*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Xin hỏi các ngươi là?" Niên kỷ tuy nhỏ, nhưng ngũ quan lại hết sức xuất chúng, đôi mắt linh động, y phục trên người bất quá chỉ là bố y phổ thông, trên lưng chỉ đeo một cái giỏ trúc. Một hương thân phổ thông, không ngờ lại có thần khí, tướng mạo thế này.
*hương thân = 乡下人 = người nhà quê, người nông thôn
Vân Triệt đối với người Trúc Khê thôn tràn ngập tò mò. Hắn cười hòa ái, "Tiểu công tử chớ sợ, chúng ta đến Trúc Khê thôn tuyệt đối không có ác ý."
Tướng mạo nam tử anh tuấn, khí chất đường đường chính chính, ngược lại không hề giống người xấu. Đề phòng trong lòng Lý Cẩn đã hơi thả lỏng một chút.
Hắn đang muốn nói thêm gì đó, thì từ trong xe ngựa đột nhiên có một bàn tay duỗi ra, không nhanh không chậm vén rèm lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhẹ nhàng nói, "Chẳng lẽ đến rồi sao?"
Vị này chính tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, đã hầu hạ thánh thượng hơn hai mươi năm, cả Vân trưởng công chúa cũng cho hắn hai phần mặt mũi, huống chi là Vân Triệt.
Thấy ông tỉnh rồi, Vân Triệt cười cười, khách khí trả lời, "An công công, đang muốn báo cho ngài đã đến nơi, ngài tỉnh thật đúng lúc."
Người được gọi là An công công, cười híp mắt đối Vân Triệt nói, "Lại không tỉnh thì sẽ ngủ cả một buổi trưa mất, làm người ai lại không đến ngưỡng lão niên, vẫn là thân thể của người trẻ tuổi* tốt, khiến người ước ao."
*người trẻ tuổi = 年轻人 (nếu bạn biết từ Hán Việt thì góp ý để bản chuyển ngữ hoàn thiện hơn nhé)
Vân Triệt cười cười, "Ngài không lão một chút nào, chỉ là đi đường dễ mệt mỏi, vừa nãy ta cưỡi ngựa cũng kém chút nữa đã ngủ."
Con ngựa bên cạnh hắn còn hưởng ứng mà hắt hơi một cái.
Tiểu thái giám đi theo sau xe lập tức khom lưng đi tới, ngũ quan hắn vô cùng thanh tú, niên kỷ cũng không quá lớn, nhưng lại hết sức có nhãn lực. Hắn vội vã đưa tay đỡ lấy tay An công công, nhẹ giọng nói, "Dưỡng phụ, đây chính là Trúc Khê thôn, Vân công tử đang hỏi đường."
An công công vịn tay tiểu thái giám, xuống xe ngựa. tiểu thái giám vội vàng bóp bóp chân ông, An công công vung vung tay với hắn, "Được rồi, đừng đại kinh tiểu quái*, ta không yếu ớt như vậy."
*đại kinh tiểu quái = 大惊小怪: làm quá mọi chuyện lên
Tuy rằng ngoài miệng nói lời trách cứ, nhưng trong mắt lại mang theo ánh tán thưởng nhàn nhạt – đây là tiểu bối lanh lợi nhất vừa ý nhất của ông, nếu không đã không lọt vào mắt ông, làm dưỡng tử của ông.
Qua vài câu nói, Lý Cẩn luôn để mắt nhìn, trên mặt là sự hiếu kỳ không hề che giấu.
Với nam tử vừa hỏi đường khi nãy, chỉ riêng động tác hắn từ trên ngựa nhảy xuống đã cho Lý Cẩn thêm ba phần hảo cảm, chớ nói chi là khí thế toàn thân kia, chỉ chênh lệch với Vân thợ săn nhà bọn họ một chút.
Nghe được người phía sau được gọi là "công công", Lý Cẩn bỗng thấy kinh hãi.
Y chú ý thấy, đối phương tuy niên kỷ lớn, nhưng trên mặt cả một chòm râu cũng không có, mới biết được "công công" trong lời người kia có lẽ thực sự là những gì y tưởng tượng.
Đôi mắt Lý Cẩn sáng lấp lánh, không hề có ác ý.
An công công vừa nãy đã chú ý tới tiểu công tử bên người Vân Triệt, khi đến gần nhìn, càng cảm thấy y trông rất thuận mắt, đặc biệt là tư thái thong dong kia, so với công tử gia đình giàu có không kém bao nhiêu.
An công công bỗng thêm mấy phần hảo cảm không lý do, nét cười trên gương mặt càng chân thành thêm mấy phần, "Xin hỏi vị tiểu công tử này xưng hô thế nào? Nếu không quá bận, có thể làm phiền ngươi đưa chúng ta một đoạn đường được không? Người chúng ta muốn tìm, họ Vân, vóc người hắn khôi ngôi, trên mặt có một vết sẹo dài, tiểu công tử có biết chứ?"
Không ngờ người bọn họ tìm đúng là Vân Liệt, đáy lòng Lý Cẩn hơi hồi hộp một chút, trên mặt hiện lên ba phần cảnh giác.
Đối phương nhìn thấy phản ứng của y, cũng không khỏi sửng sốt một chút, cũng vì không rõ vì sao.
Ngay tại lúc này, trùng hợp Vân Liệt cũng từ khúc quanh đi ra.
Trong tay hắn mang theo hai con cá trắm cỏ*, đang định đi đưa cho Cẩn ca nhi, không ngờ lại gặp phải ở đây.
Chỗ đứng của Vân Triệt vừa vặn đối diện hướng Vân Liệt, nên hắn đã thấy được đối phương trước Cẩn ca nhi một khắc. Một khắc ấy, thần sắc trên mặt hắn vô cùng kích động.
Nhìn thấy Vân Liệt đi về phía này, Vân Triệt nhất thời càng thêm kích động. Hắn vội vã phất tay với Vân Liệt một cái, cho là Vân Liệt vì nhìn thấy mình nên mới đi tới.
Hắn nói mà, đường đệ tuy rằng có một chút lạnh lùng, một chút hung ác, một chút không thích nói chuyện, nhưng chung quy ngoài lạnh trong nóng mà. Còn không phải sao, hai năm không gặp, khẳng định là cũng muốn gặp mình đi?
Vân Triệt cong cong môi, trên mặt vô cùng tươi sáng, khưng không được bao lâu nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại rồi. Vân Liệt căn bản không nhìn về phía hắn.
Vân Liệt đương nhiên là nhìn Cẩn ca nhi. Nhận ra được tầm mắt quá nóng rực của Vân Triệt, hắn mới nhàn nhạt lườm bọn họ. Nhìn thấy hắn, thần sắc Vân Liệt một chút biến hóa cũng không có, sau đó tầm mắt ấy lướt qua An công công, cuối cùng cũng vẫn cứ rơi vào trên người Cẩn ca nhi.
Từ mấy ngày trước hắn đã sớm thu được tin tức, nên đối với việc An công công đến đây, Vân Liệt cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Người thì cao, chân cũng dài, nên vài bước đã đi tới, là đến thẳng trước mặt Cẩn ca nhi mới dừng lại.
Lý Cẩn theo bản năng nhìn sang, trên mặt không tự chủ kéo một nụ cười.
Vân Liệt bị nụ cười của y làm hoa mắt, vì vậy lựa chọn bị mù, trong mắt chỉ còn Cẩn ca nhi, dường như không còn nhìn thấy đoàn xe khí thế cùng với mấy chục người sống sờ sờ phía trước.
"Sao lại ở đây?" Mày Vân Liệt khẽ nhếch, trong giọng nói không hề che giấu sự thân mật, "Buổi tối có thêm thức ăn, còn tươi."
Vân Liệt chú ý tới thứ trong giỏ trúc của Cẩn ca nhi, lông mày hơi nhíu lại, "Sao lại đi cắt cỏ? Không phải nói những việc này đều giao cho ta làm sao?" Nói xong liền đưa tay lấy giỏ trúc trên vai Cẩn ca nhi xuống.
Thấy hắn trước mặt nhiều người như vậy lại không biết cấm kỵ một chút, trên mặt Lý Cẩn nóng lên, "Ta tự mình làm được, không có nặng."
Ánh mắt Vân Liệt sâu thẳm, động tác lại không ngừng, một tay cầm cá, một tay lấy giỏ trúc. Lý Cẩn không cưỡng lại được hắn, liền vội vàng giật lấy cá, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Thật sự không có nặng, ta mang trên lưng được."
Vân Liệt hỏi ngược một câu, "Nếu không nặng thì ta mang không được?"
Lý Cẩn có chút 囧.
Thấy những người khác đều nhìn bọn họ chằm chằm, gương mặt Lý Cẩn không khỏi có chút ửng hồng, y miễn cưỡng trấn định lại, đối Vân Liệt nói, "Bọn họ hình như là đến tìm ngươi."
Vân Liệt gật đầu, lúc này mới nhìn về phía nhóm người An công công. Biết rằng ông đến là để truyền thánh chỉ, thần sắc Vân Liệt so với trước đây ôn hòa hơn rất nhiều, "An công công, không nghĩ tới là ngài lại đi chuyến này."
An công công cười cười, ánh mắt nhìn Vân Liệt vô cùng hiền lành, "Có thể vì ngài đi chuyến này, đây chính là vinh hạnh cho chúng ta. Vị này chắc chắn chính là tiểu ca Lý gia đi? Chẳng trách vừa nhìn liền cảm thấy thuận mắt."
Vẻ mặt Cẩn ca nhi mơ màng, chẳng lẽ Vân Liệt vốn đã biết bọn họ sẽ tới?
Nhìn thấy Cẩn ca nhi được khen, đáy mắt Vân Liệt chợt lóe ý cười, hắn liếc nhìn Cẩn ca nhi, càng nhìn càng cảm thấy dễ nhìn. Trong tận đáy lòng, Cẩn ca nhi đâu chỉ là thuận mắt, chỉ sợ toàn bộ người triều Đại Hạ này gộp lại, cũng không ai dễ nhìn như Cẩn ca nhi.
Thấy sắc mặt Cẩn ca nhi có vẻ không ổn, hắn thấp giọng nói, "Đợi lát nữa sẽ giải thích cho ngươi."
Nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, Vân Triệt càng choáng váng, đây là cái tên thiết diện, nghiêm túc ổn trọng, có thể dọa khóc tiểu đệ đệ đó sao? Hắn bị người khác hoán đổi đi?
Vân Liệt nhàn nhạt quét mắt nhìn Vân Triệt, trầm giọng nói, "Ngươi sao cũng theo tới?"
Vân Triệt miễn cưỡng ổn định tinh thần, hắn so với Vân Liệt còn lớn hơn hai tuổi, khi hai người đứng cùng một chỗ, vì hắn so với Vân Liệt thấp hơn một chút, nên khí thế cũng không ép người như hắn, ngược lại còn như là đệ đệ của hắn.
Vân Triệt, "Ngươi cũng biết tính khí của gia gia, sau khi biết ngươi muốn hoàng thượng tứ hôn, đã giận đến râu mép vểnh lên, nhưng không thể đến Trúc Khê thôn một chuyến. Hai năm qua thân thể ông càng ngày càng không tốt, lại cảm thấy dằn vặt, nên ta liền thay ông ghé thăm ngươi một chút."
Thần sắc Vân Liệt nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn ra hỉ nộ.
Khi hắn không cười, cả gương mặt hiện ra vẻ vô cùng băng lãnh, nhưng Vân Triệt đã thường xuyên nhìn thấy bộ dáng không hề cảm xúc của hắn, nên nhìn hắn như vậy, trái lại vô cùng tự nhiên. Vân Triệt gãi gãi đầu, đôi mắt không nhịn được vẫn luôn nhìn ngắm Lý Cẩn, chẳng lẽ vị này chính là tiểu phu lang Vân Liệt chọn trúng?
Vân Liệt nhàn nhạt nói, "Trước đi về đã."
Nói xong, hắn liền nắm tay Cẩn ca nhi dắt đi về phía trước.
Trái tim Lý Cẩn như nhảy trên chảo, cái gì hoàng thượng tứ hôn? Chẳng lẽ là tứ hôn cho y cùng Vân Liệt. Thấy hắn cả chuyện lớn như vậy cũng gạt mình, Lý Cẩn không nhịn được cào cào tay Vân Liệt, cào xong không đỡ giận, Cẩn ca nhi nghiến nghiến răng, trợn mắt nhìn hắn một cái.
Vân Liệt sờ sờ chóp mũi mình.
Nếu như không phải hoàn cảnh không thích hợp, hắn thật muốn ôm người này vào lòng hảo hảo làm dịu một chút.
*
Trúc Khê thôn phong cảnh tú lệ, nhân kiệt địa linh*, ngay cả gió cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Trong kinh phồn hoa, lại không có nơi thuần phác tự nhiên như thế.
*nhân kiệt địa linh =人杰地灵: đất thiêng mới có người tài
Hiếm thấy có cơ hội tốt như vậy, hơn nữa đã sắp đến nơi rồi, nên An công công không ngồi xe ngựa nữa.
Lúc Vân Triệt khuyên, lão nhân gia vui vẻ cười nói, "Đi một chút cũng tốt."
Lần này theo bên cạnh họ có chừng mười lính hộ vệ, còn các thị vệ đều xuống ngựa, trong tay mỗi người nắm một sợi dây cương, xe ngựa tinh mỹ đi theo sau, theo đuôi còn có mấy chiếc xe ngựa. Một toán người như vậy, quả nhiên khí thế không thôi, đi ở Trúc Khê thôn cực kỳ dễ thấy, thế nên các thôn dân nghe thấy động tĩnh đều toàn bộ ra ngoài.
"Mau xem! Nhiều đại mã như vậy, không phải lại có quý nhân nào tới nữa chứ?"
Trên mặt mỗi người đều mang vẻ hiếu kỳ, nhìn thấy trên xe ngựa chở theo không ít thứ, trên mặt tất cả đều là vẻ ước ao. Bọn họ thò đầu nhìn ra phía ngoài, đôi mắt sáng lấp lánh, thấy trên người thị vệ đều mang theo đao, nên căn bản không dám đến gần hơn.
Vân Liệt mang bọn họ về nhà.
Trước khi tiếp thánh chỉ cần phải tắm rửa, đốt hương. Vân Liệt vốn cho là sáng sớm ngày mai bọn họ mới đến, nên hắn chỉ vừa dọn xong hương án, dự định khi đưa cá sẽ nói với Cẩn ca nhi một chút.
Kỳ thực ấn theo hành trình thì xác thực ngày mai mới có thể tới, nhưng Vân Triệt ngóng trông sớm ngày nhìn thấy hắn, nên liền tăng nhanh tốc độc, thế là lúc này đã đến đây sớm hơn một ngày.
Dẫn bọn họ vào cửa rồi, Vân Liệt lại đi ra, nhìn thấy Cẩn ca nhi hừ hừ, "Nói đi, ta muốn xem xem ngươi giải thích thế nào?"
Vân Liệt sờ sờ chóp mũi, thấy thần sắc Cẩn ca nhi cực kỳ ngạo kiều, trong lòng hắn khẽ động, ánh mắt có chút nóng rực, không nhịn được ôm Cẩn ca nhi vào lòng, cúi đầu hôn khóe miệng hắn một cái.
Lý Cẩn kêu một tiếng, "Cá!"
Vào lúc này Vân Liệt làm gì còn nhìn thấy cá?
Hôn một cái lại có chút không nỡ buông tay, hắn bá đạo ôm chặt eo y, cúi đầu ngậm môi Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn hôm nay mặc một thân bạch y, bị hắn kéo vào trong ngực rồi, hai con cá không cẩn thận cứ như vậy cọ lên vạt áo. Hai má Lý Cẩn nóng lên, dùng một tay còn lại chặn lại lồng ngực hắn, thấy hắn còn muốn tiếp tục hôn qua, Lý Cẩn giận dữ, tay nện lên vai hắn.
"Nè! Ngươi nổi điên cái gì? Là bảo ngươi dùng lời giải thích, chứ không phải bảo ngươi giải thích như vậy."
Vân Liệt lại sờ sờ chóp mũi.
Hắn thở dài, thẳng thắng nói, "Ta không phải có ý định gạt ngươi, sau khi ta ra chiến trường, đánh thắng trận, từng hướng hoàng thượng xin một đạo thánh chỉ, chính là hôn sự của ta sẽ để ta tự mình chủ, tỷ tỷ không phải vẫn luôn sợ người nhà ta can thiệp sao? Cho nên ta trực tiếp viết một phong thư, để ngài thực hiện lời hứa."
Hết chương 81 – 01/02/2019
_________
*cá trắm cỏ = 条草鱼
_________
Yên: kể chuyện hú hồn chim én nè. Lúc chiều, khi tui đang mần truyện, máy hết pin, tui đi lấy adapter cắm sạc, nhưng cục adapter không sáng đèn, máy không sạc được pin, mà thời điểm này tui không đi sửa được. Tui nói thấy mồ rồi, định lấy điện thoại báo mấy bồ biết nhịn đọc tới mùng 7 nha. Nhưng tui vẫn vớt vát chút tia hy vọng, ôm cục adapter chạy khắp nhà cắm từng cái ổ điện. Và, surprise! Lên đèn rồi! Hú hồn chim én!:))