Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 45




Lúc trước Thi Niệm tỏa sáng trong tuần lễ thời trang, khi tất cả mọi người xem trọng cô, cảm thấy cô sẽ chọn một vũ đài lớn hơn, cô làm cho người ngoài mở rộng tầm mắt, tiếp tục ở lại RCM.

Mà lần này, lúc hầu như mọi người đều nghĩ rằng cô sẽ trở thành nhà thiết kế đặc quyền của RCM, vinh dự trở thành leader trẻ tuổi nhất dưới tay Klein, cô lựa chọn rút lui khỏi RCM.

Không giống với cô gái Tây Ban Nha năm đó rời đi, Thi Niệm dùng phương thức dịu dàng nhất nói cho Klein nguyên nhân cô rời đi, chỉ có sáu chữ —— “Tôi yêu dân tộc của tôi”.

Klein không chỉ hiểu cô từ tận đáy lòng mà còn dành cho cô lời chúc phúc lớn nhất.

Trong những năm ở RCM này, cô không thể nghi ngờ từ một nhà thiết kế cực kỳ mang cá nhân biến thành một nhà thiết kế thương mại biết cách tiếp nhận các thương hiệu nổi tiếng, trong quá trình này, cô đã học được cách đánh giá xu hướng thị trường, hiểu rõ hệ thống tiêu thụ và kết cấu kinh tế, nắm bắt sở thích của khách hàng.

Nhưng đồng thời RCM cũng hạn chế sự phát triển của cô, cô bắt buộc phải cân nhắc đến xác định vị trí của nhãn hiệu, tất cả các thiết kế đều được thực hiện theo phong cách riêng của nhãn hiệu.

Khi nhà sản xuất hoa văn nói với cô rằng, định nghĩa thương hiệu của cô càng ngày càng rõ ràng, những thứ trong xương tủy bản thân thật sự muốn làm đang dần dần mất đi.

Vì vậy, đã đến lúc phải rời đi rồi.

Klein và Cecil là người hiểu rõ Thi Niệm nhất RCM, dưới vẻ bề ngoài dịu dàng nhẹ nhàng của cô gái Trung Quốc này là một trái tim kiên định và bền bỉ, trong những tác phẩm đầu của cô còn có không ít thứ dân tộc hóa, cô vẫn luôn kiên trì thêm vào các nguyên tố dân tộc thuộc về bản thân, nhưng mà về sau phải đối mặt với áp lực ra tác phẩm, cô không thể không sửa chữa thành phong cách phù hợp với phong cách của nhãn hiệu, về sau cô đã có thể hoàn toàn kiểm soát được phong cách thiết kế thương mại này.

Cô ở RCM càng thành công, càng không ngừng bóp chết năng lực vốn có của cô, ức chế không gian phát huy lớn hơn của cô, đây là điều vô cùng đau đớn đối với bất kỳ nhà thiết kế nào có tình cảm và khí phách.

Klein biết rõ cô gái Trung Quốc này sớm muộn cũng sẽ bay lên bầu trời xanh mà cô khát vọng, chỉ là không ngờ cô sẽ ở lựa chọn rời đi ở bước ngoặc quan trọng trong phát triển sự nghiệp của mình.

Thi Niệm đích thực đã đến ngân hàng để kiểm tra thẻ mà Quan Minh đưa cho cô, ngày đó cô đứng ở trước máy ATM nhìn những con số bên trong mà sững sờ, cô không biết giá trị con người của Quan Minh là bao nhiêu, nhưng con số này đủ để cho cô sống cả một đời xa xỉ.

Lúc lấy thẻ khỏi máy ATM, quay người đứng ở ngã tư đường 35, nhìn đường phố người qua lại như thoi đưa, hít một hơi thật sâu và tự nhủ với bản thân, đây không phải một khoản tiền lớn, đây là cây cầu anh Sênh để lại cho mình, một cây cầu có thể bắc tới bên cạnh anh.



Vào tháng thứ hai sau khi Thi Niệm rời khỏi RCM, cô thành lập thương hiệu của riêng mình – Centurion (Bách Phu Trưởng) tại New York.

Cô trả lại căn hộ mà cô đã ở gần bốn năm kia, chuyển đến khu phố giàu có ở Đại lộ số 5 ở Upper East Side, tại đó thành lập studio riêng của mình, mở cửa hàng Centurion đầu tiên ở Manhattan, dùng để trưng bày một số sản phẩm mới nhất của cô, tiếp đãi khách hàng đặt may cao cấp.

Hơn nữa trong tháng thành lập thương hiệu, cô tổ chức một bữa tối vô cùng hoành tráng và sang trọng ở Upper East Side, góp mặt đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới thời trang New York, Klein đã đích thân đứng ra đại diện cho cô, rất nhiều nhân vật nổi tiếng mộ danh tới tham gia, tự nhiên cũng thu hút không ít tinh anh trong giới thượng lưu đến.

Đại sư Peyton ở Italy xa xôi gửi cho cô một bức tranh sơn dầu tự tay vẽ để chúc mừng cô, và bày tỏ ý nguyện hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác với cô.

Bức tranh sơn dầu này được cô sắp xếp để trưng bày tại sảnh tiệc khiến nhiều vị khách đến chơi phải thổn thức thán phục.

Thi Niệm từ biệt thự ngoại ô phía đông của Quan Minh quen được đám bạn cũ kia, sau đó ở một số lần gặp lại sẽ nói với nhau mấy câu, những người bạn cũ kia của anh đều là những người xuất sắc ở các lĩnh vực khác nhau, không thiếu những sếp tổng của các công ty có quy mô lớn, hoặc là những người giàu có nhà có điều kiện.

Lần này cô ở Upper East Side tạo ra động tĩnh lớn như vậy, những người bạn cũ của Quan Minh sau khi nghe nói cũng nhao nhao đến đây ủng hộ.

Cận Bác Nam không đến đây, nhưng anh tặng cho Thi Niệm một món quà khai trương, một đơn đặt hàng, một đơn đặt hàng lớn đủ để cả studio bận rộn trong suốt một tháng.

Mẹ của Cận Bác Nam ngược lại đã dành thời gian đến đây ngồi một lát, sự hiện diện của bà đã tạo thêm sức nặng cho bữa tiệc của Thi Niệm.

Có lẽ có những người lúc trước đã từng nghe qua tên của Thi Niệm, phần lớn ấn tượng đều là nhà thiết kế tài năng và giỏi giang kia, nhưng không ai biết rằng cô gái trẻ Trung Quốc này lại có tiềm lực tài chính hùng hậu và mạng lưới quan hệ phức tạp tới vậy, có thể ở nơi tấc đất tấc vàng này mở tiệc liên tiếp ba ngày, xa hoa lãng phí đến cực điểm, từng tốp từng tốp người đến đều có thân phận cao quý và… đặc biệt, thậm chí còn có minh tinh đẳng cấp hàng đầu Hollywood cũng đích thân tham gia.

Kỳ thật về sự xuất hiện của vị đại thần kia, Thi Niệm cũng rất mơ hồ, ước chừng là trùng hợp đến New York, cùng bạn bè tới đây chơi, nhưng trong mắt người ngoài, cái nhìn về người chủ trì bữa tiệc có thêm mấy phần tôn trọng và ngưỡng mộ.

Liên tưởng đến lúc trước luôn có người mang Công nương Monaco ra đùa cô, lời nói đùa này nói nhiều rồi, tự nhiên lại mạ lên bối cảnh của cô một tầng sắc thái thần bí.

Có tin đồn rằng cô đã kết hôn và chồng cũ của cô là một người Châu Á tài lực tuyệt vời, giàu có một phương, có tin đồn cho rằng cô là ứng cử viên làm con dâu do nhà ngoại giao nổi tiếng Katherine Rothschild tự mình tuyển chọn, cũng có người nói sau lưng cô có tài phiệt thần bí, thực lực sâu không lường được.

Đương nhiên đối với những lời đồn đại này, Thi Niệm không trực tiếp trả lời, thứ nhất là cô không thể nói sự thật với bất cứ người nào, thứ hai cô biết cách khơi dậy sự tò mò của mọi người về mình, cô cần những sựu tò mò này và tiêu điểm để làm chuyện kế tiếp.

Trong lúc nhất thời, người phụ nữ phương Đông trẻ trung, xinh đẹp, giàu có và có phần bí ẩn này đột nhiên lột xác trở thành con cưng mới của giới thượng lưu ở New York, những chủ đề về cô cứ liên tục không ngừng, cô đã ở trong giới thời trang lăn lộn nhiều năm như vậy, có thể nhìn rất rõ rất nhiều chuyện, trong thế giới tư bản không có khái niệm về con người, chỉ có đẳng cấp, đẳng cấp bên người càng cao, bạn trong mắt những người này mới có thể bị thần hóa.

Trong thời gian rất ngắn cô đã trở thành bà hoàng xã giao danh xứng với thực, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao về những nhân vật đình đám đã xuất hiện trong bữa tiệc riêng của cô, tầng lớp thượng lưu vẫn cứ thực tế như vậy đấy, khi bạn phong quang vô hạn, tất cả mọi người đều muốn dựa sát vào bạn.

New York Manhattan, khu vực cạnh tranh của phụ nữ, khi những quý bà mang túi Birkin đến trường mẫu giáo đón con kia liên tục tìm cách làm quen với cô, thì nhiều thứ bắt đầu rơi vào tầm kiểm soát.

Mà những đường tắt mà tiền bạc mang đến này, Quan Minh kêu cô cứ bước những bước lớn, nếu như có thể dùng tiền để rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, vậy cứ tận lực dùng, lần này, cô sẽ không khách sáo với anh.

Trong một thời gian cực ngắn cô đã tích lũy được chủ đề và độ hot rất cao, cũng đã mở ra danh tiếng của mình, đến mức ngay cả một chiếc khăn lụa quàng cổ cô cũng có thể trở thành chủ đề bàn tán, cô biết rằng thời cơ đã đến, đã một hơi cho ra mắt bộ sưu tập “Chiến giáp” mà cô và đoàn đội Bách Phu Trưởng trong nước đã chuẩn bị hơn một năm.

Bộ sưu tập này kết hợp các yếu tố phương Đông với cách cắt may kiểu phương Tây, đường cong và họa tiết đường viền đều toát ra các ký hiệu dân tộc.

Cô vận dụng linh cảm từ sự biến hóa thất thường của sa mạc, kết hợp vẻ đẹp mơ hồ của đồi cát hình rồng, hình tháp và hình lông vũ, khiến cho người ta kinh diễm.

Cái này không thể nghi ngờ đã thành một cỗ huyết dịch mới nhất trên thị trường hai năm qua, nhưng đồng thời sự táo bạo của cô cũng khiến nhiều đồng nghiệp toát mồ hôi lạnh, bất kỳ sự đổi mới nào cũng cần phải trải qua quá trình thử nghiệm của thị trường.

Nhưng Thi Niệm dường như đã tính đến rủi ro, số tài chính khổng lồ mà lúc trước cô đầu tư vào quan hệ xã giao lúc này đã phát huy tác dụng quan trọng, khi những danh viện và quý bà kia chen kín hết cửa hàng Centurion, biểu tượng thời trang đã thay đổi một cách vô tri vô giác nghiêng hẳn về phía cô ấy.

So với nhiều nhà thiết kế Trung Quốc, Thi Niệm càng hiểu rõ hơn về luật chơi trong làng thời trang quốc tế, những lắng đọng trong vài năm qua đã nhiều lần bị phủ nhận, quá trình tái thiết kế cho phép cô ấy sử dụng ngôn ngữ thời trang quốc tế để mô tả văn hóa dân tộc.

Với buổi trình diễn thời trang mang tên “Chinh chiến”, cô đã giành được danh hiệu mười nhà thiết kế hàng đầu của năm, cùng nhiều giải thưởng nhà thiết kế xuất sắc khác.

Bộ sưu tập này dần dần tạo ra bọt nước trên thị trường còn lớn hơn so với những gì cô mong muốn, trong ấn tượng của nhiều người, phụ nữ Trung Quốc truyền thống có nét đẹp nội tâm, mà buổi họp báo của “Chiến giáp”, Thi Niệm đã chọn một bộ phận người mẫu Trung Quốc.

Lúc những cô gái Trung Quốc tóc đen môi đỏ xuất hiện ở trên sàn diễn, dáng vẻ hiên ngang, và ánh mắt tự tin như một nữ tướng lấy một chống vạn giữa sa mạc, ngay lập tức đã khuất phục được người xem biểu diễn.

Cũng chính loạt tác phẩm này đã chính thức làm cho rất nhiều nền văn hóa địa phương hiểu được sự độc lập và cởi mở của phụ nữ Trung Quốc đương đại, mà không còn là “nữ vi duyệt kỷ giả dung”, hơn thế nữa là sống theo phong cách riêng của bản thân, độc lập mà không xu nịnh.

Tổng biên tập của VG nhận xét về cô như thế này: “Bạn không thể nhìn thấy sự ngang ngược, ưu nhã, tràn trề không bị cản trở và tình cảm tinh tế tỉ mỉ của phụ nữ ở trên cùng một tác phẩm, nhưng nhà thiết kế đến từ phương Đông này đã làm được.”

Bộ sưu tập này chia ra thành hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, được tung ra đồng thời tại thị trường Âu Mỹ và thị trường nội địa, tuy nhiên phong cách ở hai thị trường hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy rất nhiều người bản xứ muốn có được phiên bản nội địa chỉ có thể nhờ người order từ Trung Quốc, khi nhiều người trong nước chưa quen với thương hiệu này thì thị trường phương Tây đã bắt đầu rục rịch.

Có người đề nghị với Thi Niệm, có thể lên sàn những kiểu ở trong nước qua Âu Mĩ bên này, nhưng lại bị Thi Niệm từ chối.

Nửa năm sau thị trường trong nước dần có phản ứng, có thể do người nước ngoài hỏi và mua lại thường xuyên hơn, dần dần có người bắt đầu chú ý tới thương hiệu này, đương nhiên Bách Phu Trưởng trong nước cũng đã quảng bá qua Internet, trong lúc nhất thời rất nhiều V lớn và các blogger thời trang đã bắt đầu chú ý đến Centurion, thậm chí còn sử dụng “Ánh sáng của dân tộc” để miêu tả.

Vào nửa cuối năm, Centurion bất ngờ tung ra bộ sưu tập “Nam”, sử dụng duy mỹ và sự dịu dàng của Giang Nam một lần nữa khiến những người mộ điệu phải kinh ngạc, Thi Niệm kiểm soát chất liệu vải đến mức tối đa, cái cảm giác uyển chuyển rũ xuống và vải mỏng như ẩn như hiện kia miêu tả ra một mặt lãng mạn nhất của người phụ nữ, buổi trình diễn lần này thể hiện triệt để vẻ đẹp của thiết kế Trung Quốc, khiến cho thời trang Trung Quốc có quyền phát biểu của riêng mình.

Dường như sự lắng đọng không ngừng của cô trong suốt nhiều năm là đang chờ đợi một khoảnh khắc như vậy, rất nhiều người muốn biết trong cơ thể của nhà thiết kế này rốt cục có bao nhiêu nguồn linh cảm kỳ diệu.

Bộ sưu tập này đã triệt để mở ra thị trường trong nước, Bách Phu Trưởng là thương hiệu nội địa hiếm hoi nổi tiếng từ nước ngoài về Trung Quốc, lúc đó, Thi Niệm không còn là cô bé Lọ Lem may mắn năm đó trong mắt nhiều người nữa, mọi người dần dần quên lãng đoạn quá khứ kia của cô, mọi người chỉ biết một nhà thiết kế Thi Niệm đang tỏa sáng mấy năm nay, một nhà thiết kế hàng đầu thế giới.

Vào giữa tháng 8 cùng năm, Thi Niệm nghe nói việc kinh doanh của cha của Cận Bác Nam gặp chút vấn đề từ bạn trong giới người Hoa, nhà xưởng bên kia có xảy ra chuyện lớn, anh ở trong giới người Hoa có danh tiếng lớn như vậy, chủ yếu là bởi vì hàng năm nhà anh đều cung cấp cơ hội làm việc cho người Hoa ở địa phương, điều đó có nghĩa là rất nhiều người Hoa theo cha anh ấy ở New York có thể đối mặt với vấn đề thất nghiệp.

Vì vậy bạn bè trong giới người Hoa đang cầu mong nguyện cho anh có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, sau khi Thi Niệm nghe nói đã liên hệ với Quan Minh, sau một hồi nói chuyện, Quan Minh đã cho một phân xưởng sản xuất của Bách Phu Trưởng dừng lại, liên tục một tuần tất cả mọi người không ngủ không nghỉ tạm thời sửa đổi dây chuyền sản xuất, tăng ca làm thêm giờ để làm xong số hàng bên New York đang cần.

Sau đó Thi Niệm và cha của Cận Bác Nam gặp mặt một lần, là cha của Cận Bác Nam cho tài xế lái xe tới đến dưới lầu studio của cô mang cho cô mấy thùng rượu vang thượng hạng, hai người hàn huyên vài câu, lúc gần đi ông nói với Thi Niệm một câu: “Ra nước ngoài nhiều năm như vậy, có đôi khi nhớ tới thời khắc mấu chốt vẫn là người Trung Quốc chúng ta tin cậy, bất luận con của trai bác với cháu có duyên phận hay không, tình bạn này chúng ta kết chắc rồi, về sau có chỗ nào có thể giúp đỡ, cháu cứ mở lời.”



Xuân đi thu đến, lúc trước cô ở rất nhiều nhỏ chúng cuộc tụ họp bạn bè bình thường đều có thể gặp được Cận Bác Nam, nhưng khi một người thực sự muốn tránh mặt bạn, dù cho ngay cả trong những dịp xã giao quan trọng cũng không thể gặp một lần.

Trong một năm nay Thi Niệm chưa từng tình cờ gặp lại Cận Bác Nam lần nào, nhưng trong bữa tiệc chúc mừng của bộ sưu tập “Nam” vào cuối năm, Cận Bác Nam mặc vest xuất hiện ở bữa tiệc riêng của cô, sự xuất hiện của anh khiến Thi Niệm cảm thấy bất ngờ.

Ngay thời khắc gặp lại nhau kia, mọi ngượng ngùng và khó xử trước kia dường như đều tan biến rồi, Thi Niệm chủ động ôm anh một cái, những chuyện cũ trước kia giữa hai người đều đã được giải tỏa rồi, chính thức trở về vị trí bạn bè.

Cận Bác Nam cảm ơn cô thời điểm cha anh gặp khó khăn đã đưa tay ra giúp đỡ, Thi Niệm đột nhiên nghĩ ra một câu, mỉm cười nói với anh: “Tôi chỉ làm những gì mình cho là đúng.”

Cận Bác Nam gật gật đầu, suy đi nghĩ lại nói với cô: “Anh nghe nói lần này anh Quan đã giúp đỡ rất nhiều, về sau có cơ hội gặp mặt sẽ cảm ơn anh ấy, anh cũng là gần đây mới nghe nói anh ấy xảy ra chuyện, em phải thả lỏng tinh thần, nghe nói trong nước có một bộ phận xí nghiệp đang cùng nhau nói giúp anh ấy, có lẽ mọi việc rất nhanh sẽ có khởi sắc.”

Xung quanh có tiếng cười không ngớt, ở phía xa xa tiếng Champagne lay động và tiếng nút chai “thịch” một tiếng được bắn ra thật xa, tiếng reo hò bốn phía, tiếng nhạc mạnh mẽ, nhưng tim của Thi Niệm phút chốc như chìm xuống đáy vực, cô cứng ngắc hỏi: “Anh nói cái gì? Anh nói Quan Minh đã xảy ra chuyện?”

Cận Bác Nam cũng có chút kinh ngạc: “Em không biết sao? Anh cứ nghĩ… anh đã nghe được một đoạn thời gian rồi, nhưng chuyện này có chút khó có thể mở lời, vì vậy cũng luôn không hỏi em.”

Trong nháy mắt, những ngọn đèn kiều diễm, đám đông ồn ào, mọi ồn ào và náo nhiệt tất cả đều biến mất, đầu óc Thi Niệm kêu ong ong, một tay nắm chặt tay áo Cận Bác Nam: “Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”