Tiểu Phú Bà

Chương 82




Hai ngày sau, Bộ Hành kết hợp kế hoạch của chính mình và kế hoạch của Phạm Văn Hiên thành bản kế hoạch hoàn chỉnh, lần này lại được hợp tác với công ty đồ họa IP, một lần nữa lại phối hợp chỉnh sửa thành một bản kế hoạch hoàn chỉnh.

Sau đó, Tô Mạn Lệ mời trung tâm thương hiệu và phòng thị trường, quản lý của bộ phận sản xuất cùng với bộ phận văn phòng cùng nhau mở cuộc họp.

Những cuộc họp như thế này chủ yếu Ngô Vi sẽ thay mặt tổng giám đốc tham gia. Nhưng lần này do Bella chủ đạo, nên Ngô Vi thông báo thời gian họp cho Chu Mộ Tu biết.

Cuộc họp được mở ở phòng họp của trung tâm thiết kế, 10 giờ sáng sẽ bắt đầu. Nhân viên tham dự chủ yếu là quản lý cùng phó lãnh đạo, đều là người bận rộn, bình thường khi nào bắt đầu mọi người mới đến, nhưng hôm nay lại rất tích cực, còn mười phút nữa mới bắt đầu cuộc họp mọi người đã đến đông đủ.

Khi mọi người đến, mới phát hiện ra ông chủ không những đến tham dự, còn tới sớm hơn hẳn mọi người, dù rất bận vẫn ung dung ngồi ở ghế trên, Ngô Vi cũng ngồi ở bên cạnh.

Mà Bộ Hành lúc trước đã điều chỉnh máy chiếu, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, còn mười phút nữa cuộc họp mới bắt đầu nên cô tranh thủ đến toilet.

Khi quay lại phòng họp, cô cố ý nhìn thời gian, không phải còn bốn năm phút nữa mới bắt đầu sao?

Cô liếc mắt nhìn thấy Chu Mộ Tu đang ngồi ở ghế đầu, thấy anh đang nhìn chằm chằm cô, nhịn không được che miệng ho nhẹ hai tiếng, đi đến vị trí điều chỉnh máy chiếu của mình ngồi xuống.

Cô nhẹ nhàng nhìn lướt qua mọi người, thấy mọi người dường như đang đợi mình, không khỏi nói đùa: “Tôi không đến trễ chứ!”

Đúng lúc mọi người cười rộ lên, lại hàn huyên hai câu.

Chu Mộ Tu lúc này như thúc giục, “Bắt đầu đi.”

Buổi sáng, anh nghe cô ho khan, sao lại càng nghiêm trọng vậy chứ!

Tô Mạn Lệ chủ trì hội nghị, nói vài câu rồi vào luôn vấn đề chính, Bộ Hành bắt đầu thuyết trình kế hoạch.

Bộ Hành đứng dậy, đứng ở trước màn hình chiếu, trước đó cô đã tập thuyết trình, đã thuộc lòng kế hoạch trong đầu, lúc này biểu hiện thả lỏng, tự tin thuyết trình.

Chỉ là sáng nay cô hình như bị cảm nhẹ, lúc này bị ho nhiều hơn, khi nói chuyện thỉnh thoảng ho vài tiếng.

Tất cả mọi người đều ngồi chú ý lắng nghe, thấy Chu Mộ Tu đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Bộ Hành cũng thấy hành động của Chu Mộ Tu, cho rằng anh đi ra ngoài nghe điện thoại gì đó, cũng không để ý, tiếp tục thuyết trình.

Chỉ trong chốc lát, thấy anh cầm trên tay cốc nước màu trắng đến, Bộ Hành vừa thuyết trình vừa nghĩ, hóa ra anh đi đến văn phòng cô, cốc màu trắng đúng là của cô.

Chu Mộ Tu không cắt ngang cô, cũng không đi về vị trí cũ của mình, chỉ dừng lại ở trước vị trí ngồi máy chiếu, có người ở phòng khác lập tức biết điều mà ngồi dịch vào trong, để trống vị trí ngồi của chủ nhiệm Bộ.

Chu Mộ Tu không nói lời nào ngồi xuống, tiếp tục nghe cô thuyết trình.

Hơn mười phủ, Bộ Hành nói xong, về lại vị trí của mình, lại ho vài tiếng.

Chu Mộ Tu lập tức mở nắp cốc, đưa về phía cô, không coi ai ra gì mà nói: “Uống nước trước đi, không nóng đâu.”

Bộ Hành duỗi tay nhận cốc nước uống liền hai ngụm, có chút ngứa họng.

Chu Mộ Tu khẽ nhíu mày, vừa rồi chạm vào tay cô, thấy có chút ấm, cũng không ngại, trước mặt bao nhiêu người liền đưa tay sờ lên trán cô xác nhận, quả thực sốt nhẹ.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, có chút mắt chữ a mồm chữ o. Tuy nói vợ chồng ông chủ công khai mối quan hệ sau nhiều chuyện như vậy, cả công ty đều biết Tiểu Chu tổng coi vợ mình như bảo bối, nhưng cũng chỉ là nghe nói, lúc này mới được tận mắt chứng kiến.

So với Chu Mộ Tu không kiêng nể gì, Bộ Hành lại có chút ngại, che dấu bằng cách uống vài ngụm nước, thấp giọng nói: “Đối với phần kế hoạch thiết kế này, các vị có ý kiến hay kiến nghị gì có thể nói, chúng tôi sẽ sửa lại.”

Toàn hội trường trầm mặc vài giây, có người nói.

“Mấy năm nay đây là kế hoạch thiết kế hoàn thiện nhất mà tôi đã gặp, tuy trọng điểm là thiết kế, nhưng cũng đã suy xét đến thị trường tiêu thụ cùng với các phản hồi từ các cửa hàng cung cấp, tôi nghe xong đúng là không muốn sửa chỗ nào.”

“Đúng như vậy.”

Lập tức có người đồng tình.

Bộ Hành liếc mắt nhìn Chu Mộ Tu, cười cười không nói gì.

Tuy kế hoạch này được tổng hợp từ cô và Phạm Văn Hiên, lại có Tô Mạn Lệ góp ý để hoàn thiện. Nhưng bọn họ đều không phải thần tiên, sao có thể làm ra được một kế hoạch hoàn mỹ? Một chút sai sót cũng không có ư!

Chu Mộ Tu hiểu ý của vợ mình, mặt lạnh lùng nhìn mọi người, “Sao không ai có ý kiến gì vậy? Nếu không ý kiến mọi người mở cuộc họp này làm cái gì?”

Vừa thấy Tiểu Chu tổng trước mặt vợ mình rất ôn nhu, ai cũng sợ mở miệng góp ý cho kế hoạch này lại chọc cho ông chủ mất vui, lúc này thấy anh nói vậy, cũng không thể không nói, vắt óc suy nghĩ để mở miệng góp ý.

Lãnh đạo của trung tâm sản xuất nói trước, “Chủ nhiệm Bộ vừa rồi có nhắc đến số lượng vận dụng công nghệ thêu thùa, tôi kiến nghị khâu thêu thùa nên tinh giản một ít, mặt giày chiếm nhiều diện tích như vậy, hàng mẫu có thể làm rất đẹp, nhưng với số lượng hàng hóa lớn thì sẽ không có khả năng làm tốt, sẽ xuất hiện thêm một bộ phận để chỉnh sửa, theo đó sẽ có vài vấn đề phát sinh nữa.”

Đang nói giữa chừng, vị này đột nhiên chuyển giọng, “Đương nhiên nếu là yêu cầu của chủ nhiệm Bộ, đồ án có chút phức tạp cũng không vấn đề gì, chúng ta trong xưởng trình độ công nghệ vẫn là xuất sắc nhất, tôi sẽ nhắc nhở nhân viên để ý đến những thao tác, phải cẩn thận từng chi tiết nhỏ, chỉ là nếu nhiều hàng hóa thì phải tốn thêm một ít thời gian.”

Ép nhân viên dưới xưởng cũng không phải chuyện tốt gì, vị xưởng trưởng cũng như thế. Hôm nay nói những lời này có phần khách khí.

Bộ Hành gật đầu, “Anh nói ý kiến này, chúng tôi sẽ suy xét thực tế sản xuất hàng hóa để lựa chọn sử dụng phương án phù hợp, tận lực giảm bớt các chi tiết khó khăn, để không mất thêm thời gian và chi phí.”

Vì thế, các bộ phận khác cũng nói một hai ý kiến, nhưng thật sự kế hoạch này rất ổn, người khác cũng chỉ đưa ra một ít vấn đề.

Không còn ai có ý kiến, Tô Mạn Lệ nhìn ông chủ, hình như đã có chút không kiên nhẫn, vội thăm dò hỏi: “Chu tổng, anh có muốn nói gì không ạ?”

Chu Mộ Tu ngữ khí nhàn nhạt, “Tan họp.”

Mọi người thấy Chu Mộ Tu không có ý đứng dậy, chủ nhiệm Bộ đang cúi đầu tháo thiết bị máy chiếu, mọi người vội vàng nhanh chân rời đi.

Khoảng mười giây sau, trong phòng họp chỉ còn hai vợ chồng bọn họ.

Bộ Hành khép lại notebook, nắm tay lại ho khan hai tiếng.

Chu Mộ Tu đem ghế dựa ngồi cạnh cô, sờ sờ đầu, nhíu mày, “Tối hôm qua em không đắp chăn phải không?”

Bộ Hành liếc nhìn anh một cái, hừ lạnh, “Anh nói gì? Còn không phải tại anh sao!”

Chu Mộ Tu ngẩn ra, “Anh á, anh làm sao?”

Nói xong lại có chút chột dạ mà nhìn cô.

Tối hôm qua, Bộ Hành tắm xong rất có nhã hứng mà tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, rồi dựa vào ban công.

Cô thích đứng ở ban công nhìn xa xa ra con sông, lại ở vị trí cao, nên có thể nhìn thấy những ngọn núi, đặc biệt gió đêm thổi nhẹ nhẹ khiến cô cảm thấy thoải mái.

Anh tối qua có chút bận, vẫn luôn trong phòng làm việc, khi anh ra tới thấy cô một mình uống rượu.

Anh đi đến ôm cô từ phía sau, cũng muốn uống rượu đang cầm trong tay cô, uống rượu của cô xong còn chưa đủ, lại thơm thơm cọ cọ trên cổ cô.

Có lẽ do đã uống rượu, cô dễ như trở bàn tay đã bị anh gợi lên dục vọng, chủ động xoay mặt hôn môi anh.

Anh lập tức cũng không kìm nén được, ngựa quen đường cũ kéo váy cô lên liền từ phía sau đi vào.

Cô nhịn không được kêu lên một tiếng, tay chống trên ban công.

Hai người cứ dựa vào ban công như vậy khoảng mười phút. Biết rõ không ai nhìn thấy, nhưng Bộ Hành vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, vẫn luôn giục anh đi vào trong phòng, nhưng anh đang cao hứng cảm thấy như vậy rất kích thích nên không nghe cô nói gì.

Đến sau, anh rất nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo của cô, vội vàng thay đổi tư thế.

Bộ Hành do hoạt động lúc trước trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hiện tại cơ thể dần thả lỏng lại, gió đêm thổi thẳng vào da thịt cảm giác lạnh căm căm.

Anh cảm nhận được cô đang lạnh, thở hổn hển, lúc này mới bế cô lên hướng về phía bể bơi trong nhà, quên đi bên trong nước cũng lạnh, cứ ôm cô như vậy mà nhảy xuống nước.

Cô lúc ấy đã bị kích thích đến run rẩy cả người, anh cũng cảm nhận được, đành không ngừng xoa nắn khắp cơ thể cô, hành động đó của anh khiến cô đâu còn biết lạnh, kết quả hai người ở trong nước lại khí thế ngất trời.

Vì thế, sáng nay cơ thể mới có phản ứng như vậy, bây giờ còn hơi sốt.

Chu Mộ Tu sờ mặt cô, hiện tại bắt đầu áy náy, “Đều là tại anh. Lần sau anh còn không để ý như vậy, em cứ đánh cứ mắng anh, không cần cho anh mặt mũi.”

“Thật sao?”

Bộ Hành hoài nghi mà nhìn anh, không ức chế được mà ho khan vài tiếng.

“Anh có khi nào lừa gạt em chưa?”

Chu Mộ Tu nhíu mày, càng thêm hối hận về hành vi tối qua, “Để anh xuống mua thuốc cho em.”

Bộ Hành không để ý, “Em không việc gì đâu, kiểu ốm này em đều không uống thuốc, nếu mai nặng hơn thì tính sau.”

Thấy cô nói như vậy, Chu Mộ Tu đành làm theo ý cô.

Buổi tối trở về không dám đụng người cô, nhìn chằm chằm mỗi lần cô uống nước ấm, hầu hạ giấc ngủ cho cô, cả đêm dậy nhiều lần để xem xét nhiệt độ cơ thể cô.

Ngày hôm sau, Bộ Hành quả nhiên không có chuyện gì.

Từ đây, Chu Mộ Tu không dám làm càn như vậy nữa, nếu hai người hoan ái cũng là săn sóc đầy đủ.

Sau khi Bella triển khai kế hoạch xuống dưới, Bộ Hành phân công nhiệm vụ đến từng cá nhân, tiến hành tập trung thiết kế.

Hơn nữa nói như lúc trước, chủ đạo thiết kế từ kế hoạch của Phạm Văn Hiên.

Mà mấy ngày nay, MOCO khai trương mỗi ngày giao dịch đều ổn định ở mức trên dưới năm mươi đơn, đối với một công ty mới thành tích này thực sự không tồi.

Hôm nay là thứ sáu, Bộ Hành bớt thời gian đi đến văn phòng MOCO.

Vì tiến thêm một bước để tích góp nhân khí, mấy ngày hôm trước cô cũng đã cùng mọi người chọn lựa kiểu dáng giày để có thể cạnh tranh trên thị trường, Từ Thanh cũng báo Tmall đã hoạt động, xét duyệt cũng được thông qua.

Mục đích cũng không phải chỉ ở kiếm tiền mà muốn hiệu quả làm việc lớn, Bộ Hành mong muốn phát triển thương hiệu hơn nữa.

Cô thảo luận cùng Hứa Thành, “Trong kho còn khoảng hai nghìn đôi, cũng không đáng lo lắm, vì những mẫu đó đều là những mẫu bán chạy của chúng ta, năm trước những mẫu tương tự cũng bán rất khá, dựa theo tính toán có thể chuẩn bị ít nhất năm nghìn đôi.”

Hứa Thành đồng tình, “Tôi lập tức sẽ thông báo với Gia Viên Tôn số lượng.”

Bộ Hành trầm ngâm, “Ngày 21 đã mở bán rồi, tính thời gian còn tương đối dài, anh báo cho nhà xưởng thời gian đến ngày 16, báo xưởng thêm sáu trăm đôi tổng cộng chúng ta đặt ba nghìn đôi. Anh có muốn tự mình qua đó không?”

Hứa Thành suy nghĩ một chút nói: “Mẫu lần trước bọn họ làm rất tốt, lần này cũng chỉ là bổ sung, hiệu suất sẽ cao hơn một chút, nguyên liệu cũng là loại nguyên liệu thường dùng, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Mỗi ngày tôi đều hỏi tiến độ từ Tiểu Triệu.”

Bộ Hành suy tư, Tiểu Triệu là người quản lý đơn hàng của Gia Viên, làm việc vẫn luôn nghiêm túc. Hơn nữa công ty bên này còn rất nhiều việc phải làm, cũng không thể để Hứa Thành ở xưởng mãi được.

Cô hơi hơi nhíu mày, “Anh nhanh chóng tìm một người chuyên về quản lý đơn hàng cùng QC đi, về sau người này sẽ qua lại với nhà xưởng. Nhưng, Gia Viên phê duyệt đơn, khi nào sản xuất được một nửa thời gian, anh hoặc tôi phải đến xưởng một chuyến, để đề phòng xảy ra việc gì.”

Hứa Thành cũng cảm thấy như vậy phù hợp, lập tức đồng ý.

Sau đó, Hứa Thành cùng Gia Viên Tôn nói chuyện điện thoại về đơn đặt hàng.

Tôn tổng liền đồng ý, đảm bảo ngày 16 sẽ hoàn thành đơn hàng, đúng hẹn giao cho MOCO.

Cùng ngày hợp đồng đặt hàng được gửi đến, Hứa Thành gửi tiền đặt cọc qua cho Gia Viên Tôn.

Hàng hóa sản xuất được đến ngày mùng tám, Hứa Thành nhân dịp cuối tuần đi Gia Viên kiểm tra tình hình hàng hóa.

Anh không báo trước cho Tôn Vĩ Minh, trực tiếp đến thẳng nhà xưởng.

Ai ngờ anh vừa đến xưởng, thấy cửa sắt đóng chặt, thấy trước cửa có tầm mười công nhân đang dùng tiếng địa phương nói cái gì đó đầy căm phẫn.

Đến phòng an ninh cũng không có một bóng người, anh tức khắc có ngay dự cảm không lành.

Anh đại khái nghe được những người công nhân đó nói những câu như “Bốn tháng không trả lương”, “Trong nhà không có người”, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho Tôn Vĩ Minh, điện thoại đã báo tắt máy.

Lúc này, Tiểu Triệu ở nhà xưởng gọi điện đến, vội vội vàng vàng nói một hồi, Hứa Thành lạnh toàn thân.

Cmn*, Tôn Vĩ Minh lừa gạt mọi người bỏ trốn rồi!

(*Một câu chửi thề không tiện viết rõ, chỉ viết tắt thế:)))))

Anh miễn cưỡng hít thở lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng gọi điện thoại báo cho Bộ Hành.