Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 82: Rốt cục tứ hôn rồi!




Sau khi cùng Vân Liệt cáo biệt, Lý Cẩn trở về nhà, dọc theo đường đi y vẫn còn thấy choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới Vân Liệt lại là nhi tử của trưởng công chúa. Và đối với một người sinh trưởng ở triều Đại Hạ cùng với lòng kính nể hoàng quyền không gì sánh bằng, Lý Cẩn vẫn giật mình không thôi.

Khi nhìn thấy Lý Uyển, trái tim y vẫn còn chưa thể bình tĩnh, "Tỷ, nói cho tỷ biết một tin lớn, ngày mai công công thân cận của hoàng thượng muốn đến nhà chúng ta truyền chỉ, chúng ta phải mộc dục thay y phục mới được, đợi lát nữa Vân Liệt sẽ mang hương án qua."

*mộc dục = 沐浴: tắm rửa

*hương án = 香案: bàn thờ

Lý Uyển gật gật đầu, ra hiệu nàng đã biết từ sớm.

Thấy nàng không chút nào kinh hãi, tâm Lý Cẩn như bị con mèo nhỏ cào cào. Y đi quanh Lý Uyển một vòng, không nhịn được nhỏ giọng nói, "Tỷ, tỷ không hiếu kỳ tại sao họ lại muốn đến nhà chúng ta truyền chỉ sao?"

Không đợi tỷ tỷ trả lời, linh quang Lý Cẩn chợt lóe lên, "Vân Liệt không phải là đã sớm nói cho tỷ biết chứ? Chẳng lẽ tỷ đã biết thân thế của hắn rồi?"

Nếu như Vân Liệt ngay cả vị quan trong nhà kia cũng không thông qua, Lý Uyển đương nhiên sẽ không gật đầu. Thấy Cẩn ca nhi đến bây giờ mới biết thân thế của hắn, Lý Uyển buồn cười không thôi, "Chỉ có đệ mới không để tâm đến mọi chuyện như vậy, cũng may có Vân Liệt yêu thương."

Nếu không Lý Uyển còn phải phát sầu vì y dài dài.

Lý Cẩn có chút 囧.

Sau khi mộc dục thay y phục, hai ngươi lại dọn dẹp trong nhà lại một chút.

Diện tích tiểu viện tuy rằng không lớn, nhưng bên trong lại được sửa sang sạch sẽ. Bởi khí trời dần dần trở nên mát mẻ, nên cây trồng trong sân cũng thay đổi chủng loại.

Lý Cẩn bọn họ vừa mới dọn dẹp xong, Vân Liệt liền dùng xe ngựa mang hương án đến.

Bởi vì trong nhà không thể ở được, nên tối hôm đó Vân Liệt còn đến nhà Hữu Đường thúc một chuyến. Trong làng vừa lúc có một ngôi nhà trống, Vân Liệt liền mượn để bọn họ ở tạm một đêm.

Hữu Đường thúc cũng biết có một nhóm người thân phận không đơn giản đến nhà Vân Liệt, sợ bọn họ "lai giả bất thiện", ông không nhịn được đã hỏi thêm một câu. Nghĩ đến ông sớm muộn gì cũng sẽ biết, Vân Liệt liền không giấu ông.

*lai giả bất thiện = 来者不善 - hay "lai giả bất thiện, thiện giả bất lai": chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.

Biết được công công đến truyền thánh chỉ, Hữu Đường thúc khiếp sợ không thôi. Vân Liệt đi rồi, ông không nhịn được ra khỏi nhà một chuyến, đem chuyện này nói lại cho nhị thúc công, không nghĩ đến lại bị bọn nhỏ nghe được, một truyền mười mười truyền một trăm, thế là tất cả người Trúc Khê thôn đều biết việc này.

Buổi tối hôm đó, các khôn dân không một ai ngủ tròn giấc. Sáng sớm, trước cửa nhà Lý Cẩn tập hợp đầy người, Lý Cẩn chính là bị tiếng nói của mọi người đánh thức. Khi y rời giường, Thần ca nhi còn đang ngủ, tiểu tử gần đây thường xuyên đọc sách đến nửa đêm, chăm chỉ cực kỳ.

Lý Cẩn sợ đánh thức nhóc, nên rón rén xuống giường, thấy tỷ tỷ đã thức, y mở cửa viện ra.

Nhìn thấy bên ngoài đứng đầy người, Lý Cẩn giật mình không thôi. Thời điểm này thường thì các hán tử đều đi làm việc, nhưng ngày hôm nay tất cả mọi người lại chạy đến đây, mỗi một người còn mang theo người nhà, cả hài tử vài tuổi đến mười mấy tuổi cũng có.

Vừa nhìn thấy y, Quế Chi đại nương liền tóm lấy tay y, thần tình kích động cực kỳ, "Cẩn ca nhi, hoàng thượng thật sự muốn tứ hôn cho ngươi cùng Vân Liệt?"

Lý Cẩn ngẩn người, "Làm sao mọi người biết?"

Mai Chi tỷ cũng đến đây, nghe vậy, nhất thời nở nụ cười, "Nói như vậy chuyện tứ hôn là thật?"

Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, xem như thừa nhận.

Đoàn người nhất thời sôi sục, còn có người kinh hô, "Không nghĩ tới Trúc Khê thôn chúng ta còn có thể tiếp được thánh chỉ! Lý Đại Quý ta khi còn sống lại có thể một lần gặp được người bên cạnh hoàng thượng, ha ha ha, không được không được, ngươi nhanh tát ta, ta đây không phải là đang nằm mơ chứ?"

Càng nghĩ càng cảm thấy không chân thực, cảm thấy từ lúc Cẩn ca nhi tỉnh lại, cuộc sống đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Trước đây cơm cũng ăn không đủ no, bây giờ trong nhà còn có tiền dư dả cho hài tử đọc sách, thực sự là ngủ mơ cũng có thể cười đến tỉnh.

Vừa mới dứt lời, mặt liền bị nhéo một cái, đau đến nước mắt hắn chảy ra, "Ui! Lý Tam, ngươi định trả thù đúng không!"

Lý Tam cười hì hì nói, "Đau là được rồi, chứng tỏ không nằm mơ."

Tất cả mọi người đều cười ồ lên.

Thấy bọn họ vì chờ thánh chỉ mà sáng sớm đã đến giữ cửa, Lý Cẩn cảm thấy buồn cười không thôi. Vậy nên khuyên bọn họ nên về ăn một bữa cơm trước, nhưng lại không ai nghe, e sợ vừa rời đi sẽ bỏ lỡ thánh chỉ.

*

Giấc ngủ Thần ca nhi không sâu, nghe thấy động tĩnh, cũng mơ mơ màng màng mở mắt. Nhóc ngồi dậy, tay nhỏ sờ sờ mò mò, chộp lấy áo khoác trên đầu giường, người thì nhỏ, ngồi trên giường càng hiện ra vẻ nhỏ bé, khuôn mặt thì nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm.

Tiểu hồ ly làm ổ bên cạnh nhóc, nó cuộn tròn thân thể, dùng đuôi cuốn lấy cổ tay Thần ca nhi. Thần ca nhi sờ sờ đầu nhỏ của nó, nó liền lăn ra, lộ cái bụng, gần đây nó ăn nhiều hơn một chút, nên bụng tròn vo, sờ đặc biệt thoải mái.

Bởi vì ngủ không đủ, nên Thần ca nhi vẫn còn chút buồn ngủ, nhìn thấy tiểu hồ ly nghịch ngợm, trong cơn mơ mơ màng màng nhóc đưa tay xoa xoa cái bụng nhỏ của nó.

Tiểu hồ ly vẫy vẫy đuôi, dáng vẻ hưởng thụ không thôi.

Từ sau lần nó chạy loạn rồi bị bắt, Thần ca nhi đã hung hăng phạt nó mấy ngày, không ôm nó, không cho nó ra khỏi phòng. Thế nên tiểu hồ ly mấy ngày gần đây đều ngoan vô cùng, cũng không dám chạy loạn nữa, lúc này Thần ca nhi mới bỏ qua cho nó.

Nghĩ đến chuyện cữu cữu được tứ hôn, Thần ca nhi đột nhiên tỉnh táo hẳn, thảo nào trong sân có nhiều người đến như vậy. Nhóc vội vã mặc quần áo tử tế rồi xuống giường.

Tiểu hồ ly lay lay ống tay áo của nhóc. Thấy trong sân đều là người, nên Thần ca nhi không để nó đi ra.

Không chỉ có gương mặt của các thôn dân mang ý cười, mà đôi mắt Thần ca nhi cũng đồng dạng sáng lấp lánh, nhóc ngoan ngoãn đi tới bên người nương cùng cữu cữu.

Dưới hy vọng tha thiết của mọi người, rốt cục đoàn người An công công cùng Vân Liệt cũng đi tới.

An công công đổi lại thái giám phục của mình, nhìn tướng mạo ông như thế nhưng thật ra chỉ là một tiểu lão đầu thông thường mà thôi. Vừa nhìn thấy bọn họ xuất hiện, các thôn dân tự động tránh ra một lối đi, rõ ràng là đến xem trò vui, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy, những người nhát gan ngại ngùng đều không dám nhìn nhiều.

Ngay tại lúc này, một nam hài tử đột nhiên kéo kéo ống tay áo của nương nó, ngẩng đầu nhỏ lên, đôi mắt nó đen huyền, khi chớp chớp mắt hiện ra vẻ đặc biệt linh động, "Nương, thì ra người bên cạnh hoàng thượng giống với gia gia, cũng có một cái mũi, một cái miệng, chẳng có gì ghê gớm hết."

Thanh âm hài tử tuy không lớn, nhưng mọi người lại nghe thấy rõ rõ ràng ràng.

Nương nó liền vội vàng che miệng nó lại, đè lại đầu nó, vội vàng quỳ xuống đất, "Đại nhân tha mạng, hắn còn nhỏ, không hiểu lễ nghi."

Nàng quỳ xuống, các thôn dân cũng từng người từng người quỳ xuống toàn bộ, có mấy người nhát gan run rẩy không ngừng được.

An công công ngẩn người, sờ sờ đầu đứa trẻ, cười ha hả nói, "Mọi người mau đứng lên, lại quỳ thì tổn danh lão nô mất. Lời hài tử nói là thật, ta đương nhiên cũng có một chiếc mũi, một cái miệng, sinh ra đã như vậy, nếu không thì chẳng phải là quái vật sao? Đi ra cửa, nhất định sẽ dọa khóc các tiểu hài tử."

Đầu các thôn dân đều cúi cực thấp, một tiểu ca không kiềm chế được lén lút mím môi cười.

Vân Liệt quét mắt nhìn mọi người một đường, nhàn nhạt nói, "Tất cả đứng lên đi, An công công thiện tâm, sẽ không trách tội."

An công công bật cười lắc đầu, vẫn là lầu đầu tiên có người nói ông thiện tâm.

Vân Liệt tuy rằng thần sắc nhàn nhạt, nhưng âm thanh lại mang theo hàm ý động viên lòng người. Nghĩ đến hắn là nhân vật chính được ban hôn, mọi người cũng không nhịn được len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, phát hiện cả người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng đối với hắn cung cung kính kính, các thôn dân liền đối với Vân Liệt tràn đầy kính nể! Bây giờ bị hắn nhìn như thế, tất cả đều ngoan ngoãn đứng lên.

An công công cười ha ha đi vào nhà Lý Cẩn.

Sợ Vân Liệt chờ mãi thiếu kiên nhẫn, ông cũng không khách sáo nữa, lập tức triển khai thánh chỉ.

Vân Liệt mặc cực kỳ chỉnh trang, một thân quan phục màu tím đậm, quý khí mười phần.

Thấy Cẩn ca nhi còn ngu ngốc nhìn chằm chằm Vân Liệt, Lý Uyển liền kéo y quỳ xuống. Sau khi nhóm người Lý Uyển quỳ xuống, thôn dân cũng toàn bộ quỳ xuống theo. Vừa quỳ xuống, Lý Cẩn liền nghe thấy tiếng nói có chút nhu hòa hơn so với nam tử bình thường của An công công.

Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu rằng: Nghe rằng nhi tử Lý Trạm là Lý Cẩn phẩm hạnh đoan trang, cung cẩn đoan mẫn*, ôn lương đôn hậu, thái hậu cùng trẫm nghe thấy thì lấy làm vui mừng. Nhi tử trưởng công chúa, Vân Liệt, đúng lúc niên kỷ hai mươi, chính là thời điểm hôn thú*, đương chọn hiền lang tương xứng. Hai người lương duyên thiên định, nay hạ chỉ tứ hôn, Lý Cẩn thụ cáo mệnh nhất phẩm hầu lang quân, ban thưởng thư ban thưởng phục, cúi xuống ký chương điển. Dân lành liên quan đến quốc vượng, vọng hai ngươi đồng tâm đồng đức, kính tận quốc ta, chớ phụ ý trẫm.

Khâm thử.

*cung =恭: cung kính; cẩn = 谨: cẩn trọng, cẩn thận; đoan = 端: chính trực, ngay thẳng; mẫn = thông minh, trí tuệ

*hôn thú = 婚娶: kết hôn

Lý Cẩn ngẩn người, nhất phẩm hầu lang quân, đây là cái gì?

An công công cười híp mắt nhìn Lý Cẩn.

Bị tỷ tỷ kéo kéo ống tay áo, Lý Cẩn mới vội vã tạ ân.

Các thôn dân cũng theo sau hô to tạ chủ long ân, thuần phác đến khiến người ta không nhịn được cười. Thánh chỉ có chút sâu xa ảo diệu, có vài câu bọn họ nghe cũng không hiểu, nhưng nhi tử trưởng công chúa Vân Liệt bọn họ lại nghe rõ. Vừa nghĩ tới mình lại sau lưng nói xấu hắn, các thôn dân bị dọa đến chân có chút nhũn ra.

Trúc Khê thôn nho nhỏ lại dung chứa một vị đại phật như thế?

Mọi người đều có chút choáng váng, không không không, quả nhiên vẫn là đang nằm mơ phải không?

An công công trước sau vẫn cười híp mắt, chờ mọi người dưới lời khuyên của Hữu Đường thúc đều trở về nhà, ông mới đối Vân Liệt cùng Lý Cẩn nói, "Hoàng thượng đối với tiểu Lý công tử hiếu kỳ không thôi, cố ý dặn dò lão nô, hi vọng Hầu gia có thể mau chóng mang theo tiểu công tử vào kinh một chuyến."

Vân Liệt nhếch miệng hiện lên một vệt cười trào phúng, chỉ sợ hiếu kỳ, không chỉ có y đi?

Vân Liệt lạnh lùng nói, "Gần đây chúng ta không thể đi được, sau này có thời gian sẽ đi." Rõ ràng không dự định đến.

An công công trưng gương mặt khổ sở nói, "Hầu gia cũng đừng hù dọa lão nô, hoàng thượng cùng thái hậu đều ngóng trông đây."

Ông lặng lẽ chỉ chỉ lên trên, nhẹ giọng nói, "Trước khi tới, chủ nhân không một chút gì bảo rằng phải dùng mọi phương pháp để mang các ngài về, Hầu gia cũng biết tính khí hoàng thượng, ngài ấy tuy rằng đáp lại hôn sự này, cũng sẽ không thể nào đổi ý, nhưng nếu ngài không muốn đi, ngài ấy cũng đối ngài hết cách, vậy vạn nhất đến lúc nào đó tái ban cho ngài một mỹ nhân..."

Vân Liệt híp mắt một cái, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Trong lòng An công công căng thẳng, sờ sờ trái tim nhỏ của mình, việc ban thưởng mỹ nhân là vạn tuế gia liệu tính khi hắn không muốn trở về kinh, là chính miệng nói, cùng ông không có liên quan.

Sợ hắn cãi lời thánh chỉ, đắc tội vạn tuế gia, Lý Cẩn vội vã nắm tay hắn, cười híp mắt nói, "Nếu hoàng thượng có lệnh, chúng ta đi một chuyến là được rồi." Vừa vặn chưa bao giờ được tới kinh thành, coi như tuần trăng mật đi, Lý Cẩn suy nghĩ rất thoải mái.

Y đối An công công nói, "Hoàng thượng có nói chúng ta muộn nhất khi nào đi chứ? Nếu như không có, vậy chờ sau khi chúng ta thành thân lại lên đường đi."

An công công thở ra một hơi, đồng thời quả tim cũng nâng lên trở lại, "Khâm thiên giám cấp hai vị ba ngày lành, một là hai tháng sau, một cái khác là bốn tháng sau, một cái khác nữa là nửa năm sau. Bất luận là lúc nào thì đều phải cần chọn một khoảng thời gian, hoàng thượng chắc chắn sẽ không đợi được lâu như vậy."

Thần sắc Vân Liệt lạnh nhạt nói, "Không đợi được thì đừng đợi."

Hắn nổi danh toàn kinh thành với tính tình nói một không hai, An công công có khổ khó nói, cũng không dám chọc giận hắn. Nghe vậy, ông vội vã cười nói, "Hầu gia chớ vội, ta lại hỏi hoàng thượng đi."

Rõ ràng Vân Liệt không muốn trở về kinh thành cũng không phải là nhắm vào hoàng thượng. An công công bất đắc dĩ thở dài một hơi.

An công công nói xong liền rời khỏi Lý gia, Vân Triệt lại không chịu rời đi.

Hắn không nhịn được đập vai Vân Liệt một cái, cười cười với hắn, nói, "Cả một tiếng động cũng không đánh, nói cầu thân liền cầu thân, gia gia tuy rằng rất tức giận, nhưng bất quá lão gia tử vẫn rất nhớ ngươi, còn ủy thác cho ta tặng đồ, ta có thể xưng Cẩn ca nhi chứ?"

Nói xong cũng không quản Vân Liệt có đồng ý hay không, liền trực tiếp gọi Cẩn ca nhi, còn lấy từ trong lòng ra một cái ngọc bội.

"Đây là gia gia nhượng ta giao cho ngươi."

Đời này lão gia tử cất giữ không ít hảo ngọc, khối trong tay Vân Triệt là đế vương ngọc thượng hạng, óng ánh long lanh, màu sắc sáng loáng, vừa lấy ra đã phát sáng đầy tiểu viện. Vân Triệt đã sớm thèm khối ngọc này không thôi, đã trộm nghĩ muốn lấy mấy lần, nhưng lão gia tử vẫn không cam lòng cho, hiện tại thì ngược lại, mắt cũng không chớp mà đưa cho người chưa từng gặp một lần.

Nếu không phải lão gia tử đã cho hắn vài thứ tốt, Vân Triệt thật muốn lén giấu đi khối ngọc này.

Trong lòng Lý Cẩn khẽ động, nhìn Vân Liệt.

Vân Liệt trầm mặc một chút, cuối cùng gật đầu với Cẩn ca nhi một cái.

Vân Triệt thở một hơi, đưa khối ngọc bội cho Cẩn ca nhi, rồi đối Vân Liệt nói, "Ta còn có việc, ngày mai sẽ rời khỏi đây, gia gia nhượng ta nói cho ngươi, cầu thân không nói cho ông còn chưa tính, uống rượu mừng thế nào cũng không báo cho ông một tiếng, cho dù ông không thể tới, thì cũng phải biết mà nói một chút. Không thể quản chế chuyện thành thân rồi, mà ông còn chẳng hay biết gì."

Vân lão gia tử sẽ không nói ôn hòa như thế, sau khi biết được Vân Liệt cầu thân, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng cùng ông, ông giận đến thổi râu trừng mắt, liên tiếp đập bể vài chiếc chung, theo lời của ông chính là, "Ta còn chưa chết mà, tên tiểu tử thúi này, thành thân còn dám như vậy, lão tử không đánh gãy chân hắn không được."

Trên thực tiếp, nếu theo lời ông nói thì chân Vân Liệt đã bị đánh gãy vô số lần, nhưng lần nào hắn cũng không bị tổn hại đến một sợi lông cọng tóc.

Vân Triệt đưa ngọc bội xong liền rời đi.

Lý Cẩn càng ngày càng hiếu kỳ, Vân Liệt đến tột cùng sao lại cùng người nhà huyên náo dữ dội đến như thế. Nghĩ đến hắn thuở nhỏ lớn lên tại Phổ Quang tự, nhất thời trong lòng Lý Cẩn chỉ còn lại đau lòng, hoàn hảo bọn họ sắp thành thân rồi.

Nhắc tới thành thân, Lý Cẩn không nhịn được hỏi vài câu, "Khâm thiên giám lại còn có thể giúp tính ngày thành thân? Vậy chúng ta thành thân ngày nào? Dứt khoát chọn ngày gần nhất đi, sớm muộn gì cũng thành thân mà." Sớm thành sớm xong.

Lý Uyển không nhịn được che mặt, nếu như không phải chính tai nghe được, nàng căn bản không thể tin được đây là lời Cẩn ca nhi nói.

Ngươi đến tột cùng có bao nhiêu ngóng trông thành thân hả?

Ánh mắt Vân Liệt lóe một ý cười nhàn nhạt, "Chọn hai tháng sau đi, ta cũng tìm người tính ngày, vừa vặn chọn ngày thích hợp."

Thấy bọn họ vội vàng quyết định như thế, Lý Uyển cũng không đành lòng dội nước lạnh vào bọn họ, dường như vai ác đều để cho mình đứng ra. Nưng có mấy lời không thể không nói, nàng thở dài, "Không phải muốn chọn nhà mới làm tân phòng sao? Xây xong rồi còn phải xây nhà xưởng, ít nhất phải dằn vặt hai tháng, hai tháng sau thành thân thì phòng cưới cũng không có, chẳng lẽ thành xong lại ở chỗ Vân Liệt?"

Lý Cẩn đã nghĩ xong rồi, "Mời thêm mấy người nữa, nhanh chóng xây xong nhà không được sao?"

Lý Uyển, "..."

Hết chương 82 – 03/02/2019

_________

Yên: Thanh xuân của Cẩn nhi là chuỗi ngày trông ngóng được lấy chồng. ^.^!!!

(wattpad - yentieu520)