Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 93: Cần phải thêu hỉ phục!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Yên Vân

*

"Tỷ tỷ, kỳ thực đệ cùng bảo bảo có quan hệ hơi xa một chút, vốn cũng không tới phiên đệ thu dưỡng, là do Vân Liệt nói đệ muốn nuôi thì nuôi, việc này cứ để hắn xử lý. Tỷ không cần phải lo lắng, nếu hắn để ý chuyện này thì đã không chủ động giúp đỡ. Hiện tại chưa thành thân, cũng không tiện cấp hộ tịch một lần nữa cho bảo bảo. Chờ bọn đệ thành thân rồi, là có thể ghi bảo bảo theo họ đệ."

"Ghi theo họ đệ?"

Lý Cẩn ngọt ngào khoe khoang, nói, "Đệ thu dưỡng*, tiểu tử đương nhiên phải cùng họ với đệ, đệ đang muốn đặt tên cho nó đây, tỷ tỷ cảm thấy tên gì hay? Cũng không thể cứ gọi bảo bảo hoài được, sang xuân là nó có thể cùng Thần ca nhi đến học đường rồi, phải có một cái tên mới tốt.

*thu dưỡng = nhận nuôi

Trong lòng Lý Uyển rối như tơ vò, đâu còn lòng dạ nào đặt tên cho tiểu hài tử.

"Vân Liệt không có ý kiến? Thu dưỡng hài tử không phải là một chuyện nhỏ, không giống như nuôi một con tiểu miêu tiểu cẩu, tùy tiện cho ăn là xong. Các đệ còn có hài tử của mình, nếu như không thể đảm bảo đối xử với nó trước sau như một, thì chi bằng đừng thu dưỡng."

Lý Cẩn nghiêm mặt nói, "Tỷ, đệ biết tỷ lo lắng cái gì, nếu thu dưỡng nó, bọn đệ nhất định sẽ có trách nhiệm với nó, sau này coi nó như con của mình, bọn đệ không thể bỏ nó được, tỷ không yên lòng về đệ như vậy sao? Lại nói, đệ cùng Vân Liệt cũng không định có con, bọn đệ có một mình bảo bảo làm hài tử là đủ rồi."

Ánh mắt Lý Uyển tràn đầy khiếp sợ, "Đệ nói cái gì?"

Tỷ tỷ sớm muộn gì cũng sẽ biết, nên Lý Cẩn cũng không giấu nàng, đem quyết định của mình nói cho tỷ tỷ biết.

Lông mày, quả tim Lý Uyển nhảy lên, càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, "Đệ nói không cần là không cần sao? Vân Liệt có thể đồng ý sao?"

Lý Cẩn gật gật đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tỷ tỷ, bỗng có chút chột dạ khó giải thích, "Vân Liệt đã đồng ý, hắn nói có đệ là đủ rồi."

Nói xong còn không cam lòng, lầm bầm một câu, "Đệ là một đại nam nhân, tỷ bảo đệ đi sinh con, còn không bằng muốn mạng của đệ rồi, ngẫm lại đã thấy sợ."

Bởi vì sợ cho nên mới không muốn sinh?

Lý Uyển đỡ trán, "Đệ đi ra ngoài trước, để tỷ yên tĩnh."

Lý Cẩn len lén liếc nhìn tỷ tỷ, không nhịn được muốn giải thích cùng nàng một chút, có bảo bảo rồi, thì có hài tử thân sinh hay không không phải cũng như nhau sao?

Thấy nàng thật sự không muốn nói chuyện, Lý Cẩn thấp thỏm bất an đi ra ngoài.

Y đi về phòng mình.

Bảo bảo đã ngủ, Thần ca nhi chong ngọn đèn, đang đọc sách. Rõ ràng tuổi còn chưa lớn, vậy mà sức chịu thương chịu khó này không biết giống ai. Lý Cẩn nhớ đến khi mình còn bé, có thể lười biếng thì lười biếng liền, còn nhóc ngược lại, nỗ lực đến khiến người ta kinh ngạc.

Đêm đã khuya, đèn đã tàn, thân ảnh tiểu tử bị kéo dài ra, nhóc vừa nhìn vừa ghi chú, sắc mặt cực kỳ chăm chú, hoàn toàn không giống một hài tử bảy tuổi. Mắt thấy trình độ hiểu biết chữ phồn thể của nhóc có thể sắp đuổi kịp mình rồi, một mặt Lý Cẩn cảm thấy chột dạ, một mặt cảm thấy kiêu ngạo thay nhóc.

Thế nhưng khổ cực như vậy, sẽ làm suy yếu thân thể mất. Mỗi lần nhìn nhóc thức đêm, Lý Cẩn đau lòng vô cùng, y nhấc tiểu tử lên, đặt lên giường, nghiêm túc nói, "Sau này không cho đọc buổi tối nữa, hỏng đôi mắt con thì làm sao bây giờ!"

Lý Cẩn suy nghĩ, sau này mỗi tối phải dạy nhóc những thứ khác, tựa như bản cửu chương toán nè, học ít sẽ không hại cho mắt, lại không khiến tiểu tử cảm thấy phí thời gian mà trong lòng khó chịu.

Thần ca nhi né một chút, khuôn mặt nhỏ xinh tinh xảo lại có chút ngượng ngùng, "Cữu cữu, con tự mình đi được."

Lý Cẩn hôn bảo bảo quen rồi, nên cũng hôn lên mặt nhóc một cái, "Cùng cữu cữu còn khách khí sao?"

Mặt Thần ca nhi nóng lên, chui vào trong chăn, cuốn mình thành một cái kén tằm bảo bảo, chỉ lộ ra đôi mắt to đen. Lớn như vậy rồi còn bị thân, Thần ca nhi cảm thấy mắc cỡ vô cùng.

Bảo bảo ngủ không yên, nghe thấy động tĩnh, lông mi thật dài run rẩy.

Lý Cẩn vỗ vỗ lưng bé, mình cũng lên giường. Thần ca nhi nằm ở tận cùng bên trong, bảo bảo nằm chính giữa, tiểu tử còn nhỏ, chiếm không bao nhiêu chỗ, ba người ngủ một cái giường vừa đủ.

Khí trời đã lạnh xuống, Lý Cẩn lại lấy ra một tấm chăn bông, đắp kín cho hai đứa trẻ, rồi mới tắt đèn. Kỳ thực Thần ca nhi đã có chút buồn ngủ, thế nên nằm trên giường không bao lâu đã ngủ mất.

Ngại tiểu hồ ly chiếm chỗ, nên Lý Cẩn không cho nó lên giường, vậy là vật nhỏ dưới đất cào chân giường cả một đêm.

Sáng hôm sau, khi Lý Cẩn mơ mơ màng màng tỉnh lại, thì nó đang ủ rà ủ rũ vùi mình dưới chân giường, tiểu thân thể cuộn thành một khối, nhìn cực kỳ thê thảm. Trong nháy mắt Lý Cẩn có chút đau lòng, xoa xoa móng của nó, lại ôm nó lên giường.

Tiểu hồ ly vừa lên giường liền có tinh thần vô cùng, nhảy về phía Thần ca nhi. Thật thần kỳ là nó lại không phát ra động tĩnh quá lớn. Nó nhẹ nhàng rơi xuống chăn, rồi chui vào trong chăn Thần ca nhi.

Thần ca nhi theo bản năng ôm nó vào trong ngực.

Lý Cẩn suy nghĩ sau này phải làm một cái giường to một chút.

Khi y đi ra, tỷ tỷ đã thức dậy, mới sáng sớm đã thêu hầu bao. Lý Cẩn đi qua, "Tỷ, tỷ thêu cái này làm gì?"

Lý Uyển liếc nhìn y một cái, "Ngủ ngon chứ?"

Thấy ngữ khí nàng không vui vẻ như hôm qua, trong lòng Cẩn ca nhi có chút thấp thỏm, "Tỷ, tỷ còn giận đệ sao?"

Lý Uyển có chút buồn cười, "Hai người các đệ sống với nhau, đệ không muốn hài tử, tên còn lại cũng đồng ý, nhận con nuôi là quyết định tốt, tỷ có gì mà phải sinh khí? Điều duy nhất tỷ tỷ sợ chính là sau này các đệ sẽ hối hận, nếu chính các đệ không hối hận, tỷ mới không vất vả cái chuyện không có kết quả này."

Lý Cẩn bật cười, "Cái gì mà vất vả chuyện không có kết quả chứ? Bất kể tỷ tỷ làm cái gì cũng đều là tốt cả, tỷ tỷ cứ yên tâm đi, bọn đệ bảo đảm sẽ không hối hận."

Thấy tỷ tỷ không tức giận, Lý Cẩn mới triệt để yên tâm, "Vậy đệ chạy bộ sáng nha." Nói không chừng còn có thể ngẫu nhiên gặp được Vân Liệt, mới một đêm ngắn ngủi không gặp, Lý Cẩn đã có loại cảm giác như cách ba thu vậy.

"Chạy bộ sáng cái gì? Năm sau thành thân rồi, hiện tại cũng đã đến tháng mười, nếu không thêu hỉ phục thì sẽ không kịp, khoảng thời gian này đệ ở ngoan ngoãn ngốc ở nhà đem hỉ phục ra thêu đi."

*hỉ phục = 嫁衣: áo cưới

Lý Cẩn như bị sét đánh trúng.

"Hỉ phục?" Y cả kim còn chưa từng chạm qua thì thêu hỉ phục kiểu gì?

Tỷ tỷ không phải đang đùa mình chứ?

Nhìn bộ dạng y như trời sắp sập xuống, Lý Uyển buồn cười không thôi. Kỳ thực có một phần thêu khó nhất, nhưng thừa dịp Cẩn ca nhi đi kinh thành nàng đã thêu xong rồi.

Mặt nàng không biến sắc nói, "Không biết thêu thì nhanh chóng học đi, nếu đến ngày cưới mà còn chưa xong, thì lễ thành thân chỉ có thể hoãn lại."

Lý Cẩn triệt để bối rối, sao lại có cái quy củ này? Nếu vẫn thêu hoài không xong, chẳng phải đời này sẽ không có cách nào thành thân sao?

Thấy tỷ tỷ đang thêu hầu bao, đôi mắt Lý Cẩn chớp chớp, nhất thời nghĩ ra một ý kiến hay.

Y lập tức xẹt tới lấy lòng, "Tỷ, chúng ta thương lượng chứ."

Lý Uyển ôm đồ tiến vào nhà chính, để lại cho y một bóng lưng tuyệt tình, "Không có thương lượng gì hết."

Bất tri bất giác đã đến mùa đông, rốt cục Cẩn ca nhi cũng đã nuốt trôi một cái đường thêu viền vàng nhỏ cho hỉ phục của mình. Thấy y còn dám kiêu ngạo, Lý Uyển tức giận lườm y một cái, với tốc độ này thì mười năm trôi qua cũng chưa chắc thêu xong đi?

Ngoài miệng thì nói không có thương lượng, nhưng khi thấy tay y bị kim đâm mấy lần, Lý Uyển vẫn là đau lòng không chịu nổi. Cuối cùng, toàn bộ hỉ phục, cơ bản đều là nàng thêu.

*

Mùa đông những năm trước, nhà nhà đều sầu không chịu nổi, một là thức ăn không đủ, hai là không có đồ chống lạnh, thể nào cũng có người chết đói hoặc bị đông chết. Năm nay thôn dân Trúc Khê thôn đều tích góp được chút tiền dư, chưa nói đến có giàu có hay không, nhưng ít nhất có thể lấp đầy bụng, bọn họ còn mua được áo bông cho bọn trẻ.

Mỗi lần nhìn thấy đám hài tử nhà mình mặc áo bông giày bông, đeo túi bố nhỏ, rồi từ học đường trở về, lại kể lại tiên sinh đã nói những gì, các gia trưởng đều đặc biệt thỏa mãn, cảm thấy cuộc sống mỗi ngày trôi qua càng lúc càng tốt.

Ngày mùng mười tháng mười một, khi đang giờ cơm chiều, rốt cục trận tuyết đầu tiên cũng rơi, tuyết như những sợi lông ngỗng, dập dìu lay động, chỉ chốc lát mặt đất đã trắng phau. Đôi mắt bọn nhỏ sáng lấp lánh, lần đầu tiên không trốn trong nhà vào mùa đông, mỗi một đứa đều vô cùng kích động, một bên la hét tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi, một bên hưng phấn chạy ùa ra sân.

Những năm qua bởi vì không có áo bông, nên vào mùa đông, hầu như bọn nhỏ không bước chân ra khỏi cửa, có không ít đứa còn trải qua mùa đông ở trên giường. Năm nay bọn chúng đều được mặc dày, hoàn toàn không sợ lạnh nữa.

Vọt vào sân rồi, bọn nhỏ đều ngửa mặt lên đưa đôi bàn tay nhỏ đón những bông hoa tuyết, nụ cười trên mặt vô cùng thỏa mãn. Hoa tuyết rơi xuống mặt, lành lạnh, khiến cho bọn nhỏ cười không ngớt.

Thấy bọn chúng cười vui vẻ, các vị gia trưởng cũng hiếm thấy không mắng bọn chúng, còn dặn dò, "Chỉ cho phép chơi một chút, cảm mạo sẽ không tốt."

Bọn nhỏ ngoan ngoãn đáp vâng dạ, thỉnh thoảng còn cảm khái một câu, "Nương, hoa tuyết thật là đẹp."

Nụ cười của chúng vô cùng xán lạn, gia trưởng cũng không nhịn được mà cười theo, đối với cuộc sống tương lai tràn đầy hi vọng. Đây là Trúc Khê thôn, nơi lần đầu tiên không có hài tử đông chết vào mùa đông, tất cả mọi người đối với Cẩn ca nhi đều tràn đầy cảm kích.

Tuyết rơi suốt một đêm.

Ngày hôm sau, không chỉ có trên cây treo đầy nhành trắng, mà trên ruộng, trên mái nhà cũng phủ thêm chiếc áo bạc.

Lý Cẩn mới vừa đẩy cửa, hai đứa nhóc đã tỉnh, bảo bảo biết tự mình mặc quần áo, mới vừa ngồi dậy, liền làm bé ngoan đi lấy y phục. Sợ bọn nhỏ lạnh, Lý Cẩn liền vội vã đóng cửa lại.

Lý Cẩn, "Tối hôm qua tuyết rơi to, hôm nay không phải đến học đường, Thần ca nhi có thể ngủ thêm một chút, bảo bảo cũng ngủ thêm một lúc đi."

Tiểu tử lắc đầu một cái, đem quần áo ấm trong ổ chăn mò ra. Nhóc so với trước đây đã khá hơn nhiều, tuy rằng vẫn còn không thích nói chuyện cho lắm, nhưng đã học được cách biểu đạt ý nghĩ của mình, hoặc là gật đầu, hoặc là lắc đầu, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười. mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nhóc, Cẩn ca nhi cũng cảm thấy thỏa mãn không thôi.

Thần ca nhi cũng giúp nhóc lấy ra. Tiểu hồ ly gần đây vẫn luôn ngủ ở bên trong cùng, giờ khác này đang lười biếng, có chút không muốn động, thấy Thần ca nhi đưa tay lấy y phục, nó mới dùng móng vuốt giúp kéo ra một chút.

Lý Cẩn cũng đi tới giúp.

Hai đứa nhóc đều mặc vào áo bông dày cộm.

Khi bọn nhỏ đẩy cửa đi ra, Nghiên tỷ cũng đi tới, vừa nhìn thấy cữu cữu, bé liền hưng phấn vọt tới, "Cữu cữu mau nhìn nè, thật nhiều tuyết nha, thật đẹp nha!"

Trước nhà không có mái hiên, tuyết rất dày, khi giẫm lên đi vào, Nghiên tỷ không cẩn thận trượt một xíu, xém chút đã ngã sấp xuống, bàn chân cùng một khúc chân nhỏ đều bọ chôn trong tuyết, đôi mắt Nghiên tỷ nhất thời trừng to, "Cữu cữu! Cứu mạng a! Con không ra được!"

Lý Cẩn không nhịn cười nổi đi tới đem tiểu nha đầu rút lên, đôi mắt to đen của Nghiên tỷ chuyển động, đôi mắt ấy sáng lấp lánh nhìn tuyết trắng, "Nó muốn ăn người sao?"

Lời nói ngây ngô của trẻ nhỏ khiến người ta không nhịn cười được.

Lý Uyển cười cầm xẻng dọn tuyết lại một chút, "Nghiên tỷ nếu như nghe lời thì nó sẽ không ăn con."

Nghiên tỷ nhớ tới ngày hôm qua mình đã ăn trộm một quả trái cây, bỗng dưng có chút chột dạ, "Vậy sau này con sẽ luôn nghe lời, nương bảo nó chớ ăn con nha."

Nghiên tỷ cẩn thận từng li từng tí một dùng bàn chân nhỏ đụng đụng vô tuyết, thấy nó không ăn mình, thì nhất thời thở ra một hơi.

Lý Cẩn cười cười đi qua giúp, "Tỷ, để đệ."

Bọn nhỏ cũng động tay đào tuyết, tay nhỏ mặt nhỏ đều cóng đến đỏ ngầu.

Lý Uyển có chút lo lắng, "Các con vào nhà đi, kẻo lạnh."

Lý Cẩn cười nói, "Trẻ nhỏ nên vận động nhiều, không sao."

Rốt cục cũng dọn xong một con đường nhỏ, Lý Uyển liền đẩy cửa ra, trên đường có mấy đứa trẻ đang chơi chọi cầu tuyết, chơi đến vui vẻ không thôi. Nghiên tỷ nhìn chằm chằm không chớp mắt, thấy tất cả mọi người không sợ, một chút lo lắng còn sót lại của bé cũng bay mất, đưa tay kéo tay bảo bảo, "Bảo bảo, chúng ta cũng đi chơi đi."

Bảo bảo còn nhỏ, chưa đi học đường, trải qua khoảng thời gian ở chung này, hai đứa đã kết "tình hữu nghị thâm sâu", đương nhiên, chỉ có phía Nghiên tỷ mới cảm thấy như vậy. Tiểu nha đầu luôn vui cười hớn hở, thấy bảo bảo không thích nói chuyện, bé cũng không ngại.

Lý Cẩn gãi gãi cái gáy của bé, "Gọi là ca ca."

Nghiên tỷ le lưỡi một cái, cũng kéo Thần ca nhi theo, "Nương, bọn con có thể chơi tuyết không?"

Lý Uyển cau mày, còn chưa mở miệng thì Lý Cẩn đã đoạt lời nàng, "Đi đi, đi đi, hiếm khi có tuyết rơi, Thần ca nhi chăm sóc đệ đệ muội muội cho tốt biết không?"

Thần ca nhi nhẹ nhàng gật đầu, thấy bảo bảo xém chút đã ngã xuống, liền đưa tay kéo lại tay bé, để bảo bảo đi ở chính giữa. Tiểu hồ ly hơi hơi bị thất sủng, tịch mịch đi theo phía sau nhóc, cũng đi theo ra ngoài.

Tuyết bên ngoài chưa được dọn sạch, khi đi có chút tiếng vang cọt kẹt cọt kẹt. Trên mặt bọn nhỏ đều là ý cười, có đứa chơi ném cầu tuyết, có đứa làm cầu tuyết, chơi cực kỳ vui vẻ.

Tiểu hồ ly đuổi theo phía sau Cẩn ca nhi, lảo đảo lảo đảo, không bao lâu cả người liền biến thành màu trắng.

Thần ca nhi nhìn thấy mà buồn cười không thôi.

Thấy bọn nhỏ chơi vui vẻ, Lý Cẩn cũng không nhịn được mà cười theo.

*

Trời quang mây tạnh chưa đến mấy ngày, cũng đã đến hai mươi ba tháng chạp.

Hôm nay là Lễ Tiểu Niên*, phải cúng Ông Táo. Các nhà các hộ đã mua xong pháo từ trước, còn có bảy ngày nữa là chính thức ăn Tết, có không ít nhà đã chuẩn bị xong đồ tết, đầy đủ hương vị năm mới, Lý Cẩn cũng mua không ít thứ.

*Lễ Tiểu Niên = 小年: tục cúng kẹo cho ông Công ông Táo ở Trung Quốc (google để biết thêm thông tin nha ^.^)

Buổi tối, khi đốt pháo, bọn nhỏ đều cực kỳ hưng phấn. Nghe thấy tiếng pháo từ từ vang lên, mỗi một đứa đều xông ra ngoài. Mấy đứa nhỏ đều thích nhặt pháo không nổ, từng đứa từng đứa ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ra sức nhìn ngó, nhặt xong nhà mình, lại chạy sang cửa nhà khác nhặt, hưng phấn đến mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ ngầu.

Buổi tối Cẩn ca nhi làm một bữa tiệc lớn, có sủi cảo hấp nóng hổi, có canh sườn, còn có ngư hương nhục ti.*

Y đem ba món này đặt vào trong giỏ trúc, mang tới cho Vân Liệt một ít.

Thấy chóp mũi y lạnh đến hồng hồng, Vân Liệt đến gần hôn lên một cái, đau lòng muốn chết. Vân Liệt mang đồ ăn đặt ở phòng bếp, rồi kéo Cẩn ca nhi đi ra ngoài.

"Trời lạnh thế này, còn chạy đi đâu?"

Nói xong ấp tay y lại cho ấm ấm.

Lý Cẩn cười xấu xa, "Đưa đồ ăn cho ngươi, chẳng lẽ không muốn ăn? Vậy thì đều cho Tần bá hết là được rồi."

Tay hắn vừa to lớn vừa ấm áp, được hắn nắm, tay Cẩn ca nhi bị lạnh đến đông cứng cũng nhất thời ấm lên. Vừa nghĩ tới hai người sắp thành thân, trái tim Cẩn ca nhi cũng nóng lên.

Hết chương 93 – 26/02/2013

_________

*sủi cảo hấp



*canh sườn:



*ngư hương nhục ti (mình không biết món này, ai biết thì chia sẻ với mọi người nha ^.^)



*pháo