Đông Tảo nhắm mắt nằm trên giường, chân vắt chữ ngũ, một chân còn khe khẽ đánh nhịp, cổ họng ngâm nga điệu hát, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Dưới bóng cây ngoài phòng, hai con mèo một đen một trắng đang ngủ trưa. Tuy lúc tỉnh đánh nhau chí chóe, thế nhưng đến lúc ngủ, cả hai lại thân thiết ôm lấy nhau.
Bạch Vô Thường đến thăm dò theo lệ thường, ngáp ngủ ngồi xuống vuốt lông mèo. Y đang định nghỉ ngơi một chút, Đông Tảo trong phòng đã như nghe thấy tiếng chuông báo, nhảy dựng lên, phấn chấn nhìn qua cửa sổ, lẩm bẩm nói “Đến giờ rồi!”
Bạch Vô Thường bị sự phấn chấn của Đông Tảo thu hút, nhưng lại chẳng biết nó muốn làm gì, đành vội vã nhịn xuống cơn buồn ngủ, theo nó ra khỏi Vương Phủ.
Gần đây, Đông Tảo sinh ra chút tật xấu. Từ sau cái lần vô tình đọc được quyển truyện về yêu hận tình thù giữa hai người thư sinh cùng các kiểu tư thế kia, sự tồn tại của sách đen đã đem đến cho nó một thế giới hoàn toàn mới.
Đầu tiên, nó tìm hết Tàng Thư Lâu một lượt. Sau khi không thu hoạch được gì, nó mới chuyển chủ ý ra bên ngoài. Tiệm sách từng mua mấy lần đương nhiên chính là lựa chọn tốt nhất.
Đối với chuyện Đông Tảo thích thể loại này, Tiêu Tuy nửa vui nửa sầu.
Vui là vì Đông Tảo rất nhiệt tình, ngày nào cũng hai mắt lập lòe, thấy hắn là xoa tay nhào tới, khiến cho Tiêu Tuy lúc trước thường thường ăn không đủ no, lúc này đã có thể miễn cưỡng tiến tới vạch gần no. Còn sầu là do Đông Tảo rất tin nội dung trong truyện, thường xuyện muốn thử các tư thế chỉ có trong tưởng tượng mà không làm được ngoài đời thực.
Sau khi thử thấy không ổn, nó sẽ cằn nhằn không dứt “Gạt người, tất cả đều là gạt người!”
Nhưng phát hiện thấy cái mới, nó lại tiếp tục đòi thử không biết mệt. Nói tóm lại, Tiêu Tuy chỉ biết nhắm một mắt mở một mắt, tự an ủi mình là trên đời này không có chuyện gì hoàn hảo cả.
Bạch Vô Thường theo Đông Tảo vào trong tiệm sách, ẩn thân đứng cạnh nó.
Tiểu nhị đã quen mặt Đông Tảo, thấy nó liền tiến tới hỏi chuyện “Công tử, ngài cần sách gì?”
Những người làm trong tiệm sách này chỉ cần hơi thông minh, thì đều biết thân phận của Đông Tảo. Vì thế, bọn họ hầu hạ nó vô cùng ân cần. Hai người từ đâu chạy đến, trái phải đợi nghe lệnh của Đông Tảo, có phần thờ ơ với các vị khách khác.
“Ừm, cái loại về hai người thư sinh giống như lần trước ta mua ấy, có còn không?” Đông Tảo không kiêng dè hỏi thẳng.
Tiểu nhị thông minh, nghĩ một lát đã hiểu Đông Tảo muốn nói đến sách gì, đáp “À, biết ạ, biết ạ, nhưng loại sách này không nhiều lắm, công tử muốn bao nhiêu?”
Đông Tảo sờ sờ túi tiền Tiêu Tuy cho bên hông, căng phồng đầy bạc, tự tin nói “Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Hai người liền bận rộn chạy đi xếp sách cho nó, gạt phăng vị khách đến trước sang một bên. Hắn có chút kiêng kị y phục của Đông Tảo nên bực bội đứng chờ. Áo gấm, tiền bao, phía sau còn dẫn theo thị vệ, vừa nhìn là thấy bộ dạng của những tên công tử ngông nghênh phách lối. Thế nhưng, sau khi nhìn Đông Tảo hai mắt cong cong, mỉm cười nói cảm ơn với tiểu nhị trong tiệm sách, cộng thêm ngoại hình trông có vẻ yếu đuối của nó, hắn lại mơ hồ can đảm hơn.
Nói về lí lẽ, đến trước được trước, hắn không hề sai!
“Tiểu nhị, sách của ta đâu? Sao còn chưa tìm cho ta?” Hắn không nhịn được mà lườm Đông Tảo, trong lòng thầm nghĩ, không biết là thiếu gia nhà ai mà được nuôi nấng chiều chuộng thành cái dạng trói gà không chặt như thế này.
Tiểu nhị vừa ứng tiếng vừa xếp lại sách cho Đông Tảo “Công tử, ngài xem xem đã được chưa?”
Đông Tảo chăm chú nhìn, Bạch Vô Thường cũng đi vòng qua nhìn, trên bìa sách là hình minh họa khó lòng miêu tả.
Cái này giữa ban ngày ban mặt quả là kích thích mà!
Đông Tảo thỏa mãn gật đầu “Ừm, tốt lắm.”
Nó nói xong, ôm sách của mình ra quầy tính tiền.
Lúc đi ngang qua vị khách kia, hắn liếc thấy cảnh hai người nam nhân suồng sã ôm nhau, liền trợn mắt kinh ngạc “Suy đồi đạo đức! Suy đồi đạo đức!”
Đông Tảo không nghe rõ hắn nói gì, chỉ nghe như hắn đang nói chuyện với mình, cho nên quay lại, nhẹ nhàng hỏi “Ngươi đang nói chuyện với ta à?”
Giọng điệu này vào đến tai vị khách kia đã biến thành cảm giác bị một tên thiếu gia kiêu căng hợm hĩnh khiêu khích. Hắn đỏ mặt, sự bướng bỉnh từ trong xương cốt bộc phát ra, nói liền một hơi “Xem loại sách như vậy không sợ mất hết mặt mũi sao? Chính nhân quân tử, có ai lại đi xem cái loại sách không ra hình ra dạng gì như vậy?”
Bạch Vô Thường vốn lười biếng đứng một bên, nghe thấy đoạn to tiếng chỉ trích này, nhất thời nhíu mày.
Y đi vòng quanh vị khách kia, xem xem tuổi thọ của hắn thì thấy chỉ có ba mươi năm. Y tiếc nuối lắc đầu, câu hồn cũng không khó khăn gì.
Bạch Vô Thường nhìn Đông Tảo, mấy ngày này, y cũng đã hiểu được phần nào tính cách của nó. Trước mặt Tiêu Tuy tuy có chút kiêu căng, thế nhưng trước mặt người khác, Đông Tảo lại vô cùng dịu dàng, dễ nói chuyện. Lúc này, y không khỏi vô thức nghĩ, có phải Đông Tảo sắp bị bắt nạt hay không?
À, không đúng, con chim béo này bị bắt nạt rồi!
Cũng không biết nó sẽ ứng phó thế nào. Bạch Vô Thương tự dưng cảm thấy lo lắng, vô thức đứng về phía Đông Tảo. Y nhíu mày nhìn người khách kia, hoàn toàn quên mất việc bắt nạt lớn nhất chính là việc y luôn đi theo Đông Tảo để lợi dụng thời cơ câu hồn nó.
Đông Tảo trầm ngâm, lông mày chau lại, ánh mắt kiên định, nhìn rất không vui.
Ngay lúc Bạch Vô Thường cho rằng nó sẽ nói ra những câu nói giận dữ, nó lại nói “Ngươi thế này thật là bất lịch sự!”
Đông Tảo không phải người biết cãi nhau, cho nên nói xong câu này, nó không biết nói gì thêm nữa. Mặt khác, một câu này cũng đã đủ để thể hiện ra sự không hài lòng của nó.
Lời của người khách kia ngoài bất lịch sự ra, đúng là không còn ý gì khác.
Tuy là nói không sai, nhưng phản kích này quá yếu! Lại càng không nói đến bộ dạng nghẹn lời của Đông Tảo lúc này.
Con chim béo này ngốc đến mức còn không biết cả chửi người!
Bạch Vô Thường bất bình thay Đông Tảo, mở sổ sinh tử của mình tra lại tuổi thọ của người kia, thầm nghĩ có nên ra tay giúp Đông Tảo câu hồn y đi hay không.
Bên này y đang lo bò trắng răng, bên kia tiểu nhị đã gói xong sách, đồng thời một tiểu nhị khác ghé vào tai vị khách kia, cẩn thận thầm thì mấy câu. Vị khách kia nghe xong trắng bệch cả mặt, trốn sang một góc không nói thêm gì nữa.
Đông Tảo ôm chồng sách, phì phò quay về.
Chỉ là Bạch Vô Thường thấy thế, lại cho là Đông Tảo hãy còn chưa hết giận. Cuối cùng, trước khi rời đi, y đi đến trước mặt người khách kia, vuốt trán hắn, truyền vào cơ thể hắn một luồng khí lạnh, cho hắn phong hàn mấy ngày mới thôi.
Càng quan sát Đông Tảo lâu, Bạch Vô Thường càng do dự.
Đông Tảo là một yêu quái không hề hại người. Cuộc sống của nó rất đơn giản, tiêu chí làm người lại thoải mái, ngày nào cũng tủm tỉm cười, không giận dỗi với ai.
Kể cả khi nãy bị người mắng, nó cũng không để ý, hay muốn nghĩ cách vu oan giá họa đáp trả cái gì.
Bạch Vô Thường nhớ tới thủ đoạn hành hạ người của Diêm Vương, vô cùng đắn đo về việc có nên câu hồn Đông Tảo hay không…