Ngày hôm sau Thi Niệm đã dậy từ sớm, sợ ngủ quên thì mấy tiếng ở cùng nhau cuối cùng sẽ bị lãng phí.
Cô làm bữa sáng phong phú, nướng chân giò hun khói và bánh mì, làm trứng cuộn thịt hun khói, dùng hạt ngô, cá ngừ và cà chua bi làm salad, còn nấu cháo hạt kê, pha cà phê nóng hổi.
Kỳ thật bình thường cô sống một mình, rất ít xuống bếp, ăn mì cứ cái nào tiện thì làm, thi thoảng lúc bạn cùng phòng đều ở nhà, cô sẽ thể hiện tài năng, cho các cô nếm thử đồ ăn Trung Quốc, nhưng cũng rất ít.
Cô nghĩ anh Sênh khó lắm mới đến một chuyến, không thể để cho anh cứ ăn đồ ăn ngoài, muốn tự mình xuống bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho anh, lại nói đây cũng là lần đầu tiên cô làm đồ ăn cho bạn trai, lúc cắt cà chua bi, nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, gương mặt đỏ giống như màu cà chua vậy.
Vốn định sau khi làm xong mới đi gọi Quan Minh dậy, nhưng mà anh đã sớm ngửi thấy mùi thơm nên dậy rồi, cô bày trứng cuộn thịt hun khói thành một tạo hình đẹp, Quan Minh bước vào bếp ôm cô từ phía sau, hơi thở anh phả vào tai cô làm cô ngứa ngáy, nói với cô: “Chào buổi sáng, Tiểu Niệm của anh.”
Đây không phải là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, nhưng cách xưng hô này hôm nay lại cảm thấy thân mật đến khó tả.
Quan Minh giúp cô bưng đồ ra ngoài, hai người ngồi đối mặt, Quan Minh nhìn bàn đồ ăn sáng tinh xảo, khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười: “Anh Sênh sau này có phúc rồi, có được cô vợ hiền lành.”
Thi Niệm mới sáng sớm bị anh nói đến ngại ngùng: “Cái gì mà cô… vợ….”
Tuy rằng tối hôm qua hai người không có phát sinh quan hệ mang tính thực chất gì, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy đã đủ khiến cô thẹn thùng cả ngày rồi, vốn dĩ ngồi đối diện như vậy còn có thể giả bộ không nhớ đến chuyện phát sinh hôm qua, hết lần này tới lần khác Quan Minh lại như có như không dùng lời nói trêu chọc cô, Thi Niệm một hồi thì đỏ mặt,lên một hồi thì ánh mắt né tránh, Quan Minh thấy vậy thì tâm tình lại rất tốt, cô biết rõ anh đang cố ý, nhưng trong mấy vụ tán tỉnh này, cô chưa thấy người đàn ông nào thủ đoạn cao minh như anh, cứ luôn có thể vô hình chọc ghẹo người.
Nhưng anh thường sẽ biết dừng lại đúng lúc, sẽ không khiến cô khó chịu, đúng lúc nói sang chuyện khác hỏi cô: “Hôm nay muốn làm gì? Có muốn đi ra ngoài… hẹn hò không?”
Vẻ mặt Thi Niệm sững lại, hẹn hò, lúc từ này đột nhiên từ trong miệng Quan Minh thốt ra, cô nhất thời không phản ứng kịp lại, hai ngày trước Quan Minh đối với cô mà nói còn là người đàn ông xa vời không chạm tới được, hôm nay anh ở ngay trước mặt cô, muốn hẹn hò với cô, mọi việc phát triển thật có hơi hoang tưởng.
Quan Minh thấy cô sững sờ, nở nụ cười: “Sao lại có biểu cảm này? Trước kia hẹn hò đều làm những cái gì?”
Thi Niệm cúi đầu khuấy cà phê trong ly: “Em không có.”
Vốn muốn nói bản thân chưa từng hẹn hò với ai, nhưng mà nhớ lại đã từng đơn độc ra ngoài hai lần với Quan Viễn Tranh, không biết có tính là hẹn hò không, vì vậy lại bổ sung một câu: “Thì… đi ăn.”
Quan Minh hơi nhướng mày, trêu chọc nói: “Chỉ đi ăn thôi à?”
Sau đó anh đứng dậy mặc áo khoác và cười với cô: “Tuổi trẻ quý báu không nên lãng phí ở việc ăn cơm, chuẩn bị, chuẩn bị, anh Sênh dẫn em đi hẹn hò.”
Một câu nói của anh làm cho tâm tình Thi Niệm trở nên vô cùng tốt, cô thay áo khoác lông cừu xinh đẹp, mang đôi boot cao, xõa tóc sau vai, dịu dàng động lòng người.
Khi bước xuống lầu với Quan Minh, trùng hợp gặp lại cô chủ nhà, chỉ là hôm nay Quan Minh nắm chặt tay Thi Niệm, hai người đứng cạnh nhau, quan hệ của họ rõ ràng là thân thiết hơn nhiều so với ngày hôm qua, cô chủ nhà ở phía xa giơ ngón tay cái với Quan Minh, Quan Minh nhìn về phía bà ấy mỉm cười.
Thi Niệm nhanh chóng kéo anh ra khỏi căn hộ, Quan Minh biết rõ da mặt cô mỏng, để tùy cô lôi kéo bản thân, ra khỏi nhà trọ Thi Niệm hỏi anh: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Có từng đi AMC vào buổi sáng chưa?”
Thi Niệm lắc đầu: “Không có, sau khi tới đây một bộ phim cũng chưa từng xem qua.”
Quan Minh đưa tay vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi loạn của cô: “Thật là một đứa bé khắc khổ, đi thôi, đi xem một bộ phim.”
Đi đến rạp chiếu phim gần nhất, buổi sáng hôm đó tuyết rơi nhiều nên không có mấy người, toàn bộ phòng chiếu phim trừ bọn họ ra, chỉ có hai người nam, ngồi ở hàng cuối cùng.
Ngược lại không có kịp bộ phim bom tấn nào của Mỹ, đang chiếu là một bộ phim Ý về thời kỳ Phục hưng, kỳ thật cụ thể là phim gì Thi Niệm cũng không để ý, chỉ là cảm thấy có thể ngồi cùng Quan Minh như vậy, cùng xem phim giống như những cặp đôi bình thường khác, thời khắc vui vẻ như vậy đối với cô mà nói đã là vô cùng trân quý rồi, tối thiểu ở trong nước chỉ sợ bọn họ không thể nào hẹn hò thoải mái như vậy.
Cô hỏi anh: “Hồi còn đi học ở đây anh có hay đi xem phim không?”
Quan Minh nghiêng người nói với cô: “Thường xuyên xem, trên cơ bản không bỏ qua bất cứ một bộ bom tấn nào, có một hai năm đều là đi xem buổi sáng, vì vé sẽ rẻ hơn.”
“Chính là khoảng thời gian anh ăn mì gói kia sao?”
Quan Minh cười ôm lấy cô: “Để Tiểu Niệm nhìn thấy thời kỳ khổ sở nhất của anh rồi.”
“Nhưng mà khi đó anh còn mang em đi ăn đồ đắt tiền, em vẫn còn nhớ mình đã ăn một món làm từ sô cô la, em dường như vẫn còn nhớ được cái mùi vị đó.”
“Muốn ăn không?”
Thi Niệm nghiêng đầu: “Nhưng mà chúng ta đang ở New York.”
Quan Minh cầm tay của cô chậm rãi vuốt ve, Thi Niệm phát hiện anh không nhìn lên màn hình, mà là cúi đầu ánh mắt rơi lên tay của cô, cô hỏi anh: “Đang suy nghĩ cái gì?”
Anh nói thật với cô: “Đang nghĩ dù sao cũng không có ai, ôm em lên đùi sẽ không quá đáng chứ?”
Thi Niệm vô thức quay đầu lại, sau đó… cô nhìn thấy một màn kinh người, hai người đàn ông kia đang hôn nhau.
Từng du học ở Parsons như cô, nhìn thấy loại chuyện này đã quá đỗi quen thuộc rồi, nhưng mà hoàn cảnh này, là đang ở cùng với Quan Minh, bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.
Khi quay người lại, cô phát hiện Quan Minh cũng liếc nhìn sang đó, ngay sau đó cô cảm giác được trên eo bị xiết chặt, cả người cô đều bị Quan Minh ôm lên đùi, hô hấp của anh thiêu nóng cô: “So với bọn họ, chúng ta có lẽ cũng không tính là quá đáng.”
Thực ra Thi Niệm có chút sợ hãi, cô rất sợ trong bóng tối có camera, vì vậy chôn mặt ở giữa cổ Quan Minh hỏi anh: “Anh Sênh, em có thể đi xuống chưa?”
“Ôm thêm một chút.”
“Ừ…”
Vì vậy cả bộ phim Thi Niệm chỉ xem được đúng mười phút, sau đó cả người trốn trong ngực của Quan Minh, anh thỉnh thoảng cúi đầu đi tìm môi của cô, giữ chặt lưỡi của cô, Thi Niệm bị anh hôn đến mềm nhũn không nhúc nhích được.
Sau đó anh kéo áo khoác lông cừu của cô ra, cách áo lông xoa nhẹ vài cái, Thi Niệm mắc cỡ hoàn toàn đưa lưng về phía màn hình lớn hai tay vịn anh, căng thẳng đến mức không dám cử động.
Thật ra có áo khoác ngoài chống đỡ, lại tối như vậy, dù có người ngồi bên cạnh cũng không thể nhìn rõ cử động của Quan Minh, nhưng Thi Niệm cứ cảm giác cả người trống rỗng, cô hai mươi mấy năm nay chưa từng làm chuyện gì kích thích đến như vậy, trước ngày hôm nay, cô chưa từng nghĩ sẽ cùng bạn trai thân mật tới vậy nơi công cộng.
Cô là người bảo thủ nội liễm, nhưng mà Quan Minh và cô hoàn toàn không giống nhau, anh lớn mật buông thả, dường như mọi thứ đều có thể bị anh chi phối, kể cả cô.
Thi Niệm biết rõ đây mới là con người thật của anh, dưới lớp nho nhã lễ độ, tao nhã kia, là một chàn trai tùy ý bướng bỉnh.
Cô khẽ thở hổn hển, ghé vào lỗ tai anh cầu xin tha nói: “Anh Sênh, sợ có người thấy…”
Quan Minh nghe thấy giọng nói của cô cũng phát run rồi, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn hơn một chút vỗ vỗ lên người cô nói với cô: “Chúng ta đi thôi, cứ tiếp tục như vậy thì không phải là xem phim nữa, là khảo nghiệm lực khống chế của anh đó.”
Vì vậy bộ phim đó chiếu đến một nửa thì bọn họ đã đi ra rồi, tất nhiên Thi Niệm bước ra với khuôn mặt đỏ bừng, cô nói muốn đi toilet, muốn xem lại bản thân, cô muốn sửa sang lại một chút.
Khi cô đi ra ngoài, Quan Minh mua một gói thuốc đứng đợi cô dưới trời tuyết, thật ra số lần cô có thể nhìn thấy Quan Minh hút thuốc cũng không nhiều, lần đầu tiên là ở bữa tiệc tối từ thiện, cô đưa cho anh mẩu giấy, anh thừa dịp châm thuốc đốt mẩu giấy đi.
Khi đó cô còn cảm thấy thần thái lúc người đàn ông này hút thuốc thật sự rất tuyệt, chỉ cần nhìn gương mặt không đếm xỉa gì ngậm điếu thuốc kia, vừa nhìn đã có cảm giác nho nhã.
Mà anh bây giờ đột nhiên châm một điếu thuốc, Thi Niệm đại khái có thể đoán được là vì sao, cô có chút bối rối đi về phía anh, Quan Minh đã dập tắt điếu thuốc.
Gió ở bên ngoài thổi lên người rất lạnh, nhưng cô vì muốn xinh đẹp đi hẹn hò, còn muốn phong độ không muốn ấm áp, Quan Minh thấy cô co người lại thành một đoàn, cánh tay khẽ cong, Thi Niệm cảm thấy trong lòng có một luồng điện ấm áp, tiến lên vài bước khoác tay anh, bọn họ đi trên đường phố Manhattan tuyết trắng xóa, không ít cửa hàng đã trang trí Giáng sinh, cả con phố tràn ngập không khí lễ hội.
Đây là lần đầu tiên trong mấy năm Thi Niệm tới New York trước đêm Giáng sinh có người bên cạnh, lúc lại nhìn cây thông Noel và những đôi vớ xinh đẹp này, trong nội tâm không còn là cô đơn và lẻ loi nữa, dường như bị cái gì đó lấp đầy.
Sau khi rời rạp chiếu phim, Quan Minh đưa cô đến công viên Trung tâm, hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người, ở sân trượt băng cũng có rất nhiều người đang chơi, còn có người lớn mang theo trẻ em, bên ngoài sân mở một bản nhạc cũ I Can’t Help Falling In Love With You.
Wise men say, only fools rush in.
Những người không ngoan cho rằng chỉ có những kẻ ngu ngốc mới lao vào tình yêu.
But I can’t help falling in love with you.
Nhưng anh không thể ngăn mình yêu em được.
Shall I stay, would it be a sin
Anh có thể nói đó là một điều tội lỗi không,
For I can’t help falling in love with you.
Vì anh không thể ngăn mình yêu em được nữa rồi.
Like the river flows
Như con sông chảy
Surely to the sea
Chắn chắn như biển
Darling so it goes
Thân ái, cứ thuận theo tự nhiên đi…
Thi Niệm lắng nghe lời bài hát, đột nhiên cảm thấy từng câu hát đều thể hiện tâm trạng hiện tại của mình, cô quay lại nhìn Quan Minh, trong mắt cô là ý cười, người đàn ông trước mặt, là cả thế giới của cô.
Quan Minh cũng nhìn cô cười, ở trong Enchanted nơi cô công chúa trong truyện cổ tích xuyên không vào thế giới thực và yêu một luật sư người New York; ở trong Spider Man nơi Peter Parker và Mary Jane Bow Bridge gặp nhau ; ở trong Manhattan Girl là nơi nam nữ chính sánh bước bên nhau.
Thi Niệm trước đây không biết lãng mạn là gì, nhưng ngay lúc đó, khi cô nghe bài hát bên tai, khoảnh khắc cùng ngoái đầu nhìn nhau với Quan Minh, cô cảm thấy đây là khoảnh khắc lãng mạn nhất trong cuộc đời mình, cùng với người luôn ở trong tim cô, ở nơi xuất hiện vô số lần trong phim ảnh tình cảnh này nhìn nhau cười, bông tuyết bay lên, vạn vật đều yên ắng.
Quan Minh hỏi cô: “Muốn vào bên trong chơi một chút không?”
Thi Niệm nói với anh: “Nhưng mà em không biết chơi lắm.”
Anh cong môi cười với cô: “Vậy thì em thật sự là một cô gái may mắn, tìm được một người bạn trai giỏi trượt băng như vậy.” Anh nói câu này với cô bằng giọng điệu thuần Mỹ, mọi ánh nhìn đều không thể cưỡng lại được sự quyến rũ.
Thi Niệm cười khúc khích, hỏi anh: “Anh bao lâu rồi chưa chơi? Còn chơi được không?”
Quan Minh cố ý cau mày, nhưng lại cười nói: “Đợi tí nữa cho em xem anh được hay không được?”
Quan Minh mua phiếu vé, thuê giày trượt băng, anh nói với Thi Niệm kêu cô thay giày đi vào trước, anh đi mua ít đồ rất nhanh sẽ trở về.
Thi Niệm không biết anh muốn mua cái gì, sau khi thay giày xong, cẩn thận từng li từng tí vịn vào lan can, cũng không dám đi lại khắp nơi, chỉ có thể nhìn chung quanh chờ đợi Quan Minh.
Ước chừng mười phút sau, cô chỉ cảm thấy có một thân ảnh lướt qua sau lưng cô, lúc cô xoay người lại rơi xuống cái mũ lông che tai trên đỉnh đầu cô, ấm áp bao hết phần đầu và tai của cô, cô hỏi anh: “Anh đi mua mũ hả?”
Quan Minh dắt hai tay của cô kéo cô vào giữa sân, nói với cô: “Anh thấy những đứa trẻ khác đội loại mũ này, nhìn có vẻ rất ấm áp.”
Thi Niệm nhìn xung quanh thấy những đứa trẻ cũng đội mũ giống cô, cô cười đến nỗi đôi mắt hạnh nhân của cô biến thành hình trăng lưỡi liềm, cả người như đang sáng lên.
Quan Minh mặt đối mặt nắm tay cô dạy cô làm thế nào bước đi, làm thế nào tiến về phía trước, Thi Niệm nghĩ đến lần trước đi Nhật Bản trượt tuyết, cực kỳ sợ ngã, vì vậy rất không yên tâm nói với Quan Minh: “Anh nắm chặt vào, đừng buông tay nha!”
Quan Minh nói với cô: “Không buông đâu.”
Thi Niệm vẫn còn có chút nghi ngờ nói: “Khi còn bé cha cũng đã dạy em, khi đó ông ấy cũng cam đoan như vậy đấy, sau đó cũng lén lút buông tay.”
Quan Minh nói với cô: “Cha của em muốn cho em nhanh chóng trưởng thành, anh không phải cha của em, anh là người đàn ông của em, biết rõ khác nhau ở chỗ nào chưa?”
Thi Niệm hai mắt lấp lánh nhìn anh, nghe thấy anh nói: “Bạn đồng hành phải nương đỡ lẫn nhau, vì vậy anh Sênh sẽ không buông em ra.”
Chỉ với một câu nói, khiến cho cả người Thi Niệm đều thả lỏng, cô tin tưởng anh, tin tưởng anh vô điều kiện.
Tuy nhiên xung quanh cô luôn có những đứa trẻ cứ cười nhạo cô, đặc biệt có một đứa nhóc mũm mĩm mông to khiêu khích cô nói: “Thi đấu không? So tài thử? Một cái hotdog.”
Thi Niệm thật sự đã bị sự cười nhạo khoa trương của nó chọc tức rồi, nhưng lại trông thấy Quan Minh dựng thẳng hai ngón tay lên với nó: “Hai cái.”
Thi Niệm giật mình quay đầu lại nhìn chằm chằm anh, nghe thấy đứa nhóc kia nói: “Ok luôn.”
Trận đấu tổng cộng ba vòng, còn cần phải di chuyển ở giữa đám đông, xem ai tới vạch đích trước, đứa nhóc đó còn kêu thêm hai tuyển thủ tham gia thi đấu, một cô bé niềng răng, và một cậu nhóc mặt rỗ, cùng lắm là học cấp hai.
Thi Niệm vẻ mặt đau khổ nói: “Phải thi đấu sao? Em trực tiếp mua cho mỗi đứa một cái hotdog trực tiếp giao đầu người là được rồi.”
Quan Minh lại nói: “Không được, cái hotdog này anh ăn chắc rồi.”
Nói xong hắn nắm chặt hai tay của cô mang cô tới điểm xuất phát, Thi Niệm nghe thấy anh đang thương lượng với mấy đứa nhóc, đại khái là anh dắt cô thi đấu, dù sao bọn họ vừa rồi cũng không nói không được, chỉ cần cô tới trước coi như thắng.
Cậu nhóc hỏi anh dắt cô thi đấu kiểu gì, anh trả lời nắm tay cô, trượt ngược.
Thi Niệm cảm thấy anh điên rồi, trong sân nhiều người như vậy, trừ khi sau đầu anh có mắt mới có thể trượt ngược.
Những đứa trẻ kia nghe xong lại rất tự tin nhận lời.
Anh lại quay người lại nghiêm túc nói với Thi Niệm: “Liên quan đến hai cái hotdog, không cho phép lùi bước, đưa tay cho anh, có muốn thể nghiệm một chút cái gì gọi là tốc độ và kích tình không?”
Thi Niệm còn chưa kịp hỏi cái gì tốc độ và kích tình, một tiếng còi vang lên bên cạnh cô, cô đột nhiên bị Quan Minh kéo về phía trước.
Khi gió không ngừng đập vào mặt cô, thân thể đột nhiên trượt rất nhanh trên mặt băng, adrenaline của cô trong chốc lát tăng lên đến cực điểm, tốc độ của Quan Minh càng lúc càng nhanh, kéo cô xuyên qua đám đông, nhiều lần trông thấy anh như sắp đụng vào người, anh lại tựa như sau đầu có mắt vậy, Thi Niệm thì cứ như vậy trơ mắt nhìn anh mấy lần lướt qua người khác, sợ tới mức cô không thể không hô lên với anh: “Không chơi nữa, có thể không chơi nữa không?”
Quan Minh nhìn cô mỉm cười, giữa những bóng người đang chuyển động, trong làn gió mát mẻ, trên mặt băng bóng loáng, nói với cô: “Em có biết tại sao anh không bao giờ dừng bước lại không? Không phải là vì đi thay đổi cuộc đời, mà là vì không để cho cuộc đời thay đổi anh, nếu sợ hãi thì nhắm mắt lại, anh Sênh sẽ không để cho em ngã, nhưng mà chúng ta không thể thua.”
Trong khoảnh khắc đó, tế bào của Thi Niệm đều đồng loạt nhảy dựng lên, toàn bộ thế giới đối với Thi Niệm đều trở nên yên tĩnh, mọi bóng dáng chuyển động trên sân trượt đều biến mất, trong mắt cô chỉ có anh, cũng chỉ có thể nhìn thấy anh, cô nhắm nghiền hai mắt, hoàn toàn giao bản thân cho anh, trong tốc độ trượt như vậy, đối phương còn là đi ngược chiều về phía trước, không có tin tưởng tuyệt đối cô không thể nhắm hai mắt lại, nhưng trong một khắc đó, cô hoàn toàn tin tưởng người đàn ông trước mặt.
Sau hai vòng, Quan Minh đã bỏ xa đám nhóc kia nửa vòng, nhưng mà bọn họ đuổi theo rất sát sao, lúc trượt đến lối vào, thì một lượng lớn người bất ngờ tràn vào, Thi Niệm chỉ cảm thấy Quan Minh đột nhiên thay đổi phương hướng, thân thể của cô vội vàng không kịp chuẩn bị ngã qua một bên, lúc sắp té xuống có một cánh tay kéo ngang eo cô, cô mở mắt ra, bầu trời trên đỉnh đầu cô xoay vòng vòng, dưới tình huống nguy hiểm như vậy, cô thậm chí cũng không biết Quan Minh rốt cuộc làm sao có thể mang cô xoay một vòng trên băng vững vàng ôm cô vào trong ngực, bên tai là tiếng kinh hô của mấy đứa bé gái, đứa nhóc mập bên kia đã vượt qua bọn họ.
Quan Minh không cho cô thời gian để điều chỉnh, kéo cô lao thẳng về đích, đứa nhóc mập kia đến cùng thì tố chất tâm lý hơi kém, vừa vượt qua đã liên tục quay lại nhìn bọn họ, Quan Minh khóe miệng nhếch lên rất nhanh đuổi theo cậu ta, lúc đứa nhóc đó quay lại nhìn lần nữa, anh đột nhiên xoay người đâm thẳng về phía cậu nhóc, tiếng kêu của Thi Niệm và đứa nhóc gần như là vang lên cùng lúc, kết quả thừa dịp cậu nhóc giảm tốc độ, Quan Minh thuận thế chỉnh phương hướng vượt qua cậu ta trực tiếp lướt qua vạch đích.
Cậu nhóc mập tức giận cúi xuống thở hổn hển, hai đứa nhóc đằng sau cũng lần lượt tiến tới, lúc Quan Minh mang Thi Niệm đến bên sân, cô còn vô cùng ngạc nhiên nói: “Này, vừa rồi anh có tính là chơi xấu không?”
Quan Minh hồn nhiên đáp: “Chời xấu gì cơ? Có cái quy định nào nói lúc thi đấu không được chuyển phương hướng sao?”
Thi Niệm sững sờ nhìn anh, anh vừa rồi chính xác là không đụng vào đứa bé kia, nếu muốn nói tác động thì chỉ là tâm lý bị quấy nhiễu.
Nhưng mà Thi Niệm cuối cùng cũng cảm thấy chột dạ, còn hỏi câu: “Anh không sợ người nhà của mấy đứa trẻ đến tìm anh nói lý lẽ sao?”
Anh cúi người nhéo nhẹ cái mũi lạnh đến đỏ ửng của cô, cười nói: “Cái này gọi là chiến thuật, nếu anh thật sự muốn làm chuyện mờ ám gì đấy, thì nó ngay cả hai vòng cũng không xong.”
Anh ôm Thi Niệm liếc nhìn mấy đứa trẻ kia nói với cô: “Em đừng thấy bọn chúng nhỏ tuổi, nhưng bọn chúng sẽ không tới tìm anh lý luận đâu, chúng nó biết rõ trận đấu như thế này, thắng là bản lĩnh, thua cũng không lấy cớ gì cả, thể thao đường phố vốn không có quy tắc, trước kia anh đánh bóng rổ đường phố với người khác đó mới gọi là du côn, xoay tít, hù dọa đối thủ, giấu bóng vào trong quần áo, đây đều là động tác kĩ thuật cơ bản nhất.”
Thi Niệm tuy rằng đến Mĩ cũng đã nhiều năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ tiếp xúc với các môn thể thao đường phố, nét mặt của Quan Minh nhắc đến những điều này, cô đột nhiên ở trên người anh tìm thấy được bóng dáng anh của mười mấy năm trước, anh khi đó, một cái áo T-shirt một cái quần jean toàn thân không quá 200 đô, nhưng cả người lại toát ra phong thái tiêu sái bạo dạn.
Cô nhìn nghiêng nhìn anh, trong mắt lóng lánh như trời đầy sao, trên mặt không khỏi nở một nụ cười dịu dàng.
Quả nhiên nhóc mập kia không tìm bọn họ cãi nhau, mà đi mua hai cái hotdog quay lại đưa cho bọn họ, cúi đầu ủ rũ, Quan Minh lấy ra 100 đô đưa cho cậu bé: “Giúp anh một chuyện được không? Mua giúp anh hai ly nước, tiền còn lại trả tiền chạy vặt cho nhóc.”
Cậu nhóc mập lập tức lấy lại tinh thần: “Không vấn đề.”
Hai cái hotdog thêm hai ly nước cũng không tới 100 đô, cậu nhóc mập còn kiếm được tiền chạy vặt từ Quan Minh.
Thi Niệm không nhịn được hỏi anh: “Ý nghĩa công sức anh bận rộn cả nửa ngày ở đâu?”
Quan Minh nắm tay cô xoa xoa nói với cô: “Anh Sênh không lợi dụng trẻ con, ý nghĩa ở chỗ làm cho bạn gái vui, đáp án này em có hài lòng không?”
Thi Niệm quay đầu đi, cười cong cả mắt.