Qua tết, EL với Thi Niệm xác định được bản thảo thiết kế, lần đầu tiên trong đời Thi Niệm kiếm được thù lao nhuận bút là tự mình giành lấy, cô vô cùng kích động, điều đầu tiên nghĩ đến sau khi cầm tiền đó là dùng số tiền này mua quà cho Quan Minh, trước giờ đều là anh tặng đồ cho cô, lần này cô kiếm được tiền rồi phải trả lễ cho anh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như anh cũng chẳng thiếu cái gì, mua hàng hiệu cho anh cũng vẫn cảm thấy tầm thường, mà thương hiệu Quan Minh mặc cô cũng không mua nổi, cô thật sự không nghĩ ra cái gì thích hợp, nên tạm thời cất số tiền này đi, nghĩ sau này nghĩ ra món đồ thích hợp sẽ tặng anh.
Sau khi năm học thứ hai bắt đầu, bạn học và giảng viên đều hiểu rõ Thi Niệm, chuyện cô với EL hợp tác thật sự khiến cô trở nên nổi tiếng hơn, hơn nữa là sau khi bước vào năm hai, đa số bạn học đều dần trở nên lôi thôi lếch thếch, thời gian ăn uống ngủ nghỉ cũng trở nên eo hẹp, nên dần dần cũng lười ăn diện trang điểm, áo phông quần đùi đơn giản tùy ý.
Vì vậy trong hoàn cảnh này, mọi người dần chú ý đến cô gái đến từ Châu Á.
Dù trong hoàn cảnh nào, cô cũng ăn mặc rất gọn gàng, chỉ là nhìn qua cách ăn mặc của cô cũng không quá phô trương, luôn kết hợp rất đơn giản, từ khuyên tai đến cúc áo cũng đều rất hài hòa, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng làm nổi bật khí chất của cô.
Không phải là cô thích ăn diện hơn người khác, chỉ là cô chịu khó hơn người khác, cho dù là đối với bản thân hay trong việc học hành, lúc đó bên cạnh có vài bạn học vì để tiết kiệm thời gian nên đã tìm tiệm may trang phục ở địa phương, lén gửi bản thảo thiết kế qua đó cho người ta làm hàng mẫu, nhưng Thi Niệm vẫn luôn kiên trì tự mình bắt tay làm, cho dù có lúc thật sự mệt đến nỗi cánh tay tê cứng không thể nhấc lên, nhưng cô rất hưởng thụ kiểu đau đớn kết hợp với cảm giác vui vẻ này, bạn học xung quanh đều là các nhà thiết kế ưu tú đến từ các nơi trên thế giới, rất nhiều giảng viên cũng là nhà thiết kế cao cấp của các thương hiệu nổi tiếng thế giới, cô có thể tiếp thu quy tắc và kinh nghiệm ngành nghề, còn có những tư liệu quý giá của các thương hiệu đứng đầu ngành, là cảm giác mới lạ trước giờ cô chưa từng được trải nghiệm qua.
Trong lòng cô vô cùng cảm kích Quan Minh đã cho cô một cơ hội học tập như thế này, vì đam mê mà cố gắng, vì lý tưởng mà phấn đấu, cô nhất định phải trải qua quá trình khó khăn này mới có thể rèn rũa bản thân thành một nhà thiết kế chân chính.
Lúc bắt đầu khoảng một năm rưỡi quả thực trải qua rất nhiều khó khăn, vận may của cô bắt đầu từ học kỳ 2 của năm thứ hai.
Thi Niệm cuối cùng cũng dùng một tác phẩm để đổi lấy một cơ hội học tập duy nhất, Alexis thậm chí còn biết tin này trước cả cô, khi cô ấy nói với Thi Niệm rằng trợ lý của Klein đang nghe ngóng về cô ở trong ngành, Thi Niệm vẫn nghĩ rằng căn bản không thể nào.
Nhưng đến khi cô thật sự nhận được thư mời thực tập của RCM, cô mới biết đây là sự thật, hơn nữa đối phương đã tìm đến giảng viên của cô để rào trước, giảng viên nói với Thi Niệm, đây là cô hội vô cùng khó có được, người được Klein nhìn trúng, gia nhập RCM là con đường của cô sau này đã ổn định rồi, đây là xuất phát điểm vô cùng cao.
Thi Niệm không dám bỏ qua cơ hội quý giá này, chuẩn bị rất cẩn thận đi báo danh.
Cô tưởng tượng có thể làm việc bên cạnh những nhà thiết kế đàn anh đàn chị ở Klein như vậy, nghĩ đến lại cảm thấy như là mơ, nhưng trong mơ với hiện thực vẫn là khác xa.
Cô vừa đến đó được 2 tháng đầu, đến người của Klein còn không gặp được, mà cái gọi là chức vụ trợ lý nhà thiết kế, sau khi đến mới biết, phía dưới Klein có rất nhiều trợ lý nhà thiết kế, mà cô chỉ là trợ lý của những trợ lý nhà thiết kế đó mà thôi, còn kém xa với những nhà thiết kế lớn thật sự.
Người cùng đến thực tập với cô hoặc là những người có chút danh tiếng trong ngành, hoặc là giành được giải thưởng gì đó, được công nhận, trong khi cô còn chưa có chút danh tiếng nào đã có thể vào đoàn đội của Klein làm, từ góc độ của người khác mà nói đã là trên người mang điểm sáng rồi, vì vậy cô rất trân trọng cơ hội lần này.
Sau một thời gian thích ứng, bọn họ trực tiếp vẽ bản thiết kế, khi thực sự tập trung tinh thần vào công việc, Thi Niệm mới biết cách thức rèn luyện ma quỷ của giảng viên ở trường thực sự có ích.
Ít nhất thì cô sẽ không đột ngột khó thích ứng với áp lực công việc cường độ cao như vậy, may là đã có chút kinh nghiệm từ trước.
Cùng cô về dưới trướng của Cecil là một cô gái Tây Ban Nha, tính cách cởi mở, phong cách sáng tác cũng khác hẳn so với Thi Niệm, tác phẩm thiết kế của cô gái Tây Ban Nha này phóng khoáng sống động rất thú vị, mà phong cách thiết kế của Thi Niệm lại thiên về nội liễm hơn, càng chú trọng đến từng chi tiết, mỗi người có ưu điểm riêng.
Hai người trên danh nghĩa là đồng nghiệp, nhưng thực chất bên trong lại là đối thủ cạnh tranh, ai cũng nghĩ tác phẩm của mình sẽ được chọn trước, họ đều rất rõ một khi tác phẩm được chọn trúng chính là có cơ hội được tiếp xúc với thị trường, đối với một nhà thiết kế mà nói thì đây chính là bước tiến vượt bậc.
Đồng nghiệp người Tây Ban Nha kia đã lăn lộn trong giới một hai năm rồi, kinh nghiệm với lực nắm bắt thị trường phong phú hơn Thi Niệm, cho nên sau khi trải qua mấy tháng rèn rũa, một loạt tác phẩm thiết kế của cô ấy được Cecil chọn, nhưng kết quả cuối cùng là tiến hành sửa đổi cải tiến từ những tác phẩm gốc của cô ấy, và người ký tên dưới tác phẩm lại không phải là cô ấy, mà là Cecil.
Cô gái Tây Ban Nha cảm thấy đây là một loại sỉ nhục với bản thân, cô ấy không thể chịu đựng được hành vi như vậy, tìm đến Cecil tranh cãi một trận, cãi đến cụt hứng bỏ về, cuối cùng cô ấy lựa chọn rời khỏi RCM trở về nước tự thành lập thương hiệu, cô ấy cảm thấy tài năng của mình không thể trở thành đá kê chân cho người khác được, lúc sắp đi cô ấy đã nói với Thi Niệm như vậy.
Cô ấy vừa rời khỏi không lâu, vị cấp trên Cecil kia của bọn họ đã đến tìm Thi Niệm, hỏi cô có ý kiến gì về chuyện này không?
Thi Niệm dường như không hề suy nghĩ, trực tiếp trả lời cô: “Tôi đến đây để thực tập, bởi vậy trước mắt xem trọng nhất là cơ hội thực hành và học tập.”
Cecil nở nụ cười đầy ý tứ nhìn cô.
Từ đó về sau rất nhiều tác phẩm thiết kế của Thi Niệm đều bị sếp trực tiếp lấy đi sửa chữa rồi phát hành, đương nhiên tên được ký khi phát hành vẫn không xuất hiện cái tên Thi Niệm.
Thi Niệm cũng không cảm thấy khó chịu bởi vì chuyện này, thật ra cô rất rõ ràng, bất kỳ ngành nghề nào đều sẽ tồn tại một loại quy tắc nhất định, trước khi xuất đầu lộ diện nhất định phải thích ứng và chấp nhận loại quy tắc này, chỉ có vậy thì khi trở nên thật sự mạnh mẽ, mới có tư cách làm người tạo ra quy tắc, đây là lời Quan Minh nói với Khương Côn trước đây, cô cảm thấy đối với cô mà nói cũng rất dễ chịu.
Có người sẽ bị quy tắc ngầm trong ngành dồn ép rồi đào thải, cũng có người có thể thích ứng với loại quy tắc này đối mặt với khó khăn mà vươn lên, cô gái Tây Ban Nha quả thật có tài năng hơn người khác, nhưng cô ấy lại thuộc nhóm người trước, mà Thi Niệm hoàn toàn ngược lại, cô thuộc nhóm người sau.
Mỗi lần Cecil sửa bản phác thảo cô đều sẽ quay về nghiên cứu chỉnh lý từng chút một, dần dần cô bắt đầu tìm tòi ra những cách thức mới, đồ cô thiết kế ở một vài phương diện có hơi cứng nhắc, dấu hiệu dân tộc quá nổi bật, mặc dù mang phong cách cá nhân rất mạnh, nhưng đối với thị trường mà nói thật sự không tốt, mà mỗi lần Cecil đều sẽ dùng chuẩn mực thẩm mỹ quốc tế hóa để hoàn thiện bản thảo thiết kế của cô.
Khiến cho Thi Niệm phải tâm phục khẩu phục chính là, cùng một bản phác thảo, thành phẩm qua tay của Cecil bọt nước ở thị trường khẳng định là mạnh hơn từ tay cô, thế là cô học được kinh nghiệm từ Cecil, cô bắt đầu nhanh chóng điều chỉnh ngôn ngữ thiết kế của mình, đi quan sát, học hỏi, nghiên cứu, sử dụng phương thức càng dễ dàng khiến mọi người công nhận để giải thích phong cách cá nhân và sức hấp dẫn của cô.
Sau này chỗ mà Cecil có thể sửa đổi càng ngày càng ít, mấy tháng sau cô với Cecil cùng nhau hoàn thành một buổi trình diễn, về thành tựu mà nói thì lượng tiêu thụ cũng không tồi.
Ở tiệc mừng công Thi Niệm rất vui vẻ uống rượu, mặc dù danh sách tên các nhà thiêt kế không có cô, nhưng cô lại có cảm giác như thu hoạch được thành tựu lớn vậy, loại cảm giác thành tựu này là không thể nào thay thế được.
Khi cô cùng với những người khác đi chúc mừng Cecil, Cecil kéo cô sang một góc, nâng chén nói với cô: “Niệm, cô là một người rất có thiên phú, cũng là người có tiến bộ vượt bậc nhất trong số những trợ lý tôi từng dẫn dắt, tôi đã từng gặp qua rất nhiều người có thiên phí, nhưng không phải ai cũng nỗ lực được như cô, tôi chính thức mời cô gia nhập RCM, trở thành một nhà thiết kế chân chính.”
Đó là ngày đầu đông ở New York, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, rất nhiều người đều khoác áo khoác nỉ da, thế mà Thi Niệm lại cảm thấy thân thể tứ chi đều đang sôi trào, toàn thân đều trở nên rạo rực.
Cô đồng ý với Cecil đến tháng 2 sau khi hoàn thành chương trình học của bản thân sẽ cho cô ấy câu trả lời.
Theo như lời Alexis nói, cô đã dùng khoảng thời gian rất ngắn hoàn thành con đường mà người khác phải mất đến 2, 3 năm mới có thể đi hết, vừa tốt nghiệp đã có thể gia nhập RCM với xuất phát điểm là một nhà thiết kế chính thức, RCM có mối quan hệ hợp tác lâu dài với rất nhiều thương hiệu lớn quốc tế, sau này đợi có tác phẩm tiêu biểu rồi, cũng có nghĩa là có được tấm vé đảm nhiệm vị trí thiết kế cho các thương hiệu lớn đó, chỉ cần cô tiếp tục cố gắng nỗ lực không ngừng, cô sẽ có thể nhìn thấy cung điện trong mơ kia rồi.
Đối với Thi Niệm mà nói đây là động lực rất lớn, nhưng chương trình học nghiên cứu sinh của cô cũng sắp kết thúc rồi, đây liên quan đến kế hoạch phát triển trong tương lai của cô, cho nên cô không thể ngay lập tức trả lời, nếu như bây giờ đồng ý ngay thì cũng đồng nghĩa với việc trong mấy năm tới cô đều sẽ phải ở lại nơi này, cô cứ cảm thấy đến lúc đó có thể hỏi ý kiến của Quan Minh.
Lễ Giáng sinh thứ hai Quan Minh vẫn như cũ gửi quà cho cô, một món quà vô cùng đặc biệt, là một chiếc mũ, những sau khi bóc gói quà ra, cả ba cô gái đều phát điên rồi.
Một chiếc mũ thủ công của Peyton, kiểu dáng chiếc mũ mặc dù đơn giản, nhưng lại rất được các minh tinh quý tộc yêu thích, một chiếc mũ bình thường cũng phải trên mười nghìn đô, trong giới thượng lưu, có được một chiếc mũ thủ công Peyton cũng tượng trưng cho thân phận.
Mà chiếc mũ Thi Niệm được tặng này là chiếc mũ nổi nhất năm, toàn thế giới chỉ có một chiếc duy nhất, được đích thân bậc thầy Peyton làm, được lên không biết bao nhiêu tạp chí thời thượng rồi.
Mà điều làm Thi Niệm càng kinh ngạc đó là, đến kích thước mũ cũng vừa vặn với đầu của cô, cứ như là chiếc mũ này thiết kế cho riêng cô vậy.
Cô chụp ảnh chiếc mũ gửi cho Quan Minh, kèm theo đoạn tin nhắn: “Đúng là sự nghèo khó đã hạn chế tầm nhìn của em.”
Rất nhanh lại gửi thêm một tin nhắn: “Anh Sênh, anh không cần tặng em món quà quý giá như vậy nữa đâu, em một mình ở bên ngoài, sợ bị bọn cướp để ý.”
Tối muộn Quan Minh mới trả lời cô: “Những ngày này người khác đều sẽ tặng quà cho người trong gia đình, em không thể không có, Giáng sinh vui vẻ, Tiểu Niệm.
Lúc Thi Niệm nhận được tin nhắn, trốn trong chăn khóc lóc một trận, thật sự là kiểu cảm giác mà tình cảm bị đè nén rất lâu rất lâu trong lòng đột nhiên được phát tiết ra, lúc đó Thi Niệm mới biết tại sao Quan Minh lại tặng quà cho cô vào lễ Giáng sinh.
Anh biết cô ở trong nước không có người thân, cho nên cũng sẽ không về nước, nhưng ở nước ngoài vào ngày lễ như thế này thường là những ngày gian nan nhất, toàn nước Mỹ đều được nghỉ, nhìn người người nhà nhà đoàn viên, tặng nhau quà cáp, cô dù cho có cùng bạn bè vui vẻ như thế nào, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm giác cô độc nhớ nhà.
Ý nghĩa của việc Quan Minh tặng quà cho cô sớm đã vượt qua giá trị của món quà rồi.
Khi đó cô đã nhận ra rằng đối với cô mà nói, Quan Minh không chỉ là một người mà cô ngưỡng mộ hay sùng bái, mà anh còn là người nhà của cô, là sự tồn tại duy nhất có ý nghĩa tương tự như người nhà của cô.
Cô ngưỡng mộ anh, yêu thích anh, cũng thật sự có cảm tình sâu sắc với anh, nhưng giữa nam nữ với nhau không nhất định phải có loại tình cảm kia, so với việc đâm đầu vào tường đến đầu rơi máu chảy, chẳng bằng đứng ngoài bức tường nhìn từ xa, chỉ cần trong lòng biết có người ở đó, cũng có thế nhớ về nhau, như vậy là đủ rồi.
Nếu sau này Quan Minh cần đến cô, cô cũng có thể trở thành bạn của anh, chiến hữu của anh, dùng một cách thức khác trở thành phụ tá đắc lực của anh cũng không phải là không thể.
Nghĩ như vậy cô mới dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng mới cảm thấy kiên định hơn, cái cảm giác vội vàng lúc mới đến năm đầu tiễn cũng dần được giảm bớt, con người càng ngày càng bình tĩnh học tập sinh sống.
Nhưng khiến cô không ngờ tới là, vào tháng 2 theo như Trung Quốc tính lại là tết âm lịch, cô vậy mà lại gặp người quen cũ, Quan Thương Hải.
Khi Quan Thương Hải đến tìm cô, mãi hồi lâu mà cô vẫn chưa kịp phản ứng lại rằng tại nơi này, lúc này có thể đột nhiên gặp được anh ấy, tuy rằng cô và Quan Thương Hải không được xem như quá thân thiết, nhưng bởi vì có quan hệ với Quan Minh, lần nữa gặp lại anh ấy, Thi Niệm lại có cảm giác vô cùng thân thiết.
Cô còn kinh ngạc mất hồi lâu mới hoàn hồn hỏi anh: “Sao anh lại đến nước Mỹ rồi?”
Quan Thương Hải cười nói: “Ở đây có trường của cô cũng có trường cũ của tôi mà, năm đó tôi học USC ở LA, rất nhiều bạn cũ đều làm việc ở New York, tôi đến đây từ hôm trước rồi, hôm nay là Quan Minh bảo tôi đến đón cô đó.”
Thi Niệm càng kinh ngạc hơn: “Anh ấy… Anh ấy đến rồi sao?”
“Anh ấy phải đi từ Shingletown đến đây, khoảng chừng chập tối có thể đến New York, bảo tôi đến đón cô trước.”
Sau khi Thi Niệm nghe được tin Quan Minh chập tối sẽ đến New York, tâm hồn như lơ lửng trên mây, lờ đờ hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu?”
“Đến biệt thự của một người bạn ở phía Đông, không xa lắm, cô có thể chuẩn bị một lúc, chúng ta lái xe qua đó mất khoảng chừng 2, 3 tiếng đồng hồ.”
“Được, vậy, vậy anh chờ tôi một chút, tôi……” Cô sờ sờ mái tóc mình, lại nhìn xuống áo khoác mình đang mặc nói với Quan Thương Hải: “Tôi đi thay bộ đồ.”
Quan Thương Hải thấy bộ dạng luống cuống của cô, cười nói: “Không vội, cô cứ từ từ thay, để cho Quan Minh đến trước đợi chúng ta cũng được.”