*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Yên Vân
*
Vân Liệt đưa Cẩn ca nhi đến nơi hắn ở trước đây, lão gia tử cùng Tần bá đều ở nơi này.
Dọc theo đường đi, hai người gặp phải vài thím đại nương, Cẩn ca nhi không thể tránh được. Thấy Vân Liệt nắm chặt tay Cẩn ca nhi, ai cũng bỗng dưng đỏ ửng gương mặt già nua, có người gan lớn không nhịn được trêu ghẹo, "Ai u, tư vị làm tân lang như thế nào? Có phải tay Cẩn ca nhi cầm vào thích lắm không?"
Vân Liệt liếc nhẹ bọn họ, thần sắc trên mặt vô cùng thản nhiên. Thấy hắn rất tự nhiên gật đầu một cái, mặt Cẩn ca nhi liền nóng lên, chờ người đi xa, Cẩn ca nhi mới không chịu nổi nữa, oán giận, "Khi không có ai nắm nắm thì không nói, khi có người sao ngươi cũng không buông?"
Vân Liệt, "Thành thân rồi."
Được được được, ngươi thành thân rồi, ngươi là to nhất.
Cẩn ca nhi vừa bực mình vừa buồn cười.
Lão gia tử đã sớm chờ đến sốt ruột, trông trái trông phải mới thấy hai người rốt cục đã tới. Ông tức giận trừng mắt nhìn Vân Liệt, cho là hắn không muốn đến đây.
Trên mặt Lý Cẩn nóng lên, tê cả da đầu, giải thích một câu, "Gia gia, là con không tốt, ngủ quên một chút, nên dậy muộn."
Đương nhiên lão gia tử không tin, ông vỗ vỗ tay Cẩn ca nhi, hòa ái nói, "Con không cần thay hắn giải thích, ta biết hắn nghĩ thế nào, nhất định là không vui khi ta tự ý chạy tới đây. Thật sự cho là ta tình nguyện đi chuyến này? Giằng co một đường, ăn không ngon ngủ không yên, nếu như không phải nhìn mặt mũi của con, ta mới không chịu cái tội này."
Vân Liệt mặt không biến sắc nói, "Vậy ta thay Cẩn ca nhi cảm tạ ngài."
Lão gia tử bất chợ bị nghẹn, râu mép liền vểnh lên, "Ai cần ngươi cảm tạ."
Cẩn ca nhi buồn cười không thôi, nói một hồi lời hay mới chọc cho lão gia tử vui vẻ được. Lão gia tử càng nhìn Cẩn ca nhi càng yêu thích, lại nói Trúc Khê thôn non xanh nước biếc, cảnh vật vô cùng tuyệt đẹp, nếu như không phải trong nhà còn có việc đang chờ ông, lão gia tử thật hận không thể ở lại Trúc Khê không rời đi.
Vân Liệt sợ Cẩn ca nhi ngồi lâu không thoải mái, nên tìm cớ mang y đi. Trước khi đi, lão gia tử có tặng cho hai người một cái bao đỏ thẫm được bọc kín.
Vân Liệt không muốn nhận, hắn cũng không phải là không có tiền, ấy vậy mà từng người từng người lại muốn nhét đồ cho hắn. Cẩn ca nhi sợ lão gia tử nghĩ nhiều, trừng mắt nhìn Vân Liệt, nên Vân Liệt lúc này mới không lên tiếng.
Thấy Cẩn ca nhi vui vẻ nhận, lão gia tử cười đến đôi mắt híp lại.
Vân Liệt lại đưa Cẩn ca nhi đến nhà Đàm bá một chuyến.
Đàm bá là một lão nhân duệ trí*, luôn cười ha ha. Tiểu tôn tử ông tên là Đàm Sách, tính cách cũng rất hoạt bát, thích nhảy nhót lung tung, tiệc rượu ngày hôm qua vô cùng náo nhiệt, nó ăn ăn uống uống đặc biệt vui vẻ, gặp được hai người khen rồi lại khen, khen đến khen đi vài câu, đồ ăn thì ngon, thịt thì thơm! Nó ăn vô cùng thống khoái!
*duệ trí = 睿智: tinh thông, hiểu biết sâu xa (theo từ điển Hán Việt)
Đàm bá buồn cười không thôi.
"Cũng không biết nói lời chúc mừng thúc thúc."
Nó le lưỡi, làm bé ngoan, nói, "Chúc Vân thúc thúc cùng Cẩn thúc thúc tân hôn vui vẻ."
Vân Liệt cũng không ở lâu, rất nhanh đã kéo Cẩn ca nhi ly khai. Trên đường trở về, Cẩn ca nhi cười nói, "Sao ta không biết trong nhà còn có việc gì bận rộn nhỉ?"
Vân Liệt nắm tay y, nhéo một cái, mặt không biến sắc nói, "Không mệt? Nửa đêm hôm qua là ai nói muốn ngủ nhiều một chút."
Trên mặt Cẩn ca nhi nóng lên. Hơn nửa đêm đương nhiên là y muốn ngủ, nhưng bây giờ cũng không phải nửa đêm, y biết Vân Liệt sợ mình khó chịu nên cũng không nhiều lời. Công xưởng cách nơi bọn họ ở rất gần, là một mảnh đất có hai đầu nam bắc. Nghĩ đến từ khi xây xong còn chưa nhìn qua, Cẩn ca nhi liền muốn đi xem một chút. Dự định hai ngày nữa lại bắt đầu mở công xưởng, Vân Liệt lại bế y lên.
"Ngày khác lại đi."
Bảo bảo đang cùng Lý Uyển ngốc ở hậu viện, cho dù trong sân không có người khác, nhưng mặt Lý Cẩn vẫn có chút nóng, "Ta tự mình đi được."
Vân Liệt lại không nghe.
Vừa tiến vào sân, là một loạt năm gian phòng, chính giữa là nhà chính, hai gian phía tây là Thần ca nhi cùng bảo bảo ở, hai gian phía đông một là phòng ngủ của y cùng Vân Liệt, một là thư phòng, gian phòng của bọn họ là ở gần nhà chính.
Phòng tân hôn là được Cẩn ca nhi tự mình quan sát việc bài trí, để chế tác một số gia cụ yêu thích, y còn mời Vương thợ mộc đến nhà.
Vừa vào cửa, bên cạnh là một kệ để giày, đối diện cửa là một tủ treo quần áo, trên tủ quần áo còn khảm một chiếc gương.
Trong phòng ngủ, theo hướng nam bắc bày một chiếc giường lớn; phía tây kê một tủ đứng dựa vào tường, chứa chăn cùng y phục của họ; phía đông bên trong đặt một chiếc tủ sách, phía trên có những khung kệ bày đồ chơi, phía dưới là ngăn tủ để sách, bên cạnh chính là buồng tắm. Hôm qua Vân Liệt đã lĩnh hội được cái lợi của việc buồng tắm trong phòng.
Giường nhỏ kia của bảo bảo đặt tại chân giường họ, tiếp đó là một tủ treo y phục, tủ này vừa vặn che chắn, khiến người vừa vào cửa không nhìn thấy bố cục bên trong phòng.
Chim sẻ tuy nhỏ lại đầy đủ ngũ tạng.
Nhìn vô cùng ấm áp.
Vừa vào cửa, Cẩn ca nhi liền nhìn thấy mình trong chiếc gương trên tủ quần áo, hai má có chút ửng hồng. Y lầm bầm một câu, "Ta rõ ràng là có thể tự đi được."
Vân Liệt trực tiếp đặt y trên giường, bọn họ trải ra tấm đệm mới, chiếc giường mềm mại rất thoải mái, phía trên là chiếc chăn uyên ương đỏ thẫm.
"Ngươi ngủ một lát."
Ngày hôm qua đã làm mệt y, vừa rồi lại đi đường có chút nhiều, Vân Liệt đã nhìn thấy bắp chân của y bủn rủn run rẩy mấy lần.
Cứ cảm thấy thành thân rồi Vân Liệt càng cưng chìu mình, y lầm bầm một câu, "Ta không có buồn ngủ."
Vân Liệt đến bên cạnh y, hạ mắt nhìn y, "Thật sự không buồn ngủ?"
Còn chưa kịp gật đầu xong, người bên cạnh đã nhào tới hôn mình, ngọt ngọt ngào ngào, bàn tay mò mẫm đến cả người Cẩn ca nhi nóng lên, nhưng y vừa mệt vừa oải, thật sự không có tinh lực làm một lần nữa.
"Ta ngủ ta ngủ, không thể làm nữa."
Cẩn ca nhi vội vã nhắm mắt lại, lẩm bẩm đẩy đẩy Vân Liệt.
Vân Liệt vốn chỉ muốn hù dọa y, nên liền đắp chăn cho y. Rõ ràng không buồn ngủ, nhưng nằm dài trên giường rồi thì cả người lại nổi lên cảm giác không còn sức lực. Cả đầu ngón tay Cẩn ca nhi cũng không muốn động, liền ngủ ngay lập tức.
Giấc ngủ này kéo dài một mạch đến buổi tối, mãi đến tận khi Thần ca nhi từ học đường trở về, đến khi ăn cơm tối y mới tỉnh lại. Bữa cơm tối này là Lý Uyển làm. Sợ Vân Liệt cũng làm, nên nàng cố ý kêu bảo bảo đến tiền viện nói cùng Vân Liệt một tiếng.
Nghĩ đến nhà cũng không còn bao nhiêu củi, hắn đáp một tiếng, rồi lên núi chặt chút củi.
Khi Cẩn ca nhi tỉnh lại, vẫn cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi, giấc ngủ này vẫn không đủ để bù lại sức lực. Vân Liệt hôn lên môi y một cái, lại còn bưng cơm vào cho y.
Lý Cẩn lườm hắn một cái, "Nào có lớn chuyện như thế!"
Y xuống giường, liền sai bảo Vân Liệt bưng cơm nước đến nhà chính, lại không nhịn được lẩm bẩm, "Ngươi cũng quá khoa trương rồi. Bất quá chúng ta chỉ thành thân mà thôi. Ta cũng không phải búp bê dễ dành rơi vỡ, nào có kì quặc như thế?"
Oán giận thì oán giận, nhưng thấy Vân Liệt moi tim móc phổi đối xử với mình, đáy lòng y lại tràn đầy cảm động, lại không nhịn được câu cổ hắn, hôn lên môi ai đó một cái. Chỉ một cái thôi đã kéo đến rắc rối, Vân Liệt liền kéo y vào trong ngực, một tay đỡ gáy phía sau y, khắc sâu nụ hôn này hơn. Vẫn là sợ thời gian lâu sơm sẽ nguội lạnh, Vân Liệt mới lưu luyến không rời buông y ra.
Tim Lý Cẩn đập loạn chịu không nổi, đến lúc ăn cơm mới khôi phục lại bình thường. Thưởng thức mùi vị thức ăn liền biết cơm tối là tỷ tỷ làm. Vừa nghĩ tới Vân Liệt bưng cơm cho mình, tỷ tỷ sẽ nghĩ thế nào, y bỗng có chút không ngốc đầu lên nổi.
Hết chương 97 – 11/03/2019
_________
*tủ sách
*Yên: Mặc dù chương này ngắn, nhưng cái đoạn tả phòng Liệt - Cẩn hơi khó chuyển ngữ, nên lúc edit mình đã vẽ ra sơ sơ nhà và phòng họ thế này cho dễ chuyển ý, sẵn chỉnh sửa dễ nhìn chút cho mọi người xem luôn. Chỉ có điều mình không chắc là tiền viện nhà họ là 5 phòng 1 hàng ngang hay hình chữ U như mình nghĩ.
Đây là nhà Lý Cẩn
_
Còn đây là phòng Liệt - Cẩn