Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 49: Mang trái tim cho ngươi xem!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường mòn không bằng phẳng lắm, đi một chút liền tới một căn nhà lá, còn không bằng một cái phòng ngủ rộng rãi của nhà hắn. Vẻ mặt Nhiếp Chi Hằng đầy hiếu kỳ, đè nén nơi đáy lòng tản đi không ít. Ánh mắt hắn trong trẻo, khóe môi hơi câu lên một chút, đi vào sân Vân Liệt.

Sân nhà nghèo rớt mồng tơi, Nhiếp Chi Hằng hoàn toàn không tưởng tượng ra được Vân Liệt sao lại ở chỗ này hai năm còn chưa chán chứ. Nghĩ đến mấy năm gần đây Lý Uyển cũng ở nơi như thế này, trái tim hắn như bị ngâm trong nước biển. Hắn khép lại đôi mắt mới bình tâm lại. Hắn tự giễu cười cười, nói cho cùng đều là lựa chọn của chính nàng, cũng không ai có thể thay nàng chịu đựng nửa phần.

Nhiếp Chi Hằng nhìn nhà lá mấy lần, "Ở nơi như thế này, thật sự không bị đập tỉnh nửa đêm?"

Bước chân Vân Liệt dừng một chút, liền mở cửa, đi vào nhà chính.

Nhiếp Chi Hằng cũng không hi vọng hắn trả lời, đi theo sau tiến vào bên trong nhà lá. Trong nhà chỉ có hai cái ghế, bên cạnh bày một cái bàn. Nhiếp Chi Hằng cực kỳ mệt mỏi, người tựa như không xương ngồi phịch lên ghế, khóe miệng cười có chút ý tức sâu xa, "Ngươi xác định không trở lại kinh thành? Thật sự tại Trúc Khê thôn an cư lập nghiệp?"

Vân Liệt gật đầu.

Nhiếp Chi Hằng cũng lười hỏi lại, hắn đói bụng rồi, liếc về hộp bánh ngọt trên bàn, đưa tay cầm lên. Đây là một khối bánh ngọt như ý, ngay ngắn chỉnh tề, nhìn mềm mại ngon miệng.

Vân Liệt nhìn thấy, mặt đột nhiên trầm xuống, "Dừng tay!"

Nhiếp Chi Hằng đói bụng muốn chết, đương nhiên sẽ không vì câu nói đó mà buông ra. Hắn trước đây ngại bánh ngọt quá ngọt nên căn bản không thích ăn, lúc này đói bụng không nói, lại thấy Vân Liệt coi trọng như vậy, nên cố ý đưa lên miệng cắn một cái, đáy mắt cười có chút khiêu khích.

Lạc thú thời niên thiếu duy nhất của hắn chính là xem Vân Liệt trở mặt, đam mê này đến nay vẫn không thay đổi.

Ánh mắt Vân Liệt lạnh lẽo, giật một cái cướp đi nửa khối còn lại trong tay hắn, sắc mặt âm trầm đáng sợ, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm nửa khối kia trong miệng Nhiếp Chi Hằng. Rõ ràng là hắn cố ý. Con ngươi Vân Liệt chìm đến càng lúc càng sâu đậm.

Nhiếp Chi Hằng giật mình với coi trọng của hắn với bánh ngọt, đáy lòng như bị một con miêu vồ, bảo bối như thế, chậc chậc, không phải là người trong lòng đưa chứ? Sợ hắn phát điên đến ngay cả bánh trong miệng mình cũng cướp, trong nháy mắt Nhiếp Chi Hằng liền nuốt xuống. Thời gian để bánh ngọt như ý có chút lâu, nuốt xong trong miệng lại có một cỗ mùi mốc, sặc đến cuống họng hắn cực kỳ khó chịu.

Nhiếp Chi Hằng từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp, còn chưa bao giờ ăn qua đồ khó ăn như vậy, liền há miệng muốn phun ra.

Đây là khối bánh ngọt như ý cuối cùng, chính là của Cẩn ca nhi cho, chính Vân Liệt cũng không nỡ ăn. Thấy Nhiếp Chi Hằng không biết phân biệt, ăn rồi còn muốn ói ra, Vân Liệt duỗi tay nắm chặt cằm của hắn.

Nhiếp Chi Hằng híp mắt lại, nhấc chân lên đạp hắn.

Vân Liệt mặc hắn đá hai chân, vẫn siết lại cằm hắn, tay hoàn toàn không có ý buông ra, ngón tay hắn ở dưới cằm gảy gảy một chút, bánh ngọt liền bị Nhiếp Chi Hằng triệt để nuốt xuống.

Tư vị này giống như vừa mới nuốt vào một con chuột chết, Nhiếp Chi Hằng muốn phun ra nhưng đã chậm, hắn ho đến kinh thiên động địa, con ngươi lạnh băng đáng sợ, "Ngươi bị mất trí sao?"

Vân Liệt lạnh lùng trừng hắn một cái, đem nửa khối bánh ngọt như ý còn lại dùng giấy gói kỹ.

Trong lòng Nhiếp Chi Hằng chửi mẹ nó cũng có.

Ngay tại lúc này, cửa bị gõ vang, Vân Liệt từ trên cao liếc hắn một cái, ánh mắt nhắc nhở điều gì không cần nói cũng biết, "Không có ta cho phép, chớ đụng lung tung đồ vật của ta."

Nói xong liền đi ra ngoài.

"Bệnh thần kinh." Nhiếp Chi Hằng xoa xoa cổ, ho khan hai tiếng, thật muốn đá cho hắn thêm một cước. Đồng thời hắn càng đối với Trúc Khê thôn này tràn ngập tò mò, cảm thấy hai năm không gặp, Vân Liệt lại thay đổi không ít.

Vân Liệt đi rồi, hắn liền liếc mắt đánh giá bố trí căn phòng nhỏ một chút, phát hiện trên bàn có ít sách, Nhiếp Chi Hằng lững thững đi tới, có hai bản đã thất truyền từ lâu, cả hắn cũng chưa từng đọc. Nhiếp Chi Hằng tiện tay mở ra nhìn một chút, căn bản không đem lời Vân Liệt nói để ở trong lòng.

Nếu như là Cẩn ca nhi, khi thấy gõ một chút mà hắn vẫn chưa mở cửa thì sẽ không nhịn được đẩy cửa đi vào. Vân Liệt giơ tay kéo cửa ra, vốn tưởng rằng là người khác, khi nhìn thấy Cẩn ca nhi hắn hơi sửng sốt một chút, con ngươi chìm có chút sâu đậm, muốn cùng hắn xa lạ như vậy sao?

Ánh mắt Vân Liệt sâu thẳm, đáy mắt mơ hồ có ánh lửa đang nhảy nhót, môi mỏng hơi mím lại.

Sau khi đối diện tầm mắt của hắn, Lý Cẩn khó giải thích được có chút chột dạ. Y đưa ngọc bội trong tay ra, giải thích, "Ta phát hiện trên xe bò, mặt sau còn có một chữ Hằng, hẳn là của vị bằng hữu kia của ngươi, ngươi giúp ta đưa cho hắn đi."

Vân Liệt híp mắt nhìn y, không nói một lời, cũng không có ý đưa tay nhận.

Lý Cẩn có chút lúng túng, tự tay đem ngọc bội nhét vào trong tay hắn.

Vân Liệt thuận thế nắm lấy tay y, ngọc bội rơi xuống đất, lăn vào trong bụi cỏ.

Lý Cẩn a một tiếng, muốn nhặt ngọc bội lên, nhưng Vân Liệt liền kéo tay y đi về phía rừng cây nhỏ. Nhà hắn tại dưới chân núi, cách đó không xa có một mảnh rừng cây rậm rạp, chính là nơi hai người lần đầu tiên ăn thịt nướng.

Trong lòng Lý Cẩn nhảy lên một cái, vùng vẫy, "Ta phải trở về."

Vân Liệt dừng bước lại, híp mắt nhìn y, đôi mắt sóng lớn không sờn không nhìn ra hỉ nộ.

Lý Cẩn còn muốn tiếp tục phản kháng.

Vân Liệt lại đột nhiên ôm eo y, trực tiếp khiêng y lên. Lý Cẩn cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cả người nửa nằm nhoài trên vai hắn. Lý Cẩn囧, đây là tư thế khiêng dê nè! Đầu tỉnh táo kịp thời, giãy giụa, "Ngươi muốn làm gì?"

"Chúng ta nói chuyện." Bước chân Vân Liệt vô cùng vững vàng, vác Cẩn ca nhi từng bước một đi về hướng rừng cây.

Lý Cẩn có chút phát điên, nói chuyện thì nói chuyện, còn sợ ta chạy hay sao?

Vân Liệt thật sự là sợ y chạy.

Bởi vì cách đây gần, nên không đến hai bước đã tới nơi đó.

Trên cây có tiếng ve kêu, luôn vang lên không ngừng, nghe thấy mà Cẩn ca nhi buồn bực mất tập trung. Thấy Vân Liệt đi về phía đất nơi sườn núi, y tức giận giật tóc Vân Liệt, "Có thể thả ta xuống chưa?"

Bước chân Vân Liệt vẫn không ngừng, mãi đến tận khoảng đất trên sườn núi, hắn mới buông Cẩn ca nhi ra. Hắn ngồi bên cạnh y, ánh mắt nhìn y chằm chằm, hoàn toàn không có ý định che giấu cảm xúc nơi sâu xa trong ánh mắt.

Lý Cẩn bị hắn nhìn chăm chú đến tê cả da đầu, nhấp nhấp môi dưới, dời tầm mắt, "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

Vân Liệt trầm mặt nửa ngày, than nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói, "Ta không cầu ngươi lập tức ở cùng một chỗ với ta, nhưng chí ít đừng muốn trốn tránh ta."

Lý Cẩn bị ánh mắt của hắn làm cho bối rối, trái tim nhỏ không bị khống chế mà nhảy lên, quyết không thừa nhận, "Ai trốn tránh ngươi?"

Y mở to đôi mắt sáng ngời nhìn lại Vân Liệt, bởi vì tận tâm tận lực hất cằm lên, nên độ cong chiếc cổ ưu mỹ liếc mắt một cái đã nhìn rõ mồn một. Lại nói, trong lúc bị Vân Liệt cõng trên vai, vì giãy giụa mấy lần mà vạt áo có chút ngổn ngang.

Cổ ưu mỹ, xương quai xanh tinh xảo, da thịt trắng nõn, cơ hồ khiến Vân Liệt hoa mắt. Hắn phải dùng lực tự chủ cực mạnh mới không đè y ra.

Cẩn ca nhi còn không tự biết thân, thấy Vân Liệt không lên tiếng, liền hừ một tiếng, "Không biết nói gì sao? Coi như ta thật sự trốn tránh ngươi, thì ngươi cũng phải suy nghĩ một chút sao ta lại trốn tránh ngươi chứ."

Ánh mắt Vân Liệt rơi trên đôi môi líu lo không ngừng của y, con ngươi càng lúc càng sâu thẳm.

Tiếng nói Lý Cẩn im bặt đi, đưa tay đẩy đầu của hắn, "Ngươi đừng làm bừa!"

Bàn tay mềm mại vừa vặn chặn trên môi của hắn.

Sợ làm quá dữ, Vân Liệt vốn cũng không có ý định hôn y, nhưng bàn tay mềm mại dán chặt trên môi hắn, như là chủ động đang mời hôn. Cuống họng Vân Liệt có chút lạnh, thuận theo bản năng mổ một cái vào lòng bàn tay y.

Rõ ràng động tác rất nhẹ nhàng, nhưng Lý Cẩn lại đột nhiên cảm thấy nóng lên, như sắp bị đốt trụi, đáy mắt y có ánh lửa nhảy nhót, hai má lại nóng kinh người. Y tức giận vỗ một cái lên đầu Vân Liệt.

Ánh mắt Vân Liệt thâm trầm, mặc y đánh, đột nhiên ôm lấy thân thể của y, hít sâu một hơi, "Thật muốn cho ngươi xem trái tim của ta."

Lý Cẩn bị dọa đến da đầu sắp nổ, thấy hắn chỉ là ôm thôi, không hôn loạn, mới lặng lẽ thở ra một hơi, đưa tay đẩy hắn, "Mổ ra cho ta xem nha! Ít nói lời ngon tiếng ngọt, ta mới không mắc bẫy này."

Lời ngon tiếng ngọt?

Vân Liệt mím môi, ôm chặt Cẩn ca nhi cọ cọ đầu y một chút, rồi mới buông tay ra, "Lại trốn ta, trốn một lần hôn một lần."

Lý Cẩn囧, nếu ngươi không loạn hôn thì sao ta lại trốn? Thần sắc y có chút không tự nhiên.

Vân Liệt đưa tay xoa xoa đầu y.

Lý Cẩn lườm hắn một cái, luôn cảm thấy mình có chút chịu thiệt, không nhịn được nói một câu tổn hại hắn, "Lớn lên xấu như vậy còn dám loạn hôn người khác, không sợ dọa người ta đến có chuyện sao?"

Mặt Vân Liệt đen lại.

Lý Cẩn hừ một tiếng, tâm tình cuối cùng cũng coi như long lanh một chút, đứng lên chạy về nhà.

*

Lúc y trở về, Lý Uyển cũng vừa đón Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi về, thấy y không ngốc ở nhà Vân Liệt quá lâu nên cũng không hỏi nhiều.

Loanh quanh trên trấn hơn nửa ngày cũng đã sớm đói bụng, Lý Cẩn đem thịt cùng xương lấy ra, "Tỷ chúng ta trước tiên xào rau ăn đi. Thật đói nha, ăn xong lại nấu canh xương."

Lý Uyển cũng không có ý kiến.

Nghiên tỷ còn nhớ thương mùi vị canh xương, liền vây bên người y vui vẻ xoay tới xoay lui một chốc. Vẫn là mị lực gà con là lớn nhất, không bao lâu liền không nhịn được vây quanh gà con, cả tiểu hồ ly cũng bị thất sủng.

Bất quá tiểu hồ ly đã sớm có chủ nhân mới. Gần đây đều là Thần ca nhi uy nó, nó cùng Thần ca nhi thân nhất, vẫn luôn đi theo bên nhân nhóc xoay quanh, nỗ lực đem tiểu thân mình mập mạp của mình vùi lên bàn chân nhỏ Thần ca nhi, thất bại một lần lại một lần, ấy vậy mà lại làm không biết mệt.

Thần ca nhi bế nó lên, tiểu hồ ly cà cà vào lòng bàn tay nhóc, rốt cục mới chịu xuống dưới.

Thần ca nhi uy A Hoàng xong, liền vào nhà luyện chữ.

Ánh sáng trong phòng đã sớm tối lại, Lý Cẩn rửa thịt xong, liền hô một câu, "Thần ca nhi con đốt ngọn đèn lên, ánh sáng trong phòng quá mờ, đối với mắt con không tốt."

Sợ nhóc bị phỏng tay, Lý Cẩn suy nghĩ một chút vẫn là vào phòng, giúp nhóc đốt đèn lên. Ngọn đèn không đủ sáng, Lý Cẩn cảm thấy nhất định phải tìm thời gian hảo hảo nghiên cứu một chút mới được, nếu như có thể thông điện trong nhà thì có thể thuận tiện không ít.

Nếu sau khi bị thầy giáo của y biết y chạy đến cổ đại, không lo nghĩ tới sở học chuyên nghiệp, trái lại vì kiếm tiền mà chạy đi làm ăn, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Sau khi về đến nhà, sắc mặt Vân Liệt vẫn có chút khó coi.

Nhiếp Chi Hằng đang ôm sách của hắn đọc say sưa ngon lành. Hắn cùng Cẩn ca nhi giống nhau cũng có đôi mắt phượng, khi ánh mắt nhiễm phải ý cười rất mê người, kế đó là sóng mũi thẳng tắp, môi không dày không mỏng, mỗi một chỗ đều rất tinh xảo, vô cùng phù hợp thẩm mỹ đương thời.

Nháy mắt Vân Liệt nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt càng thúi hơn, luôn cảm thấy đưa hắn về là một sai lầm. Kỳ thực Vân Liệt lớn lên cũng không tệ, nhưng đáng tiếc trên mặt lại có một vết sẹo, cho nên, đương nhiên có chút khủng bố.

Vân Liệt sờ sờ vết sẹo trên mặt một chút, lần đầu tiên cảm thấy nó có chút vướng bận.

Nhìn thấy hắn, Nhiếp Chi Hằng liền đặt sách trong tay xuống, "Còn biết trở về a? Ta tưởng rằng ngươi đã quên trong nhà còn có khách quý, nhanh làm cơm đi."

Vân Liệt liếc hắn một cái, thờ ơ không động đậy.

Nhiếp Chi Hằng cau mày, "Vân Liệt, ngươi đối xử với ca ngươi như vậy?"

Vân Liệt liếc nhìn hắn một cái, "Ca?"

Nhiếp Chi Hằng chậc một tiếng, "Biểu ca cũng là ca, lớn hơn ba ngày cũng là lớn! Nhanh lên."

Giằng co một phen rốt cục cũng ăn được cơm. Nhiếp Chi Hằng đột nhiên nói, "Ngươi thấy ngọc bội của ta không?"

Hết chương 49 – 31/10/2018

_________

*mắt phượng (hình ảnh minh họa)



*Bonus minh họa kiểu vác người của Liệt ca. Có điều ảnh không vỗ mông người ta một cái Bam như vậy thôi.

.

_________

Editor - Yên: Đồng bào chú úy! Đồng bào chú úy! Hãy bình tĩnh, tầm 2-3 chương nữa thôi đôi trẻ đến với nhau rồi. Bình tĩnh! Kiên nhẫn! Nha!