Cô bé dùng bàn tay nhỏ bé đầy thịt nắm đầu rắn với đuôi rắn, buộc vài cái nút thắt trên thân dài của con rắn, biến nó thành một con rắn bánh quai chẻo.
Đơn giản, thô bạo, mà hiệu quả.
Hách Liên Kiều rất là hài lòng, như vậy thì con rắn béo ú sẽ không bỏ chạy được đâu!Nhưng mấy đứa bé gái khác lại thấy da đầu run lên: “Tam, Tam Ni, em gái của cậu đùa chơi chết con rắn cậu sao cũng không quản vậy?”Tam Ni trầm mặc trong chốc lát, yếu ớt nói: “Em ấy nói muốn bắt về ăn thịt.
”Nghe vậy, mấy đứa bé đều sợ ngây người: Bọn chúng sao lại không nghĩ đến chứ?!Con rắn đó to và dài như vậy, sẽ phải có bao nhiêu thịt nha!Vừa nghĩ đến việc có thể ăn thịt, ánh mắt của mấy cô bé nhìn con rắn bánh quai chẻo to dài trong tay Hách Liên Kiều, liền từ sợ hãi ghét bỏ biến thành hưng phấn kích động.
Dù sao đầu năm nay, mọi nhà cũng quanh năm suốt tháng không thấy thịt được mấy lần, mà mấy đứa bé gái bị xem lại càng thiếu thốn mấy miếng thịt, đã thèm ăn thịt vô cùng.
Vì thế, Lý Nhị Nha lớn tuổi nhất liền cả gan khe khẽ nói: “Con rắn này là tất cả chúng ta cùng nhau nhìn thấy, nên mọi người sẽ cùng nhau ăn.
”Tam Ni lập tức ngẩng đầu trách cô bé: “Con rắn này là do em gái tôi bắt được, thì chính là của em gái tôi, dựa vào cái gì mà phải chia cho các cậu ăn!”Tuy rằng cô bé sợ rắn, nhưng cô bé cũng rất muốn ăn thịt rắn.
Lý Nhị Nha cũng là đứa mồm mép lưu loát, học theo khẩu khí của người lớn: “Đại đội trưởng đã nói, tất cả mọi thứ trong công xã đều thuộc về mọi người, con rắn này đương nhiên cũng thuộc về tất cả mọi người rồi, các cậu nói xem có đúng không?"Ngay lập tức liền có đứa bé tham ăn lại gan lớn phối hợp đáp lại cô bé.
“Đúng!”“Con rắn này là do chúng ta cùng nhìn thấy, không phải một mình em gái của cậu!”Tam Ni từ từ đứng dậy, không cam lòng yếu thế trừng mắt nói: “Sai rồi! Công xã đều là phải lao động mới có cơm ăn, các cậu không cùng nhau bắt rắn thì không thể có miếng thịt rắn nào!”Tống Bình Bình bên cạnh phụ họa nói: “Tam Ni nói đúng đấy, không lao động sẽ không có cơm ăn.
”Mặc dù cô bé cũng rất thèm thịt, nhưng cô bé luôn chơi rất tốt với Tam Ni, không muốn cùng với những người khác cùng nhau khi dễ đồng bọn nhỏ.
Hơn nữa dù cô bé có mang thịt rắn về nhà, mấy chị em cô bé cũng ăn không được.
Lý Nhị Nha bị nghẹn, không biết phản bác thế nào, rõ ràng không thèm nói đạo lý, “Đi, chúng ta mang con rắn đến đây.
”“Không được đi!!”Tam Ni giang hai cánh tay ra với ý đồ ngăn chặn mấy đứa nhỏ, nhưng một mình cô bé thế lực đơn bạc, đương nhiên là ngăn cản không được.
Vì vậy vội vàng nâng cao giọng, hô với em gái đang vui sướng bắt bươm bướm: “Bé ngoan, các cậu ấy muốn đến cướp rắn, em mau mang rắn về nhà đi!!”Hách Liên Kiều vừa nghe vậy mà lại có người dám cướp đồ ăn của bản thân, lập tức hùng hổ vọt trở về.
Tuy nhiên, cô bé vừa nãy ham chơi nên chạy hơi xa, đôi chân nhỏ không chạy nhanh bằng chân của đứa lớn hơn.
Cho nên không đợi cô bé chạy đến, Lý Nhị Nha đã dùng vẻ mặt đắc ý xách con rắn lên rồi.
Con rắn này cũng thật béo nha!Hách Liên Kiều lập tức dùng giọng trẻ con rống giận thành tiếng: “Đó là thịt của tôi!!"Ngay lập tức, chim tước trong rừng trúc đều bị uy lực rộng bất thình lình phát ra sợ hãi bay loạn lên.
Mà con rắn bánh quai chẻo đứng đầu ngọn gió ngay lập thức bị công chúa nhỏ đang phẫn nộ dọa cho tỉnh lại.
Vì thế khi Lý Nhị Nha nhìn đến con rắn chết trong tay, phun ra lưỡi rắn rồi mở con mắt lạnh như băng: “Xì~”“A!!!!!!”Cô bé hoảng sợ thét chói tai ném con rắn ra ngoài, vừa hay ném đến trước mặt Hách Liên Kiều.
Hách Liên Kiều vươn đôi chân nhỏ bé giẫm nát đầu con rắn, sau đó hung hăng vung nắm đấm thịt bé nhỏ của mình về phía Lý Nhị Nha rồi cảnh cáo nói: “Còn cướp thịt của tôi, tôi sẽ đánh các chị!”Mà đại xà đáng thương sau khi cứng đờ trong giây lát, liền ngất xỉu lần thứ hai.
“Huhu, con rắn kia còn sống! Còn chưa chết! Tôi thấy nó phun lưỡi ra! ”.