Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 29: Uống một chút dấm chua!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Yên Vân

Biên tập: Nguyn

*

Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống Lý Cẩn vẫn luôn bề bộn nhiều việc, chỉ có buổi trưa mới có thể rút ra chút thời gian luyện chữ với bút lông. Vốn là y chỉ dạy hai đứa nhỏ, nhưng từ khi nhìn thấy chữ viết của y, thì liền biến thành Lý Uyển chỉ dạy y.

Lý Cẩn 囧.

Hôm nay, vì để khiêu khích y, tỷ tỷ còn cố ý viết một bài thơ cho y. Chữ viết của nàng như mây bay rồng lượn, nét chữ cứng cáp, so với đại đa số nam tử còn kinh tài tuyệt diễm* hơn. Nếu so sánh cùng nàng, chữ viết của y đột nhiên giống như của học sinh tiểu học.

*kinh tài tuyệt diễm – 惊才绝艳 – đẹp khiến người khác phải kinh sợ.

Chữ viết Lý Uyển không ngừng khiến người ta kinh diễm*, thơ của nàng, ý tưởng thơ ca mang nét cổ xưa, hành văn tinh luyện, nét bút đã đạt tới cảnh giới nước chảy mây trôi, càng khiến cho Lý Cẩn bội phục không thôi. Nghĩ đến chuyện trước đây nàng bởi vì mình mà tùy tiện gả cho người ta, đáy lòng Lý Cẩn liền tràn đầy hổ thẹn.

*kinh diễm – 惊艳 – kinh ngạc, ấn tượng vì cái gì đó quá đẹp

Nếu như cha mẹ còn tại thế, với tài học của tỷ tỷ thì cũng có thể gả cho vương tôn quý tộc chứ.

Lý Cẩn không nhịn được lẩm bẩm một câu, cảm thấy thật sự là quá tiện nghi cho Triệu Đại Niên, may mắn có được tỷ tỷ nhưng tâm lại không biết quý trọng, thật sự là muốn ăn đòn mà. Khoảng thời gian gần đây, tỷ tỷ nhìn hết thảy có vẻ như bình thường, còn vừa nói vừa cười không khiến cho người ta lo lắng, nhưng kỳ thực Lý Cẩn thường xuyên thấy nàng ngẩn người, có lần còn thấy nàng đột nhiên rơi nước mắt.

Lý Cẩn nhìn thấy như vậy đáy lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Triệu Đại Niên lại như không liên quan gì mà thỉnh thoảng tới nhà, mỗi lần đến đều tha thiết nhìn chằm chằm tỷ tỷ, cũng không dám mở miệng nói chuyện, mỗi khi bồi Nghiên tỷ chơi thì chỉ qua loa, những lúc khác thì mơ màng.

Nếu như không muốn hòa ly thì sao không nghĩ đến biện pháp giải quyết vấn đề chứ? Lý Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy tức nghiến răng nghiến lợi! Thật là muốn đem Triệu Đại Niên lôi ra đánh một trận cho hả giận.

Ai, nói không chừng đánh rồi thì người đau lòng lại là tỷ tỷ.

Thấy Cẩn ca nhi thất thần, Lý Uyển liền lấy sách gõ đầu y một cái.

Da dẻ nàng trắng như tuyết, một mái tóc đen búi lên cắm một cây trâm, hai mắt thật giống như dòng suối trong mát, khi nhìn vào bỗng có khí chất cao quý thanh nhã.

Lý Cẩn bị đánh một cái, liền vội kêu lên, "Đệ nghiêm túc viết mà."

Viết thêm vài trang, Lý Uyển mới cho phép y nghỉ ngơi.

Lý Cẩn đột nhiên nhớ đến lời Vương Tiểu Miêu nói, y mang vẻ mặt tha thiết mong chờ tiến tới trước mặt tỷ tỷ, ánh mắt hiếu kỳ nói, "Đúng rồi tỷ, nốt ruồi mang thai là sao vậy?"

Lý Uyển đang thêu hầu bao*, nghe vậy thì dừng động tác trên tay, trên mặt thêm một nụ cười, "Cẩn ca nhi sao đột nhiên là hiếu kỳ với cái này?"

Nàng còn nhớ đến chuyện đệ đệ muốn thú thê.

Lý Cẩn liền kể lại chuyện Vương Tiểu Miêu tìm mình một chút.

Lý Uyển cau lông mày lại, là vì đã nhận thức thêm tính khí hung dữ của Vương Tiểu Miêu, "Nốt ruồi mang thai là điểm khác nhau của tiểu ca cùng hán tử, hán tử không có nốt ruồi mang thai, tiểu ca lại có, hoặc là nổi lên ở sau tai, hoặc là ở mi tâm."

Lý Cẩn nhanh chóng sờ sờ mi tâm của mình.

Lý Uyển che miệng cười nói, "Nốt ruồi mang thai của Cẩn ca nhi mọc ở sau tai, Thần ca nhi cũng là ở sau tai."

Lý Cẩn đột nhiên nhớ đến ở mi tâm a mỗ của Chân ca nhi có nốt ruồi son.

Thì ra đây là nốt ruồi mang thai?

Có cái này liền có thể mang thai?

Lý Cẩn bỗng cảm thấy thế giới to lớn không gì là không có, ở đây quả thật thần kỳ.

Hiếu kỳ của Lý Cẩn đối với chuyện sinh tử này không nhẹ, đến bây giờ y vẫn không rõ lắm một đại nam nhân làm sao có thể mang thai? Mang thai rồi thì làm sao sinh?

Nhưng điều Lý Uyển để ý lại là một chuyện khác, "Cẩn ca nhi thật không muốn gả cho người ta?"

Lý Cẩn liền vội vàng gật đầu, "Sau này nếu lại có người cầu thân, tỷ tỷ cứ như lần này, trực tiếp cự tuyệt là được, nếu có thấy người vừa mắt đệ sẽ nói cho tỷ tỷ, đến lúc đó làm lễ cũng không muộn."

Lý Uyển thở dài một tiếng, chung quy vẫn đồng ý.

Nói cho cùng nàng vẫn hi vọng Cẩn ca nhi sẽ luôn thật vui vẻ.

*

Buổi tối hôm đó Lý Cẩn liền nấu một nồi mứt trái cây.

Củi trong nhà không ít, là do Thần ca nhi nhặt những cành cây nhỏ ở dưới chân núi. Gần đây nấu mứt trái cây rất nhiều lần, cung không đủ cầu, nên Lý Cẩn dự định lên núi chặt nhiều một chút, chuẩn bị cho mọi tình huống.

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, y liền dự định lên núi đốn củi.

Trước khi đi, Lý Uyển kiên trì dặn dò, nói, "Một mình đệ phải cẩn thận hơn, chặt củi xong rồi thì nhanh chóng trở về, đi quanh phía bên ngoài là được, đừng hướng vào bên trong. Thôi, hay là tỷ đi cùng với đệ đi."

Lý Uyển căn bản không yên tâm về y.

"Tỷ, núi Trường Thanh không có nguy hiểm, dù có nguy hiểm gì đi nữa, đệ mọc ra hai cái chân không lẽ không chạy sao? Tỷ đừng lo lắng, đệ cũng không phải là tiểu hài tử." Nói rồi còn chớp chớp mắt.

Không giống một tiểu hài tử sao?

Lý Uyển dở khóc dở cười, "Được rồi, vậy đệ chú ý an toàn."

Lý Cẩn bâng quơ phất phất tay, y cũng đã có hẹn với Vân Liệt nha, có hắn ở cùng thì hoàn toàn không cần phải lo lắng chuyện an toàn.

Gọi Vân Liệt xong hai người liền cùng đi.

Trên núi Trường Thanh đặc biệt nhiều rau dại, đặc biệt là sau cơn mưa. Có khối người đến nơi này tìm hái nấm mèo, thời gian này khí trời không tính là quá nóng, Lý Cẩn cùng Vân Liệt mới vừa leo đến sườn núi thì gặp phải một hán tử.

Ngũ quan hắn đoan chính, đôi mắt to lấp lánh hữu thần, da dẻ phơi nắng nên hơi đen một chút. Khi nhìn thấy Cẩn ca nhi, hắn đột nhiên dừng lại bước chân, đáy mắt chợt lóe một vệt thống khổ.

Hắn chính là ca ca của Vương Tiểu Miêu, Vương Tuấn.

Từ sau khi bị cự tuyệt, Vương Tuấn xác thực như lời Vương Tiểu Miêu nói, cực kỳ thống khổ.

Ngày hắn gặp Cẩn ca nhi, khi ấy hắn đi chặt củi về từ núi Trường Thanh, có một chặng đường đi dọc theo dòng suối nhỏ đến thôn Trúc Khê, đến xế chiều thì vừa lúc Lý Cẩn đang đánh bắt cá.

Vương Tuấn cứ như vậy mà nhìn thấy y.

Thiếu niên ngũ quan tuấn mỹ, nét mặt thuần khiết, sống mũi thẳng tắp, môi đầy đặn, mỗi nét như là sự sủng ái to lớn của người tạo hình, đôi mắt kia đặc biệt xinh đẹp, khi cười rộ lên như biết nói, chớp chớp nháy nháy. Mỗi khi bắt được cá, y hơi híp nhẹ mắt, ánh nắng chiều nhàn nhạt rọi lung tung lên người y, làm nổi bật nụ cười thỏa mãn trên gương mặt ấy.

Vương Tuấn mỗi ngày ngoại trừ làm việc, thì chính là lên núi đốn củi, về đến nhà cũng chỉ lo cúi đầu chăm sóc a mỗ, sinh hoạt đơn điệu khô khan, chưa từng gặp người xinh đẹp như vậy.

Nhất thời nhìn đến sững sờ.

Lý Cẩn bắt cá xong, liền chậm rãi xoay người đứng lên, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn chú ý tới sự tồn tại của Vương Tuấn, cho là hán tử ở thôn Trúc Khê, nên Lý Cẩn liền nở một nụ cười với hắn, cúi đầu lên tiếng chào hỏi.

Khi nhìn thấy Lý Cẩn cười với mình, cả gương mặt Vương Tuấn đỏ lên, cảm thấy cả tim cũng nóng theo, luôn cảm thấy nụ cười của thiếu niên kia tựa như truyền đạt ý gì đó.

Sau khi về đến nhà, tinh thần Vương Tuấn vẫn lơ lửng, trong đầu vẫn luôn hiện ra nụ cười của Cẩn ca nhi. Lần đầu trong đời hắn lại để bụng một người như vậy, rồi lại vỡ lẽ ra hai người không có khả năng, khát vọng trong lòng càng sâu, hắn lại càng mất mát, cuối cùng lại đem tâm tư này đặt tận đáy lòng. Nhưng hai ngày sau, bà mai lại đến nhà hắn.

Bà nói mình là nhận lời nãi nãi của Lý Cẩn nhờ vả mới cố ý đến đây một chuyến, nói Cẩn ca nhi rất hài lòng với hắn, hi vọng hắn có thể dũng cảm tiến một bước. Nếu cũng yêu thích Cẩn ca nhi thì cũng không nên để cho y chờ quá lâu.

Vương Tuấn vừa kích động vừa cảm thấy không chân thực, căn bản không suy nghĩ đến lời bà mai nói có thật hay không, cả người hắn đều chìm trong niềm vui khôn xiết. Cho đến giờ phút này hắn mới hiểu được ý cười trên mặt thiếu niên là gì, thì ra Cẩn ca nhi hiển nhiên cũng có ý với hắn. Nghĩ đến nhà nghèo thường xuyên đói lòng, Cẩn ca nhi đến cũng chỉ có thể cùng mình chịu khổ, hắn cắn răng cự tuyệt bà mai.

Bà mai thở phì phò bỏ đi.

Sau khi từ chối, tâm Vương Tuấn lại chịu sự dày vò, hắn gọi thầm tên Lý Cẩn, lăn qua lộn lại ngủ không yên.

Khuôn mặt tươi cười kia như khắc sâu trong lòng hắn, trong mộng Cẩn ca nhi tươi cười vẫy tay với hắn, khuôn mặt thuần khiết dịu dàng lượn lờ như làn sóng, như ánh trăng sáng trong bầu trời đêm.

Hắn đến gần, ánh mắt thiếu niên lại che kín một tầng hơi nước, vừa oan ức vừa thống khổ chất vấn hắn, "Ngươi nhìn ta không lọt mắt sao? Ta không sợ chịu khổ, chỉ cần hai người nguyện ý nỗ lực, còn sợ mỗi ngày trôi qua không tốt sao?"

Trong lòng Vương Tuấn đau xót, muốn ôm thiếu niên vào ngực, lại đột nhiên thức tỉnh. Cho dù đó chỉ là giấc mơ, nhưng nước mắt thiếu niên như búa tạ mạnh mẽ nện vào tim hắn. Tối hôm đó, hắn một đêm không ngủ, như là nghĩ thông suốt gì đó, sáng ngày hôm sau, cả người liền tinh thần sảng khoái.

Hắn không muốn ủy khuất Cẩn ca nhi, liền mượn bằng hữu mấy trăm đồng, thêm vào một lượng bạc mình tích góp được, liền mua một ít trứng gà, thịt cùng kẹo, dự định làm sính lễ, để bà mai đi cầu thân.

Trong lòng hắn tràn đầy mong đợi, nhưng đợi đến cuối cùng lại bị cự tuyệt. Biết là tỷ tỷ Cẩn ca nhi đưa ra lời từ chối, nhưng trong lòng hắn chua xót lợi hại, cho là tỷ tỷ y thấy rằng gia cảnh hắn nghèo nên mới như vậy, hắn thống khổ không thôi. Suốt hai ngày hắn chỉ đóng cửa không ra ngoài, a mỗ hắn còn tưởng rằng hắn bị bệnh, lo lắng không thôi.

Thuở nhỏ hắn chịu khổ quen rồi, trái tim từ lâu đã luyện được tính mạnh mẽ, khó chịu qua hai ngày cũng đã bình tĩnh lại. Không cần biết ra sao, mỗi ngày vẫn sẽ trôi qua.

Vương Tiểu Miêu nghe được chuyện này liền chạy về nhà xem hắn, hắn vẫn như thường ngày mặt lạnh đuổi y đi.

Vốn tưởng rằng qua một thời gian sẽ có thể quên đi thống khổ, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy Cẩn ca nhi, tâm hắn lại như bị một ai đó bóp chặt, đau dữ dội.

Chính hắn cũng không nghĩ tới sao lại đột nhiên thích một người đến như vậy, còn thích đến mức độ này. Khi nhìn thấy Cẩn ca nhi cùng một nam nhân xa lạ đi cùng nhau, đáy lòng hắn vừa đố kỵ vừa đau khổ, cảm thấy hô hấp cũng có chút gian nan.

Cẩn ca nhi thấp giọng nói gì đó, nam nhân đi bên cạnh y thỉnh thoảng liếc y một cái, ánh mắt vô cùng chăm chú. Thân hình hắn cao lớn, khí chất lỗi lạc, vừa nhìn đã thấy không giống người bình thường.

Khi hai người tiêu sái đến gần, Vương Tuấn mới nhìn thấy nửa khuôn mặt kia của nam nhân bị một vết sẹo che khuất. Ở thôn Trúc Khê này, người mang vết sẹo trên mặt, chẳng lẽ là thợ săn mới tới? Bởi vì chuyện một thân một mình đánh chết lão hổ, Vân Liệt liền nổi danh vô cùng.

Vương Tuấn đột nhiên nhớ lại đánh giá của người thôn Trúc Khê đối với nam nhân mặt sẹo, nói rằng tính cách hắn tàn nhẫn, như một tên hung thần, lại còn từng giết người, người trong làng đều sợ hắn.

Vương Tuấn cắn răng.

Nhận ra ánh mắt hắn có gì đó không đúng, Vân Liệt liền quét mắt đến hắn, cái nhìn cực kỳ lãnh đạm, khiến bắp chân người ta không bị khống chế mà run lên.

Lòng bàn tay Vương Tuấn đầy mồ hôi, muốn nói gì đó, khi nhìn thấy Vân thợ săn thì lại đưa mắt lên người Cẩn ca nhi. Ánh mắt ấy, vừa thâm tình vừa triền miên, hắn không thể quen thuộc hơn được.

Trong mơ, Cẩn ca nhi không chỉ một lần dùng ánh mắt này nhìn hắn.

Trong đầu Vương Tuấn vang lên một tiếng nói, phút chốc, trong đầu hắn chợt lóe lên rất nhiều ý nghĩ.

Chẳng lẽ tỷ tỷ Cẩn ca nhi là vì có sự tồn tại của hắn ta nên mới không dám đáp ứng chuyện cầu thân? Hắn ta coi trọng Cẩn ca nhi, không buộc Cẩn ca nhi đáp lại hắn ta? Nếu như đối phương thật sự là Vân thợ săn, thì sự tình tám phần mười sẽ như thế này!

Vương Tuấn cảm thấy mình đã tìm thấy chân tướng.

Hắn trừng mắt Vân Liệt một cái, cảm thấy lửa giận trong lòng ngập tràn, hắn thả củi trong tay xuống, đột nhiên đưa tay kéo Lý Cẩn, "Cẩn ca nhi đừng sợ, ta bảo vệ ngươi."

Lý Cẩn chẳng hiểu ra sao.

Con ngươi Vân Liệt chìm xuống, trước tiên kéo Cẩn ca nhi một cái, đem y bảo hộ ở phía sau.

Vương Tuấn không thể kéo Cẩn ca nhi.

Thấy Vân Liệt trầm mặt lại, Vương Tuấn cười lạnh, "Ngươi không suy nghĩ sao, người Cẩn ca nhi yêu thích là ta, ngươi dù chiếm được người y thì cũng không chiếm được tâm y, ta khuyên ngươi nên mau buông tay đi."

Con ngươi Vân Liệt thâm trầm, khí tức trên người càng lúc càng dọa người, cả Lý Cẩn cũng có thể cảm nhận được lãnh ý trên người hắn.

Y từ phía sau Vân Liệt đi ra, nhìn Vương Tuấn một cái, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy nam nhân đối diện lo lắng nói, "Cẩn ca nhi ta sẽ luôn bảo vệ ngươi, ta biết ngươi có tâm ý đối với ta, không ai có thể chia rẽ chúng ta."

Nói xong liền tàn bạo trừng mắt về phía Vân Liệt, cừu hận trong mắt dường như hóa thành vật thật.

Vân Liệt bị lời của hắn kích thích, sắc mặt âm trầm cơ hồ có thể làm tan chảy nước.

"Muốn kết thân Cẩn ca nhi chính là ngươi?" Hắn híp mắt một cái, đáy mắt chợt lóe một tia sáng nguy hiểm.

Vương Tuấn sợ đến trán đầy mồ hôi, hắn nỗ lực để lưng thẳng tắp. Vóc người hắn cũng cao to, tư thế cứng ngắc trừng mắt, ngược lại lại hiện ra một tia kiên cường.

Nhận ra được trên người Vân Liệt đầy lửa giận, Lý Cẩn không nhịn được kéo tay hắn một cái trấn an, quay đầu đối Vương Tuấn nói, "Ngươi đến tột cùng là ai? Có phải là hiểu lầm gì không?"

Lửa giận ngùn ngụt của Vân Liệt đều bị ngón tay mềm mại của Cẩn ca nhi nắm đến không còn.

Vương Tuấn bị lời nói của y làm cho bối rối, hắn giật giật môi, rốt cục nghiêm mặt hỏi một câu, "Cẩn ca nhi, ta là Vương Tuấn, ngươi không nhớ ta sao?"

Căn bản cả quen biết cũng không có có được không?

Lý Cẩn cảm thấy trong lòng có một vạn con thảo nê mã* gào thét chạy qua.

"Ngươi nhầm lẫn cái gì đi? Ta căn bản còn không quen biết ngươi, thì nói gì đến yêu thích?"

Mỗi một câu nói của Lý Cẩn, mặt Vương Tuấn liền trắng đi một phần, cả người như bị đánh một đòn cảnh tỉnh.

Hắn lùi về sau một bước, đột nhiên nhắm mắt lại, cắn răng nghiến lợi nói, "Vậy chuyện bà mai là như thế nào? Ngươi nếu không thích ta, sao lại để nãi nãi ngươi tìm bà mai đến nhà ta, bảo ta đến cầu thân ngươi? Đùa giỡn người khác rất vui sao?"

"Nãi nãi ta?" Lý Cẩn có chút không nói nên lời.

Một hồi lộn xộn như thế thì ra là do Lý lão thái làm ra?

Sau cái ngày ngẫu nhiên gặp nhau ấy, bên kia trước sau vẫn không có động tĩnh gì, Lý Cẩn còn tưởng rằng bà ta rốt cục đã chịu ngừng lại, sau đó thì sao?

Lý Cẩn thắt tâm không thôi, lại không thể không giải thích, "Vị huynh đệ này, ngươi đi Trúc Khê thôn hỏi thăm một chút liền biết, khi ta năm tuổi đã ra khỏi nhà Lý lão thái, chúng ta sớm đã không có quan hệ, bà ta càng không có quyền hỏi đến chuyện của ta. Nếu như là bà ta khiến cho ngươi hiểu lầm gì đó, ngươi cứ việc đi tìm bà ta tính sổ đi, ta tuyệt đối không ngăn cản."

Sắc mặt Vương Tuấn ngày càng trắng, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Vội vàng khổ sở đến cả bó củi cũng không cần.

Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, lúc này mới phát hiện tay của mình không biết từ lúc nào đã bị Vân Liệt nắm chặt. Bàn tay của hắn hết sức to lớn, lại còn mạnh mẽ, vừa vặn nắm gọn bàn tay của y bên trong.

Lý Cẩn nháy mắt một cái.

Dù cho là quan hệ bạn bè thân thiết, nhưng hai tên đại nam nhân dắt tay nhau cũng rất kỳ quái nha!

Y kiềm chế một chút không tránh ra.

Con ngươi Vân Liệt thâm thúy, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên người y vài lần, nắm tay y cúi đầu đi về phía trước.

Trong lòng Lý Cẩn như bị một con mèo nhỏ cào cào, quơ quơ tay mình, "Vân Liệt?"

"Chẳng lẽ bị cái gì đả kích?"

Hết chương 29 – 09/09/2018

Đã beta – 08/04/2020

***

*thảo nê mã – 草泥马: là con lạc đà Alpaca Bolivia hay còn gọi là "ngựa cỏ bùn" (grass mud horse); từ "thảo nê mã" trên đọc đồng âm khác thanh với chữ "caonima", na ná như tiếng chửi "đmm" ở Việt Nam.



*hầu bao



*thảo nê mã – 草泥马 – ai đọc đam mỹ có lẽ cũng biết qua từ này ha, mình nói lại xí, thảo nê mã đọc đồng âm khác thanh với chữ "caonima", na ná như tiếng chửi "đmm" ở Việt Nam.

_________

Thấy thương Tuấn ca quá, hy vọng cuộc sống ảnh tốt hơn. Rồi bà Lý lão kia cũng sẽ gặp quả báo thôi, trêu đùa tình cảm người ta vui lắm sao. =.=