Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 109: Thật sự có hỉ rồi!




*

Lý Cẩn nhớ nữ công của tỷ tỷ đặc biệt giỏi.

*nữ công - 女红: việc may vá

Khi còn ở tại Kim Lâm thành, nhờ số trời run rủi mà nương y quen biết một vị kỳ nữ. Vị nữ tử này là thêu nương, thân gốc là người Kim Lâm thành, cùng phụ mẫu đến kinh thành. Mẫu thân nàng cùng ngoại tổ mẫu đều là bậc thầy về thêu, cũng do mưa dầm thấm đất mà nàng học được không ít.

Bản thân nàng cũng yêu thích thêu, nguyện ý bỏ công sức để nghiên cứu, còn được tiến vào phường thêu đệ nhất ở kinh thành Phẩm Tú Các. Cuối cùng, dựa vào thực lực của mình, nàng đã trở thành vị sư phó tú nương* trẻ tuổi nhất trong các.

*sư phó tú nương - theo bản gốc là 绣师傅, nghĩa là thầy dạy thêu, mình không biết từ Hán Việt là gì nên đặt tạm như vầy, ai biết từ Hán Việt chính xác thì chỉ giúp mình nha. ^.^

Thái hậu yêu thích đồ thêu thùa, mà hàng năm Phẩm Tú Các đã dâng lên nhiều phẩm thêu nhất, những phẩm thêu ấy hầu như đều là từ một tay nàng mà thành. Cũng vì vậy mà danh tiếng nàng nhất thời vang danh vô lượng. Nhưng chưa đến hai năm, vì bị người ta ganh ghét, mà nàng bị đuổi khỏi Phẩm Tú Các. nàng sầu não uất ức, cũng không muốn ở lại kinh thành nữa, nên liền trở về Kim Lâm thành.

Chỗ ở của nàng cùng nhà Lý Cẩn cách rất gần, nữ công của Lý Uyển cũng chính là nàng giáo dục mà ra.

Lý Uyển thận trọng, trông có vẻ lặng lẽ*, nhưng kỳ thực nàng có suy nghĩ riêng của mình. Từ lúc còn nhỏ tuổi đã thêu ra đồ vừa đẹp vừa độc đáo. Lý Cẩn nhớ vị thêu nương ấy rất yêu thích Lý Uyển, dạy nàng không ít thứ.

*lặng lẽ - bản gốc 不声不响 - thành ngữ, không nói không rằng

Ngoại trừ nữ công, thì tài vẽ của tỷ tỷ cũng cực kỳ tốt. Khi sinh thần ngoại tổ phụ, nàng còn vẽ một bức tranh giang sơn vạn dặm, bức họa này đã từng chấn động một thời, cũng vì tỷ tỷ mới mười một tuổi, mà cảnh họa bên trong khiến những thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi phải tự than thở về mình.

Không chỉ các cô nương trong thành không sánh được với tỷ tỷ, mà những thiếu niên cùng niên kỷ, người có tài học đuổi kịp tỷ tỷ căn bản là không có. Ngoại tổ phụ y cũng vô cùng chú ý đến tỷ tỷ, thường xuyên than thở nương y không phải trưởng nữ, nên khiến thân phận của tỷ tỷ cũng tự dưng lại hạ thấp một bậc, không thì đã có thể gả cho hoàng tử chính thất.

Lý Cẩn khi còn bé vô cùng lanh lợi hiếu động, thường xuyên chạy đi đâu mất không tìm được, có một lần còn nghe trộm ngoại tổ phụ nói chuyện, khi biết được ông nghĩ tới hai năm nữa gả tỷ tỷ cho nhi tử tam hoàng tử, liền kinh sợ đến miệng nhỏ không đóng lại được. (Tam hoàng tử khi ấy chính là huynh đệ của thánh thượng hiện tại.)

Y còn nhỏ mà lại ma mãnh, đương nhiên biết được làm tiểu thiếp thì không phải là chuyện tốt đẹp gì, đã giận dữ đến mức còn lén lút tiểu vào chậu nước rửa mặt của ngoại tổ phụ, cũng kể từ ngày đó đưa ra quyết định sẽ không thích ngoại tổ phụ nữa.

Chuyện cũ không đề cập tới nữa, hiện tại nghĩ đến tỷ tỷ am hiểu thêu thùa cùng vẽ vời, đôi mắt Lý Cẩn sáng lấp lánh.

Cửa hiệu y phục ở triều Đại Hạ đặc biệt ít, nếu tỷ tỷ có hứng thú thì hoàn toàn có thể mở một cửa hiệu y phục cao cấp. Nàng có mắt nhìn, y phục làm ra sẽ đặc biệt dễ nhìn, có thể phụ trách thiết kế, thuận tiện dạy dỗ nữ tử trong thôn học thêu, đến lúc đó cũng có thể kiếm ra tiền, còn sợ thiếu nam nhân không sống được sao?

Không nói đâu xa, nhìn Mai Chi tỷ mà xem, dù cho nàng vô cùng giỏi giang, nương cùng hai người đệ đệ của Mai Chi tỷ đều che chở nàng, thì một quả phụ như nàng đây mang theo con trai ở tại nhà mẹ đẻ, làm sao có thể được thoải mái? Có bạc bên người, so với thứ gì cũng tốt hơn.

Vừa vào nhà, Lý Cẩn liền đem chuyện này nói với tỷ tỷ, "Tỷ, tỷ xem ý này thế nào? Có đệ ở đây tỷ không cần phải lo lắng quần áo làm ra bán không được, chúng ta không chỉ có thể mở cửa hiệu tại Kim Lâm thành, mà còn có thể mang đến kinh thành bán, không cần làm thật nhiều, chỉ cần có thể bảo đảm chất lượng, vậy sẽ không lo không ai mua."

"Marketing bỏ đói" là gì Lý Cẩn cũng có hiểu biết một chút, khi đó còn có thể tạo ra thương hiệu riêng.

*marketting bỏ đói - theo bản raw 饥饿销售 - đây là một dạng quảng bá sản phẩm, đại khái sẽ bán một số lượng sản phẩm nhất định, để người tiêu dùng tò mò về nó và muốn có nó cho bằng được. Các bạn có thể hỏi Mr. Google để biết thêm chi tiết - marketing bỏ đói, hay hunger marketing

Lý Uyển có chút động lòng, không nhịn được liền thở dài, "Mở cửa hiệu không phải đơn giản như đệ nói như vậy."

Trước đây khi nàng đưa Cẩn ca nhi ra ngoài sống, cũng đã nghĩ tới may y phục bán, nhưng vì không có tiền vốn, đương nhiên không mua nổi vải vóc, lão bản cũng không muốn bán chịu cho nàng, nên nàng chỉ có thể thêu vài thứ đơn giản. Bởi tay nghề nàng tốt, nên sau đó lão bản cũng đồng ý để nàng làm công việc thêu hoa sen này nọ tại cửa hiệu. Y phục là của người ta, nên tiền nàng kiếm được cũng không nhiều.

Lý Uyển, "Cho dù có đường tiêu thụ, nhưng vải vóc ở đâu mà đệ có? Vải vóc thượng hạng rất đắt, chất lượng khác biệt, khổ cực bỏ ra tinh lực thêu xong, không hẳn có thể bán được giá tốt. Lại nói dù cho tỷ có nguyện ý chỉ dạy, thì chỉ trong thời gian ngắn các nàng có thể thêu đến trình độ nào lại chưa nói được."

"Thật sự có nhiều người cuộc sống không mấy tốt, có biện pháp kiếm tiền thì các nàng tự nhiên sẽ có động lực, tỷ không thể coi thường tiềm lực các nàng được. Chuyện nhập hàng tỷ không cần quan tâm, Trịnh Trạch ở kinh thành có mở mấy bố trang*, tất cả vải ở đấy đều là từ Giang Nam đưa đến, chất lượng tốt chưa nói, giá cả còn hợp lý, có thể cùng hắn hợp tác. Khi đó việc tiêu thụ cũng có thể tìm hắn hỗ trợ, tiền mọi người kiếm được phân hắn một phần. Tỷ, tiền vốn tỷ cũng không cần phải lo, chỗ đệ có không ít tiền, tiền vốn đệ sẽ bỏ ra."

*bố trang - 布庄: tiệm vải

*một phần = 1/10

Vân Liệt chen lời, "Không cần tìm Trịnh Trạch, chuyện vải vóc cùng tiêu thụ, giao cho ta là được." Trong những thứ hắn cùng Nhiếp Chi Hằng hợp tác mở tiệm, cũng có bố trang, ở kinh thành còn mở cửa hiệu may y phục.

Ánh mắt Lý Cẩn sáng lên, "Vậy thì còn gì bằng."

Sắc mặt Lý Uyển có chút do dự.

Sợ trong lòng tỷ tỷ còn băn khoăn, Lý Cẩn liền bỏ thêm một câu, "Tiền xem như là đệ đầu tư, kiếm lời nhiều hay ít đều là của các tỷ, khi đó phân đệ một phần là được."

Lý Cẩn cười hì hì vỗ vai Vân Liệt một cái, "Nhìn ta xem, bỏ ra một ít tiền, tùy tiện nói vài câu liền được chia một phần, không phải ngươi cũng đang làm ăn sao, học hỏi chút, không thì xin tỷ tỷ chia một phần đi?"

Một phần này đương nhiên Vân Liệt nói sao cũng không muốn.

Lý Uyển buồn cười không thôi.

Lý Cẩn trêu ghẹo nói, "Tỷ, tỷ xem, tiền vốn có, vải vóc có, nơi tiêu thụ cũng có, còn thiếu mỗi y phục, tỷ cho một lời chắc chắn, đến tột cùng là có muốn làm hay không? Tiền tỷ kiếm lời là mười phần, bọn đệ chỉ lấy một phần, chuyện tốt như vậy, đi đâu mà tìm chứ. Cũng may nhờ đệ đệ của tỷ là đứa con phá của, không thì sao có thể vui vẻ bỏ ra số tiền này. Tỷ sợ không làm được, thì có thể để Mai Chi tỷ cùng làm với mình."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, tiếng cười vui vẻ của Mai Chi tỷ truyền tới, "Chuyện gì muốn tìm ta a?"

Trong tay nàng còn cầm một túi trứng vịt vừa ướp muối xong. Trứng là tự mình nuôi vịt lấy được, hôm nay nếm thử món mình vừa làm ra cảm thấy ăn thật ngon, nàng lại nhớ tới hai đứa trẻ cùng Cẩn ca nhi cũng rất thích, nên liền mang đến một túi.

Nhìn thấy trứng vịt muối, mắt Lý Cẩn sáng rực lên, "Mới vừa ướp xong?"

Mai Chi tỷ gật đầu, Lý Cẩn xem trứng vịt như bảo bối mà mang đi cất, rồi mới nói lại chuyện may y phục với nàng.

Sau khi Mai Chi nghe xong, liền gật đầu phụ họa, "Ta cảm thấy rất tốt, thử xem cũng không thiệt thòi, làm không tốt thì cùng lắm tổn thất một ít vải vóc, tiền kiếm được chính là tiền thêm ra, dù sao thì nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi rồi. Nữ nhân trong thôn đều là số khổ, có thể tìm được biện pháp kiếm tiền, khẳng định các nàng càng có chí hơn so với ai khác. Nếu như kiếm lời không được, thì chỉ tổn thất tiền vải vóc, chúng ta lại nghĩ cách trả lại cho Liệt tiểu tử là được."

Lý Cẩn nói, "Có đệ ở đây, hắn cũng không dám đòi tiền của các tỷ đâu."

Mai Chi tỷ không nhịn được, cười nói, "Có thể thu liễm lại một chút được không?"

Lý Cẩn cũng không nhịn được cười theo, "Không được, không cho phép đệ khoe khoang một chút sao, ở đây cũng đâu có người ngoài."

Đáy mắt Vân Liệt chợt lóe ý cười. Khi Lý Cẩn nói lời đó thì không thấy gì là không tốt, nhưng khi bị hắn cười thì hai má có chút nóng lên, không nhịn được lườm hắn một cái.

Lý Uyển bật cười lắc đầu, "Cũng không biết sợ bị người ta chê cười."

Lý Cẩn cờ sờ chóp mũi, "Đúng rồi tỷ, đệ cảm thấy các nữ hài tử vẫn nên thừa dịp còn nhỏ mà học chút gì đó mới được, chúng ta có thể thỉnh nữ tiên sinh dạy dỗ các bé một chút không? Không cầu chúng có bao nhiêu tài học, chỉ cần có thể biết vài chữ, học một ít thêu thùa gì đó là tốt rồi."

Lý Uyển cười nói, "Đệ đến chỗ Hữu Đường thúc một chuyến, cùng ông ấy thương lượng trước một chút. Nếu như ông ấy không có ý kiến thì có thể để ông cùng Hữu Đường thím giúp đỡ nói cùng cha nương các nhà một chút. Nếu như có người nguyện ý học, thì chuyện thỉnh tiên sinh gì đó, cứ trực tiếp đưa nhóm tiểu nha đầu tới nhà chúng ta là được, dạy dỗ một mình Nghiên tỷ cũng là dạy, dạy thêm các bé thì cũng là dạy."

Lý Cẩn gật đầu, nghĩ nghĩ nếu tỷ tỷ không giúp được, đến lúc đó lại mời một người cũng không muộn.

Nhà nhỏ trước đây bọn họ trụ đã ghi vào danh nghĩa Vương Thụy, nhưng Mai Chi tỷ không muốn nhận, nên đến bây giờ vẫn chưa chuyển tới. Nói cho cùng cũng là không muốn chiếm tiện nghi.

Lý Uyển hiểu rõ nàng ở nhà ngốc mãi cũng không vui, ôn nhu nói cùng nàng, "Mai Chi tỷ, như vầy đi, nếu như có không ít người nguyện ý học, chúng ta trước hết dạy ở nhà nhỏ, nếu như hiệu quả tốt, khi đó bảo Cẩn ca nhi lại xây một công xưởng bên cạnh pha lê phường*. Tỷ am hiểu giao thiệp, ngày thường thì giúp ta quan sát, để cho tiện thì chuyển thẳng tới nhà nhỏ ở là được rồi. Sau này kiếm tiền được rồi, chúng ta cùng phân ra, Cẩn ca nhi đương nhiên không thể chỉ cấp một phần, không có hắn, thì chúng ta muốn kiếm cái đồng tiền khổ cực ấy cũng không được. Khi tìm người, chúng ta nói rõ ràng ngay từ đầu, tiền kiếm được phân cho Cẩn ca nhi một nửa, còn lại năm phần, ta phụ trách chỉ dạy cùng thiết kế mẫu, lấy một phần, tỷ phụ trách quản lý lấy một phần, còn lại ba phần, liền phân cho người làm ra y phục, mọi người có nhiều tiền, như vậy mới có động lực."

*pha lê phường: xưởng chế tại thủy tinh Lý Cẩn đã xây

Các nàng nếu đã được nếm trải ngon ngọt, thì khẳng định bắt tay vào làm sẽ dụng tâm hơn, cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ đều kiếm được tiền. Nếu như chỉ cấp tiền công, nói không chừng sẽ có người không chú ý làm việc, lòng người vốn là thứ khó đoán nhất.

Lý Uyển cũng không cầu kiếm được bộn tiền, nàng từ trước đến giờ là người tri túc thường lạc*. Không thể không nói rằng, nếu làm như vậy, xác thực sẽ khiến các nữ nhân càng có động lực. Mai Chi tỷ nói việc này xong, nữ nhân trong thôn đều mừng như điên, nét mặt Tiểu Điệp cũng tràn đầy ý cười. Trong lòng các nàng hiểu rõ, sau lưng Cẩn ca nhi có Vân Liệt, chỉ cần các nàng làm tốt, sẽ không lo không kiếm được tiền, thế nên ai ai cũng tràn đầy nhiệt tình.

*tri túc thường lạc - 知足常乐: xuất Đạo đức kinh, biết đủ sẽ mãi an vui

Ngày hôm ấy, khi đến ăn chực, sau khi Nhiếp Chi Hằng biết việc này, không nói hai lời liền vơ sự lên người mình, "Chuyện vải vóc để ta làm."

Vân Liệt đã sớm nắm rõ tiểu tâm tư của hắn, thấy hắn nguyện ý bận lòng, liền trực tiếp ném cho hắn.

Nhiếp Chi Hằng vỗ xuống vai hắn, không ai nói rõ sự tình bên trong.

Khi Lý Uyển biết hắn đến, đã trốn trong phòng không ra ngoài. Tuy rằng không nhìn thấy người, nhưng vừa nghĩ tới sau này sẽ cùng hợp tác, không thể không liên lạc giao thiệp, Nhiếp Chi Hằng liền tràn đầy động lực, ngược lại hắn có rất nhiều thời gian, xem ai có thể tác động đến ai.

Sau khi Hữu Đường thúc biết việc này, cũng cao hứng cực kỳ. Ông nói cùng hai người con dâu, "Đã có cơ hội kiếm tiền, các ngươi phải hảo hảo nắm bắt mới được."

Đến lúc biết Uyển tỷ nguyện ý chỉ dạy các tiểu cô nương biết chữ, ông kích động đến hai mắt ửng hồng, liên tiếp nói được được được! Cảm thấy rằng ông là lý chính có mệnh tốt nhất ở Trúc Khê thôn. Từ lúc Lý Cẩn khôi phục ý thức, chuyện tốt lại dồn dập đến, rồi sẽ có một ngày, thôn bọn họ tuyệt đối sẽ trở thành thôn trang giàu có nhất.

Nghĩ thế, ông liền tràn đầy nhiệt tình, tự mình đưa tin tốt đến nói cho mọi người.

Buổi tối hôm đó, toàn bộ phụ nhân ở các hộ nhà đưa nữ oa đến nhà Lý Uyển, vì biểu đạt lòng biết ơn, họ còn mang những túi rau dưa trái cây đến nhà họ.

Ngưỡng cửa nhà Lý Cẩn sắp bị đạp hỏng rồi, náo nhiệt mấy ngày liên tiếp mới yên tĩnh lại. Bên trong hầm chất đầy rau dưa, không quản tốt xấu, tất cả đó đều là tấm lòng thành của các nàng.

*

Ngày hôm đó, Lý Cẩn rốt cục cũng dậy sớm. Từ sáng sớm đã lôi kéo Vân Liệt đi chạy bộ, kết quả chạy không bao xa thì bụng bắt đầu không thoải mái, y che bụng ngừng lại.

"Làm sao vậy? Bụng khó chịu?"

Trên trán Lý Cẩn tuôn mồ hôi, từng trận đau khiến cả người y không còn chút sức lực, "Có chút đau."

Vân Liệt lập tức chặn ngang bế y lên.

Hoàng Lĩnh tinh mắt, vừa nhìn thấy, liền vội vã từ nhà xưởng đi ra. Thấy sắc mặt Cẩn ca nhi có chút tái nhợt, đáy lòng đột nhiên hồi hộp, "Đây là sao vậy?"

Vân Liệt liếc nhìn hắn một cái, dặn dò một câu, "Nhanh đi thỉnh lang trung, Triệu gia thôn có."

Hoàng Lĩnh gật đầu, vội vã đi tìm Truy Phong. Hai ngày trước lão Ngụy cứ mãi ho khan, hắn đã giúp đi mời lang trung, nên biết rõ nhà Triệu lang trung ở đâu.

Hắn cưỡi ngựa đi, đến nơi rồi, Triệu lang trung còn chưa rời giường, hắn liền xông thẳng vào đem lang trung từ trong ổ chăn bới ra, tùy tiện lấy cho ông một bộ y phục, lập tức xách người đi. Triệu lang trung dở khóc dở cười, "Hòm thuốc của ta còn chưa có lấy."

Hoàng Lĩnh hối hối ông nhanh chóng đi lấy, lại vội vội vàng vàng rốt cục cũng tới nhà Cẩn ca nhi.

Khi Triệu lang trung đến, Cẩn ca nhi đã hết đau.

Y muốn xuống giường, sắc mặt Vân Liệt liền trở nên nghiêm nghị, ấn y lại không cho bước xuống, "Chờ một chút, lang trung đến xem kỹ rồi hẵng nói."

"Hiện tại ta đã hết đau, cũng không thể nhà xí cũng không cho người ta đi?" Lý Cẩn lầm bầm.

Ánh mắt Vân Liệt tràn đầy lo lắng, giọng nói đầy ý không thể thương lượng, "Chờ một chút."

Lý Cẩn lườm hắn một cái. Ngay tại lúc này, Hoàng Lĩnh đã đưa Triệu lang trung trực tiếp cưỡi ngựa xông vào sân. Tốc độ hắn cưỡi rất nhanh, Triệu lang trung bị dọa đến tay chân mềm nhũn, bắp chân vẫn mãi run run.

Vân Liệt nghe thấy động tĩnh, đi ra.

Thấy ông chật vật không thôi, đường cũng đi không được, liền xách ông lên.

Hoàng Lĩnh vuốt một mặt mồ hôi, "Lão đại, ca phu lang hiện tại thế nào? Còn đau không?"

Vân Liệt lắc đầu một cái, "Hiện tại không đau." Miệng trả lời, nhưng động tác tay cũng không ngừng, liền trực tiếp đưa Triệu lang trung bước nhanh vào phòng.

"Ai ai ai, ta tự mình đi là được, sao mà người này người kia ai cũng thích xách người vậy chứ?"

Lý Cẩn nhìn thấy thế, không nhịn được trừng mắt nhìn Vân Liệt, "Có biết kính già yêu trẻ không hả? Mau thả Triệu lang trung xuống."

Thế là Triệu lang trung biết người thân thể không thoải mái chính là Cẩn ca nhi.

"Khi chạy bộ thì đau bụng?" Nghĩ đến hai người đã thành thân được một thời gian, thần sắc Triệu lang trung bỗng có chút nghiêm nghị, "Cẩn ca nhi đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngươi."

Lý Cẩn ngoan ngoãn đưa tay ra, thấy thần sắc ông có gì đó không ổn, đáy lòng bỗng chốc cũng trở nên thấp thỏm, "Chỉ là đau một trận thôi, đã không sao rồi, không có gì đáng ngại chứ?"

Y chưa từng nghe nói đau bụng lại trở thành bệnh nặng gì đó nha.

Lý Uyển nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới, nhìn thấy lang trung đang bắt mạch cho Cẩn ca nhi, sắc mặt liền trắng bệch.

"Triệu lang trung, đệ đệ ta không sao chứ?"

Triệu lang trung sờ râu mép một cái, xem xong, quả nhiên đúng như mình nghĩ, "Cẩn ca nhi đây là có hỉ, thực sự hồ đồ mà, người mang thai làm sao có thể chạy bộ chứ."

Lý Cẩn có chút mơ màng, cho là mình nghe lầm.

Vân Liệt so với y còn mơ màng hơn, bước nhanh về phía trước một bước, túm lấy cổ áo của Triệu lang trung, lại lần thứ hai xách ông lên, "Ai mang thai?"

Triệu lang trung tức giận vỗ hắn một cái, bởi vì bị xách lên mà giận đến thổi râu trừng mắt, "Mạch này tựa như đã hoài hơn một tháng, phu lang của mình mang thai cũng không biết, làm sao đáng là nam nhân chứ?"

Lý Uyển cũng có chút choáng váng, đến khi phản ứng lại, liền mừng như điên, "Cẩn ca nhi mang thai?"

Triệu lang trung trừng mắt, "Ta còn có thể lừa các ngươi hay sao?"

Không không không, đây tuyệt đối không phải là sự thật, trước mắt Lý Cẩn đột nhiên tối sầm.

Hết chương 109 - 04/05/2019