Nhưng Chu Chiêu Đệ một chút cũng không để tâm.
Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, so với danh lợi, miếng ăn vào được miệng mới chân thật nhất.
Cho dù con hồ ly tinh kia có lợi hại như thế nào lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Chu Chiêu Đệ một bên đắc ý nghĩ, một bên nhanh chóng nhai miếng thịt khô trong miệng, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Hách Liên Kiều được Mã Tú Liên ôm vào lòng ngửi thấy mùi thơm của thịt, trong lòng nôn nóng không chịu nổi: “A a~”Bà nội, cháu muốn ăn thịt!Mã Tú Liên vừa cúi đầu liền nhìn thấy nước bọt lấp lánh chảy ra từ khóe miệng cô bé, nhất thời bật cười: “Ôi, bảo bối ngoan của nội nước bọt sao lại chảy ra ngoài rồi? Có phải là thèm ăn thịt không?”Hách Liên Kiều đáp một tiếng rất to: “A~”Đúng vậy đúng vậy!Tuy rằng uống sữa rất ngon, nhưng uống một tháng, miệng cô sắp nhạt đến nơi rồi.
Cô chính là Long tộc thích ăn thịt nha!Nhưng mà Mã Tú Liên trước giờ vẫn luôn yêu thương cô, lần này rất kiên quyết lắc đầu: “ Không được nha, bây giờ bảo bối ngoan còn quá nhỏ chỉ có thể uống sữa, đợi sau khi mọc răng rồi bà nội sẽ nấu thịt cho cháu ăn.
”Hách Liên Kiều nghe vậy, lập tức “ bi bô” kháng nghị.
Ăn thịt ăn thịt ăn thịt, cháu muốn ăn thịt!Cô không thể hiểu ý trong lời nói của Mã Tú Liên, bởi vì Long tộc từ khi sinh ra đã có thể ăn thịt.
Mã Tú Liên cho rằng cô bé đói bụng, liền bảo Lý Xuân Hoa cho cô bé bú sữa.
Lý Xuân Hoa đang ăn cơm không tình nguyện tới ôm cô, xoay người cởi nút áo cho cô bú sữa.
Hách Liên Kiều không ăn được thịt nên cực kỳ không vui, vì thế biến sự giận dữ thành cảm giác thèm ăn.
Lý Xuân Hoa đau đớn “hừ” một tiếng, trong lòng thầm mắng: Một đứa ăn như quỷ chết đói đầu thai!Tuy rằng con gái lớn lên đẹp đẽ trắng mịn, nhưng Lý Xuân Hoa lại không thích lắm, bởi vì cô ta cảm thấy cô bé này có chút không bình thường.
Không chỉ làm cho người bà vẫn luôn trọng nam khinh nữ thay đổi thái độ yêu thương cô, trong một tháng này, ngoại trừ đêm ra đời không nghe thấy cô khóc nữa.
Ngay cả đứa nhỏ vừa sinh ra đã ngốc nghếch của đội sản xuất ở bên cạnh cũng biết khóc!Lý Xuân Hoa cũng không thích đứa con gái lớn Tam Ni, cô ta thích nhất là đứa con trai Trần Tiểu Bảo!Không thấy mẹ chồng cô ta bởi vì liên tục sinh được 5 đứa con trai cho nhà họ Trần, mới có được chỗ dựa vững chắc như vậy sao.
Mã Tú Liên được cô ta ghen tị đang dùng đũa đánh vào mu bàn tay không ngừng gắp thịt của Chu Chiêu Đệ, mắng: “Kiếm không được bao nhiêu tiền mà còn ăn nhiều thịt, da mặt con sao lại dày như vậy!”Chu Chiêu Đệ cũng không tức giận, chỉ là vẻ mặt tiếc nuối gắp lấy một đũa măng.
Đầu năm nay nhà ai đều khó có dịp ăn được một miếng thịt, vì vậy rau thịt đều là thứ cần thiết cho những người lao động chính trong nhà.
Nhưng Mã Tú Liên để một chén nhỏ cho ba đứa cháu trai ăn, vẫn giữ lại một chén nhỏ cho Lý Xuân Hoa buổi tối ăn.
Còn về ba đứa cháu gái, bà cũng không quan tâm, đường đường chính chính trọng nam khinh nữ, quang minh chính đại.
Ba đứa cháu gái nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt ba rọi xào măng nhưng không dám vươn đũa gắp.
Tuy rằng Triệu Mai muốn có con trai, nhưng vẫn xót con gái của mình, liền chia một nửa cho Đại Ni và Nhị Ni.
Chỉ có Tam Ni, cha không thương mẹ không yêu, đành phải ăn măng dính dầu mỡ, nhưng vẫn rất thỏa mãn.
Mùi vị của thịt ba rọi thật thơm!***Chạng vạng, con gái Trần Hồng Hồng đã được Mã Tú Liên gả cho người trấn trên mang về một túi đồ lớn.
“Mẹ, mẹ chồng kêu con mang một ký thịt heo về.
”Mã Tú Liên đối với đứa con gái duy nhất của mình cũng không tệ, xụ mặt dạy dỗ cô ấy: “ Đừng có mỗi lần trở về đều mang đồ về, cho dù mẹ chồng đối với con tốt, bản thân con cũng phải có chừng mực.
”Nhưng giọng điệu lại không nặng nề.
Con gái bà là người đầu tiên trong đội sản xuất gả cho người trấn trên, thật làm cho bà nở mày nở mặt.
Trần Hồng Hồng biết tính của bà, cũng không quan tâm, giải thích: “Cũng chỉ có lần này thôi, coi như là quà đầy tháng cho bảo bối ngoan đi.
”.