Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 135: Họ có chút giống nhau!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Yên Vân

*

*

*

*Chú í: đổi danh xưng Vân Tu Hàn = hắn, Vân Tu Ninh = y, vì Vân lão gia bậc trên hai người này nên không để hai người này ngang hàng cùng gọi là "ông" được, vả lại hai người này cũng không lớn tuổi lắm, ngoài bốn mươi thôi.

.

Vân Tu Ninh bị sinh non, thế nên từ thuở nhỏ đến lớn thân thể vân luôn không tốt. Thời điểm mới vừa mang thai y, Vân lão phu nhân vốn dĩ không hay biết, lúc đó bà đang cùng lão gia tử trên chiến trường anh dũng giết địch, bà bị thương không nói, lại còn gặp kẻ địch ám hại mà bị trúng độc. Vân Tu Ninh từ lúc sinh ra đã độc tố quấn thân, đến lúc một tuổi người vẫn yếu ớt như một con mèo nhỏ, nếu đặt vào gia đình có gia cảnh bình thường, hài tử như vậy có lẽ sẽ không sống lâu được. Vân lão gia tử đã tìm kiếm các danh y chung quanh, mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng của y.

Hơn mười năm trước y kém chút đã qua đời, Vân Tu Hàn đã tự mình đi một chuyến đến Kỳ Liên Tuyết Sơn, đào được tuyết liên* ngàn năm kết hợp cùng với nhân sâm và các loại thảo dược quý hiếm, mới có thể giữ lại mạng của y.

Vân Tu Hàn từ thuở nhỏ đã kính nể người đại ca này, khoảng thời gian này luôn ngốc tại biệt trang. Không có mấy người có thể chịu được thống khổ người thân của mình sắp ly khai nhân thế, thấy thân thể đại ca càng ngày càng kém, Vân Tu Hàn cũng bị đả kích rất nhiều. Nhưng mà đau khổ đi chăng nữa thì vẫn luôn cắn răng kiên trì. Đại ca bên ấy đã vô năng vô lực, mà lão gia tử nơi này, dù như thế nào hắn cũng sẽ không để cho ông buông tay nhân gian vào lúc này.

Không đợi thị vệ trả lời, hắn đã liền đi vào. Nghĩ đến tình hình đại ca cùng lão gia tử, bước chân hắn vô cùng nặng nề, thần sắc trên mặt cũng vô cùng lạnh lùng.

Cửa vừa được đẩy ra, mấy người trong phòng liến nhìn về phía hắn. Nhìn gương mặt tương tự với trưởng công chúa kia, nháy mắt Vân Tu Hàn bỗng hoảng hốt, thần sắc lạnh đi, "Ai cho ngươi đến đây?"

Vân Liệt cười lạnh một tiếng, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lão gia tử ho khan một hơi, "Ta gọi hắn đến, kẻ đã sắp lìa đời, muốn nhìn thấy chính tôn tử của mình cũng không được sao? Ngươi có ý kiến thì phát vào ta, không được làm khó bọn hắn.

Tôn tử? Hắn mà được tính là tôn tử?

Nhưng vì kiêng kỵ thân thể lão gia tử, Vân Tu Hàn không dám đả kích ông. Tận đến thời điểm hắn cùng trưởng công chúa hòa ly, hắn cũng không nói ra chuyện hai người trước sau chưa từng viên phòng, đương nhiên lúc này cũng sẽ không khiến lão gia tử ngột ngạt.

Ánh mắt Vân Tu Hàn chuyển một vòng lên người Cẩn ca nhi cùng hai đứa trẻ, môi mỏng hé mở, "Nếu lão gia tử yêu thích các ngươi, các ngươi liền ở lại một khoảng thời gian đi, ta sẽ cho người thu thập sương phòng phía đông*."

Cẩn ca nhi liếc mắt nhìn Vân Liệt, thần sắc Vân Liệt lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nộ.

*hỉ - 喜: vui ; nộ - 怒: giận

"Ở cái gì mà ở, bọn chúng hôm nay có thể tới đã làm ra rất vui, ngươi không cần quản nhiều, có lòng thì bồi đại ca ngươi đi." Câu nói này có chút dài, khiến lão gia tử không kiềm được mà ho khan một trận.

Vân Tu Hàn cau mày.

Thịnh tiểu tử được Vân Liệt đỡ đứng bên cạnh ông, thấy lão gia gia ho khan, thấy người cạnh bên không ngừng vuốt vuốt lưng cho ông, cũng học theo răm rắp vuốt vuốt. Nhóc đứng trước người lão gia tử, cánh tay nhỏ ngắn ngủn đương nhiên không với tới phía sau lưng ông, nên chỉ sờ sờ lên vai ông hai cái, kêu a a hai tiếng.

Tiểu tử thông minh lanh trí, lại cười rất ư đáng yêu, trong lòng lão gia tử vui không chịu nổi, "Thịnh Thịnh cũng biết đau thái gia gia a, thật thông minh nha."

Biết là được khen, tiểu tử hé miệng cười cười, lộ ra bốn cái răng nhỏ trắng noãn, giơ giơ tay nhỏ, gọi Cẩn ca nhi một tiếng cha, cũng muốn cha biểu dương mình một xíu.

Cẩn ca nhi cười cười với tiểu tử. Vân Tu Hàn đứng bên cạnh y, y dù sao cũng có chút không dễ chịu, nhìn ra hắn rất không thích Vân Liệt, Cẩn ca nhi đương nhiên sẽ không tự chuốc nhục mà nói chuyện với hắn, liền ôm Huyên tỷ đi đến trước mặt lão gia tử.

Cẩn ca nhi đau lòng cảnh ngộ khi còn bé của Vân Liệt, nên đối với Vân Tu Hàn kín đáo phê bình rất nhiều, mà đột nhiên gặp mặt, tự nhiên không có tâm trạng chơi đùa với Thịnh tiểu tử.

Cha không khích lệ mình, Thịnh tiểu tử ủy khuất bĩu môi, lúc này mới chú ý bên cạnh cha có một người nữa đến, tiểu tử hiếu kỳ ngắm ông một hồi, ánh mắt long lanh, hoàn toàn khôg nhìn ra vẻ sợ sệt.

Ngũ quan nhóc giống Vân Liệt, cũng có chút tương tự trưởng công chúa, thế nên có đáng yêu đi nữa thì Vân Tu Hàn lúc này cũng chỉ còn lại sự phiền chán.

Thấy Vân Tu Hàn lạnh mặt đứng đó, lão gia tử sờ sờ tay nhỏ Thịnh tiểu tử, hướng hắn phất phất tay, "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, không cần lo lắng cho ta."

Ông đã lên tiếng, Vân Tu Hàn đành phải lui xuống.

Hắn vừa rời đi, bầu không khí bên trong nhất thời dễ thở hơn.

Lão gia tử lại cùng Cẩn ca nhi nói chuyện một chút, bồi bọn nhỏ chơi một chốc, mới có vẻ mệt mỏi tựa vào đầu giường. Ông đối Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi nói, "Nếu đã đến rồi, buổi trưa ở lại ăn cùng ta một bữa cơm rồi đi."

Cẩn ca nhi gật gật đầu.

Thấy thân thể lão gia tử kém thành như vậy, đáy lòng y có chút không dễ chịu.

Lão gia tử cười cười, "Được rồi, không có gì quá trầm trọng."

Ông chỉ là có chút ho khan, gần đây lại ăn không ngon ngủ cũng không an, nên thân thể mới kém thành như vậy. Thân thể của mình chính mình hiểu rõ nhất, mà trong thư sở dĩ nói như vậy, bất quá cũng là hi vọng Vân Liệt có thể đưa hài tử đến một chuyến.

Người chân chính có chuyện chính là Tu Ninh.

Đáy lòng lão gia tử thấu rõ, nếu lão đại thật sự có chuyện gì, thì với tính tình của Vân Liệt có thể sẽ đến dự đám tang, nhưng hắn đặt nặng Cẩn ca nhi cùng hai tử như vậy, tuyệt đối sẽ không nỡ để bọn họ chạy quãng đường xa như thế. Lão gia tử tuy rằng cũng không nỡ bọn nhỏ, nhưng ông lại rất rõ ràng, tuy ngoài miệng Tu Ninh không nói, nhưng lại rất muốn gặp Vân Liệt cùng hai đứa bé một lần.

Người sắp không qua khỏi, chỉ với tâm nguyện này của y, nói thế nào lão gia tử vẫn muốn thỏa mãn y.

Ông đè xuống cảm giác muốn ho, lời đứt quãng nói cùng Vân Liệt, "Đại bá của ngươi đang ở Tố Tâm uyển, chỉ sợ không còn nhiều thời gian, ngươi mang Cẩn ca nhi đi một chuyến. Dòng dõi Vân gia chúng ta đơn bạc, huynh trưởng ngươi đến nay không có hài tử, Thịnh tiểu tử cùng Huyên tỉ là hài tử duy nhất nhà ta, bọn tiểu tử đáng yêu như thế, đại bá của ngươi chắc chắn sẽ rất yêu thích, các ngươi trò chuyện cùng hắn một chút rồi trở về."

Vân Liệt gật đầu.

Nếu hắn đã đến thì cũng nên đi một chuyến.

Thấy đa muốn bế mình rời đi, Thịnh Thịnh phất phất tay, kêu a a hai tiếng, muốn chào hỏi lão gia tử. Khi nãy lúc vừa tiến vào, trong sân có thật nhiều hoa hoa xinh đẹp, Thịnh Thịnh muốn xem, nhóc lúc cao hứng rất thích nhảy tưng lên, còn muốn nhún nhún nữa.

Vân Liệt vỗ cái mông nhỏ của nhóc con, "Ngoan ngoãn chút."

Thịnh Thịnh còn cười nữa, dùng đầu nhỏ cọ cọ đa, muốn lấy lòng đa một chút.

Nhóc con nhỏ như vậy đã thông minh thế này, thâm tâm lão gia tử vô cùng vui mừng, nhưng đáng tiếc Huyên tỷ còn đang ngủ, không thể trêu chọc một chút. Nghĩ đến còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, lão gia tử liền phấn chấn lên, đối Triệu quản gia nói, "Ngươi tự mình dẫn chúng đi một chuyến."

Bên cạnh ông còn có thị vệ trông coi, nên Triệu quản gia liền đáp một tiếng.

Đoàn người đi về phía Tố Tâm uyển, không thể chơi với hoa hoa, Thịnh Thịnh có chút không vui, miệng nhỏ chu chu. Đến khi phát hiện dọc theo đường đi có hoa hoa càng nhiều hơn nữa, tiểu tử mới vui vẻ, vẫy vẫy tay nhỏ a a gọi, còn muốn đưa tay hái một đóa.

Hoa nơi này vô cùng xinh đẹp, Cẩn ca nhi không nỡ hái xuống, thấy trong mấy đám hoa có một cành bị gió thổi rơi xuống lá xanh, mới liền nhặt lên đưa cho tiểu tử. Thịnh Thịnh cầm được bông hoa xinh xắn rồi, liền vui lên, chơi một lát còn muốn nhét vào miệng.

Bị Vân Liệt đánh xuống cái tay nhỏ, nói không thể ăn, tiểu tử mới ghi nhớ.

Tiểu tử mười một tháng đã lớn một chút, rất thích đồ vật đầy màu sắc, ngồi trong sân ngắt mấy cây cỏ nhỏ thôi cũng có thể hài lòng nửa ngày, nên lúc này cũng cực kỳ cao hứng. Thế giới của trẻ con, vốn luôn đơn thuần đáng yêu thế đấy.

Tố Tâm uyển cách đây không xa, họ đi chưa đến vài bước đã đến.

Khi họ đến, không chỉ có Vân Tu Hàn ở đó, mà đường ca Vân Triệt của Vân Liệt cũng ở đó. Hôm nay nắng đẹp, bên ngoài không có gió, Vân Tu Hàn liền đẩy y ra ngoài. Y đang tắm nắng.

Nghe thấy động tĩnh, Vân Tu Ninh mở mắt ra.

Da dẻ y tái nhợt, đôi mắt lại vô cùng đẹp, cho dù bệnh thời kỳ cuối, nhưng cả người lại khiến cho người ta một cảm giác cũng rất kỳ lạ. Trên người y có một luồng khí chất văn nhã một cách tự nhiên, một khắc kia nhìn y, Lý Cẩn mới chính thức lý giải được cái gọi là quân tử ôn nhuận* như ngọc.

*ôn nhuận - 温润: ấm áp, dịu dàng

Vân Triệt phản ứng lại đầu tiên, đáy mắt hắn chợt lóe một vệt kinh hỉ, "A Liệt đã đến."

Vân Tu Ninh sửng sốt một chút, mới lấy lại tinh thần.

Mấy năm nay tuy rằng không gặp Vân Liệt, nhưng Vân Tu Ninh đã nhìn qua chân dung của hắn. Thấy dung mạo hắn so với bức họa còn uy nghiêm hơn, khóe miệng y nổi lên một nụ cười nhạt, "Hai ngày trước còn nghe phụ thân nhắc đến con, còn đây chính là Cẩn ca nhi sao? Ngồi đi."

Trên mặt Vân Tu Hàn có chút khó coi, sao đi đâu cũng nhìn thấy hắn vậy?! Thấy Vân Liệt từ đầu đến cuối thần sắc đều rất nhạt, căn bản không đặt hắn ở đáy mắt, sắc mặt Vân Tu Hàn càng âm lãnh đến đáng sợ.

Hắn bao năm chinh chiến trên sa trường, khi hung tàn cả người tựa như lang báo, lúc này đây khí tràng vừa lộ, không khí chung quanh đều lạnh đi mấy phần, dù là Thịnh tiểu tử gan lớn, khi liếc thấy hắn cũng không kiềm được mà úp vào ngực đa né tránh. Tiểu tử né né, nhưng lại không nhịn được muốn liếc trộm hắn, liền lặng lẽ nâng đầu nhỏ lên, thấy Vân Tu Hàn đang nhìn theo mình, tiểu tử lại sợ đến vội vã trốn đi, còn dùng tay nhỏ che mắt.

(Không kiềm chế nổ trước cái sự dễ thương của Thịnh Thịnh nữa. Liệt cưa à, anh có hai đứa rồi, tui bắt một đứa được không?)

Vân Tu Hàn hừ một tiếng.

Thần sắc Vân Tu Ninh bất biến, chỉ khẽ cười, đối Vân Tu Hàn nói, "Đệ đừng hù đến hài tử, mới vừa rồi không phải nói là Kinh Thành mới ra một loại nghiên mực muốn đưa cho ta hay sao? Đệ đi lấy đi."

"Ca không phải là không muốn sao?"

Sắc mặt Vân Tu Hàn lạnh lùng, khiến người ta không thoải mái! Cha đuổi hắn đã đành, đến người đại ca này cũng muốn đuổi hắn đi, dù cho hắn có không thích bọn họ, nhưng dưới chân thiên tử mà còn có thể bóp chết bọn họ sao?

Vân Tu Ninh thở dài, vừa rồi y chưa nói muốn, bất quá là cảm thấy rằng chính mình không còn nhiều thời gian nữa. Y rõ ràng Tu Hàn có bao nhiêu chán ghét Vân Liệt, nên mới muốn đẩy hắn đi. Vân Tu Ninh kéo kéo hắn, đối diện với đôi mắt nhu hòa kia, Vân Tu Hàn liền thỏa hiệp, nhấp môi, quay người ly khai Tố Tâm uyển.

Vân Tu Ninh cười với Cẩn ca nhi.

Da dẻ y tái nhợt, dưới ánh dương quanh chiếu rọi cơ hồ có vẻ trong suốt, nếu đổi thành bất kỳ ai khác có thân thể ốm yếu đến như vậy, thì cũng sẽ không dễ coi, nhưng người trước mặt này thật sự rất đẹp, nét mặt ôn nhuận, sống mũi thẳng tắp, mỗi một nét đều như được tỉ mỉ vẽ nên, dù cùng với Vân Tu Hàn giống nhau đến mấy phần, nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn bất đồng. Nếu như nói Vân Tu Hàn là một thanh bảo kiếm, thì y chính là một khối bảo ngọc.

"Nhanh ngồi đi, ôm hài tử nhiều cũng mệt rồi." Thanh âm y dễ nghe, không nhanh không chậm, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái. Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, hài tử cũng đã ngoài hai mươi, nhưng y lại có vẻ rất trẻ trung, nói hơn ba mươi tuổi cũng có người tin.

Cẩn ca nhi không thể làm gì khác hơn là ôm Huyên tỷ ngồi xuống. Thấy nam nhân trước mặt vô cùng ôn hoà, Cẩn ca nhi rất có hảo cảm với y, nháy nháy mắt cười, "Trước đã nghe Vân Liệt nhắc qua ngài, nói ngài diện mạo tựa như thần tiên, ban đầu ta còn chưa tin, hiện tại nhìn thấy ngài mới phát hiện hắn không nói sai."

Vân Liệt ngẩn người.

Thân thể Vân Tu Ninh không khỏe, cũng không thể ra gió, khi còn ở trong phủ, rất ít khi xuất môn, sau này vẫn luôn ở tại biệt trang, quanh năm suốt tháng cũng không thấy được người. Vân Liệt bất quá khi bảy, tám tuổi đã từng gặp mặt y chỉ một lần, làm sao có khả năng nói những lời này.

Vân Tu Ninh đương nhiên cũng rõ ràng điều này, không nhịn được bật cười lắc đầu.

Y nhìn Vân Liệt, thấy hắn đã trưởng thành thành một đại nam nhân, hổ thẹn trong lòng càng ngày càng dày thêm, y ngoắc ngoắc tay với Vân Liệt, cười cười, "Con cũng lại đây ngồi."

Vân Liệt không nhúc nhích, trong ánh mắt của hắn lại dẫn theo một tia dò xét.

Vân Liệt chỉ gặp qua y một lần, cũng chính là tại bữa tiệc đêm giao thừa năm đó. Lần đó hắn lén lút chạy vào Vân phủ, muốn hỏi người nhà vì sao lại đối xử với hắn như vậy. Khi ấy Vân Tu Ninh cũng có mặt tại bàn ăn đó, nghe cha nói mà nụ cười có chút miễn cưỡng. Có một phút chốc, Vân Liệt thậm chí còn cho rằng mình thấy được lệ quang nơi đáy mắt y, tuy rằng chỉ là thoáng qua.

Kinh Thành có đồn đại, đại công tử Vân gia là thần tiên không giống người thường, không chỉ có tài văn hoa, mà lại còn tính tình thiện lương, người trong phủ không một ai không thích y, động vật nhỏ bị thương bay đến trước mặt y y cũng muốn băng bó cứu trị một phen, huống hồ là đối với người. Nhưng y đối với mình lại không có hảo tâm như thế, dù Vân Liệt đã từng nghĩ rằng y sẽ bất đồng với bọn họ.

Thấy Vân Tu Hàn ước gì hắn chết, y cũng không nói gì.

Vân Liệt đã sớm luyện thành một trái tim sắt đá, dù cho biết thời gian của y không còn nhiều lắm, hắn cũng không có một tia đồng tình. Cho nên với hắn mà nói, Vân Tu Ninh bất quá chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Cẩn ca nhi liếc nhìn Vân Liệt, lại đối Vân Tu Ninh nói, "Đại bá không cần quản hắn, hắn trước giờ đều thích đứng, cứ để hắn đứng một lát đi."

Ngay tại lúc này, Huyên tỷ mở mắt ra, thấy trước mắt đột nhiên có thêm một người, cái đầu nhỏ liền nghiêng qua. Đường nét bé giống Vân Liệt, tính cách cũng đặc biệt thích yên tĩnh, sau khi tỉnh lại lại không một tiếng động, chỉ đưa đôi mắt tĩnh lặng đánh giá người trước mắt.

Vóc dáng nho nhỏ, thậm chí ánh mắt còn có một chút tương tự Vân Tu Ninh.

Bị bé nhìn như vậy, trong lòng Vân Tu Ninh hiện lên một tia ấm áp. Y giật giật thân thể, muốn ngồi thẳng, nhưng lại thất bại, Vân Triệt sau khi nhìn thấy, vội vã đỡ lấy, giúp y ngồi thẳng lên.

Thấy cha suy yếu thành như vậy, đáy lòng Vân Triệt khó chịu vô cùng, hái tử hơn hai mươi tuổi, bỗng yếu đuối như một đứa trẻ. Nương đã sớm mất, hiện tại cha cũng sắp đi, mũi hắn có chút ê ê, vội vã cúi đầu che giấu đi.

Vân Tu Ninh lắc lắc đầu với hắn, thấy hắn thật sự khó chịu, liền khuyên một câu, "Ai rồi cũng sẽ chết, A Triệu không cần phải khổ sở, ngươi đến phòng cha, mang chiếc hộp ở đầu giường ra."

Hết chương 135 – 27/03/2020

_________

*tuyết liên



*sương phòng - 厢房 - phòng ở bên hông



_________

Yên: nhờ khảo sát hôm trước mới biết, hầu hết các bạn theo dõi truyện đều tên 18, nhóm 18-25 nhiều nhất, sau 25 ít hơn, chắc người ta kết hôn hết trơn rồi. Cũng vui vui! ^o^ Mà có ai trên 30 không?