Tiểu Phượng Hoàng

Chương 5




14

Dường như ta đang trong một giấc mộng, trong mộng ta bị người nướng, có người cầm cánh của ta hỏi ta ăn có ngon không, không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy vừa ăn vừa khóc... Quá thơm rồi...

"" Sao vẫn chưa tỉnh lại? Không phải sư phụ nói một lát sẽ tỉnh lại sao? ""

""Không sao đâu, đừng lo. ""

Bên tai lại có âm thanh truyền đến, bây giờ ta nghe thấy âm thanh bên tai, thật là phản cảm, không thể chờ ta tỉnh rồi hãy nói sao?

Không đúng, không phải ta rơi vào trong nghiệp hỏa sao? Nghĩ vậy, ta bật người dậy, nhìn người xung quanh lại càng hoảng sợ.

"" Nhìn xem, ta đã nói không có việc gì."" Đây là nhị sư huynh.

"" Mao Mao, tỉnh rồi, có chỗ nào còn khó chịu hay không? "" đây là Thư Dương.

"" Cô nhóc này hình như có hơi ngốc? Không phải bị thiêu đến ngu luôn chứ? "" Giọng nói này ta chưa từng nghe qua...

Ta quay đầu nhìn bên giường, ba mỹ nam tử!!!!!! Ta ngẩn người nhìn người gần ta nhất, hôn chụt một cái.

""Mao Mao!!!""

Thư Dương bụm mặt hoảng sợ lui về phía sau, ặc... không có mùi vị gì.

"" Xì... "" người mặc bộ đồ đen ở cuối giường cười phá lên: "" Đây là tiểu sư muội sao! Thật là đáng yêu! ""

Lại là một kẻ xảo trá...

Nhị sư huynh thở dài: "" Mao Mao, còn chỗ nào không thoải mái không?""

Ta sờ bụng rồi nhìn Thư Dương, hắn hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài làm đồ ăn cho ta.

Ta ngồi ở trên một chiếc giường rất lớn, nghe bọn họ nói cho ta biết chuyện sau đó.

Tuy rằng ta yếu đuối, nhưng dù sao cũng là Phượng Hoàng, có thể niết bàn sống lại, ngay cả nghiệp hỏa cũng không làm gì được ta. Sư phụ đã sớm biết ta phải trải qua niết bàn mới có thể vững chắc thần hồn, thế nhưng chắc chắn cha mẹ ta sẽ không đồng ý, niết bàn cũng không phải nói muốn được là được.

Vốn dĩ sư phụ định để ta tới biên giới Tiên Ma để thử vận. 

Trước đó ta đã uống máu Thư Dương, nếu như gặp chuyện không may, Thư Dương đều cảm nhận được.

Thế nhưng sư phụ không nghĩ tới ta lại bị nghiệp hỏa thiêu, tuy nói ta không sợ nghiệp hỏa, nhưng dù sao nghiệp hỏa cũng không phải loại lửa bình thường. Lúc ấy người và Tứ sư huynh đang ở Ma giới tìm dược liệu, nghe tin ta rơi vào trong nghiệp hỏa thì vô cùng lo lắng, vội cùng cùng Tứ sư huynh đến đây.

Mà ta, vô cùng lanh trí! Trước khi ngã xuống, còn một tia ý thức cuối đã nhét toàn bộ đan dược Nhị sư huynh cho vào trong miệng. Dược liệu có công dụng gấp trăm lần không phải chỉ để trưng cho đẹp!

Hiện nay ta chỉ cần tu dưỡng thêm trăm năm nữa, ăn nhiều đan dược củng cố căn cơ và nguyên thần, thì cơ bản không còn vấn đề gì nữa.

Nghe đến đó ta kinh ngạc: “Muội có thể biến hình rồi?”

Nhị sư huynh xoa đầu ta: “Biến hình thì chưa, phải chờ sư phụ điều trị thêm cho muội.”

Ta cúi đầu nhìn bụng mình, lúc này mới phát hiện, bụng của ta không phải là đen kịt một màu, mà trở nên ngũ quang thập sắc*, lông chim xinh đẹp chói mắt, tản ra vầng sáng nhạt.

*: màu sắc đa dạng.

Ta đứng lên, đi tới trước gương. Trong gương không còn phản chiếu ra tiểu Phượng Hoàng đen sì sì kia nữa rồi, mà là một tiểu Phượng hoàng ngũ thải ban lan chân chính, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng!!

Ta giương cánh, lại quay đầu nhìn lông đuôi: “Ha ha ha ha ha! Ta xem hiện tại ai còn dám gọi ta là con gà đen nữa!!”

Còn về tên Chấn Tây Vương kia ấy à, mẫu thân ta đã tìm hắn để “thân thiết giao lưu” một hồi rồi.

Mà sư phụ ta, vào lúc ta gặp lại người bỗng trông thấy bộ dạng nhếch nhác kia, ơ...

Ta vốn tưởng là mẫu thân ta đánh, nhưng chẳng phải mẫu thân ta không đánh lại sư phụ sao? Sau đó mới biết hóa ra là cha ta! Thì ra cha ta lợi hại như vậy??

Cha thật uy vũ!

Cha ta tức giận vì sư phụ vứt ta ở chỗ nguy hiểm như vậy, vừa cảm kích sư phụ ta vì đã giải quyết vấn đề thần hồn bất ổn trong vài ngày, nhưng lại vừa đánh còn vừa nói cám ơn…

Cha, người chắc chắn người không bị tâm thần phân liệt chứ?

Ta vẫn chưa trở về với cha mẹ ta được, bây giờ ta có thể tu luyện, lại có sư phụ, vẫn còn có thể vào học tập ở Học viện trong Cung điện, là thời gian thật sự để trau dồi kỹ năng!

Mỗi buổi sáng đều theo Thư Dương đến trường, buổi chiều tu luyện, ngày cũng qua rất nhanh.

Nhưng đến sáng sớm hôm nay, trong tẩm điện của Thư Dương vang lên một tiếng hét chói tai rẽ ngang chân trời…

Không phải ta, Phượng Hoàng ta ưu nhã như vậy.

Thư Dương ôm chăn núp ở góc, còn ta ở bên cạnh hắn, bóp bóp tay, sờ vào chân ~

Hehe! Biến hóa rồi!

Thư Dương đỏ mặt để ta tranh thủ thời gian mặc y phục, ồn ào thật đấy, ta còn chưa ghét bỏ hắn không có cơ bụng, không ngờ hắn còn ghét bỏ ta!

Ta tiện tay mặc y phục mà hắn lần lượt đưa cho ta, lúc này nhị sư huynh đẩy cửa đi đến, ta đang muốn chào hỏi lại bị Thư Dương thoáng cái kéo vào trong lòng, bọc kín ta lại.

“Nhị... Nhị sư huynh, huynh đi ra ngoài trước đi, Mao Mao biến hóa rồi, không tiện!” Thư Dương đỏ mặt, lắp bắp nói.

Nhị sư huynh đã hiểu, gật đầu đi ra.

Ta chui từ trong chăn ra: “Thư Dương! Ngươi làm gì thế! Thiếu chút nữa ngạt chết ta rồi!”

Thư Dương không dám cử động: “ Y phục ngươi mặc có vừa không?”

“Mặc xong rồi!” Lúc này Thư Dương mới dám quay đầu nhìn ta, ta trừng to mắt nhìn hắn, mặt hắn càng đỏ hơn, ta sợ hắn bị cháy, đang muốn hỏi hắn có sao không, hắn đã chạy ra ngoài như một làn khói.

Cả ngày hôm nay ta ở trong Học viện Cung điện khoe khoang, nhìn xem! Ta hóa hình rồi! Nhìn ta rất xinh đẹp! Ha ha ha... Cả ngày cái miệng đều không khép được, Thư Dương đi theo đằng sau ta, chỉ sợ ta cười đến mức rớt cả cằm.

Buổi tối Thư Dương  sống chết cũng không chịu cho ta vào tẩm điện của hắn ngủ, hắn nói ta biến hóa rồi, nam nữ khác biệt, bảo ta quay về tẩm điện mình ngủ.

Ta nhìn hắn một cái, tên nhóc này sao lại thay đổi vô cớ vậy chứ! Hình người không thể ngủ chung, ta lại biến thành Phượng Hoàng không được sao!

Nhìn ta nghênh ngang kéo đuôi vào hắn phòng, dường như Thư Dương đã già đi rất nhiều…

16

Thời gian nhoáng cái đã qua trăm năm, uy danh của ta đã gần bằng mẫu thân ta, ở thiên giới tác oai tác quái... Khụ khụ, chăm chú học tập, ngày ngày ung dung tự tại.

Ngày hôm đó, sư phụ gọi ta đến chỗ người, bảo ta quay về thăm cha nương.

Ta không thể hiểu được: “Sư phụ, người ghét bỏ con gây phiền toái cho người ư?”

Sư phụ co quắp khóe miệng nhìn ta: “Sau khi ngươi đến đây đã từng quay về chưa?”

Ta suy tư, chưa từng…

Ở chỗ này, gây sự có sư phụ bao che, có Nhị sư huynh thu dọn tàn cuộc, có Tứ sư huynh gửi các loại đồ chơi nhỏ từ Yêu giới đến, bình thường có Thư Dương chăm sóc, hà tất ta phải trở về nhìn đôi phu thê kia dính nhau trước mặt ta.

Huống chi mẫu thân ta chắc chắn cũng không muốn ta trở về, mỗi lần sang đây không nói vài lời thì sẽ vô cùng lo lắng khi rời đi... Dường như sợ ta theo về quấy rầy thế giới hai người của bọn họ.

Sư phụ thở dài: “Mao Mao à... Cha ngươi nói với ta, mấy ngày nữa là đại thọ mừng ông ngoại ngươi được vạn tuổi, ngươi với tư cách cháu gái duy nhất, có phải là nên giữ thể diện không?’’

Ai ya! Quên mất ông ngoại rồi, tội lỗi tội lỗi!

Ta tạm biệt sư phụ, vội vàng chạy đi tìm Thư Dương.

“Thư Dương!!” Ta chạy đến sân của hắn, một cước đá tung cửa, “Thư Dương, ta muốn quay về Phượng tộc vài ngày, ngươi theo ta trở về.”

Thư Dương hốt hoảng nhét thứ gì đó vào trong túi, sau đó đón lấy người ta đang lao đến, cẩn thận đỡ lấy: “Đã nói với ngươi bao lần rồi, ngươi là cô nương, văn nhã một chút.”

Ta liếc mắt: “Ngươi giấu cái gì đó?”

Thư Dương cứng đờ: “Không có gì...”

Ta không nói gì, xoay người ngồi ở trước bàn, uống một hớp nước: “Thư Dương, ngươi biết vì sao mỗi thoại bản đều dày như vậy không?”

Hắn không hiểu sao ta lại lập tức nhảy sang thoại bản rồi: “Vì sao?”

Ta chép miệng một cái: “ Bởi vì nam nữ chính có cái mỏ dài mà cũng không dùng, chỉ một câu nói có thể làm rõ mọi chuyện đâu cần phải sinh ra hiểu lầm này hiểu lầm kia.”

Ta lại hỏi hắn: “Có biết tại sao cha mẹ ta luôn hòa thuận, chưa bao giờ đỏ mặt với nhau không?”

“Bởi vì mẫu thân ngươi đánh không lại cha ngươi?”

Ta vỗ bàn một cái, đúng là nói linh tinh! 

“Đó là vì có chuyện gì cha nương ta đều trực tiếp nói rõ với nhau.

Thư Dương gật đầu, ta thấy hắn đã hiểu: “Thế nên, ban nãy ngươi giấu cái gì?”

17

Thư Dương sững sờ nhìn ta, chậm rãi lấy một phong thư từ trong túi ra: “Cũng không có gì, là Ma giới có việc gọi về.”

Ta kéo phong thư qua một bên, trong miệng lẩm bẩm: “Để ngươi trở về, sao lại không cho ta biết.”

Mới nhìn được một nửa, ta tức giận ném thư sang một bên: “Có ý gì? Để ngươi trở về thành thân với con gái của Chấn Tây Vương????’’

Thư Dương gật đầu: “Lần trước ngươi bị bắt cóc, ta dẫn đại sư huynh đi cứu ngươi, sau khi Chấn Tây Vương bị mẫu thân ngươi đánh cho một trận, có lẽ trong lòng không phục, lại không dám tìm mẫu thân ngươi báo thù, thế nên mới nghĩ đến ta.’’

Ta tức giận đi qua đi lại: “Không được!” Ta đứng lại: “Ta quay về tìm mẫu thân ta, để bà ‘tâm sự mỏng’ với cha ngươi.”

Nói xong thì xông ra ngoài, Thư Dương vội vàng kéo ta lại, ngươi đừng kích động!” 

Ta quay đầu nhìn hắn: “Ngươi có ý gì? Ngươi nhìn trúng con gái lão già kia rồi?”

Thư Dương vội giải thích: “Không có...”

Ta che lỗ tai lại: ‘’Ta không nghe ta không nghe!’’

Thư Dương gấp đến độ mặt đỏ rần: “Người đừng vội, hãy nghe ta nói hết.”

Ta thả tay xuống: “Vậy ngươi nói đi!”

Hắn lau mồ hôi: “Ta...”

Ta: “Ta không nghe, ta không nghe!”

Giữa lúc ta đang vui vẻ chơi trò “ngươi nói đi ta không nghe” thì nhị sư huynh tới: “Mao Mao, sư phụ bảo ta tới hỏi muội định khi nào thì trở về, người đã chuẩn bị quà, muội mang về cùng... Hai người đang làm gì đấy?’’  

Lúc này đang ở trong đoạn [ta không nghe ], ta bịt lỗ tai, Thư Dương với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhị sư huynh: “Nhị sư huynh...” Thư Dương cũng sắp khóc luôn rồi.

Nhị sư huynh nâng trán: “Mao Mao! Đừng bắt nạt Thư Dương!”

Ta bĩu môi, nào có bắt nạt hắn, đây không phải trò chơi gây nghiện sao…

Thấy ta không lộn xộn nữa, Thư Dương mới thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi đừng nói linh tinh, ta chưa từng gặp con gái hắn, sẽ không thích, hơn nữa...”

Hơn nữa gì? Ta vểnh tai chăm chú nghe, nhưng hắn lại không nói tiếp nữa!

Kỳ quặc thế!

“Ta trở về sẽ nói rõ ràng với phụ vương ta, ta không muốn hắn thao túng cuộc sống của ta nữa.” Vẻ mặt Thư Dương kiên định.

Ta cảm động nhìn hắn:  ‘’Thư Dương, ngươi nói xem đây là loại thoại bản gì? Câu chuyện cảm động về người thân tàn chí kiên à?”