Edit: Dờ
Lâm Nguyễn bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, cậu mở mắt ra, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ qua tấm màn giường. Lâm Nguyễn ngái ngủ một lúc, chỉ trong một lúc ấy, Trạm Hi đã xốc màn xuống giường.
Cửa phòng mở ra, mấy nha hoàn bưng nước ấm đi vào, hình như là định hầu hạ Trạm Hi rửa mặt.
Có người ngoài vào phòng khiến Lâm Nguyễn lập tức tỉnh táo trở lại. Bây giờ cậu không mặc quần áo, tuy có che màn nhưng cậu vẫn vô thức rụt vào chăn.
Bốn năm nha hoàn mặc váy hồng đứng một bên chờ để hầu hạ Trạm Hi. Trong đó có một cô gái nhỏ tuổi tò mò ngẩng đầu lên nhìn, cô chỉ thấy màn giường thấp thoáng, lờ mờ có bóng người ngồi trên giường.
Dưới chân giường có quần áo rơi xuống, cô không biết điều đó nghĩa là gì.
Trạm Hi không không cho nha hoàn đến gần mình, rửa tay rồi quay vào màn hỏi: "Không dậy sao?"
Lâm Nguyễn do dự: "Em muốn đi tắm."
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu thấy trên người dinh dính, mùi hương khiến người ta đỏ mặt vẫn còn quanh quẩn trong chăn.
Trạm Hi cầm khăn lau tay, lạnh nhạt sai mấy nha hoàn, "Đi lấy chút nước ấm đến đây."
Bọn nha hoàn lui xuống, Trạm Hi ra tủ quần áo lấy một bộ áo ngủ cho Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn vội nhận lấy rồi mặc vào, sau đó luống cuống thu màn rời khỏi giường.
Lâm Nguyễn giúp Trạm Hi thay quần áo trước, lần này đổi thành trường sam vạt chéo màu đỏ tía, không biết may bằng chất liệu gì mà cảm giác ánh màu vàng, nhìn kỹ thì trên vai trái có hoa mơ in chìm. Đen quyền tím quý, bộ này mặc lên người Trạm Hi khiến mỗi hành động của hắn đều vô cùng quý khí.
Lâm Nguyễn cài nút áo hình hoa sen bạc, hơi quỳ xuống để chỉnh vạt áo.
Vừa mới mặc xong, người bên Lý Trắc Phúc tấn đã tới mời Trạm Hi đi bàn chuyện.
Trạm Hi nhìn vào gương chỉnh lại áo, nói: "Trong tủ có một bộ mới làm cho cậu, cậu thử xem có mặc vừa không."
Lâm Nguyễn đáp vâng, ma ma đang cúi người ở gian ngoài nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn, thấy Trạm Hi liếc qua lại vội vã cúi đầu.
Trạm Hi không nói gì nữa. Bên ngoài có tuyết rơi, Lâm Nguyễn đưa áo choàng cho hắn, Thế Ninh che ô đứng chờ ở bên ngoài.
Trạm Hi và Thế Ninh ra khỏi viện, bọn nha hoàn đưa nước tới, Lâm Nguyễn lau người ngay trong phòng. Bộ quần áo tối hôm qua đã hỏng, đệm giường cũng đổi cái mới. Lâm Nguyễn thu dọn phòng sạch sẽ rồi đi lấy bộ áo mà Trạm Hi nói.
Bộ áo màu đỏ đính bạc, màu sắc tươi sáng khiến người mặc cũng rạng rỡ hơn, cổ áo vừa đúng đến yết hầu, bo lưng áo không quá chật tôn lên dáng người cao ráo, vạt áo thẳng tắp, trông nhẹ nhàng mềm mại, mặc vào không bị mập.
Lâm Nguyễn soi gương, nghiêng người nhìn lưng mình, cậu tự thấy mình không mập mạp, nhưng cũng chẳng quá gầy, không giống eo con gái chút nào. Lâm Nguyễn nhớ Phú Sát Trắc Phúc tấn nói dáng cậu thướt tha, cậu cảm thấy đó chẳng phải lời khen ngợi gì cho cam.
Lâm Nguyễn mặc xong thì ra cửa, vừa lúc đụng vào bác Đông, ông nhìn cậu, lông mày nhăn tít lại: "Sao lại mặc áo màu này?"
Nếu ở bên ngoài thì chẳng sao, nhưng đây lại là vương phủ, không được tùy tiện mặc màu đỏ, từ trước đến nay chỉ có Đích Phúc tấn mới được mặc màu đỏ thuần, mấy Trắc Phúc tấn trong phủ không ai được mặc màu này.
Lâm Nguyễn chỉ đáp: "Tiên sinh bảo cháu mặc."
Quả nhiên bác Đông không nói gì nữa.
Lâm Nguyễn rảnh rỗi, đứng ở hành lang ngắm tuyết và chọc con chim họa mi. Tuyết rơi lưa thưa, phủ một lớp mỏng trên lối đi đã quét dọn sạch sẽ, phối hợp với tường đỏ ngói xanh của vương phủ, trông nghệ thuật đến lạ thường.
Phải tầm 9 giờ 10 giờ mới dùng bữa sáng, vương phủ ăn sáng rất muộn, cũng rất cầu kỳ. Trạm Hi chưa về, Lâm Nguyễn ăn cùng bác Đông.
Dùng bữa xong, người bên Phú Sát Trắc Phúc tấn tới mời Lâm Nguyễn qua đó.
Lâm Nguyễn nhìn bác Đông, ông ngẫm nghĩ rồi nói: "Trắc Phúc tấn cho mời, cậu phải đi, nhớ về sớm là được."
"Vâng."
Lâm Nguyễn theo ma ma ra khỏi viện, trời vẫn đổ tuyết, nha hoàn đứng bên cạnh che ô cho cậu. Nha hoàn thấp hơn Lâm Nguyễn rất nhiều, giơ tay che ô mà tán ô cứ lắc đi lắc lại, nhìn rất mệt.
Lâm Nguyễn lấy ô trong tay nha hoàn để tự cầm.
Ma ma nhìn thấy, cười một cách quái đản: "Lâm thiếu gia thật là đa tình."
Lâm Nguyễn không đa tình, đó chỉ là phép lịch sự cơ bản mà thôi. Nhưng cái lịch sự ấy đặt trong vương phủ lại thành ý nghĩa khác, có lẽ trong này chẳng ai biết đến hai chữ lịch sự.
Ma ma dẫn Lâm Nguyễn tới trước cổng thùy hoa, Lâm Nguyễn dừng lại nói: "Bên trong là nội viện, tôi không được vào đâu."
Ma ma cười với giọng nổi gai ốc: "Lâm thiếu gia còn coi bản thân là nam giới sao?"
Lâm Nguyễn nhìn ma ma, người này chẳng lịch sự một chút nào cả.
Lâm Nguyễn theo ma ma đi qua cổng thùy hoa, vòng qua mấy cái hành lang để tới viện của Phú Sát Trắc Phúc tấn. Ma ma đứng trước cửa bẩm báo, bên trong có giọng nói cho phép, ma ma đẩy Lâm Nguyễn vào trong phòng.
Vào trong, Lâm Nguyễn lập tức ho sặc sụa. Trong phòng đốt loại nến sáp ong kia, đốt rất nhiều, cả gian phòng sáng trưng, mùi dầu nến xộc thẳng vào mũi.
Phú Sát Trắc Phúc tấn nằm nghiêng trên giường sưởi dưới cửa sổ nam, bà ta búi đầu Mãn Thanh, đầu cài biển trâm đính rất nhiều vàng bạc châu ngọc. Trên người mặc váy triều Thanh thêu hoa, bên dưới thì không mặc quần, để lộ ra đôi chân.
Cặp chân kia có vết bầm rất rõ ràng, đó là bởi ngày hôm qua Phú Sát Trắc Phúc tấn đã quỳ cả đêm trước bài vị Lão vương gia.
Lâm Nguyễn thoáng nhìn rồi dời tầm mắt ra chỗ khác. Cậu cúi người hành lễ với bà ta.
"Miễn lễ." Phú Sát Trắc Phúc tấn nói, bà ta nhìn Lâm Nguyễn từ trên xuống dưới, "Áo đẹp như vậy thì đừng quỳ xuống để mà bị bẩn."
Lâm Nguyễn nhớ tới lời bác Đông nói, lòng trở nên căng thẳng.
Phú Sát Trắc Phúc tấn nhìn Lâm Nguyễn một cách thẳng thừng, ánh mắt đánh giá khắp mọi chỗ, nhìn tấm áo xinh đẹp trên người cậu, nhìn dấu vết tình ái trên cổ cậu.
Lâm Nguyễn nghĩ, cậu thoáng thấy được sự ghen tị trong mắt Phú Sát Trắc Phúc tấn.
Bà ta ghen tị điều gì, không phải là tấm áo đỏ này đấy chứ?
"Ngươi lấy tấm áo này ở đâu?"
Lâm Nguyễn trả lời trung thực, "Vương gia thưởng ạ."
Phú Sát Trắc Phúc tấn cười khanh khách như một thiếu nữ mười tám đôi mươi, Lâm Nguyễn nghe mà sởn cả gai ốc.
"Vương gia thương ngươi." Hộ giáp bằng vàng trên tay Phú Sát Trắc Phúc tấn bấm vào thịt đùi, "Lúc Lão vương gia còn sống cũng rất thương ta, ngươi thấy những ngọn nến này không? Đều là vương gia thưởng cho một mình ta."
Lâm Nguyễn nhìn, cậu phát hiện ra hoa văn trên mấy ngọn nến ấy đều là hình hoa mẫu đơn, còn dùng bạc để khảm lên.
Lâm Nguyễn không lên tiếng, Phú Sát Trắc Phúc tấn nói: "Lên đây."
Lâm Nguyễn không muốn động đậy, ma ma ở phía sau cậu đẩy một cái rất mạnh, Lâm Nguyễn lảo đảo, suýt nữa ngã sấp mặt.
Phú Sát Trắc Phúc tấn ngồi dậy, Lâm Nguyễn đối mặt với bà ta. Mặt bà ta rất trắng, nhìn ra được là trát rất nhiều phấn, như một loại ngọc trai đã mất đi độ sáng bóng. Bà ta không còn trẻ nhưng vẫn trang điểm rực rỡ, đôi môi đỏ tươi vẫn luôn cười.
"Bảo sao vương gia thương ngươi, cái mặt mịn màng thế này, ta nhìn còn thích." Phú Sát Trắc Phúc tấn nhìn cổ Lâm Nguyễn với ánh mắt say mê, thậm chí định vươn tay sờ yết hầu cậu.
Lâm Nguyễn hoảng sợ lùi về phía sau, Phú Sát Trắc Phúc tấn thu tay lại, vẫn tươi cười như cũ: "Ngươi có biết con trai nuôi của ta không?"
Chuyện này Lâm Nguyễn từng nghe phong thanh, Phú Sát Trắc Phúc tấn muốn nhận một đứa con nối dõi nhưng không thành.
"Nó hai mươi hai tuổi, lớn tuổi hơn ngươi, cao hơn ngươi," Phú Sát Trắc Phúc tấn che miệng cười: "Sức lực cũng lớn hơn ngươi."
Lâm Nguyễn nhìn bà ta, bà ta cũng nhìn lại cậu, ánh mắt vẫn đảo khắp người Lâm Nguyễn, "Nó là một nam nhân, một nam nhân chân chính, còn ngươi?"
Lâm Nguyễn mím chặt môi.
"Nói ra thì ngươi cũng thật đáng thương, một nam nhân mà lại bị người ta dùng như nữ nhân." Phú Sát Trắc Phúc tấn vừa nói vừa cười, "Ngươi gọi giường có hay như nữ nhân không?"
Lời nói của Phú Sát Trắc Phúc tấn thô lỗ cùng cực, sắc mặt Lâm Nguyễn càng ngày càng khó chịu.
"Nhưng ta đoán, ngươi nhất định không biết nữ nhân chân chính là như thế nào." Phú Sát Trắc Phúc tấn đi xuống, kéo tay Lâm Nguyễn. Cậu muốn tránh nhưng bàn tay của bà ta nắm rất chặt, hộ giáp bấm vào mu bàn tay Lâm Nguyễn quệt ra một vết máu.
Phú Sát Trắc Phúc tấn kéo tay Lâm Nguyễn đặt vào dưới chiếc váy của bà ta, chầm chậm nhắm mắt lại rồi phát ra một âm thanh, nha hoàn và ma ma đứng xung quanh như thể bị điếc.
Sắc mặt Lâm Nguyễn tái đi, cậu đẩy mạnh bà ta rồi chạy ra ngoài như phát điên. Vừa chạy ra khỏi viện của Phú Sát Trắc Phúc tấn, cậu đỡ gốc cây nôn ra.
Lâm Nguyễn như nôn cả nội tạng cả ngoài. Bàn tay bị Phú Sát Trắc Phúc tấn nắm lấy vẫn không ngừng run rẩy.
Lâm Nguyễn ngồi xổm xuống, lấy tuyết xát lên bàn tay ấy, xát mạnh đến mức tay chảy máu và lạnh buốt không còn cảm thấy gì. Nhưng cái cảm giác kinh tởm kia thì vẫn không thể nào trôi đi được.
Dạ dày Lâm Nguyễn đảo lộn, cậu cảm thấy không chỉ toà viện phía sau mình mà cả vương phủ này như một con quái vật đang từ từ lại gần mình, nó muốn biến cậu trở thành một con quỷ của nơi thâm trạch đại viện này. Lâm Nguyễn chưa khi nào muốn chạy trốn khỏi đây như bây giờ.
Cậu đứng lên, chưa đi được mấy bước thì đã thấy trời đất quay cuồng, ngã trên mặt đất.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nguyễn: Sợ quá đi!