Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 39




Những gì xảy ra ở sân bay đêm đó là quá viển vông đối với Thi Niệm trong một thời gian dài sắp tới.

Cô không thể tin được rằng anh Sênh từ xa xôi ngàn dặm chạy đến chỉ vì gặp mặt cô, muốn một lời ước định với cô, anh hôn cô, hơn nữa còn đề nghị hẹn hò với cô, trước ngày hôm đó, loại chuyện này cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mặc dù trong lòng cô đã có anh, nếu muốn tính đến chuyện hẹn hò, thì anh Sênh chính là lựa chọn cô khát vọng nhất, nhưng cô biết rằng giữa họ cách quá nhiều thứ, cô không thể tưởng tượng được họ lại có thể hẹn hò như những cặp đôi bình thường.

Không nói đến con đường phải đi sau này và các ảnh hưởng từ bên ngoài, chỉ nói khoảng cách giữa hai người bọn họ, cách nhau một Thái Bình Dương, cô mới ở đây tạo ra được một chút danh tiếng, tất cả những nỗ lực trước đây đều vì chờ đợi một ngày như vậy, lúc này cô không thể lựa chọn buông bỏ hết tất cả để trở về nước được, mà đa phần công việc làm ăn của anh Sênh lại ở trong nước, hơn nữa còn sắp tiếp nhận doanh nghiệp của gia tộc, anh là một người đàn ông có trách nhiệm, không thể rũ bỏ trách nhiệm trên vai, vì nữ nhi tình trường cùng cô bỏ trốn.

Cả hai đều có những vai trò cần quản lý, hoàn cảnh riêng và sự phát triển của bản thân, bọn họ đã không còn ở thời kỳ mười tám tuổi, có thể phấn đấu quên mình vì tình yêu, họ có quá nhiều vấn đề thực tế phải suy tính, những vấn đề này tùy tiện lấy một cái đặt ở giữa bọn họ đều là chí mạng.

Cô nghĩ, đây cũng là lý do tại sao anh Sênh trước giờ không nhắc về việc này nhưng bây giờ anh đột nhiên nhắc đến, Thi Niệm không thể tiếp tục tránh né nữa, chỉ là cô thật sự nghĩ không ra, hai người nên yêu nhau như thế nào. Càng nghĩ không ra nếu hẹn hò với anh Sênh sẽ là bộ dáng như thế nào?

Đôi khi đêm đến, nghĩ đến chuyện đó một mình cô cũng xấu hổ vùi mình vào trong chăn, cô không còn là một cô bé mới tốt nghiệp đại học nữa, giờ đây cô đã có cảm giác lo lắng tuổi 30, tâm tính cũng xảy ra những thay đổi lớn.

Duy chỉ có lúc nghĩ đến anh Sênh, nội tâm cô vẫn như một cô bé, sẽ không biết phải làm sao, sẽ ý loạn tình mê, cô nghĩ anh Sênh chính là kiếp nạn của cô, nếu như trong đời nhất định có kiếp nạn này, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, không nghĩ cái gì nữa, chờ lần sau gặp mặt có lẽ tất cả đều đã có đáp án.

Nghĩ như vậy, rất nhanh Thi Niệm lại dồn hết tinh lực vào công việc.

Nhờ sự nổi tiếng của tuần lễ thời trang, danh tiếng của Thi Niệm dần dần được người trong giới biết đến, đoạn thời gian này là thời điểm có nhiều cơ hội nhất trong cuộc đời của Thi Niệm.

Peyton sau khi xem xong buổi biểu diễn của cô, lúc gần đi đã gọi cho cô một cuộc điện thoại, và nói với cô rằng nếu cô muốn đến Milan để phát triển, cô có thể liên hệ với ông.

Mà trong giới thời trang bên Paris, cũng có rất nhiều thương hiệu lớn quen thuộc cũng mở cửa chào đón cô, những cơ hội này đối với Thi Niệm mà nói, hoặc là đối với bất kỳ một nhà thiết kế nào cũng đều có lực hấp dẫn vô cùng lớn, tùy tiện nắm chắc một cái, có lẽ không bao lâu đã có thể hóa thân thành một nhà thiết kế hàng đầu mà mọi người đều ngưỡng mộ.

Vì vậy mọi người đều đang theo dõi sự lựa chọn của Thi Niệm, rất nhiều người nghĩ cô ở RCM chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, tất nhiên cô sẽ lựa chọn sân khấu lớn hơn, đa số đều cho rằng cô sẽ nghỉ việc ở RCM và đến với kinh đô nghệ thuật Paris, đây mới là con đường sáng suốt nhất.

Nhưng tất cả mọi người đã đoán sai, sau tuần lễ thời trang, cô vẫn quay lại RCM và làm việc chăm chỉ như ngày nào, Klein đã chuẩn bị tinh thần Thi Niệm sẽ đi tìm anh ta nhưng mà cô không hề, cô còn là người đến công ty sớm nhất, gần như là về trễ nhất, công việc nên làm không có thiếu sót, thậm chí năng lực đầu ra của cô cũng đạt đến mức đáng kinh ngạc, không ai có thể tưởng tượng được rằng trong đầu của cô gái Trung Quốc này có bao nhiêu linh cảm thiết kế.

Vì vậy sau đó, RCM đã bố trí hai trợ lý cho cô, về sau lại liên tiếp cho cô thêm mấy người, sau khi Thi Niệm có đội ngũ riêng của mình, cô có thể tiết kiệm thời gian hơn để tập trung vào bản thảo thiết kế và cả công việc nghiên cứu đối với toàn bộ sản nghiệp.

Bản thân việc thiết kế là cái gốc tạo nên chỗ đứng của cô, mà đối với tương lai, cô có dã tâm lớn hơn, vì vậy cô nhất định phải không ngừng học tập nghiên cứu.

Trong suốt quá trình này cô với bên Bách Phu Trưởng trong nước liên hệ càng mật thiết hơn, dưới sự cùng chung nỗ lực của mọi người, Bách Phu Trưởng đã từng bước hình thành một hệ thống quản lý phát triển phù hợp với điều kiện quốc gia và kết hợp với xu hướng công nghiệp quốc tế.

Cuộc sống thường ngày của Thi Niệm nói phong phú cũng phong phú, dù sao cũng là ở trong giới thời trang, những cuộc tụ họp lớn nhỏ không ngừng, có đôi khi nhận những đơn đặt hàng cao cấp, còn có thể tiếp xúc không ít siêu sao, nhưng nói buồn tẻ thì thật ra cũng rất buồn tẻ, hầu hết các mối quan hệ trong giới đều là vì công việc, về đến nhà lại tham gia các cuộc họp từ xa với bên Bách Phu Trưởng.

Mấy năm này ảnh hưởng trực quan nhất chính là biến hóa trên thân thể cô, thể hàn càng nghiệm trọng hơn, từ nhỏ thể chất của của cô đã dễ bị nhiễm lạnh, trước kia khi mẹ vẫn còn, bất kể mùa đông hay là mùa hè cũng không cho cô uống nước lạnh, không cho cô chân trần đi trên sàn nhà, tắm rửa xong nếu như không lập tức lên giường ngủ thì đều phải mang tất.

Sau khi ra nước ngoài, người nước ngoài không quá quan tâm đến những việc này, đi ra ngoài ăn cơm, mùa đông cũng cho thêm đá vào nước cho bạn, ban đầu Thi Niệm cũng để ý lắm, về sau công việc bận rộn, cũng nhập gia tùy tục rồi, nhưng mỗi tháng lại có vài ngày đau bụng đến mức khó chịu.

Còn có thị lực càng ngày càng kém, vốn dĩ không cần đeo kính, gần đây cảm giác thị lực đã hơi ảnh hưởng tới cuộc sống rồi, cho nên cô không thể không dành thời gian đi cắt kính, lúc làm việc phải đeo thêm đôi kính gọng đen, nhìn qua cả người đều trở nên nghiêm túc hơn không ít, đặc biệt là khi họp mà không cười, sẽ tạo cho người khác một cảm giác áp bức vô hình.

Có một lần cô bận công việc, đến 1h sáng mới tham gia cuộc họp với bên Bách Phu Trưởng, ở trong nước đang là thời gian vừa vào giờ làm buổi chiều, vốn cô đang ở đầu này máy tính vừa nghe nội dụng cuộc họp vừa ghi chép, đột nhiên vị giám đốc trong video dừng báo cáo, sau đó tất cả mọi người đều đứng lên, cô ngẩng đầu không hiểu chuyện gì cứ nhìn chằm chằm vào video, không biết xảy ra chuyện gì.

Đỗ Hoán đích thân nhường lại vị trí của mình, bên cạnh có người nói với cô qua video: “Cô Thi chờ một chút, Quan tổng đến rồi.”

Từ khi nghe thấy bốn chữ “Quan tổng đến rồi” này, ánh mắt của Thi Niệm chưa từng rời khỏi video, mãi cho đến khi bóng dáng của anh xuất hiện trên màn hình, nhìn thấy anh ngồi ở vị trí ghế đầu, thấy anh chỉnh lại âu phục, thấy anh thong dong ngẩng đầu, lại nhìn anh nhìn cô trong màn hình mở một nụt cười tựa như chỉ có hai người mới có thể hiểu.

Thi Niệm cầm cốc nước bên cạnh lên, dùng hành động uống nước để che giấu nụ cười không kiểm soát được, nghe thấy anh nói: “Đang khảo sát ở gần đây đột nhiên nhớ tới nên sang đây xem xem, quấy rầy mọi người họp rồi, cứ tiếp tục đi.”

Sau đó toàn bộ quá trình họp, Quan Minh hầu như không hề tham gia, về cơ bản anh chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào màn hình video, thỉnh thoảng giả vờ giả vịt nhìn xuống tài liệu.

Nhưng Thi Niệm biết rõ, công việc của anh quá nhiều, chiến lược kinh doanh của Bách Phu Trưởng có lẽ anh rất rõ ràng, nhưng anh chắc chắn không có thời gian để ý đến chi tiết nhỏ trong cuộc họp của họ.

Cho nên cô cực kì nghi ngờ, anh đột nhiên chạy tới tham gia cái cuộc họp này, nhất định là có dụng ý khác.

Bởi vậy lúc cô đang trình bày một số vấn đề nghiệp vụ, ánh mắt đột nhiên chạm vào anh, nhiều lần cô suýt không thể kìm lại và bật cười, cô phải giả vờ bày ra thái độ rất chuyên nghiệp.

Đại khái Quan Minh chắc cũng thấy được sự mất tự nhiên của cô, lúc tất cả mọi người đang nhìn Power Point, một mình nhìn cô trong video cười, khiến cho Thi Niệm chỉ có thể cúi đầu giả vờ che trán cười.

Nói tóm lại trong buổi họp hôm đó, mọi người đều trở nên rất căng thẳng và nghiêm túc vì sự xuất hiện đột ngột của Quan Minh, ngược lại là cô Thi bình thường cẩn thận tỉ mỉ, hôm đó lại cười rất nhiều, làm cho rất nhiều đông nghiệp cảm thấy cô có chút khác, trong lúc nhất thời có chút không kịp phản ứng.

Lúc kết thúc cuộc họp kia, thời gian ở New York đã là hai giờ rưỡi sáng rồi, lúc trước khi tắt video tất cả mọi người đều đang nói với Thi Niệm “Cô Thi tạm biệt hoặc là lần sau gặp”, chỉ có Quan Minh nói một câu “Đi ngủ sớm một chút”.

Thi Niệm cười tắt video, cách lần chia tay trước đã hơn hai tháng, New York lại bắt đầu vào mùa đông, ở đây cô sợ nhất là mùa đông, đặc biệt là vào dịp Giáng sinh, nếu có thêm một trận tuyết rơi nữa, cô sẽ luôn cảm thấy mình lẻ loi trơ trọi.

Nhưng mà điều khiến cho Thi Niệm không ngờ tới đó là, tuần thứ 2 sau cuộc họp đó, cô đột nhiên nghe được một tin tức khiến cô không thể nào tin được, Quan Minh sắp đính hôn, mà đối tượng đính hôn của anh là thiên kim của đích tôn tập đoàn Đông Huy.

Cô đã quên mất phản ứng của mình khi nghe tin tức từ đồng nghiệp ở Bách Phu Trưởng qua video ngày hôm đó, cũng đã quên mình hoàn thành buổi họp đó như thế nào, càng quên rằng bản thân đã thức trắng đêm, liên tục cầm lấy điện thoại lên rồi lại buông xuống, không biết đã trải qua bao nhiêu lần đấu tranh.

Tập đoàn Đông Huy là sản nghiệp của nhà họ Quan ở thành Đông, lúc trước đích tôn chỉ có một mình Quan Viễn Tranh, bây giờ lại vô duyên vô cớ có thêm một cô thiên kim, Thi Niệm suy nghĩ nát óc cũng chỉ có thể nghĩ đến cô em gái cùng cha khác mẹ với Quan Viễn Tranh, cô gái tên Ninh Huê Tuệ kia, Thi Niệm chỉ gặp cô ta một lần ở tang lễ của Quan Viễn Tranh.

Cô gái đó toàn thân đều toát lên cảm giác trưởng thành ngang tàng bạo ngược, thậm chí ánh mắt cũng mang theo vẻ hung dữ phản nghịch, cô chỉ nhớ rõ mẹ của Quan Viễn Tranh rất chán ghét cô ta, đã đến mức nhìn cũng không muốn nhìn cô ta, nhiều lần đã từng nói qua sẽ không để cho cô ta bước vào cửa nhà họ Quan dù chỉ nửa bước.

Cô không biết mấy năm qua ở thành Đông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể lay chuyển được mẹ của Quan Viễn Tranh lúc đầu có thái độ kiên quyết như vậy, không chỉ đồng ý cho Ninh Huê Tuệ vào cửa, còn lấy thân phận trưởng nữ thành Đông gả cho Quan Minh, đây không chỉ là tin tức khó tin đối với Thi Niệm mà còn là một trận đả kích nặng nề.

Có lẽ đối tượng đính hôn của Quan Minh đổi lại là bất cứ người nào cô cũng sẽ không khó chịu đến thế, nhưng người này lại là em gái của Quan Viễn Tranh, em gái của người đàn ông mà cô đã từng kết hôn, tất cả những việc này làm sao cô có thể tiếp nhận?

Sau khi biết được tin tức này, cả một ngày Thi Niệm đều ở trong trạng thái vô tri vô giác, cô từng nghĩ tới gọi điện thoại cho Quan Minh hỏi rõ ràng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng cô đã nhấc điện thoại lên rất nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối đều không gọi đi, anh Sênh trước đó cũng không có nhắc chuyện này với cô, như vậy nói rõ tin tức này có thể lộ ra ngoài không phải là chủ ý của anh, nếu như anh thật sự biết rõ hôn ước này, người như anh Sênh, sẽ không thể nào ở hai tháng trước nói với cô chuyện muốn cùng cô hẹn hò.

Vì vậy chỉ có một khả năng, có lẽ anh cũng không biết chuyện này, nếu thật sự là như vậy, trong nước bây giờ có lẽ đang rối ren, anh cần phải xử lý chuyện này, hoặc có lẽ không đơn giản chỉ là chuyện này, bây giờ cô mà gọi điện thoại hỏi anh, cũng là gây thêm phiền toái cho anh, huống hồ, cô lấy tư cách gì để chất vấn anh đây?

Cô chỉ là… Dựa vào sự tín nhiệm đối với Quan Minh, sự hiểu biết về anh, tin tưởng anh sẽ cho cô một lời giải thích, vì vậy về sau Thi Niệm cũng không gọi cú điện thoại này.

Trong vài tiếng đầu, cô rất hoảng loạn, mặc dù trước đó cô đã đặt ra vô số giả thiết, giả thiết có một ngày đột nhiên trông thấy tin tức Quan Minh kết hôn ở trên tạp chí, bản thân sẽ như thế nào?

Nhưng thực sự đến ngày hôm nay, tất cả những giả định trước đây đều bị đảo lộn, nội tâm nhiều lần giằng xé đau đớn, tư duy trở nên đình trệ, quên cả đói và mệt nhọc, đột nhiên không còn nhìn thấy con đường phía trước nữa, không biết mình cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đi đến đâu?

Cơm tối cũng chỉ ăn một chút đã không có khẩu vị rồi, không có cách nào bình tĩnh để làm việc, nằm ở trên giường bụng dưới cũng đang đau, sự hành hạ về thể xác và tinh thần khiến cô trong một ngày như rơi xuống vực sâu.

Trong những năm qua sống ở New York, trong những ngày khó khăn nhất cô chưa từng than khổ một lời nào, nhưng trong cái đêm tĩnh mịch không người đó, cô chợt cảm thấy cuộc đời thật đau khổ, cô sợ ngọn hải đăng của mình sẽ vụt tắt, cô sẽ ở trên đại dương bao la phiêu bạt không nơi nương tựa, không có điểm cuối.

Ban đêm ở New York có tuyết rơi, đến rạng sáng tuyết càng rơi càng lớn, nhiều lần Thi Niệm ép bản thân nhắm mắt ngủ, ngủ rồi sẽ không suy nghĩ về sau này nữa, nhưng mà nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình dáng của anh Sênh, bên tai đều là thanh âm của anh, anh dịu dàng nói với cô “hẹn hò với anh Sênh nhé?”

Sau đó cả người Thi Niệm trở nên hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy chuyện xảy ra ở sân bay ngày hôm đó giống như một giấc mơ chưa từng tồn tại.

Cứ như vậy thức đến sáng sớm, Cố Ương tuần trước đã về Singapore rồi, Alexis sáng sớm để lại bữa sáng cho cô, năm nay cô ấy được nghỉ sớm nên muốn trở về Wisconsin để đón Giáng sinh với anh trai, lúc gần đi có nhờ Thi Niệm hôm nay nếu có rảnh thì đi nhận đồ giúp cô ấy.

Trong căn nhà thuê trống trải chỉ còn lại một mình Thi Niệm, cô vốn muốn đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, cho dù chỉ có một mình thì cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, nhưng cả đầu óc cô cứ choáng váng, mắt cũng sưng tấy, làm chuyện gì cũng không có sức lực.

Cô dứt khoát thay quần áo đơn giản và vừa bước xuống tầng, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, trên đường phố có một tầng tuyết dày, dẫm lên trên phát ra tiếng “xoạt xoạt, xoạt xoạt~”.

Thi Niệm quấn áo khoác đi hai con phố, lấy hộp đồ của Alexis trở về, hộp đồ không nặng lắm, nhưng kích thước rất lớn, cô hai tay ôm hộp hộp đồ xuyên qua đường đi đường cũ quay về, lúc sắp tới dưới lầu căn hộ, xa xa trông thấy một thân ảnh màu đen cao lớn, cứ như vậy đứng ở trong một mảng tuyết bao la mờ mịt.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Thi Niệm cảm thấy mình hẳn đã đã sinh ra ảo giác sau khi thức trắng đêm, nhưng khi bóng người đó đột ngột quay lại và sải bước về phía cô, cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Mặt trời ban mai từ từ ló dạng sau lưng anh, ánh sáng chói mắt đó chiếu rọi trên tuyết phản chiếu lên người anh, anh ngược với ánh sáng, khi bóng người tiến lại càng gần, đường nét của Quan Minh dần hiện rõ trong mắt Thi Niệm.

Bên cạnh anh không có ai đi theo, cũng không mang theo hành lý, cứ tựa như xuất hiện từ hư không vậy, mãi cho đến khi anh đứng trước mặt Thi Niệm, cô nhìn đôi lông mày cau lại và đôi mắt sâu thẳm của anh, vẫn còn nguyên cảm giác không chân thực.

Quan Minh đưa tay nhận lấy chiếc hộp cô đang ôm và nói: “Tới vội vàng nên không xem dự báo thời tiết, không biết New York có tuyết rơi, cũng không có mặc quần áo dày, có thể mời anh Sênh đi lên ngồi một chút không?”

Thi Niệm vẫn ngơ ngác nhìn anh, Quan Minh nở nụ cười, cúi đầu rút ra một tay nhẹ nhàng gõ cái mũi của cô: “Ngốc luôn rồi à?”

Cho đến khi cái mũi lạnh buốt cảm nhận được nhiệt độ của anh, Thi Niệm mới hồi phục tinh thần lại, ngày hôm qua vừa biết được tin, chỉ trong vòng chưa tới 24 giờ, anh đã xuất hiện trước mặt cô.

Chỉ tính thời gian ở trên trời thôi cũng đã dài như vậy, nếu như vậy, khi tin tức vừa bị lộ ra anh đã lập tức đến sân bay rồi, cô vốn tưởng rằng anh Sênh hiện tại khẳng định đang ở trong nước bận tối mày tối mặt, nhưng cô không cách nào tưởng tượng anh lại vứt bỏ mấy chuyện rối ren ở đó bay thẳng tới New york.

Cô hỏi với một giọng gần như nghẹn ngào: “Anh cứ như vậy bay qua đây hả?”

Ánh mắt của Quan Minh rất sâu, chưa từng rời khỏi mặt cô, giọng nói khàn khàn sau một đêm mất ngủ: “Ừ, nhất định phải đến một chuyến, cần phải đứng ở chỗ này nói sao?”

Lúc này Thi Niệm mới dẫn anh về căn hộ, khi đi ngang qua phòng giặt thì tình cờ đụng phải cô chủ nhà, người phụ nữ Mỹ mũm mĩm có hơi bát quái thò đầu ra chào Thi Niệm và hỏi: “Bạn trai à?”

Thi Niệm có hơi mất tự nhiên, mắt liếc về phía Quan Minh, Quan Minh quay lại chào hỏi cô chủ nhà, thay cô trả lời: “Còn đang trong quá trình theo đuổi thôi ạ.”

Cô chủ nhà ánh mắt xẹt qua tia mập mờ cười nói: “Chúc cậu thành công, anh chàng đẹp trai.”

“Cảm ơn, cháu sẽ cố gắng.” Quan Minh còn rất lịch sự gật đầu với bà.

Thi Niệm vội vàng kéo anh vào thang máy, sợ anh và cô chủ nhà tiếp tục trò chuyện thì không biết còn ăn nói bậy bạ cái gì nữa.