Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 34




Tay Quan Minh ở ngay trước mặt Thi Niệm, cô liếc nhìn thấy bên trên không có gì cả, không có nhẫn tượng trưng cho việc đã kết hôn, cô dường như nhẹ nhõm hơn hẳn.

Quan Minh rất để tâm đến sự thay đổi sắc mặt của cô, sau đó anh cười, rút tay lại nói với cô: “Tối nay ở lại đây nhé, tôi sẽ sắp xếp phòng cho em, sáng mai dậy rồi hãng về.”

Thi Niệm hỏi anh: “Vậy anh thì sao?”

“Sáng sớm mai tôi phải đi gấp, bay đến Berlin, có vài vấn đề kỹ thuật cần qua đó trao đổi, lần này thời gian có chút gấp, chỉ có thể bảo Quan Thương Hải đưa em về.”

Thi Niệm gật gật đầu, sau đó không nói gì nữa, nghĩ đến việc ngày mai anh còn phải đến nước Đức, xa như vậy, đến Đức xong chắc cũng sẽ không quay trở lại đây nữa, lần chia xa này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, loại cảm giác này lại khiến cho Thi Niệm cảm thấy không vui.

Đúng lúc này có một người bạn cũ của Quan Minh từ tầng dưới đi lên, đi qua vỗ vai anh hỏi: “Giờ còn liên lạc với Trác Phi không? Nghe nói cậu vì cô ấy mà đến giờ vẫn độc thân không lấy vợ? Còn có người nói những người phụ nữ sau này của cậu đều là có ngoại hình tương tự Trác Phi, có thật không vậy?”

Quan Minh nghiêng đầu lườm anh ta: “Uống nhiều rồi thì lên tầng ngủ đi.”

Người bạn kia xua tay: “Không nói nữa không nói nữa, Trác Phi có lẽ cũng đang đợi cậu, các cậu đó, haizz…..” Sau đó người này cũng đi lên phía trước xem trận đấu.

Thi Niệm quay đầu đi rồi rũ mắt xuống, mặc dù chỗ cô ngồi rất tối, nhưng cô vẫn vô thức rời ánh mắt đi, thật ra cô có thể đoán được, ở đây đều là bạn bè cũ của Quan Minh, tất nhiên đều tham dự vào quá khứ của anh, cái tên kia nếu đã có thể dễ dàng nói ra từ miệng của Khương Côn như vậy, cũng khó trách có thể xuất hiện từ miệng của những người bạn cũ này.

Quan Minh đột nhiên giơ tay ra gõ trán cô, cô hoàn hồn lại hỏi: “Sao thế?”

“Kẹp tóc lệch rồi, quay qua đây, tôi kẹp lại cho em.”

Thi Niệm không nghĩ nhiều, nghiêng đầu, Quan Minh nâng hai tay lên, trán của cô cách xương quai xanh của anh rất gần, hơi thở của anh phả vào tóc cô, dường như chỉ cần cô ngẩng đầu nhẹ là có thể chạm vào cằm của anh, Quan Minh làm rất chậm, nhẹ nhàng tháo chiếc kẹp tóc xuống, lại dường như đang tìm góc để cài lại cho cô, mặc dù không có đụng chạm lung tung, nhưng cô cứ như đang ở trong lòng anh vậy, hai người cách nhau rất gần, quần áo cọ xát vào nhau, bầu không khí hết sức mờ ám, nhưng ai cũng không phá vỡ bầu không khí này, mặc kệ cho thời gian kéo dài rất lâu.

Mãi đến lúc không thể nào kéo dài được nữa, Quan Minh buông tay xuống nói với cô: “Em thấy anh Sênh như thế nào?”

Vấn đề quá đột ngột, hầu như không cho Thi Niệm thời gian suy nghĩ, cô buột miệng nói ra: “Rất tốt.”

Thấy Quan Minh cười, cô cũng cười: “Tôi muốn nói anh là người có tình có nghĩa.”

“Rất nhiều người không cho là vậy, đặc biệt là ở phương diện đối đãi với phụ nữ, có lẽ đa phần mọi người sẽ cho rằng tôi không chủ động, không cự tuyệt, không chịu trách nhiệm, em thấy thế nào?”

Vấn đề mẫn cảm này đã đủ để khiến cho tim Thi Niệm đập nhanh hơn, cô không biết vì sao Quan Minh đang yên đang lành lại hỏi đến vấn đề phụ nữ như thế, chỉ có thể cố gắng trả lời anh: “Em cũng không quá rõ vấn đề tình cảm của anh, cho nên không thể phán xét.”

Cô cố tình lấy chính mình ra để dẫn dắt chủ đề, không muốn đối diện thẳng với vấn đề này.

Quan Minh ngước mắt: “Vậy để tôi nói cho em nghe, trước đây tôi chưa từng xem tình cảm nam nữ là một loại tình cảm đơn thuần, cũng có lẽ liên quan đến vị trí của tôi trong gia đình, gia đình Trác Phi là làm ăn thương mại mậu dịch, có chút thế lực ở thị trường nước ngoài, mà gia đình tôi ở thị trường trong nước có nền móng khá vững, năm chuẩn bị tốt nghiệp đại học, bọn tôi đều rất cần tài nguyên và mở rộng quy mô, cũng muốn nhanh chóng chứng minh bản thân, bởi vậy tôi với cô ấy cũng coi như là có chung suy nghĩ. Nếu như có thể duy trì mãi loại nhận thức chung này, có lẽ tôi và cô ấy có thể đi đến cuối cùng, sẽ trở thành người cộng tác không tồi, chỉ tiếc là cuối cùng vẫn không cùng chí hướng. Cô ấy dù sao cũng là một cô gái, từ nhỏ đã được người ta nuông chiều quen rồi, lúc chia tay vì để lấy lại chút mặt mũi, bởi vậy nói với bên ngoài rằng tôi mới là người níu kéo, mới là người bị bỏ rơi.”

Thi Niệm nhìn anh, chớp chớp mắt, không biết vì sao anh lại nói với cô về quá khứ của anh, nhưng nghe như vậy thì dường như nỗi buồn bực trong lồng ngực của cô lúc nãy dần dần tiêu tán rồi.

Quan Minh tiếp tục nói: “Lúc tôi mới về nước làm gì em có biết không?”

Thi Niệm gật gật đầu: “Em có nghe qua.”

“Vậy thì em hẳn là cũng biết anh Sênh đây trước kia đều tiếp xúc với loại người như thế nào, nếu như tôi ra ngoài với dáng vẻ thanh cao trong sáng, ai có thể đùa giỡn được với tôi? Còn về mặt tình cảm nam nữ, tôi cũng chỉ nghĩ qua một lần rằng muốn tìm một đối tác không đơn thuần, nhưng sau đó phát hiện ở bên ngoài ứng phó với mấy việc tranh đấu gay gắt kia, về đến nhà vẫn phải tiếp tục đề phòng, như vậy mệt lắm, bởi vậy tôi cũng không bao giờ nghĩ đến vấn đề này nữa, cho nên đến tận bây giờ vẫn là một người độc thân.”

Quan Minh càng nói về sau, tim Thi Niệm đập càng nhanh, vấn đề này thực ra Thi Niệm khi ở trên thuyền đã hỏi anh rồi, tại sao không kết hôn? Anh lúc đó chỉ trả lời qua loa là không cần thiết.

Mà hôm nay là lần đầu tiên Quan Minh nói cho cô nguyên nhân thật sự, cái anh cần là một thứ tình cảm đơn thuần, một người con gái đơn giản.

Thi Niệm giờ không còn là cô bé nữa rồi, có những lời cô có thể nghe hiểu, Quan Minh sợ cô nghĩ nhiều, cho nên mới hao tổn tâm tư đặc biệt nói với cô những lời này, hai người lúc này, nói những lời này thật ra cũng nói không rõ được cảm xúc ở trong lòng.

Nhưng Quan Minh đột nhiên ngừng lại, bưng chén trà lên uống một ngụm, tựa hồ đang đợi cô mở lời, cô lại không biết phải tiếp lời thế nào, những lời bộc bạch như thế này, nếu đổi là người khác nói, cô đã vờ như không nghe thấy rồi, nhưng người này lại là anh Sênh, cô không có cách nào lẩn tránh.

Cho nên trực tiếp nói với anh: “Thật ra dù anh không nói những lời này, em cũng sẽ không nghĩ về anh như thế đâu, mặc kệ người khác nói về anh thế nào, em chỉ tin vào thứ mà em nhìn thấy ở anh.”

Quan Minh cười, đặt chén trà xuống nói: “Biết là em sẽ không nghĩ như vậy, nhưng điều cần nói vẫn phải nói, nếu không khuôn mặt nhỏ này lại giống như là chịu bao nhiêu ấm ức vậy.”

Thi Niệm có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh, nháy mắt liền đỏ mặt, vậy nên….. anh mất cả nửa ngày giải thích chỉ là vì dỗ dành cô không dỗi hờn sao? Vì sao lúc nãy cô đều quay đầu đi mà anh vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm của cô?

Lúc sau, một người anh em của Quan Minh bị hành rất thảm, cứ muốn kéo anh qua đó báo thù, bọn họ không còn cơ hội nói thêm gì nữa.

Đây là lần đầu tiên Thi Niệm làm quen với bạn bè cũ của Quan Minh, hầu hết mọi người đều xuất thân giàu có, hoặc là người thành công đi lên bằng nỗ lực của bản thân, chỉ là trong hoàn cảnh hội họp riêng tư thế này khiến mọi người đều rất tự nhiên, không ai ra vẻ kiêu căng cả.

Muộn hơn chút, bà chủ của biệt thự chỉ cho cô phòng nghỉ, mặc dù có khá nhiều người, nhưng cô lại được sắp xếp ở một gian phòng riêng biệt, sáng sủa rộng rãi.

Cô tắm rửa xong nằm xuống giường thì đã là nửa đêm rồi, nhưng cô vẫn không buồn ngủ chút nào, nghĩ đến giờ này phút này cô với anh Sênh đang ở cùng dưới một hiên nhà, tất cả nỗi nhớ mong trong hai năm nay đều biến thành sự kích động, cả người càng lúc càng tỉnh táo.

Lại nghĩ đến mấy giờ sau hai người lại phải chia xa nhau rồi, cảm giác này thật khó chịu cứ như bị ai bóp tim bóp phổi vậy.

Sau đó cô quyết định thức luôn đến sáng, khoác áo khoác đi ra ngoài.

Nhưng điều khiến Thi Niệm kinh ngạc là mặc dù cửa phòng khách tầng một đóng, nhưng lò sưởi bên trong vẫn phát sáng, có mấy người đang vây quanh lò sưởi ngồi nói chuyện.

Nghe thấy tiếng động bọn họ ngoảnh đầu lại nhìn, Thi Niệm thấy Quan Minh với Quan Thương Hải đều ở đó, thì cất tiếng hỏi: “Các anh sao vẫn chưa ngủ thế?”

Sau đó nhìn về phía Quan Minh: “Sáng mai chẳng phải anh phải lên máy bay sớm sao, sao giờ vẫn chưa ngủ?”

Quan Minh kéo một chiếc đệm ngồi đặt ở bên cạnh cho cô ngồi xuống, nói: “Không ngủ được.”

Thi Niệm bước vài bước qua đó rồi ngồi xuống, nói nhỏ với anh: “Anh cũng không sợ sáng mai không chịu nổi sao.”

Quan Minh nhướn mày, nhìn từ trên xuống dưới dò xét cô: “Em đang nghi ngờ thể lực của anh à? Anh Sênh vẫn còn trẻ.”

Thi Niệm đột nhiên không nhịn nổi, nghĩ đến lúc chiều Quan Thương Hải còn nói anh lại già thêm một tuổi nên bật cười.

Quan Minh lại hỏi cô: “Sao em cũng không ngủ mà chạy xuống đây làm gì.”

Thi Niệm nghiêng đầu nhìn anh: “Cũng giống anh, không ngủ được.”

Quan Thương Hải ở đối diện “chc chậc” hai tiếng: “Hai người cắn tai nhau à, nói thì thà thì thầm cũng không để cho chúng tôi nghe cùng sao?”

Quan Minh lúc này nhìn Quan Thương Hải lại thấy hơi chướng mắt, quay đầu hỏi Thi Niệm: “Muốn uống gì không?”

“Gì cũng được, có gì thì uống cái đó.”

Quan Minh đứng dậy nói với cô: “Ở đây không có cà phê Esmeralda, anh đi pha cà phê đen cho em vậy.”

Nói xong lại quay đầu cúi xuống nhìn cô: “Không đến giúp anh à?”

Thi Niệm mới chậm chạp đứng dậy đi với anh.

Bọn họ rời khỏi, mấy người bạn mới không kìm được đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Quan Thương Hải hỏi: “Có đúng là em họ không vậy?”

Quan Thương Hải cười sâu xa: “Các cậu cứ coi như là em họ đi.”

……

Xay cà phê chẳng qua chỉ là cái cớ, Quan Minh chỉ là cảm thấy bên ngoài nhiều người, muốn tìm một nơi khác ngồi nói với Thi Niệm vài câu.

Mà Thi Niệm cũng đúng lúc muốn tìm Quan Minh hỏi mấy chuyện liên quan đến công việc, buổi tối mãi không có cơ hội nói, bây giờ còn không nói sợ sau này lại không có cơ hội gặp mặt nữa.

Sau khi vào bếp, Quan Minh tìm hạt cà phê bỏ vào máy xay cà phê, xoay người thì thấy Thi Niệm đang tựa vào quầy rượu ở đối diện anh, lúc ánh mắt chạm nhau, cả hai nhìn nhau cười.

Thi Niệm cũng cảm thấy thật thần kỳ, không hiểu vì sao lần này gặp mặt, chỉ cần ánh mắt của Quan Minh hướng về cô, cô sẽ không nhịn được mà cười, thật ra bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn không thể kiềm chế được.

Cô cúi đầu, tóc dài rủ xuống che phủ tai, chạng vạng tối lúc cô vào nhà vẫn buộc tóc nên anh không nhìn ra, bây giờ Quan Minh mới phát hiện tóc cô dài ra rồi, tóc sấy qua, lọn tóc hơi xoăn kiểu gợn sóng buông xuống, áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt rất thời trang, trên cổ đeo một chiếc vòng đá rất xinh xắn, rủ xuống chiếc xương quai xanh mảnh mai, nhìn cũng ra dáng con gái lắm.

Anh im lặng ngắm cô một hồi rồi mới nói: “Em……”

“Em……”

Không ngờ cả hai người lại cùng lên tiếng, sự trùng hợp như vậy lại khiến hai người cười phá lên, Quan Minh dùng tay ra hiệu, bảo cô nói trước.

Thi Niệm chỉnh lại áo của mình rồi bảo Quan Minh: “Anh nói trước đi.”

Quan Minh tựa vào quầy rượu đằng sau, Thi Niệm không thể nào không chú ý đến đôi chân dài thẳng tắp của anh, ánh mắt có chút thất thần, nghe anh nói: “Em muốn làm Bách Phu Trưởng trong “Đi tòng quân” sao?

Thi Niệm rũ mắt xuống nói: “Năm đó lúc anh tiễn em đi, nói với em rất nhiều lời, trong đầu em lại cứ xuất hiện hình ảnh của thư sinh kia, tâm tình của em có lẽ giống với cậu ta, đối mặt với rất nhiều chuyện cảm thấy bản thân không thể làm được, tận mắt chứng kiến những sự giả nhân giả nghĩa, tự mình trải qua những ngày tháng tăm tối đó, trong lòng có rất nhiều bất bình, cho nên e rất muốn trở thành Bách Phu Trưởng, chinh chiến sa trường, cho dù là vì mục tiêu cuộc sống của chính mình, hay là vì lý tưởng vĩ đại hơn. Không nói với anh, là bởi vì sợ bản thân không làm được, còn chưa ra khỏi nước đã mạnh miệng với anh, bị anh cười, cứ nghĩ…. sau khi ra ngoài thật sự có thể học được cái gì rồi mới nói với anh.”

Hai tay Quan Minh đang chống xuống quầy bar đằng sau, ánh mắt suy tư quét qua người cô, hồi lâu mới nói: “Ừm…. Tiểu Niệm muốn dẫn binh đi đánh trận, để anh đoán xem quân địch là ai đây….”

Thi Niệm bỗng nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, người cô có thể tin tưởng được trên thế giới này giờ chỉ còn lại Quan Minh thôi, nhưng nếu nói đến kẻ địch, người đàn ông trước mặt với kẻ địch của cô cũng có quan hệ vô cùng khăng khít.

Cô không nói ra ý này, nhưng không ngờ Quan Minh quá tinh ý, cô chẳng qua chỉ nói một câu chinh chiến sa trường, anh đã có thể đoán được nỗi đau thật sự trong lòng cô, rồi thứ gì đã thúc giục cô không ngừng đi về phía trước.

Không khí nhất thời trở nên rất ngột ngạt, Thi Niệm đột nhiên không biết phải đối diện với cục diện này như thế nào, từ biểu cảm của Quan Minh căn bản không thể đoán được tâm tình của anh.

Quan Minh nhìn ra Thi Niệm đang cảnh giác nhìn anh, đột nhiên cười hỏi cô: “Vừa nãy em định nói gì với anh?”

Thi Niệm hoàn hồn, nói với anh: “Bên RCM muốn mời em về làm chính thức, em vẫn chưa trả lời.”

“Vì sao chưa trả lời?”

Thi Niệm tâm tình phức tạp cụp mắt xuống: “Ban đầu anh đưa em qua đây là để em học hỏi bản lĩnh, anh nói với em rất nhiều về tình trạng ngành nghề với kế hoạch kinh doanh của anh, mặc dù một mình em năng lực yếu kém, nhưng vẫn cảm thấy học xong thay vì bán mạng cho người nước ngoài, không bằng quay về giúp anh.”

“Muốn nghe ý kiến của anh Sênh?”

Thi Niệm cúi đầu, ý nghĩ của cô lúc ấy là, chỉ cần việc kinh doanh của Quan Minh bên đó cần cô, cô sẽ không hề do dự lập tức về nước, bởi vậy cô cần một câu trả lời.

Quá trình chờ đợi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy xay cà phê phát ra âm thanh rất nhỏ, sau khi xay xong, Quan Minh cầm hai chiếc cốc, trong phòng ngay lập tức tràn ngập hương thơm của cà phê, anh bưng hai cốc cà phê nói với cô: “Ở đây lạnh, chúng ta tìm nơi nào đó ấm hơn nói chuyện.”

Thi Niệm gật gật đầu, nhận một tách cà phê nóng từ tay anh, lúc ra ngoài mới phát hiện, mấy người đàn ông vốn dĩ ngồi ở lò sưởi sưởi đều đã lên tầng ngủ rồi, thế là bọn họ về chỗ lò sưởi ngồi, Thi Niệm vẫn ngồi ở chiếc đệm ngồi mềm mại kia, Quan Minh ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh cô, lại lấy cho cô cái gối tựa đặt ở sau lưng cô nói: “Tựa vào đây cho thoải mái.”

Thi Niệm sau khi nghe lời Quan Minh tựa vào thành ghế mềm mại, bọn họ dường như là một cao một thấp nằm song song với nhau, hình bóng hai người được phản chiếu qua ánh lửa mờ ảo.

Tại một đất nước xa xôi, ở vùng ngoại ô hẻo lánh, nhưng bên cạnh lại có người thân thuộc, cảm giác an toàn đột nhiên khiến Thi Niệm lâng lâng như tìm được điểm dừng tạm thời, dường như ở chỗ như thế nào thì con người cũng có thể an nhàn thoải mái vậy.

Bọn họ uống mấy ngụm cà phê xong, Quan Minh mới đặt cốc cà phê xuống bên cạnh cô rồi nói: “Sau khi Cách mạng Tân Hợi bùng nổ ở Vũ Xương, Tôn Trung Sơn thành lập 6 trung hội, lúc đó căn bản không có ai hưởng ứng, cũng chỉ có người hoa kiều Đặng Manh Nam với Tôn Mi ủng hộ, vì để lật đổ nhà Mãn Thanh mà ông đã đến Mỹ 6 lần, 9 lần đến Nhật, xuống Nam Dương (Giang Tô bây giờ), đến Châu Âu, cả kiều bào nước ngoài ra sức chống đỡ Cách mạng Tân Hợi, mới có thể đẩy mạnh cải cách xã hội sau này. Anh muốn nói với em là ở đâu không quan trọng, quan trọng là hiểu rõ thứ mình thực sự muốn là gì, chỉ khi xác định rõ điểm này, mới có thể biết được mình sẽ phát huy được giá trị cao nhất ở đâu, hay nói cách khác là có lợi nhất cho bản thân em, về điểm này, anh Sênh không thể nào quyết định thay em được, em chắc cũng rõ ràng con đường nào càng thích hợp với mình.”

Thi Niệm vừa bưng tách cà phê vừa yên lặng nghe anh nói, nhưng nội tâm đang rất giằng xé, đích thực là cô suy nghĩ sẽ báo đáp ân tình mà Quan Minh giúp cô đến đây học, thế mà Quan Minh lại không suy xét về việc kinh doanh của bản thân, nhưng đứng ở góc độ của cô, sự phát triển của anh đã chỉ dẫn cho cô, đây là điểm mà khiến cô cảm động.

Quan Minh thấy cô không nói chuyện, lại nói: “Muốn dẫn binh đánh giặc thì phải hiểu binh pháp, anh Sênh muốn dạy em vài đường binh pháp, chỉ là trong đó có một điều hiện tại em vẫn chưa phải dùng đến, để anh nói trước cho em một điều nhé. ‘Thế vây địch, không phải chiến, lấy cương kìm nhu’, người chỉ huy chiến trận cần nắm quyền chủ động, mà làm thế nào mới có thể nắm được quyền chủ động ở trong tay đây? Vậy thì em phải suy nghĩ kỹ xem làm sao mới có thể điều động được kẻ địch, mà lại không để bị kẻ địch điều động lại.”

Lửa trong lò càng ngày càng mạnh, ngọn lửa bập bùng rực rỡ, chiếu rọi vào đồng tử của Thi Niệm, cô có thể cảm nhận rất rõ không khí luồn vào cơ thể cô, khiến tóc gáy cô dựng đứng, cảm giác như là rung động xuất phát từ đáy lòng.

Cô vốn tưởng rằng bị anh nhìn thấu nỗi oán hận đối với thành Đông trong lòng mình, anh sẽ để ý đến, dù sao thì hiện tại anh với thành Đông có mối quan hệ hợp tác, vả lại nói thế nào thì đó cũng là người cùng tộc cùng họ với anh, nhưng cô không thể ngờ được rằng đêm nay, Quan Minh không chỉ vạch rõ con đường tương lai cho cô, còn tận tay dạy cho cô làm thế nào để có thể có phần thắng.

Nghĩ kỹ lại thì, nếu như thời điểm này cô về nước, thế đơn lực mỏng, nếu như làm ra chuyện lớn gì, đoán chừng thành Đông sẽ tự mình can thiệp vào.

Nhưng nếu như cô tiếp tục ở lại đây, mọi hành vi của cô sẽ không thể gây ảnh hưởng đến thành Đông được, bọn họ cũng sẽ không chú ý nhiều đến cô.

Đây chính là điều kiện để tạo nên thế không bị địch điều động trong ý của Quan Minh.

Sau một hồi nói nhăng nói cuội, vốn dĩ trong lòng Thi Niệm vô cùng hoang mang rối bời, phút chốc bỗng thông suốt.

Cô uống một ngụm cà phê, thở ra một hơi dài, không kìm chế được mà nghiêng đầu cười với anh.

Quan Minh cũng liếc mắt hỏi cô: “Cười cái gì?”

“Cười vì anh Sênh là một người sáng suốt, luôn có thể dùng vài ba câu giúp em giải quyết nghi hoặc khi em hoang mang.”

Quan Minh hơi nhướng mày: “Người sáng suốt không vướng ái tình, kẻ ngu muội cam chịu hồng trần, anh Sênh là kẻ ngu muội.”

Lúc anh nói lời này thì đang tựa nửa người trên ghế dựa, ánh lửa vàng nhẹ chiếu rọi hình dáng anh, lập lờ, cái dáng vẻ lười nhác mê người đó đúng là độc nhất vô nhị trên đời này.

Thi Niệm nhìn sâu vào ánh mắt anh, đồng tử nhẹ run, Quan Minh đúng lúc thu tầm mắt đứng lên nói với cô: “Để anh đi tìm cái gì đắp, anh thấy em mặc phong phanh quá đấy.”

Đi được vài bước anh lại xoay người lại, một tay đút vào túi quần tây nhìn về phía cô, cười hỏi: “Đem nay em có định ngủ nữa không?”

Thi Niệm ngẩng đầu hỏi lại anh: “Anh thì sao?”

Anh vẫn nở nụ cười: “Không, lát nữa là phải đi rồi, hay là ngồi với anh Sênh đến lúc trời sáng nhé?”

Thi Niệm nở nụ cười: “Vâng.”

Thế là Quan Minh tìm đến một tấm thảm dài, lúc quay lại, Thi Niệm đang định đứng dậy, anh lại nói: “Cứ ngồi đó, để anh.”

Anh đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, trải thảm ra sau đó trùm kín lên người cô.

Hàng lông mi dày rậm của anh bị ánh lửa phản chiếu thành màu vàng, dường như trong nháy mắt có vô vàn tia sáng lấp lánh tràn ra từ trong mắt anh, Thi Niệm nằm trong đệm ấm, có lẽ trừ khi còn bé được mẹ chăm sóc như vậy ra thì không có ai đối xử với cô cẩn thận đến vậy.

Lúc đắp thảm cho cô Quan Minh thoáng nhìn qua đôi chân nhỏ của cô thấy đeo một đôi tất trắng sạch sẽ, không khỏi nở nụ cười, dường như lần nào nhìn thấy chân của cô đều sẽ cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Thi Niệm vô cùng nhạy cảm nhận ra ánh nhìn của anh, rụt rụt chân lại, Quan Minh thích thú liếc cô, lớn rồi, môi trường xung quanh cũng trở nên phức tạp hơn, nhưng ở trước mặt anh thì vẫn thẹn thùng như vậy.

Sau khi Quan Minh xác nhận cả người cô được quấn thảm kỹ càng hết rồi mới đứng dậy, hạ thấp ghế dựa, điều chỉnh đến độ cao ngang với cô, rồi mới quay về ghế nằm, lấy một góc thảm đắp lên người.

Từ lúc anh nằm xuống, Thi Niệm không dám nghiêng đầu nhìn anh, mặc dù hai người một người nằm ở trên ghế dựa, một người nằm ở trên đệm mềm, nhưng cùng đắp một chiếc thảm, cứ như là đang nằm cùng nhau, khiến cô cảm giác như chạm vào nơi mềm mại nhất trong sâu thẳm trái tim vậy.

Đêm đó, họ cứ nằm song song như vậy vừa nằm vừa nói chuyện câu được câu chăng, nói từ chuyện ban đầu Quan Minh đi học ở nước Mỹ đến cuộc sống học tập của Thi Niệm hai năm nay.

Mặc dù Thi Niệm không nói kỹ lưỡng những chuyện xảy ra trong thời gian thực tập, nhưng Quan Minh vẫn để ý đến từng chi tiết trong lời nói của cô, đặc biệt hỏi cô một câu: “Có muốn phát hành thương hiệu thuộc về bản thân mình không?”

Câu nói này thực sự đã khiến cho Thi Niệm tỉnh táo đầu óc, cô quay đầu nhìn anh, trong mắt toàn là ánh sáng, Quan Minh lấy điện thoại ra bấm một dãy số nói: “Anh giao người này cho em, đây là người phụ trách thương hiệu Bách Phu Trưởng, chi nhánh này thành lập chưa lâu, vẫn đang trong giai đoạn tìm tòi, em có thể thử hợp tác với bọn họ xem sao, nếu như có thể, với ưu thế được trời ưu ái của em ở đây, có lẽ có thể cung cấp cho họ một vài chỉ dẫn chuyên môn.”

Thi Niệm phấn khích đến nỗi nói không nên lời, tựa hồ theo bản năng nói ra lời: “Có thể sao?”

Quan Minh nở nụ cười: “Có gì mà không thể chứ? Mạnh dạn mà làm, cứ coi như luyện tay nghề.”

Lần này gặp Quan Minh đối với Thi Niệm không khác nào đưa than ấm trong ngày tuyết rơi, Quan Minh đã mấy lần giúp cô giải quyết những vấn đề khó khăn cấp bách vây khốn cô, trò chuyện đến tận lúc trời tờ mờ sáng, mặc dù cô có hơi buồn ngủ, nhưng trong lòng lại thấy thoải mái vui vẻ, dù cho con đường phía trước còn dài, ít nhất cô cũng đã biết phương hướng để nỗ lực, vậy nên tất thảy đều trở nên vô cùng có động lực.

Quan Minh đứng dậy, nói đi pha tách trà để tỉnh táo tinh thần, đợi lúc quay lại thì thấy Thi Niệm đã cuộn tròn trong chăn ngủ thiếp đi rồi.

Thi Niệm chỉ nhớ đến câu hỏi cuối cùng cô hỏi Quan Minh đêm đó là: “Anh Sênh, năm sau anh vẫn sẽ đến trượt tuyết chứ?”

Cô không nhớ rõ Quan Minh đã trả lời cô như thế nào, hình như anh không nói gì, chỉ nhìn cô rồi cười, nụ cười làm người ta say đắm, khiến cho Thi Niệm quên mất phải tiếp tục hỏi, sau đó cứ mơ màng rồi thiếp đi.

Đợi lúc cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa rồi, người thì lại nằm ở trên giường trong phòng dành cho khách, chăn được đắp rất cẩn thận.

Lúc cô lao xuống tầng, Quan Thương Hải nói với cô Quan Minh đã đi rồi, sáng sớm bế cô về phòng khách thu xếp xong là rời đi luôn.

Cô hồn bay phách lạc lấy điện thoại ra, phát hiện lúc sáng Quan Minh rời đi đã để lại tin nhắn cho cô: “Kẹp tóc trên đầu em anh cầm đi rồi, lần sau gặp đưa em.”