Thi Niệm không để Quan Thương Hải phải đợi lâu, thay đồ xong thì theo anh ta đến vùng ngoại thành phía đông, sau khi lên xe cô hỏi Thương Hải: “Có những ai đến đó vậy?”
Quan Thương Hải nói với cô: “Đều là một vài người bạn bọn tôi quen ở đây, đáng nhẽ đã hẹn nhau tụ họp từ năm ngoái rồi, nhưng lại kéo dài đến năm nay, vốn dự định gặp mặt ở LA, Quan Minh vừa hay hôm nay phải quá cảnh ở New York, lại là sinh nhật của anh ấy, để đỡ mất công vòng đi vòng lại, bởi vậy mọi người quyết định gặp nhau ở đây, nghĩ đến cô cũng ở New York, anh ấy bảo tôi đến đón cô cùng đi.”
Thi Niệm đột nhiên chững lại vài giây: “Anh nói hôm nay là sinh nhật anh Sênh sao?”
Quan Thương Hải cười nói: “Đúng vậy, lại già thêm một tuổi.”
Thi Niệm bỗng nhiên im lặng, mấy giây sau, cô mới ngồi thẳng người nói với Quan Thương Hải: “Đi vòng một chút, đến phố người Hoa đi, tôi phải mua quà sinh nhật cho anh Sênh.”
Quan Thương Hải không quan trọng hóa nói: “Không cần đâu, cũng chỉ là cái lý do để mọi người tụ họp thôi, anh ấy không nhận quà đâu, cô khách sáo với anh ấy làm gì chứ?”
“Anh ấy nhận hay không nhận là chuyện của anh ấy, còn tôi vẫn phải tặng, chẳng dễ gì mới gặp mặt, lại còn là sinh nhật anh ấy, tôi không thể đến tay không được.”
Quan Thương Hải không cãi lại được cô, đành chuyển hướng đến phố người Hoa, hàng hiệu trong shop ai có tiền đều có thể mua được, cô muốn chọn một món quà độc nhất vô nhị, Thi Niệm đi từng cửa hàng tìm kiếm rất kỹ càng, cứ cảm thấy món đồ nào nhìn vừa mắt thì lại thấy thiếu thiếu gì đó, không xứng với Quan Minh.
Cũng may cuối cùng cô tìm thấy một cửa tiệm chuyên làm quạt tranh, cô hỏi ông chủ rằng có thể tự mình viết lên quạt được hay không?
Ông chủ rất ít khi gặp khách hàng có yêu cầu như vậy, may là ông có thể tự mình làm, cho nên lấy mặt quạt ra cho Thi Niệm chọn, cô chọn loại giấy Tuyên Thành có giá trị nhất, ông chủ chuẩn bị bút mực cho cô, Quan Thương Hải thích thú đứng một bên xem.
Thi Niệm vừa cầm bút lên thì trong đầu đột nhiên trống rỗng, không biết nên vẽ gì, cô nhắm mắt lại tưởng tượng bóng dáng của Quan Minh, nụ cười rạng rỡ của anh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô, cô nhớ đến ngày đó, dáng vẻ ung dung của anh đưa cô dạo chơi trên thuyền, không khỏi mỉm cười.
Mở mắt ra, cô đặt bút vẽ một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên sông, đầu thuyền là một người đàn ông cổ đại với ống tay áo phất phơ trong gió đang đứng, trên tay cầm một cây sáo cũ mang phong cách dân tộc Hán lưu truyền ở Giang Nam, gọi là “Sênh”.
Trên bầu trời xa xa vạch vài nét bút, hiện ra màu da cam lờ mờ, rất khó nói rằng đây rốt cuộc là hoàng hôn, hay là bình minh, tuyệt diệu ở chỗ là nhìn thế nào cũng thấy giống, mấu chốt là ở tâm tình người xem tranh mà thôi.
Ngoại trừ ông chủ trong tiệm và Quan Thương Hải, lần lượt có không ít người dừng chân vây xem, tán thưởng lia lịa.
Thi Niệm dường như dùng hết kỹ xảo hội họa mình học được để vẽ nên bức tranh này, cuối cùng viết lên trên một câu thơ: “Một khúc anh Sênh tố hương Niệm, Nam vọng kinh châu cố tương phán.”
Thoạt đầu nhìn là một câu thơ mang nỗi nhớ quê hương, nhưng cô nghĩ anh Sênh có thể hiểu được.
Mặt còn lại của quạt, cô dùng bút lông viết mười chữ cứng cáp đầy sức sống: “Ninh vi Bách Phu Trưởng, Thăng tác nhất thư sinh.” (Nguyện làm một người trong quân ngũ cống hiến cho đất nước còn hơn là một thư sinh non nớt chỉ biết văn chương.)
Đây là cô đã từng đồng ý với Quan Minh lần tới gặp mặt sẽ nói cho anh biết nguồn gốc của cái tên “Bách Phu Trưởng” này, cô đã viết lên trên mặt của chiếc quạt rồi.
Sau đó thật cẩn thận đưa bức tranh cho ông chủ hong gió gia công.
Ông chủ nhìn chữ của cô thì cuống quít hỏi cô có phải là nhà thư pháp không? Thi Niệm cưới nói với ông: “Tôi là một nhà thiết kế, là nhà thiết kế trang phục đến từ Trung Quốc.”
Ông chủ rất ngạc nhiên nói: “Cô nên in bức tranh này lên trang phục.”
Thi Niệm suy nghĩ một lúc.
Sau đó khi chọn nan quạt, Thi Niệm chọn ra loại gỗ tử đàn có khắc hoa văn vảy rồng từ trong chỗ vật liệu gỗ, loại gỗ của đế vương, sau khi chọn xong tất cả, cô cảm thấy cuối cùng cũng làm xong một món đồ có thể xứng được với anh Sênh rồi.
Tất nhiên nan quạt mà cô chọn giá cả rất đắt, cô gần như phải bỏ ra hết tất cả tiền tích cóp được, cộng thêm ít tiền lương trong đợt thực tập nữa mới đủ.
Làm xong hết tới khi lên đường thì trời cũng sắp tối rồi, Quan Thương Hải lái xe thẳng về phía đông, trên đường đi Thi Niệm ôm khư khư hộp quà đóng gói xinh đẹp kia, trong lòng bất ổn không yên, Quan Thương Hải còn bảo cô chợp mắt một lúc, nhưng cô nghĩ lát nữa là được gặp lại Quan Minh rồi, nên háo hức không ngủ được.
Cô hỏi dò Quan Thương Hải: “Anh Sênh anh ấy… kết hôn chưa?”
Quan Thương Hải hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại liếc nhìn cô ý tứ nói: “Đợi lúc nữa gặp anh ấy cô tự mình hỏi đi.”
Những lời này làm cho Thi Niệm càng thấy bất an.
Xe đi đến một cung đường sạch sẽ, sau đó dừng lại ở trước cửa một căn biệt thự, sân cỏ ở biệt thự được cắt tỉa vô cùng ngay ngắn, trong sân có rất nhiều người đang nướng BBQ, bầu không khí rất náo nhiệt và tự nhiên, bọn họ vừa đi vào đã có người chào hỏi Quan Thương Hải: “Không phải nói là sẽ đến từ chiều sao? Sao đến muộn thế?”
“Bận chút việc nên đến trễ, Quan Minh đến chưa?”
“Vừa đến, đang ở trong kia.”
Vừa nghe thấy Quan Minh đã đến, cảm giác vừa căng thẳng vừa có chút mong chờ khiến cô vô cùng khó chịu, thật ra đã rất lâu rồi cô không có cảm giác này, sự hồi hộp vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Quan Thương Hải ngoảnh lại nói với cô: “Vậy chúng ta vào trong đi.”
Thi Niệm gật gật đầu, lúc đi cùng anh đi vào trong nhà, phòng khách cũng rất ầm ĩ, chỗ nào cũng đều là người, mở nhạc uống rượu, cô đảo mắt một vòng đã nhìn thấy một bóng dáng đã rất lâu chưa gặp, có lẽ vì vừa mới đến, trên người anh vẫn có cảm giác mang theo chút mệt mỏi phong trần, đang ngồi dựa vào sô pha, vừa nhận ly trà người khác pha cho anh, mắt mang ý cười nói chuyện với bạn cũ, mái tóc hình như là có cắt tỉa qua, ngắn hơn so với trước, nhìn chung cảm thấy rất có sức sống, thậm chí Thi Niệm còn cảm thấy anh còn trẻ hơn cả ngày trước nữa.
Giây tiếp theo khi Thi Niệm nhìn anh, anh cũng nhìn qua, ánh mắt hai người xuyên qua phòng khách hỗn loạn chạm nhau, chỉ trong nháy mắt ấy, hai người đều nhìn nhau cười.
Quan Minh buông ly trà xuống rồi đứng lên vẫy cô, bảo cô qua đó, Quan Thương Hải với Thi Niệm xuyên qua mấy người rồi đi đến trước mặt Quan Minh, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi mà như trải qua cả nghìn năm đằng đẵng vậy.
Khi đi đến trước mặt anh, Quan Minh dang rộng vòng tay ra muốn ôm cô, tất cả đều rất tự nhiên, giống như là bạn bè vui mừng vì lâu ngày mới gặp lại, vậy mà lại khiến Thi Niệm bối rối, cô vẫn đang ôm hộp quà, cũng không biết đặt ở đâu.
Quan Thương Hải đúng lúc vươn tay ra nhận đồ, như vậy, cô có thể đưa tay ra ôm anh rồi.
Cô thật sự không ngờ rằng sẽ có một ngày có thể ở trước mặt nhiều người như vậy, không cần đeo mặt nạ, không cần hóa trang, cũng không cần cố ý trốn tránh ai, đường đường chính chính ôm anh.
Cô và anh chỉ còn cách nhau nửa bước, cho nên cô chỉ cần vươn ra trước một chút, cũng không ôm quá chặt, nhưng thời khắc tựa vào lồng ngực Quan Minh, anh lại thu tay lại vô nhẹ lưng cô ôm chặt cô vào trong lòng.
Hai người thậm chí một câu cũng không nói, hơi thở quen thuộc của anh phả đến, thân hình cao lớn dường như hoàn toàn ôm trọn lấy cô, lần động đất trước kia lúc anh ôm cô tình hình quá hỗn loạn, sau này nghĩ lại chỉ cảm thấy lồng ngực anh rất rắn chắc, cô trốn ở trong lòng anh cảm thấy mọi sợ hãi đều như tan biến, nhưng giờ đây mới thật sự cảm nhận được cảm giác được anh ôm, làm cho cô từ lúc đi từ ngoài vào đến giờ mới cảm nhận được sự ấm áp vây quanh, lúc này khóe mắt lại hơi cay cay.
“Em gầy đi rồi.” Giọng nói của Quan Minh vang lên bên tai cô, sau đó buông cô ra, nhưng tay vẫn đặt trên vai cô, giống như còn muốn cẩn thận ngắm nhìn cô một lần nữa.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh, mặt mang ý cười.
Bên cạnh có người tiếp cận Quan Minh hỏi: “Cô gái xinh đẹp này là ai thế? Chưa từng gặp thì phải?”
Thi Niệm sợ Quan Minh khó xử, cướp lời anh nói: “Tôi là em họ hàng xa của anh ấy.”
Cô nghĩ nói là em họ nghe có vẻ thân thiết hơn là bạn bè một chút.
Quan Minh không nói gì, chỉ là dường như ánh mắt anh trở nên sâu xa hơn.
Quan Thương Hải trả lại hộp quà cho Thi Niệm, nói với Quan Minh: “Cô em họ hàng xa này của anh vì tặng quà sinh nhật cho anh mà bỏ hết cả vốn liếng ra rồi, còn kéo tôi đi theo mới muộn như vậy, nếu không đã đến từ lâu rồi.”
Quan Minh hạ tầm mắt chú ý đến hộp quà kia, Thi Niệm nhìn anh cười, đưa hộp quà cho anh: “Sinh nhật vui vẻ, anh Sênh.”
Quan Minh nhận hộp quà, quan tâm nói: “Tùy tiện ngồi đi, anh bảo người lấy đồ uống cho.”
“Không cần phiền vậy đâu.” Thi Niệm tỏ ra khách sáo, ngồi xuống chỗ sô pha còn trống bên cạnh Quan Minh.
Quan Minh ngồi xuống rồi mở hộp quà, lấy chiếc quạt xếp ra, anh đặt chiếc hộp đựng sang một bên, vừa mở chiếc quạt ra, Thi Niệm đã cười, quả thật giống hệt như trong tưởng tượng của cô, động tác anh Sênh cầm chiếc quạt vô cùng tự nhiên phóng khoáng, bộ dáng phe phẩy chiếc quạt lộ ra vẻ phong lưu tùy ý, Thi Niệm không khỏi nghĩ đến nếu như ở thời cổ đại, dáng vẻ này của anh Sênh sợ đúng là công tử say hương bay khắp chốn rồi.
Quan Minh cẩn thận quan sát bức tranh kia, ngước mắt lên nhìn thấy Thi Niệm nhìn anh cười, đáy mắt anh cũng lộ ra tia ấm áp: “Em vẽ sao?”
Thi Niệm gật gật đầu: “Mấy năm trước chẳng phải anh bảo em lần sau phải dụng tâm vẽ tranh cho anh sao? Hôm nay mặc dù thời gian có hạn, nhưng em thực sự rất dụng tâm đó.”
Quan Minh nhoẻn miệng cười, lúc nhìn đến hàng chữ kia, hai má Thi Niệm chợt hồng lên.
Câu đối nhỏ kia là cô nhất thời hứng thú tự mình thêm vào, bên trong có cả tên của cô và anh Sênh, cũng có ý cảnh lúc hai người xa cách, tại chỗ chiếc thuyền trôi nhẹ mơ về Giang Nam kia, mà “Cố tương phán” càng mang ý tứ rằng có chút vướng bận lẫn nhau, lúc Quan Minh nhìn thấy câu thơ kia, ý cười hiện rõ trên chân mày, bộ dạng này của anh không hiểu sao lại khiến cho Thi Niệm tâm tình xốn xang.
Kể ra thì cô cũng ra nước ngoài thời gian dài rồi, gặp qua rất nhiều kiểu người, cũng từng tham gia rất nhiều cuộc gặp gỡ lớn nhỏ khác nhau, có không ít chàng trai có ý với cô, hoặc là người nước ngoài ngũ quan dáng dấp rất tuấn tú, nhưng thật sự là chưa từng có người nào khiến cô rung động như vậy, cô nghĩ, có lẽ chỉ có anh Sênh mới có đủ bản lĩnh này – bản lĩnh quyến rũ người, cô không kìm được lại cười lên, dứt khoát đứng dậy giúp mấy người đang nướng đồ bên ngoài bưng đồ vào.
Quan Minh lật phía sau chiếc quạt ra nhìn thấy 10 chữ hán cứng cáp có lực, anh ngắm nghía rất lâu, bên cạnh cũng có bạn bè đến gần xem, khen ngợi: “Cô em này của cậu viết chữ cũng được đó nhỉ, cũng nhờ cô ấy viết cho tôi một tấm đi?”
Quan Minh gấp quạt lại rồi nói: “Không thích hợp.”
Bạn bè đều biết rõ anh Quan không phải một người keo kiệt, chỉ là trong chuyện này Quan Minh thật sự là không thèm thương lượng gì.
Đều là anh em gặp gỡ nhau, có người dẫn theo bạn gái hoặc vợ, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, không quá câu nệ, Thi Niệm mặc dù không quen biết họ, nhưng cũng rất nhanh hòa nhập với họ, bọn họ biết cô là người của Quan Minh nên cũng rất thân thiện với cô, chẳng bao lâu, Thi Niệm quay trở lại, đặt một đĩa đồ trước mặt Quan Minh.
Quan Minh gọi cô lại: “Đừng làm nữa, qua đây nghỉ ngơi chút đi.”
Quan Thương Hải quái kỳ quái ở bên cạnh nói: “Đúng đấy, anh Sênh của cô khó khăn lắm mới có dịp gặp cô một lần, để anh ấy nhìn nhiều một chút, sáng sớm mai anh ấy phải lên máy bay rồi.”
Trong lòng Thi Niệm bỗng hồi hộp, không ngờ rằng lộ trình của anh ấy lại gấp gáp như thế.
Cô thật sự không chạy loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh anh, cầm xiên thịt nướng đưa cho anh, lại nhớ đến cái gì rồi hỏi: “Anh mới xuống máy bay, ăn những thứ này có phải không tốt cho tiêu hóa không?”
“Không sao đâu.” Quan Minh nhận lấy.
Mà ở bên cạnh, có người đưa cho Thi Niệm một ly đồ uống, khi cô nhìn thấy trong cốc có nước màu xanh nhạt quen thuộc lại có chút nghi hoặc, cô liếc nhìn Quan Minh, sau đó bưng ly rượu lên rồi uống một ngụm, quả nhiên hương vị dường như từng rất quen thuộc trong nháy mắt bao phủ lấy đầu lưỡi cô – rượu ngọt với hương táo xanh thanh mát.
Thật ra cô có hơi xúc động, thật không ngờ xa cách hơn 2 năm, ở vùng ngoại ô nơi đất khách quê người vẫn có thể được nếm hương vị quen thuộc như vậy, khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cô nâng chén rượu ra hỏi Quan Minh: “Là Khô mộc phùng xuân đúng không?”
Quan Minh cười rồi vẫy tay phía không xa, một người đàn ông từ bên ngoài tiến vào, Quan Minh nói với Thi Niệm: “Anh giới thiệu một chút, Khương Chí Kiệt, từng là một bậc thầy pha chế rượu cao cấp, nếu như em thích loại rượu này, anh bảo Khương Chí Kiệt gửi công thức cho em, nếu em rảnh có thể tự mình học làm.”
Thi Niệm lục lại trí nhớ, đột nhiên nhớ ra đây là người mà lúc trước dẫn cô rời khỏi thuyền, là người của Quan Minh, nhìn có vẻ như dung dữ, hóa ra lại là một bậc thầy pha chế, cô với anh ta chào hỏi nhau một chút.
Quan Thương Hải ở bên cạnh nói chen vào: “Cậu em Chí Kiệt đã rửa tay gác kiếm lâu năm rồi, cũng chỉ có anh mới dám bắt người ta bộc lộ tài năng thế thôi.”
Thi Niệm không biết Khương Chí Kiệt đã trải qua chuyện gì, vì sao lại từ một bartender trở thành tay sai của Quan Minh, nhưng có thể nhìn ra anh ta rất tôn sùng Quan Minh, chuyện Quan Minh giao phó, anh ta sẽ không từ chối.
Thi Niệm nhìn về phía Quan Minh, anh tiện tay lấy một xiên cánh gà vừa mới nướng xong đưa cho cô, Thi Niệm nhận lấy bắt đầu ăn.
Lúc sau mọi người cùng ngồi lại, bắt đầu nói chuyện phiếm, có người hỏi Quan Thương Hải: “Không phải nói năm ngoái sẽ đến sao?”
“Không đến được, gia đình không cho phép.”
“Có chuyện gì à?”
“Sợ tôi ra nước ngoài yêu đương linh tinh ảnh hưởng đến việc làm ăn trong nhà.”
Người trong phòng đều cười nghĩ rằng Quan Thương Hải đang nói đùa, Thi Niệm thì suýt nữa bị nghẹn, nhưng đột nhiên cô lại nhớ ra lời Quan Thương Hải nói có thể là thật, lúc cô mới đến New York, lúc ấy đang là lúc nước sôi lửa bỏng thì anh ấy lại chạy đến, người nhà họ Quan bên đó khẳng định là quản rất chặt, hơn nữa Quan Minh có lẽ cũng không cho anh ấy qua.
Chẳng trách, cô tưởng rằng tháng 2 năm ngoái Quan Minh sẽ đến đây trượt tuyết, còn nghĩ rằng có khi nào có thể gặp mặt, kết quả là anh lại không đến.
Quan Thương Hải liếc nhìn Thi Niệm, phát hiện biểu cảm trên khuôn mặt cô rất căng thẳng thì nở nụ cười, Quan Minh không nói gì chỉ lườm anh ấy một cái, anh ấy mới ngừng cười không trêu chọc cô gái trước mặt nữa.
Bạn bè cũ lâu ngày mới gặp cho dù chẳng làm gì, chỉ ngồi lại với nhau nói chuyện phiếm thì thời gian trôi qua cũng rất nhanh, Quan Minh ngược lại rất ít nói, căn bản chỉ ngồi ở bên cạnh lắng nghe mọi người tán dóc, thi thoảng có chủ đề liên quan đến anh thì anh mới nói một hai câu, chỉ là ánh mắt thì sẽ luôn hướng về phía Thi Niệm.
Vốn tưởng rằng đưa cô ấy tới đây cô ấy sẽ không được tự nhiên, dù gì cũng là một phòng toàn người xa lạ, sau đó anh mới phát hiện tự mình nghĩ nhiều rồi, hai năm nay ở nước ngoài học tập, sinh sống cũng ảnh hưởng không nhỏ với cô, thật ra từ lễ Giáng sinh lần trước cô gửi tin nhắn cho anh thì anh đã cảm nhận được rồi, bé con đã biết nói đùa với anh rồi.
Hôm nay vừa nhìn, thật sự là thay đổi rất nhiều, nụ cười trên mặt tươi tắn hơn, không trau mày ủ rũ giống như trước nữa, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều, cả người đều tràn đầy sinh khí, lúc trò chuyện với người khác mắt đều rất sáng, ăn mặc trang điểm lên cũng càng thêm xinh đẹp, chiếc kẹp tóc đính đá hình lông vũ trên đầu dưới ánh đèn vô cùng lấp lánh, mấy lần Quan Minh đều bất giác liếc mắt nhìn qua.
Thi thoảng Thi Niệm quay đầu lại chạm mắt với Quan Minh, sẽ không kìm lòng được mà cười với anh, có lẽ là do trước đây Thi Niệm ít cười, anh vậy mà không chú ý đến dưới môi cô có một lúm đồng tiền rất nông, không quá rõ ràng, nhưng lúc cười lên sẽ cảm thấy cả khuôn mặt rất thanh thoát.
Khi đám bạn của Quan Minh nghe nói Thi Niệm đang làm ở RCM, ai ai cũng hỏi xin danh thiếp của cô, nói về sau nếu có cần thiết kế đồ thì sẽ tìm cô, Thi Niệm cũng chỉ nghĩ là mọi người nói lời khách sáo thôi, chỉ cười rồi cho qua.
Sau đó một đám đàn ông con trai ngồi hoài niệm về thời đại học rồi chơi game rất hăng hái, mặc dù hiện giờ đều hơn 30 tuổi rồi, mỗi người ở vùng miền khác nhau đều trở thành người tài giỏi xuất sắc, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn chút nhiệt huyết tuổi thanh xuân, thế là nói là làm, tầng 2 có phòng chiếu phim, bên trong có thiết bị điện tử có thể phóng to màn chiếu, mọi người đều có thể xem, thế là tất cả mọi người đều lên tầng 2 để xem.
Mọi người đều nói trong đám bọn họ Quan Minh chơi game giỏi nhất, hơn nữa lúc đó anh rất có tiếng, một thân trang bị không làm gì cả, chỉ cần đứng ra ngoài đã có thể khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật.
Nhưng hôm nay Quan Minh vội lên đường nên thật sự có chút mệt, lấy lý do là cảm giác không tốt, nên ở đằng sau xem.
Thế là anh ngồi ở hàng sau cùng, Thi Niệm ngồi ngay đằng trước, cô nhỏ tuổi hơn những người ở đây rất nhiều, trò chơi mà bọn họ chơi cô chưa từng chơi, nói trắng ra là chỉ ngồi góp vui mà thôi, khi đèn tắt, phòng chiếu phim rất tối, chỉ có màn hình đằng trước đang chiếu trận đấu.
Thi Niệm xem một lúc, lúc quay đầu nhìn Quan Minh, phát hiện anh đang chống tay lên đầu, mắt nhắm hờ, dường như có hơi mệt mỏi.
Cô lùi vài bước xuống hàng cuối cùng, nhìn thấy chén trà trong tay anh cạn rồi, cô nhẹ nhàng lấy ly trà rồi rón rén rời đi, rót đầy cốc nước ấm cho anh rồi bưng về để xuống bên cạnh cho anh, vừa chuẩn bị rời đi, cổ tay đã bị nắm lấy.
Cô quay đầu, Quan Minh liếc nhìn xuống bên cạnh: “Ngồi xuống đây với anh Sênh.”
Quan Minh buông tay, Thi Niệm lại xoay người rồi ngồi xuống bên cạnh Quan Minh, sô pha đều là loại có thể ngồi hai người, có một vài chiếc giống với ghế đôi trong rạp chiếu phim, hai người ngồi có thể ngồi rất sát nhau.
Thi Niệm lúc này mới đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức nhìn xuống xem tay của Quan Minh, nhưng tay Quan Minh lại nắm lại, cộng thêm ánh sáng mờ nhạt thật sự rất tối, căn bản không nhìn rõ rốt cuộc tay anh có đeo nhẫn hay không.
Rất nhanh, Quan Minh phát hiện ra sự chú ý của cô, cười hỏi: “Tay anh có gì sao?”
Thi Niệm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, trong bóng tối ánh mắt của hai người lặng lẽ chạm nhau, trong mắt anh mang ý cười, Thi Niệm cảm thấy anh biết cô đang nhìn cái gì, nên mới cố ý hỏi như vậy.
Cô dứt khoát nói thẳng ra: “Xem anh Sênh đã kết hôn hay chưa.”
Quan Minh xòe tay ra, giơ tay trái ra cho cô xem…..