Sau khi cửa thang máy đóng lại, không khí như đột ngột ngừng lại, Thi Niệm cúi đầu nhìn xuống đôi ủng trên chân mình, dính chút ít tuyết có hơi ướt, vừa rồi bên ngoài tuyết quá sâu, không biết có bị rơi vào trong giày hay không, chân đã quá lạnh không có cảm giác gì rồi.
Quan Minh ở bên cạnh hỏi một câu: “Bây giờ còn sớm, đi lên có quấy rầy đến bạn cùng phòng của em không?”
Thi Niệm thuận theo lời nói của anh trả lời: “Không đâu, các cô ấy đều về nhà đón Giáng sinh rồi.”
Cô chỉ đang nói ra một sự thật, nhưng sau khi nói xong, cô mới ý thức được không có ai ở nhà, hai người sẽ ở riêng với nhau, bầu không khí trong thang máy đột nhiên trở nên có chút vi diệu, cũng may thang máy lúc này cũng ngừng lại.
Nhắc mới nhớ, nhiều năm trước Quan Minh cũng đã đưa cô về căn hộ của anh ở San Francisco, không ngờ cách mười mấy năm, cô lại giống như vậy dẫn anh về căn hộ ở New York, đột nhiên có một cảm giác kỳ diệu.
Đây là lần đầu tiên Quan Minh đến nơi cô sống ở New York, không tính là lớn, nhưng dù sao cũng là nơi ở của con gái, rất ấm áp, anh đứng trong phòng khách nhìn một lúc, sau đó hỏi: “Phòng nào là phòng của em?”
Thi Niệm chỉ một cái: “Phòng đó, phòng của bạn em có lẽ đã khóa rồi, phòng của em anh tùy tiện xem, em đi đun ít nước.”
Quan Minh đại khái muốn xem hoàn cảnh cô sống, trong lúc Thi Niệm đun nước, anh đã đi vào trong phòng của cô.
Hai người bạn cùng phòng của cô không có thói quen uống nước nóng, mọi khi Thi Niệm cũng vì lười nên cũng uống nước chai, nhưng mà anh Sênh đã đến, lại đứng trong trời tuyết một hồi lâu, cô vẫn là giúp anh đun bình nước nóng, pha ly trà cho anh làm ấm thân thể.
Trong lúc đợi nước sôi, đầu óc Thi Niệm choáng váng, là cái loại cảm giác từ thiên đường đến địa ngục, lại đột nhiên bị người khác lôi trở về, sự xuất hiện hiện của Quan Minh đến bây giờ vẫn khiến cho cô có chút không thể tin nổi.
Trong lúc cô đang lơ đễnh, cô đột nhiên chợt nhớ ra nội y vẫn còn treo trên giá treo quần áo trong phòng chưa thu thu dọn, cô sải bước xông ra ngoài chạy vào phòng, Quan Minh đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, không biết đang nói cái gì, biểu cảm rất nghiêm túc, anh ray ray mi tâm có vẻ rất mệt mỏi.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, anh quay đầu vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn cô, chiếc áo lót viền ren màu đen được treo trên giá treo đồ bên trái, chỉ cách anh một bước, chiếc áo lót này là do Cố Ương thiết kế, thực sự là quá sexy, nhưng vì mặc thoải mái và khuôn ngực đẹp, vì vậy Thi Niệm khá thích, dù sao thì mặc ở bên trong cũng không ai thấy, nhưng hiển nhiên trong tình huống này, Thi Niệm phải ở dưới cái nhìn chăm chú của Quan Minh đi cất cái áo lót đó thì thật sự quá xấu hổ.
Anh thấy cô vội vã bước vào, dùng ánh mắt hỏi thăm cô làm sao vậy, cô chỉ có thể lắc đầu với anh tỏ vẻ không có việc gì, ra hiệu cho anh cứ tiếp tục.
Vì vậy Quan Minh quay người lại tập trung vào cuộc điện thoại, Thi Niệm lại ở trong phòng hết sờ soạng cái này lại sờ cái khác, cứ như thể ngẫu nhiên sắp xếp bản thảo, sau đó từ từ di chuyển đến bên cạnh giá treo đồ, liếc mắt trông thấy Quan Minh không chú ý đến mình, cô nhanh chóng lấy áo lót ra khỏi móc áo một mạch nhét vào tủ treo quần áo, đợi đến khi cô quay đầu lại trông thấy Quan Minh bên môi ẩn chứa ý cười lướt qua cô, trong khoảnh khắc đó, cô dám khẳng định động tác nhỏ của bản thân không thoát khỏi được ánh mắt của Quan Minh.
Tuy rằng nội tâm quẫn bách, nhưng Thi Niệm chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, quay người lại đỏ mặt chật vật trốn ra khỏi phòng.
Khi cô đang đun nước pha trà, điện thoại di động của Quan Minh liên tục đổ chuông, cuộc này vừa cúp máy cuộc khác lại gọi đến, Thi Niệm có thể tưởng tượng được rằng anh đã bỏ lại một mớ hỗn độn ở trong nước đột nhiên chạy tới New York, bên kia đại khái đã rối loạn rồi, cho nên cô không hối thúc anh, chỉ ở phòng khách yên lặng chờ anh xử lý xong.
Nhiều lần Quan Minh quay đầu lại nhìn cô, sau đó dứt khoát cúp điện thoại, lúc trở lại trực tiếp tắt nguồn ném qua một bên.
Thi Niệm quét mắt, hỏi anh: “Lúc này tắt máy thì người khác làm sao tìm được anh?”
Quan Minh cầm qua chén trà trong tay cô uống một hớp lớn, trả lại chỗ cũ trả lời: “Không quản được nữa rồi, trời sập xuống để cho biển cả chống đỡ trước, anh còn có chuyện quan trọng hơn.”
Thi Niệm giả vờ không hiểu anh đang nói gì, lại muốn đi lấy ấm nước thêm trà cho anh, nhưng Quan Minh lại đột nhiên giữ cổ tay cô lại, giữ cánh tay cô rồi xoay cả người về phía anh, cô không tránh khỏi cúi gằm mặt không nhìn tới anh, Quan Minh cúi xuống để phù hợp với chiều cao của cô, thanh âm của anh đột nhiên rơi xuống trước mặt cô: “Khiến em phải chịu ấm ức rồi.”
Ngắn ngủn một câu, Thi Niệm nghe xong mắt đã cay cay, nếu nói ấm ức thì quả thực là rất ấm ức, ấm ức đến khiến cô ăn ngủ không ngon, nhưng từ lúc anh xuất hiện ở đây, cô không còn quan tâm đến chuyện ấm ức hay không, tin tức càng xấu cũng không rung động bằng việc anh đã bay hơn 10.000 km xuất hiện trước mắt cô.
Chỉ là khi anh vừa nói ra câu này, Thi Niệm không biết sao đột nhiên lại muốn khóc, cảm xúc hỗn loạn trong lồng ngực không kiểm soát được trào ra.
Quan Minh cúi mắt nhìn chân của cô, nói với cô: “Tất ướt rồi, hàn từ chân lên, em đi thay trước đi, anh từ từ nói cho em.”
Thi Niệm bước vào phòng thay một đôi tất sạch, sau đó cuộn trên xích đu bằng gỗ nhìn anh, Quan Minh kéo ghế đặt trước mặt cô, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chuyện này coi như là thành Đông bên kia với cha anh thương lượng rồi đưa ra quyết định, mấy năm trước sau việc anh đưa em lên thuyền, anh đã nói với cha chuyện anh muốn làm, nhưng bản thân chuyện này rủi ro rất lớn, mặc dù điểm xuất phát là tốt, nhưng một chuỗi sản nghiệp, từng khâu đều có rất nhiều người tham gia vào, rất nhiều công ty dựa vào cái này kiếm cơm, mặc dù anh muốn mang đến một số thứ mới, nhưng mô hình cũ chắc chắn phải bị thay thế, điều này cũng có nghĩa là toàn bộ ngành sẽ phải có một trận cải cách mới, thậm chí cải tổ lại, loại bỏ một bộ phận và tối ưu hóa một bộ phận khác, bản thân việc này là một việc dễ bị người ta ghen ghét. Thế nhưng anh không làm, người khác không làm, mọi người đều dậm chân tại chỗ, thời đại làm sao tiến bộ? Làm thế nào để lĩnh vực công nghệ có những bước tiến lớn? Cha anh không đồng ý với quyết định của anh, ông ấy cho rằng không nên làm dê đầu đàn, sợ anh ngày sau cây to đón gió, sẽ chọc đến phiền toái không nhỏ, cũng sợ sẽ liên lụy đến cả nhà, ông ấy là người quyết định của thành Tây, không thể không cân nhắc vì tương lai của cả gia tộc.”
Nghe đến đây Thi Niệm đại khái có thể hiểu rõ, hiện tại ở trong nước quả thực tồn tại rất nhiều vấn đề như vậy, đặc biệt là trong một số doanh nghiệp có chế độ hệ thống tương đối cũ, vừa nghĩ tới thay đổi, đầu tiên chính là điện tử hóa thông tin hóa, hoặc là sau khi kỹ thuật tiên tiến phổ biến sẽ thay thế rất nhiều cương vị, những khâu có thể tiết kiệm đó nhất định sẽ bị thị trường đào thải, kiểu chuyển đổi loại hình này khó tránh khỏi sẽ động đến miếng bánh của rất nhiều người, vì vậy khi bắt đầu sẽ gặp phải khó khăn trùng trùng, sự cân nhắc của cha anh cũng không phải không có lý.
Quan Minh tiếp tục nói với cô: “Sau khi thương lượng, cha hy vọng anh có thể cưới một người phụ nữ có bối cảnh hùng hậu tương đương làm bảo đảm, như vậy, dù cho anh thật sự khư khư cố chấp muốn đi làm chuyện này, cũng sẽ giảm bớt rủi ro, anh chỉ có thể chơi chiến thuật vòng vèo với ông ấy, tạm thời đồng ý với điều kiện của ông ấy, mới có thể không cắt đứt đường đi của gia tộc, đây cũng là câu hỏi mà em đã hỏi anh trước khi ra nước ngoài. Sở dĩ không nói hết sự thật với em, là vì lúc đó anh vẫn có mấy thứ không xác định, thứ nhất là không xác định chuyện của mình cuối cùng có thể thành công hay không, có thể thực sự bị cha nói trúng hay không, cản đường của một bộ phận người, bị người ta cả gốc bưng lên, nếu như thật sự là như vậy, khó khăn lắm mới đưa được em ra ngoài, không thể để cho em lội trở lại vào vũng nước đục này. Thứ hai, anh cũng không xác định sau khi em đi ra ngoài có gặp được người tốt hơn hay không, rồi không muốn trở về nữa, hoặc là dứt khoát ở bên này định cư, những thứ này đều những yếu tố không xác định, vì vậy anh không thể trói em lại trước được, bằng không thì đưa em ra nước ngoài còn có ý nghĩa gì?”
Khóe mắt Thi Niệm ướt nhòe, nhẹ giọng hỏi anh: “Vậy tại sao bây giờ anh lại đổi ý rồi?”
Quan Minh khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười, biểu cảm này của anh đối với Thi Niệm mà nói là chí mạng, cô quay đầu đi không nhìn anh nữa, anh lên tiếng hỏi cô: “Chân lạnh không? Anh Sênh ủ ấm cho em.”
Thi Niệm vẫn chưa trả lời, Quan Minh đã nắm lấy chân cô, giữ chặt trong lòng bàn tay: “Lạnh như cục đá vậy, vừa vặn bây giờ trong lòng đang khô nóng, em giúp anh hạ nhiệt.”
Tay của anh rất ấm, nhiệt độ từ lòng bàn chân truyền đến tận đáy lòng, khuôn mặt của Thi Niệm lập tức nhuốm một màu đỏ thẫm, chưa từng có người đàn ông nào đặt cô trong lòng bàn tay như vậy, loại thân mật này khiến cô không biết phải làm thế nào.
Nhưng mà rất nhanh sau đó Quan Minh lại nói trở về chủ đề chính: “Vì vậy sau đó trong vòng một hai năm anh luôn tìm cách lảng tránh vấn đề này, dù sao anh chạy khắp nơi, cơ hội để ông ấy bắt anh lại dạy dỗ cũng không nhiều lắm, về sau mọi chuyện dần dần đã có khởi sắc, cái nhìn của các trưởng bối trong nhà kia đối với anh cũng có chút thay đổi, hỉnh thoảng họ sẽ giúp anh nói vài câu tốt đẹp trước mặt cha, cha cũng không tiếp tục chú ý chuyện này nữa. Nhưng thành Đông bên kia, anh thực sự đã làm họ không hài lòng rồi, em có biết lúc anh đưa em ra nước ngoài đã làm một thỏa thuận với bên kia không?”
“Em biết, anh đã tái ký hợp đồng.”
Đối với việc Thi Niệm biết rõ chuyện này, Quan Minh cũng không cảm thấy kinh ngạc, cô tâm tư tinh tế tỉ mỉ, nên có thể đoán được chuyện này, nếu không anh sẽ không thể lôi cô ra ngoài dễ dàng như vậy.
Quan Minh nhẹ nhàng bóp chân cô, ánh mắt cũng ngừng lại ở trên bàn chân nhỏ bé này, lúc trước chỉ có thể nhìn, bây giờ có thể thực tự cầm trong lòng bàn tay, càng cảm thấy đáng yêu, anh cụp mắt nói: “Đúng, anh đã nhượng bộ rất lớn, chuyện này dẫn đến trong vài năm sau anh đã bị thiệt thòi không ít, nhưng mà em biết đấy, anh Sênh không phải là người thích chịu thiệt thòi trong chuyện làm ăn, cho nên khi bắt đầu làm nên mọi việc, thì anh cũng coi như gián tiếp dạy dỗ bọn họ một chút.”
Thi Niệm nghe đến đó, ngồi thẳng người hỏi: “Anh dạy dỗ bọn họ như thế nào?”
“Em có lẽ biết rõ thành Đông bên kia những năm gần đây vẫn luôn làm kinh doanh hàng hóa trung lưu và hạ lưu, hạ lưu là thành phẩm, trung lưu chính là sản xuất đóng gói, tuy rằng anh vẫn luôn hợp tác với bọn họ trong các sản nghiệp hạ lưu, nhưng họ dưới tình huống không biết rõ tình hình bắt đầu khai thác mở rộng sản nghiệp thượng lưu, cái gì là thượng lưu, là thiết bị và kĩ thuật bọn họ cần trong quá trình sản xuất đóng gói, toàn bộ nắm giữ ở trong tay của bọn anh. Như vậy lấy một thí dụ, dây chuyền sản xuất chiết rót và đóng nắp tự động của chúng ta, chỉ cần cái này của chúng ta có thể tăng gấp ba năng suất và tiết kiệm 40% chi phí lao động, đây là thay đổi mà kỹ thuật mang lại. Do đó, họ cần mua thiết bị từ chúng ta và yêu cầu chúng ta cung cấp công nghệ để giúp họ xây dựng một dây chuyền sản xuất mới, nhưng điều này cũng sẽ liên quan đến các vấn đề về giá cả và ủy quyền, thành Đông cho là anh nhất định sẽ coi việc hợp tác giữa hai bên là việc đầu tiên nên ủy quyền cho họ. Thành thật mà nói, mấy năm trước, nếu như không có chuyện này, anh tính như thế này, trước tiên làm nên thượng lưu trước, sau đó lợi dụng ảnh hưởng của thành Đông ở trung lưu và hạ lưu, mang kỹ thuật đến cho bọn họ, hình thành một chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh và đạt được cục diện cùng thắng lợi. Nhưng bọn họ mấy năm này khiến anh không thoải mái, anh cũng không để cho bọn họ thoải mái, trong cùng một cuộc đấu thầu, anh đã không mở cửa sau cho thành Đông, cuối cùng một đối tác khác đã giành được ủy quyền. Cái kết cục này cũng coi như công bằng công chính, dù sao người của bọn anh cũng đều đã khảo sát thực địa qua và trao đổi dự án, bên kia đích thực là một đối tác làm ăn không tệ. Nhưng người bên thành Đông cho là anh đã chơi họ một vố, bắt đầu động tay động chân không ngừng với anh. Em nghe qua lý luận ‘đồ thị nụ cười’ chưa?”
Thi Niệm lắc đầu, Quan Minh kiên nhẫn giải thích với cô: “Chúng ta coi ngành công nghiệp như một nụ cười, hai đầu trái phải theo thứ tự là nghiên cứu phát minh và tiêu thụ, trung gian là sản xuất chế tạo, như vậy cục diện bây giờ của anh và thành Đông phân biệt đứng ở hai đỉnh đối lập, vị trí anh đang đứng tuy rằng lợi nhuận phong phú, có thể làm chủ các công nghệ và thiết bị cốt lõi, nhưng họ lại nắm giữ rất nhiều tài nguyên thị trường, đây là một loại quan hệ kiềm chế lẫn nhau. Vì chuyện này, cha anh đã tìm anh bàn qua, hy vọng anh sẽ chủ động phá vỡ cục diện bế tắc này, muốn anh phá vỡ như thế nào? Vì một cái ân tình mà lật đổ hết chuỗi cung ứng hiện tại ư? Vậy thì thật không thực tế, lúc đầu nếu như anh đã không cân nhắc cái ân tình này, hiện tại sẽ càng không. Vì vậy, để ngăn chặn sự phát triển của tình hình, thành Đông và cha anh đã lén lút thống nhất chuyện hai nhà liên hôn, vì ổn định nguồn tài nguyên trên tay anh, họ không ngần ngại tìm một đứa con gái ngoài giá thú và nhét cô ta cho anh, nghĩ rằng anh không thể công khai phản đối cha mình, đặc biệt là khi anh sắp tiếp nhận doanh nghiệp của gia tộc, đoán anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên trực tiếp công bố chuyện này ra.”
“Vậy anh đã trở về nhà chưa?”
Quan Minh ngẩng đầu nhìn cô: “Chưa, sợ em nghĩ ngợi lung tung một mình khóc nhè, cho nên lập tức sang đây, mọi việc anh sẽ xử lý, nhưng phải quan tâm thứ quan trọng nhất trước đã.”
Thi Niệm nghiêng đầu che giấu dòng lệ trong mắt, Quan Minh thay cô ấn chân một hồi lâu, vốn một đêm không ngủ, thân thể mệt mỏi dần dần buông lỏng ấm áp lên, Thi Niệm lẩm bẩm nói: “Anh làm sao lại còn biết xoa bóp?”
Quan Minh nở nụ cười: “Đừng nói lời này, anh Sênh đời này cũng chỉ hầu hạ một mình em.”
Thi Niệm khẽ chớp mắt, cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực không thể kìm chế được nữa, cứ thế tuôn ra từ đôi mắt, thâm thúy nhìn anh.
Quan Minh nghiêng người về phía cô, phủ lên người cô, nói với cô: “Anh chưa từng nghiêm túc theo đuổi ai, trước kia… Cũng không cần theo đuổi người nào, vì vậy cũng không có kinh nghiệm gì trong mấy chuyện yêu đương, chỉ là nghĩ không thể để em hiểu lầm chuyện này, phải tranh thủ thời gian tới đây một chuyến, lỡ như em giận bỏ chạy theo người khác, em kêu anh Sênh phải làm sao bây giờ? Nhắc mới nhớ, điều kiện của người đó không tệ, còn trẻ hơn anh mấy tuổi, anh hơi có chút cảm giác nguy cơ.”
Thi Niệm lần đầu tiên nghe anh tự nhắc đến tuổi của mình, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh, nhưng lại phát hiện anh tuy rằng miệng nói có cảm giác nguy cơ, trong mắt lại toàn là ý cười.
Anh đang đè lên người cô, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi cô khiến cả người cô tê dại, cô đưa tay đẩy anh ra, thân thể Quan Minh không chút động đậy, ngược lại còn đè thấp hơn một chút, một tay chống trên lưng ghế, chóp mũi sắp chạm vào mũi của cô, lên tiếng hỏi cô: “Chuyện lần trước, cân nhắc thế nào rồi?”
Thi Niệm có đủ mọi lý do để nghi ngờ rằng rõ ràng anh đang cố gắng quyến rũ cô, ở khoảng cách gần như vậy, dưới ánh mắt say đắm lòng người như vậy và trong bầu không khí quyến rũ như vậy, anh không cho cô chút cơ hội nào để từ chối.
Nhưng cô vẫn cố tình nói: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
Quan Minh không có chút nhượng bộ, ngược lại nụ cười càng sâu hơn, đưa tay khuấy động tóc mai bên tai cô, ngón tay dừng lại ở vành tai của cô, vuốt ve qua lại: “Anh Sênh đã ở tuổi này rồi, em nhẫn tâm nhìn anh độc thân ư?”
Tai của Thi Niệm rất mẫn cảm, bị anh vuốt ve như vậy, cơ thể lập tức mềm nhũn ra, nhưng miệng vẫn nói: “Em thấy anh Sênh rất tốt, ngón tay cũng không cần ngoắc, chỉ cần lướt mắt một cái, sẽ có một đám cô gái lập tức đưa tới cửa.”
Quan Minh bị lời nói tức giận của cô làm cho chọc cười, tay trượt xuống cằm của cô, khều khều nói: “Muốn thăm dò vấn đề phong cách sống của anh ư?”
Thi Niệm liều mạng quay đầu, thoát khỏi lòng bàn tay anh, còn bướng bỉnh nói một câu: “Không phải.”
Quan Minh cúi người, đột nhiên có một bàn tay to đưa qua sau lưng cô nâng cả người cô: “Không có, từ sau khi đưa em lên thuyền, bên người anh đã không còn xuất hiện người phụ nữ nào cả, cứ nghĩ đến cô nhóc tính tình không tốt, nếu như anh cùng với cô gái nào đó có quan hệ không rõ ràng, cô nhóc đó lại đỏ mắt với anh.”
Thi Niệm mắt trở nên ẩm ướt, kháng nghị nói: “Nói bậy, em làm gì mà tính khí không tốt? Khi đó anh và em cũng không thân.”
“Ừ, không thân, vậy anh mang cô gái khác ra ngoài xã giao, em còn đuổi theo anh hỏi.”
“Em không có…”
Nói đến phần sau, giọng Thi Niệm có chút chột dạ nên hơi nhỏ xuống, hình như, lần kia ở trên thuyền cô cho là anh đã say rồi, lúc giúp anh pha trà còn quanh co nghe ngóng tin tức của cô Bạch Tuyết kia, lúc ấy Quan Minh còn nhẫn nại giải thích cho cô rất nhiều, tóm lại bây giờ hồi tưởng lại những lời kia của anh hoàn toàn chính xác là đang cật lực phủi sạch quan hệ, lúc ấy cô vẫn còn non nớt, cho rằng Quan Minh đang dạy cô đạo lý, vậy mà không phát giác ra anh đang cố ý nói những lời kia làm cô thoải mái.
Quan Minh phát hiện cô lại ngơ ngẩn suy nghĩ gì đó, dứt khoát khẽ cắn lỗ tai cô khiến cô hoàn hồn, Thi Niệm khẽ kêu một tiếng, thân thể run rẩy một chút, cái cắn của Quan Minh biến thành nụ hôn.
Giọng của anh có chút khàn khàn: “Anh đối xử với em khác với những người khác, và vị trí bên cạnh cũng luôn giữ lại cho em, mấy năm này anh vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại, em đi cùng anh ít nhiều sẽ phải chịu một ít ấm ức, vốn định chờ đến khi có thể cho em cuộc sống ổn định mới bày tỏ với em, nhưng tiểu Niệm của anh bây giờ ưu tú như vậy, cứ bị người khác nhớ thương, anh sợ đợi không được nữa rồi.”
Dừng một chút, trong ngữ khí khàn khàn lộ ra vẻ gợi cảm khó thể cưỡng lại: “Hẹn hò đi, được không?”
Trong mắt Thi Niệm mờ mịt hơi nước, sự mập mờ giữa hai người sớm đã vượt qua ranh giới cảnh báo, nụ hôn của anh di chuyển từ vành tai xuống cổ, Thi Niệm không thoát khỏi vòng tay anh là đã cho anh câu trả lời.
Nhưng dường như anh muốn chính miệng cô trả lời anh, vì vậy tiếp tục nói: “Trả lời anh đi.”
Hô hấp của cô trở nên lộn xộn, nụ hôn của anh vẫn đang không ngừng hướng xuống phía dưới, mỗi một lần hô hấp đều đang cọ xát cô, cái kia nhiệt độ nhạy cảm kia thiêu đốt làn da của cô, đã đến bước không cách nào trốn tránh, Thi Niệm âm thanh run rẩy “Ừm” một tiếng, là đang trả lời anh, cũng lộ sự dịu dàng như nước.
Quan Minh lập tức dừng động tác, ngẩng đầu lên tìm môi cô, hô hấp của Thi Niệm trong nháy mắt bị anh cướp đi, não bộ như bị thiếu dưỡng khí, so với nụ hôn lần trước, lần này còn mãnh liệt hơn, trọng lượng của hai người bọn họ đều đang ở trên chiếc ghế xích đu này, tư thế mập mờ, cùng nụ hôn càng sâu, Thi Niệm từ sâu trong đáy lòng cảm nhận được một loại cảm giác ngứa ngáy, cô không cách nào giảm bớt loại cảm giác này, cả cái đầu càng ngày càng mê muội.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được chỉ là một nụ hôn đơn giản mà thôi, người đàn ông trước mặt cô lại có thể làm cho nó sâu sắc đến như vậy, nội dung sâu sắc, lại không ngừng trêu đùa cô, khơi gợi dục vọng nguyên thủy nhất trong nội tâm cô, không cho cô một chút chỗ trống nào để lùi bước.
Thân thể của cô ở trong lòng ngực anh nhẹ nhàng phát run, cô không biết bọn họ rốt cuộc đã hôn nhau bao lâu, hẳn là rất lâu, cô giữ chặt quần áo của anh, mắt đỏ hoe, cho đến khi chiếc ghế xích đu bị động tác của bọn họ lay động, sau khi tất cả dưỡng khí của cô đều bị anh cướp đi, anh mới buông cô ra.
Cô chỉ cảm thấy môi mình sưng lên, đầu lưỡi tê dại, mắt ngấn nước nhìn anh.
Quan Minh chưa bao giờ thấy một mặt mềm mại như vậy của Thi Niệm, cổ họng anh thắt lại, vừa rồi tần suất lắc lư của ghế xích đu đã làm cho anh thiếu chút nữa không khống chế được, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng như nước của cô, ngay giờ phút này anh bị phản ứng sinh lý không thể khắc chế của bản thân làm cho tức đến cười rồi, bao nhiêu năm chưa từng có loại xúc động này, bây giờ mới gặp mặt một lần, suýt chút nữa đã không khống chế được ham muốn sở hữu cô.
Quan Minh xoay người liếc nhìn bánh mì lạnh lẽo trên bàn, quay lưng hỏi cô: “Còn chưa ăn sáng sao?”
Thi Niệm lúc này mới nhìn thời gian, đã sắp đến giữa trưa rồi, cô hỏi: “Có phải anh cũng chưa ăn không? Vậy chúng ta xem xem trong tủ lạnh còn có cái gì có thể nấu không.”
“Không cần phiền toái vậy đâu.” Quan Minh đáp, anh cài cút áo khoác ngồi xổm người xuống, nhìn bộ dạng có chút phờ phạc của cô, hỏi: “Tối hôm qua có phải ngủ không ngon không?”
Thi Niệm cũng không giấu giếm: “Ngủ không được.”
Quan Minh Tâm đau lòng hôn lên trán cô: “Em vào trong nằm chút đi, anh ra ngoài mua gì đó về ăn.”
“Nhưng mà bên ngoài tuyết lớn, không dễ đi.”
Quan Minh mím môi cười: “Không sao, vừa vặn đi ra ngoài hạ hỏa.”