói này có phải là khích lệ hay không mà càng khiến Thi Niệm căng thẳng hơn, cô lên tiếng hỏi: “Chiếc thuyền này sẽ đi đâu?”
“Fukouka.”
“Nhật Bản?” Thi Niệm kinh ngạc nói.
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Bây giờ tôi còn có thể xuống thuyền không? Trong nhà bên kia chắc là đang tìm tôi khắp nơi, tôi tưởng rằng anh hẹn tôi ra nói mấy câu, nếu tôi không trở về… Tôi…”
Thi Niệm đã cuống cuồng nói không mạch lạc, tin tức đột nhiên xuất hiện như giáng một cây gậy vào đầu, cô đã không thể tưởng tượng được bây giờ cảnh tưởng nhà họ Quan bên thành Đông đã như thế nào, nếu như đêm nay cô có thể chạy trở về thì còn dễ nói, thuyền một khi đã xuất cảnh, cô biến mất vài ngày còn không loạn thành một nồi cám heo sao.
Quan Minh đi đến giữa phòng, một tay nhét vào trong túi quần, quay đầu liếc nhìn cô một cái, khóe miệng hơi nhếch, vẻ mặt hững hờ “chậc” một tiếng: “Nếu tôi là cô, chi bằng tranh thủ mấy ngày này thả lỏng một chút, nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi, nghĩ nhiều như vậy, sự việc sẽ không tự tốt lên được, hay là cô cảm thấy hưởng thụ với cuộc sống cá chậu chim lồng?”
Anh vừa dứt lời sắc mặt Thi Niệm đã thay đổi, đột nhiên nhớ tới bức tranh up trên mạng mấy tháng trước, bên trong bức tranh, chú chim non ở trong tổ ngửa mặt lên khát khao nhìn bầu trời, lúc ấy rất nhiều người cho rằng cô đã mắc bệnh trầm cảm, muốn chết theo Quan Viễn Tranh.
Nhưng mà điều cô muốn gửi gắm bên trong bức tranh chính là những nhánh cây chằng chịt đan chéo thành tổ chim, phảng phất như một cái lồng chim to lớn giam cầm chú chim non, chim non ngửa mặt nhìn lên bầu trời hướng tới tự do, nhưng chú chim vẫn chưa có đôi cánh mạnh mẽ của riêng mình.
Thi Niệm không dám xác định giờ phút này vị này nói vậy có phải là đã đọc được khát khao của cô bên trong bức tranh hay không, nhưng nghĩ lại, người ta là người bận rộn trăm việc, sao lại chú ý tới những chuyện không liên quan như thế này.
Thế là Thi Niệm lại hỏi: “Chuyện bên trong tờ giấy, bây giờ chúng ta nói sao?”
Ai ngờ Quan Minh đột nhiên cúi người vuốt lên tấm ga giường phẳng phiu, cảm nhận được lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay, sau đó khẽ nhíu mày nói với cô: “Không vội.”
Sau đó anh đi ra mở cửa, nói ra bên ngoài: “Vào đi.”
Người bên ngoài đi vào trong nhà trở tay đóng cửa lại đứng ở cửa, cũng không đi vào giữa phòng, Thi Niệm câu nệ đứng đấy, nghe thấy Quan Minh hỏi anh ta một câu: “Sao lại sắp xếp ở đây?”
Anh ta trả lời: “Thời gian hạn hẹp, chỉ điều động được căn phòng này.”
Căn phòng không có cửa sổ, tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng được cơi là phòng view biển, có phòng tắm riêng, không cần dùng chung với người khác, thoải mái hơn bên trong khoang thuyền nhiều.
Nhưng hiển nhiên Quan Minh không hài lòng lắm, nói với anh ta: “Ở đây ẩm ướt, đổi cho cô Thi một căn phòng khác thoải mái hơn.”
Người có hình xăm trên mu bàn tay uyển chuyển nhắc nhở anh: “Trên lầu đã đầy khoang thuyền rồi, thân phận của những người đó, cũng không tiện điều chỉnh.”
Buổi tụ hội lần này, Quan Minh cũng được xem là chủ nhà, đương nhiên không tiện đẩy khách quý xuống dưới, anh im lặng mấy giây, quay người nói với Thi Niệm: “Trong phòng tôi có một gian phòng trống, phía trên có khu vực chuyên môn, không mở cho người ngoài, cô có thể tự do hoạt động không cần lo bị quấy rầy, cũng không cần mang cái này.”
Anh dùng ánh mắt quét qua khăn che mặt của cô, hỏi: “Có muốn tới đó không?”
Trái tim Thi Niệm đập chệch nửa nhịp, ban đầu cô còn chưa hiểu trong phòng có một gian phòng trống là có nghĩa là gì? Nghĩa là ở chung với anh sao?
Cô biết bây giờ đúng là đã muộn, không thích hợp nói chuyện công việc, thuyền đã khởi hành, cũng không thể vì một mình cô mà dừng lại, trừ khi ném cô xuống biển.
Thực ra ở đây cũng không có gì không tốt, nhưng mà muốn ra khỏi cửa lại quá khó, tuy rằng nghĩ tới chuyện phải ở chung với cậu chủ thành Tây thấy rất khó hiểu và kỳ lạ, nhưng một mình cô ở phía dưới, trông anh lại dường như rất bận rộn, không biết phải đợi đến khi nào mới có thể nói chuyện chính với anh, cũng không thể cứ ôm cây đợi thỏ.
Hơn nữa anh vẫn đang còn kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô, lúc ở nhà họ Quan thành Đông, không có ai thèm hỏi ý kiến của cô, tất cả mọi chuyện liên quan tới cô đều tự động bỏ qua cô, ngay cả khi cô chưa kết hôn, từ nhỏ đến lớn khi còn ở nhà mẹ đẻ cũng như vậy, đột nhiên có người trưng cầu sự đồng ý của cô, trong nháy mắt, Thi Niệm chợt thấy hoảng hốt.
Thế là cô suy nghĩ tầm mười giây chóng vánh quyết định nói: “Được.”
Sau khi Quan Minh nghe thấy câu trả lời của cô, dẫn cô rời khỏi nơi này.
Trước khi đi vào thang máy Quan Minh và người có hình xăm trên mu bàn tay đi ở phía trước, Quan Minh thấp giọng dặn dò anh ta vài câu, anh ta đi thang máy thường rời đi, cũng không đi cùng bọn họ.
Mà Thi Niệm đi theo Quan Minh đi vào thang máy riêng, sau khi bước vào Thi Niệm mới phát hiện thang máy này là nối thẳng tới tầng thứ mười hai, cần chứng nhận thân phận, nói cách khác, những người ở tầng khác không thể đi vào.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, điện thoại di động của Quan Minh vang lên, anh vẫn luôn cúi đầu gửi tin nhắn cho ai đó, tầm mắt của Thi Niệm không biết đặt ở đâu, cuối cùng rơi trên ngón tay của anh, cô rất ít chú ý tới bàn tay của đàn ông, nhưng bàn tay của người đàn ông bên cạnh thật xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ.
Dường như Quan Minh cũng chú ý tới tầm mắt của cô, thu hồi điện thoại quay đầu lại, lúc nhìn cô khóe miệng nhếch lên mỉm cười thản nhiên: “Không cần câu nệ với tôi như vậy, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Anh thẳng thắn vô tư lại khiến Thi Niệm không biết làm thế nào, cô vẫn luôn lo lắng tình hình nhà họ Quan ở thành Đông, lên tiếng hỏi: “Nhà tôi bên đó liệu có đang tìm tôi không?”
“Không đâu.” Quan Minh vẫn mỉm cười thản nhiên, dường như đang vỗ về để cô yên tâm.
Nhưng Thi Niệm lại không thể yên tâm, con ngươi bỗng nhiên mở to thăm dò hỏi: “Là sao?”
“Bọn họ biết cô đang ở trên chiếc thuyền này, lo lắng ảnh hưởng đến bên ngoài nên sẽ không gióng trống khua chiêng tìm kiếm cô, ngoại trừ tôi, không có ai biết cô… Rời nhà trốn đi.”
“Tôi không…” Thi Niệm vốn định cãi lại một câu tôi không muốn rời nhà trốn đi.
Nhưng cửa thang máy đã mở ra, Quan Minh rất lịch sự nghiêng người nhìn cô, để cô đi ra trước, Thi Niệm tâm thần không yên, luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, ví dụ như sao người bên thành Đông lại biết cô ở trên thuyền?
Đi khỏi biệt thự là cô đã bị người của Quan Minh đưa đến đây, trừ phi Quan Minh tiết lộ hành tung của cô.
Bây giờ đầu óc cô rối như tơ vò, đi theo Quan Minh vào phòng.
Sau khi bước vào căn phòng xa hoa, Thi Niệm mới phát hiện mình đúng là đã quá lo lắng.
Nói là ở cùng với Quan Minh, nhưng nơi bước vào cửa là một phòng khách rộng rãi, có phòng tập thể thao riêng, phòng ăn ngắm cảnh biển, rạp chiếu phim đài quan sát riêng, căn phòng rộng lớn khiến cô líu lưỡi, mà gian phòng trống trong lời Quan Minh nằm ở bên kia, cách rất xa phòng ngủ của anh, không hề có cảnh tượng xấu hổ khi ở chung một phòng, uổng công cô còn lo lắng cả đường đi.
Quan Minh chỉ vị trí căn phòng, nói với cô: “Đi thẳng là tới, cô xem có được không? Ban ngày thông thường tôi đều không ở trong phòng, những thứ đó cô có thể tùy ý sử dụng.”
Thi Niệm gật gật đầu đi về phòng nhìn qua một lượt, không ngờ gian phòng nhỏ này lại to gấp đôi căn phòng view biển tầng dưới, chăn nệm đồ dùng trong nhà tắm đều cao cấp hơn hẳn, mùi hương thơm của hoa cỏ phảng phất khắp phòng, thấm vào ruột gan.
Bên trong phòng tắm có bồn tắm mát xa lớn, bên cạnh chính là cửa sổ mạn tàu có thể nhìn toàn cảnh, có thể vừa ngâm trong bồn tắm vừa thưởng thức cảnh biển, ban công riêng rộng rãi thoải mái dễ chịu, Thi Niệm đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là biển cả mênh mông bát ngát, cô không biết bây giờ thuyền đã chạy tới nơi nào, cô lẳng lặng đứng trên ban công hứng gió biển mát lạnh thổi tới, ngẩng đầu là bầu trời đầu sao lấp lánh, cúi đầu là sóng nước lấp loáng mờ ảo, xung quanh yên ắng tới mức phảng phất cả thế giới này chỉ có một mình cô, một năm qua hiếm khi đầu óc cô có thể trống rỗng như vậy, nhất thời cô quên đi gió lạnh, cho đến khi tiếng cửa phòng bị gõ vang lên, Thi Niệm mới khôi phục tinh thần.
Cô vội vàng đi vào phòng mở cửa, Quan Minh xuất hiện ở trước mặt cô, trong tay anh cầm theo một chiếc túi đặt ở trên thảm ngay cửa, nói với cô: “Tôi cho người mang tới cho cô một bộ đồ, bây giờ đã quá muộn, cô chịu đựng một chút, ngày mai tôi sắp xếp người dẫn cô đi mua.”
Thi Niệm liếc mắt nhìn cái túi, ngượng ngùng nói: “Phiền chú quá.”
Lúc này Thi Niệm mới phát hiện Quan Minh đã tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, anh mặc áo len màu kem nhẹ nhàng thoải mái và quần suông màu trắng, cũng không phải là đồ ngủ, đã trễ thế này, hình như anh còn muốn ra ngoài.
Quan Minh không đi vào phòng, mà chỉ nhìn mài tóc bị gió biển thổi rối tung của cô, nói: “Ban đêm gió lớn, nhớ đóng cửa ban công, gió thổi dễ bị đau đầu, muốn ngắm biển thì sáng sớm ngài mai lên boong tàu riêng.”
“Cảm ơn.” Câu nói này là thật lòng.
Quan Minh nhếch miệng chuẩn bị rời đi, lúc gần đi đột nhiên nhớ tới điều gì: “À đúng rồi, chắc cô chưa ăn cơm tối phải không?”
Thi Niệm gật đầu, vừa rồi phải chờ anh mòn mỏi, không ăn được gì, Thi Niệm không ngờ anh sẽ để ý tới chuyện nhỏ này.
Quan Minh trầm mặc trong phút chốc, nói với cô: “Cô chút nữa thay quần áo xong nếu không muốn đi, ấn chuông ở trong phòng, quản gia sẽ mang đồ tới cho cô, nếu ngủ không được có thể tới nhà ăn ngồi một lúc.”
Thi Niệm vẫn gật đầu, dường như sau khi lên thuyền cô đều mông lung lờ mờ, Quan Minh nói gì, cô cũng chỉ có thể gật đầu, ở đây đương nhiên sẽ không bằng đất liền, bốn bề là biển cô không đi đâu được, ai cũng không thể hiểu được, loại cảm giác phiêu bạt không nơi nương tựa này khiến cô ỷ lại người đàn ông duy nhất được coi là có chút quan hệ trước mặt này.
Quan Minh thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nhút nhát này của cô, trêu ghẹo một câu: “Lúc đưa tranh cho tôi thì thật là to gan, bây giờ lại ỉu xìu vậy?”
Anh nói xong cũng quay người rời đi, Thi Niệm đứng ở cửa phòng ngây ngốc một lúc, khi đưa tranh cho anh, cô đúng là muốn tìm Quan Minh đàm phán, cho dù tiền cược là gì, mục đích cuối cùng cô cũng chỉ là muốn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, tránh thoát sự giam cầm của gia đình nhà chồng, trốn thoát được hợp đồng bán thân.
Chỉ là cô không nghĩ tới đêm nay có thể trốn thoát nhanh chóng như vậy, ngay cả người cũng biến mất.
Cô đột nhiên đuổi theo, nhìn theo bóng lưng của Quan Minh sắp đi ra ngoài kêu lên: “Chú… chú nhỏ.”
Quan Minh sửng sốt một chút, quay đầu nhướng mày nhìn cô, không nói tiếng nào.
“Nhà ăn mà chú nói ở đâu cơ?”
Quan Minh chỉ chuông phục vụ: “Rung chuông, sẽ có quản gia mang cô đi.”
Thi Niệm lui một bước: “Vâng, vậy chú đi đi.”
Quan Minh thu tầm mắt lại, lần này thì đi thật.