Trong suốt đêm Giáng sinh, nhiều cửa hàng trên đường phố New York đóng cửa, đường phố bắt đầu trở nên vắng vẻ, nhiều người trở về nhà với gia đình của họ trong kỳ nghỉ hàng năm này, những sinh viên quốc tế bọn họ cũng có rất nhiều người tụ tập ở đâu đó để ăn mừng đêm Giáng sinh.
Chỉ có Thi Niệm vẫn vùi đầu vào các tác phẩm thiết kế, ngày Giáng sinh Alexis kéo cô đến chỗ bạn bè mở party, cô thật sự mệt mỏi đến mức không chịu nổi, cảm giác đầu đụng gối là sẽ ngủ ngay, mí mắt cũng không mở ra được, trạng thái cơ thể thật sự không cho phép cô ra ngoài.
Sau khi Alexis rời đi, cô ngủ thiếp đi, dành cả đêm Giáng sinh để ngủ, khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, có một hộp quà lớn ở cửa, Alexis nói với cô, “Ông già Noel đã gửi cho cậu một món quà, cậu không thức dậy nên chúng tớ đã nhận nó giúp cậu.”
Thi Niệm nhìn cái gói quà lớn kia, thật sự đoán không ra bên trong rốt cuộc là cái gì, cô đi vài bước, dùng dao cắt bao bì bên ngoài, khi nhìn thấy hộp quà tim bắt đầu đập nhanh hơn, sau khi mở ra quả nhiên là một máy may phẳng hoàn toàn tự động, Thi Niệm vui mừng xoay người hỏi Alexis: “Đây là ai tặng vậy? Tặng cho tớ sao?”
Alexis gật gật đầu: “Là tặng cho cậu đấy, tớ giúp cậu ký nhận, nhưng tên của người gửi tớ không đọc được, lần này thì tốt rồi, nghỉ lễ cậu cũng không cần lo lắng, có thể luyện máy móc ở nhà, người tặng quà rất hiểu cậu đấy.”
Thi Niệm quả thật rất vui, nhưng cô biết cỗ máy này không rẻ, cô vội vàng tìm kiếm phiếu giao hàng, khi nhìn thấy người gửi viết một chữ “Sênh”, trong đầu cô giống như thoáng cái tràn vào vô số bong bóng nhỏ, sau đó toàn bộ nổ tung, ù ù.
Cô nhanh chóng chạy về phòng, đóng chặt cửa lại, siết chặt tờ đơn hàng, sắc mặt đỏ bừng, cô đã hơn hai tháng không liên lạc với anh, cô cảm thấy mình nên gửi tin nhắn cho anh, nói cho anh biết đồ đã nhận được quà, thế nào cũng nên nói lời cảm ơn.
Lấy điện thoại ra chỉnh sửa vài tin nhắn, đều rất khách sáo, nhưng cô luôn cảm thấy không nên khách sáo như vậy, món quà này đối với cô bây giờ mà nói tựa như một cơn mưa trong ngày hè oi ả vậy, không phải “cảm ơn” đơn giản là có thể biểu đạt cảm kích của cô.
Cô tính toán chênh lệch thời gian, hiện tại trong nước hẳn là hơn mười một giờ đêm, có khả năng anh Sênh còn chưa ngủ, cô rối rắm một hồi lâu, rồi mới gọi một cuộc điện thoại đi.
Âm thanh tút tút cũng không vang được bao lâu đã được kết nối, chợt, âm thanh từ tính của anh xuất hiện bên tai cô: “Chào buổi sáng, Tiểu Niệm.”
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện điện thoại sau lần chia tay ở trong nước lần trước, khi giọng nói của anh từ ống nghe truyền vào màng nhĩ Thi Niệm, cô cầm điện thoại di động ngơ ngác đứng trong phòng, tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên cực kỳ không chân thật, trái tim đập điên cuồng không ngừng, thậm chí quên nói chuyện.
Quan Minh cười trong điện thoại, hình như tâm tình không tệ, còn trêu chọc một câu: “Em gọi nhầm điện thoại đến chỗ anh rồi sao?”
Thi Niệm vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, em là muốn gọi cho anh.”
“Anh Sênh.”
“Ừ, anh đang nghe.”
“Anh đi ngủ chưa?”
“Vẫn còn ở bên ngoài.”
Thi Niệm nghe thấy chỗ anh rất yên tĩnh, không có âm thanh nào khác.
Anh nói thêm: “Trên xe, trên đường trở về rồi, đêm qua đêm Giáng sinh như nào?”
“Ừm… em nằm ngủ.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Quan Minh, trong sáng nhẹ nhàng, làm Thi Niệm đỏ mặt tim đập, không ngừng đi tới đi lui trong phòng.
Cô nói với anh: “Gọi cho anh là để nói với anh một tiếng, quà em nhận được rồi, không có gì khác, chỉ muốn nói cảm ơn anh.”
“Với anh Sênh mà còn khách sáo vậy à?”
Yên lặng, đột nhiên, hai người đều yên lặng, điện thoại vẫn như cũ đang kết nối, Thi Niệm giống như còn có thể cảm nhận được tiếng hít thở của anh, cô dừng bước cẩn thận lắng nghe giọng nói bên kia của anh, rất sợ anh nói: “Không có việc gì thì cúp máy ha.”
Nhưng anh cũng không nói gì, một lúc lâu sau, vẫn là Quan Minh mở miệng trước: “Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”
Thi Niệm ngã xuống giường nhắm mắt lại, trên mặt lại hàm chứa ý cười: “Thuận lợi, đều rất tốt, trường học bên này cũng rất tốt, à đúng rồi, phía thương hiệu EL lần trước nhìn thấy bài tập của em, hy vọng em có thể làm một bộ sưu tập cho bọn họ xem, trong khoảng thời gian này em đang chuẩn bị chuyện này, cũng không biết bọn họ có hài lòng không.”
Quan Minh nói với cô: “Chuyện tốt, có nhiều cơ hội rèn luyện, nên nắm bắt, nhưng nên thư giãn thì vẫn phải thư giãn, hôm nay là ngày lễ, nên đi chơi với bạn bè cùng lớp, đừng làm cho mình quá mệt mỏi.”
Thi Niệm “Ừm” một tiếng, dừng lại một chút, lại hỏi anh: “Vậy… Anh không sao chứ?” Thật ra cô rất muốn hỏi anh là chuyện hôn ước thế nào rồi? Nhưng cô không hỏi được, luôn cảm thấy có một số việc hỏi quá cố ý, ngược lại sẽ phá vỡ quan hệ của hai người.
Quan Minh giọng điệu thoải mái nói: “Vẫn như cũ.”
“Uống ít rượu thôi.”
Không biết tại sao cô luôn nghĩ đến bộ dáng xã giao của anh rất nhiều, nên thốt ra một câu như vậy, Quan Minh nở nụ cười, không nói gì nữa.
Điện thoại cũng không đến vài phút, cuối cùng bọn họ nói với nhau một câu giáng sinh vui vẻ rồi cúp máy, nhưng đối với Thi Niệm mà nói có thể nghe thấy giọng nói của anh, đơn giản tán gẫu một hồi, ngắn ngủi vài phút đã làm cho cô phấn khởi cả ngày.
Cô nghe theo lời khuyên của Quan Minh, dự định giáng sinh sẽ ăn mặc đẹp một chút cùng Alexis các bạn đi ra ngoài tham gia party.
Vào buổi tối, Alexis lái xe đưa họ đến nhà của một người bạn, một cuộc tụ họp nhỏ nhưng rất nhiều người, họ vừa đến đã uống rượu sâm panh, dưới sự giới thiệu của Alexis, Thi Niệm quen biết một số bạn bè trong giới.
Sau khi chơi một hồi, lại có hai đợt người tới, Thi Niệm lúc đó cũng uống chút rượu đang cùng một cô gái tóc vàng mới quen nói chuyện về hội chợ thương hiệu năm sau, đột nhiên có người từ phía sau vỗ vai cô một cái, khi cô quay đầu lại, người đàn ông trước mặt có chút kích động, thậm chí khó có thể tin nói: “Đúng là em rồi này, anh đã tìm em một thời gian dài rồi.”
Thi Niệm xoay người, nhìn người đàn ông trước mặt đánh giá từ đầu đến chân, có chút giống con lai, rất trắng lại tuấn lãng, nhưng cô thật sự không nhận ra.
Cô mỉm cười lịch sự với anh ta: “Anh có thể nhận nhầm người rồi.”
Người đàn ông cũng có một số lo lắng hỏi cô: “Tháng mười một năm ngoái, trên thuyền Hoàng Châu, đến Fukuoka, Nhật Bản, em có ở trên đó không?”
Thi Niệm sửng sốt: “Anh là?”
Người đàn ông ngay lập tức đặt ly rượu xuống, lấy tay che nửa khuôn mặt dưới mũi và mỉm cười hỏi cô: “Nhớ không?”
Thi Niệm trong nháy mắt bừng tỉnh bật cười: “Ồ người trong bữa tiệc đeo mặt nạ.”
“Anh là Cận Bác Nam, hiện tại có thể nói cho anh biết tên em không?”
Cô đặt rượu xuống và chính thức bắt tay anh: “Thi Niệm.”
Năm đó trên thuyền đi Nhật Bản hai người từng có duyên gặp mặt ở vũ hội, chỉ là lúc đó đều đeo mặt nạ, vội vàng gặp, chỉ giống như khúc nhạc dạo trong nhân sinh, cũng không lưu lại ấn tượng gì trong lòng Thi Niệm.
Nhưng cô không ngờ sau đó Cận Bác Nam lại tìm cô trên cả con thuyền, còn nghĩ cách lấy được danh sách một bộ phận nhân viên trên thuyền kia, cũng không tìm được hành khách có chữ “Niệm” trong tên.
Những chuyện này Thi Niệm đều không biết, nhớ lúc trước cô đi theo Ngô Pháp lên thuyền, căn bản cũng không có làm thủ tục gì, cũng khó trách anh ta không tìm thấy cô.
Cho nên đêm nay, khi Cận Bác Nam vừa bước vào nơi này nhìn thấy hình bóng Thi Niệm, cảm giác như đã từng quen biết kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh ta, anh ta cũng ở bên cạnh xác nhận rất lâu, rốt cuộc mới dám lấy hết dũng khí đi lên hỏi cô.
Không ngờ duyên phận lại kỳ diệu như vậy, nếu không phải Thi Niệm hôm nay tạm thời thay đổi ý định cùng Alexis tới đây, bọn họ cho dù ở cùng một thành phố cũng không nhất định có thể gặp được.
Cả đêm, tầm mắt Cận Bác Nam cũng không rời khỏi người Thi Niệm, rất lịch thiệp làm bạn với cô, trước khi đi còn đề nghị đưa cô về, Thi Niệm nói mình đi cùng bạn, khéo léo từ chối, Cận Bác Nam vẫn để lại số điện thoại cho cô, nói cho cô biết nhà anh ở New York, nếu cô có cái gì cần giúp đỡ, hoặc là bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh, Thi Niệm lịch sự nói lời tạm biệt với anh.
Kết quả vừa lên xe, cô đã bị Alexis và Cố Ương trêu chọc, nói soái ca kia ánh mắt cứ dán trên người cô, cô cười, anh ta cũng cười theo, không sai đây là ánh mắt nhìn người mình thích, ngoại hình lại xuất chúng, có thể kết giao thử một chút.
Thi Niệm bảo các cô ấy đừng nói lung tung, cô không nghĩ tới chuyện yêu đương, hơn nữa cũng không có thời gian nghĩ, với Cận Bác Nam đơn thuần chỉ là rất có duyên, chỉ vậy mà thôi.
Nhưng từ sau khi gặp nhau đêm đó, bóng dáng Cận Bác Nam thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô, có đôi khi vô tình gặp nhau ở gần trường học, có đôi khi bạn bè cùng nhau tụ tập cũng sẽ nhìn thấy anh ta.
Mới đầu Thi Niệm cũng không nghĩ nhiều, nhưng gặp nhiều lần, cô khó tránh khỏi cũng biết những cuộc gặp gỡ này có lẽ cũng không phải trùng hợp, chỉ là Cận Bác Nam luôn không thổ lộ tâm tình, cô cũng làm bộ như không biết, có chút nhiệt tình có thể lảng tránh sẽ lảng tránh, cô nghĩ Cận Bác Nam cũng có thể nhìn ra cô cũng không có ý định tiến thêm một bước, cũng may anh ta là một người có chừng mực, sau khi thăm dò và không được Thi Niệm đáp lại, cũng lui về làm bạn bè.
Cận Bác Nam cũng thường xuyên đưa ra một số gợi ý cho Thi Niệm, ví dụ như đề nghị cô có thể tham gia nhiều hoạt động và tiệc tùng, như vậy có thể làm quen với rất nhiều người trong giới, mở rộng vòng tròn xã hội của mình, điều này có thể đóng vai trò vào thời điểm quan trọng.
Thi Niệm cũng nghĩ vậy, bởi vì cô nhớ tới Quan Minh cũng nói với cô những lời tương tự, anh nói bất kỳ hoàn cảnh nào, quan hệ giữa các cá nhân đều rất quan trọng.
Cho nên dù sau này Thi Niệm có bận rộn đến đâu, cũng sẽ tranh thủ thời gian đi tham gia một ít cuộc tụ họp, hoặc là đi dự một ít buổi trình diễn, cũng là trong khoảng thời gian đó cô nghe theo lời Quan Minh, mua một ít hàng hiệu ứng phó trường hợp, người quen càng ngày càng nhiều, tầm mắt càng ngày càng rộng, cả người sẽ có loại cảm giác thoát thai hoán cốt, từ tư duy đến tầm nhìn đều đang thay đổi, đánh tan tổ chức lại.
Gần Tết Nguyên Đán, Thi Niệm vô cùng bận rộn, thứ nhất sắp đến ngày nộp bản thảo, lại đến lúc cô cố ý làm cho mình bận rộn bỏ qua ngày lễ đặc biệt đối với người Trung Quốc.
Mà từ sau ngày Giáng sinh, cô cũng không liên lạc với Quan Minh nữa, chỉ là ngày lễ sẽ gửi cho nhau một tin nhắn, chúc phúc ngắn gọn, nhưng chính là mấy chữ chúc phúc này, Thi Niệm có đôi khi sẽ xem rất lâu, lặp đi lặp lại không nỡ xóa, cô giữ lại tất cả lịch sử trò chuyện với Quan Minh, có đôi khi lúc ở một mình sẽ lật ra xem lại.
Đặc biệt là tin nhắn khi vừa tới đây với anh, hiện tại quay lại nhìn mới phát hiện lúc đó mình nói rất nhiều, có thể nói nhảm trăm chữ lộn xộn, mà chân chính tưởng tượng mình đứng trước mặt Quan Minh, cô nghĩ như thế nào cô cũng sẽ không nói những lời nhàm chán này làm phiền anh, nhưng lại cảm thấy đây là kỷ lục trân quý duy nhất trên tay cô có được về chuyện giữa mình với anh.
Có một lần khi cô dọn dẹp nhà cửa, lấy chiếc mặt nạ ra, bị bạn cùng phòng người Singapore Cố Ương nhìn thấy, cô ấy hỏi Thi Niệm muốn xem một chút, Thi Niệm đem mặt nạ đưa cho cô ấy, lúc cô ấy trở về hỏi Thi Niệm có biết giá trị của chiếc mặt nạ này không?
Thi Niệm chưa từng tìm người ở phương diện chuyên môn này giám định qua, khó có thể gặp hiểu, cũng hứng thú tới hỏi Cố Ương có thể nhìn ra cái gì hay không.
Cố Ương nói cho cô biết, đầu tiên chiếc mặt nạ này được chế tạo bằng vàng nguyên chất, cũng chính là chỉ riêng vật liệu mà nói đã đáng giá lắm rồi, tiếp theo là chiếc mặt nạ này sử dụng kỹ thuật vàng mịn rất cao siêu, nghề thủ công truyền thống này trước kia chuyên chế tạo trang sức hoàng gia, có cách nói là ba phần nghệ thuật, bảy phần người thợ, lưu truyền đến nay rất nhiều tác phẩm nghệ thuật thủ công vàng mịn đều được đưa vào văn vật.
Nếu mặt nạ này của Thi Niệm là tác phẩm nghệ thuật đương đại, như vậy kỹ thuật khảm nạm tinh tế như vậy chỉ có thể xuất phát từ bàn tay của đại sư, nói cách khác, giá trị của nó đã không chỉ đơn thuần là vật liệu của bản thân đơn giản như vậy, giá cả của mặt nạ này là không thể đo lường được.
Lúc Thi Niệm tiếp nhận mặt nạ, cả người bối rối, lúc trước ở trên thuyền, khi Ngô Pháp đặt mặt nạ vào tay cô, cô đã cảm thấy mặt nạ này quá mức tinh xảo, không giống mọi người đeo, nhưng thật sự không biết giá trị của nó trân quý như thế.
Chẳng trách sau khi cô xuống thuyền, Quan Minh sẽ đặc biệt bảo Ngô Pháp tự tay đem hộp gấm này giao cho cô.
Khi cô rời khỏi thành Đông, mang theo chiếc mặt nạ này là muốn lưu lại một kỷ niệm, chỉ là sau khi biết được giá trị trân quý của chiếc mặt nạ này, trong lòng Thi Niệm lại bịt kín một tầng tình cảm không rõ ràng.
Sau đó Alexis trở về nghe Cố Ương nhắc tới chiếc mặt nạ của Thi Niệm thì cũng cảm thấy hứng thú, gõ cửa phòng cô, muốn xem tác phẩm nghệ thuật này.
Khi Thi Niệm đưa mặt nạ cho cô ấy, cô ấy rất khoa trương ca ngợi “Amazing”.
Cô lấy điện thoại di động chụp ảnh, nghiên cứu thật lâu, sau đó hỏi Thi Niệm là ai đưa cho cô?
Thi Niệm không giấu diếm, nói cho cô ấy biết là Quan Minh.
Alexis có chút giật mình, hỏi cô món quà Giáng sinh lần trước có phải cũng là Quan Minh tặng hay không? Thi Niệm gật gật đầu.
Alexis cẩn thận đặt mặt nạ vào hộp gấm và đột nhiên hỏi Thi Niệm một cách thẳng thắn: “Cậu thích anh ấy đúng không?”
Thi Niệm chưa từng bị người ta hỏi thẳng như vậy, lập tức sửng sốt, ánh mắt né tránh, Alexis nở nụ cười: “Cái này không có gì phải ngượng ngùng, tớ đã gặp anh ấy một lần, nói thật anh ấy là người đàn ông châu Á hấp dẫn nhất mà tớ từng gặp, nghe anh trai tớ nói lúc còn đi học anh ấy chính là nhân vật phong vân, rất nhiều cô gái thích anh ấy, cậu rung động với anh ấy cũng rất bình thường.”
Thi Niệm không cách nào nói cho Alexis biết, giữa cô và Quan Minh không phải là ai rung động với ai đơn giản như vậy, giữa bọn họ có quá nhiều vấn đề không thể vượt qua, nếu thân phận của anh không phải là cậu chủ nhà họ Quan thành Tây, có lẽ cô có thể phấn đấu liều mình, nhưng hiện tại nếu cô liều lĩnh thì với anh mà nói, chỉ là quấy rầy và cản trở, cho nên cô không có cách nào nói phần tình cảm nội tâm của mình cho bất kỳ một người nào.
Sau đó Alexis lại nói với cô một chuyện, cô ấy nghe nói gia cảnh nhà Cận Bác Nam rất không bình thường, mẹ là một nhà ngoại giao vô cùng xuất sắc, cha là người Trung Quốc, nhưng từ nhỏ đã di cư sang Mỹ, là một doanh nhân rất ưu tú, nắm trong tay chuỗi cung ứng bán lẻ lớn nhất địa phương, ở Pháp còn có mấy nhà máy rượu vang, có kinh doanh rượu vang của riêng mình, đồng thời ảnh hưởng của cha anh ta trong giới người Hoa ở đây cũng rất lớn.
Bản thân Cận Bác Nam tốt nghiệp chuyên ngành tài chính ở Cambridge, năm ngoái trở lại phố Wall, tương lai hẳn là vô cùng rộng mở.
Alexis nghĩ rằng Thi Niệm sẽ rất phấn khích, nhưng lại phát hiện ra sau khi nói với cô những điều này, cô vẫn thờ ơ.
Nội tâm Thi Niệm quả thực là không hề gợn sóng, cô đã trải qua những quý tộc hào môn kia, những cái gọi là tài phú cùng quyền lợi này không còn có thể đả động cô nữa, nếu như sau này cô có thể đem vứt bỏ bộ chuyện cũ tiền đồ, cân nhắc tìm bạn cùng sống phần đời còn lại, cô cũng sẽ không tìm gia đình như vậy nữa, cô tình nguyện tìm một người bình thường, bình thản sống qua đời, đây là suy nghĩ chân thật của cô.