Tiêu Diễm rõ ràng không được sinh ra để làm Hoàng Đế.
Tính cách y tự do tản mạn, mỗi ngày sáng sớm nghe các đại thần nghị sự, ban ngày thì xử lí các loại công vụ, bận đến một phút một giây cũng không ngơi nghỉ. Cuộc sống như thế, nghĩ đến thôi đã thật đáng sợ. Cho nên, thật ra, có rất nhiều chuyện Tiêu Diễm chẳng buồn để ý mà giao cho Tĩnh Vương xử lí. Nhưng hai năm nay, sự tình càng ngày càng không do y chủ trì, đại thần chia bè kết phái rõ ràng, ngôn từ quyết tâm đòi Tĩnh Vương giao quyền. Điều này khiến Tiêu Diễm đau đầu không biết làm sao mới tốt.
“Việc này từ trước đến nay vẫn đều do Tĩnh Vương làm.” Tiêu Diễm cầm một quyển tấu chương trong tay, quay đầu nói với A Hồ “A Hồ, ngươi còn nhớ lúc chúng ta còn bé không? Thật là thoải mái. Khi ấy, không có những công việc này quấn thân gây phiền.”
Hồ li ngồi một bên cầm bút dùng chữ của Tiêu Diễm phê tấu “Khi ấy ngươi bao nhiêu tuổi, giờ bao nhiêu tuổi?”
Tiêu Diễm tiện tay vất tấu chương lên bàn, hai tay khoanh lại kê dưới cằm, mắt không chuyển nhìn chằm chằm hồ li, trong mắt tràn đầy yêu thích “Dù sao giờ ta cũng có ngươi rồi, ta không sợ.”
Hoàng Đế bên này còn đang mông lung, các đại thần bên kia đã lo sốt vó.
Tiêu Diễm nhớ lại chuyện lâm triều hôm nay, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Lúc lâm triều lại là cãi nhau đến trời đất mù mịt, nói đến nói đi vẫn là những lời đó, chứ thẳng ra thì chỉ là do hai bên không vừa mắt nhau mà thôi…
Nhưng cãi nhau lại chẳng phải chính chủ cãi nhau. Tĩnh Vương đứng phía trước, ánh mắt lạnh nhạt, không tỏ thái độ. Hoàng Đế ngồi trên long ỷ cảm thấy cả đầu đau nhức, lúc nhìn xuống không may đối diện với đường nhìn của Tiêu Tuy, thế là trong lòng hoảng hốt, không hiểu sao lại chột dạ.
Đây là bệnh cũ rồi, y từ nhỏ chỉ cần nhìn thấy Tiêu Tuy là chân lại mềm nhũn. Mấy năm nay còn đỡ, ít nhất cũng không đến nỗi gây ra chuyện gì mất mặt.
Chỉ là, chốc chốc, Tiêu Diễm lại liếc nhìn Tiêu Tuy.
Y thật sự không hiểu nổi tâm tư của Tĩnh Vương, có lẽ chẳng ai hiểu được đâu?
Lúc Hoàng Đế đăng cơ năm tám tuổi, Tĩnh Vương lại chính là một anh hùng tuổi trẻ, không nói đến thủ đoạn cao thâm, chỉ nói dân tâm cũng đã nằm trong tay hắn. Lúc ấy nếu Tiêu Tuy có ép Tiêu Diễm nhường ngôi, hẳn là chẳng mất sức bằng thổi một hạt bụi. Nhưng Tiêu Tuy lại khiến rất nhiều người khó hiểu, hắn chỉ làm một Nhiếp Chính Vương không hơn, phụ tá tiểu Hoàng Thượng đến khi hiểu chuyện liền không còn yêu cầu nào khác.
Nhưng nói Tĩnh Vương vô dục vô cầu, Tiêu Diễm cũng cảm thấy không đúng. Ít nhất thì trước mắt, hơn phân nửa quân quyền trong nước đều nằm trong tay Tiêu Tuy, nếu hắn có tâm, e là nói động liền có thể động. Thậm chí, có nhiều đại thần còn nói, Tĩnh Vương đến tuổi này mà bên người còn chưa có thị thiếp hay Vương Phi nào, càng khiến hắn vô lo vô nghĩ, mưu phản cũng không cần quá để tâm.
Trong hai năm, đại thần đã nhiều lần nhắc nhở Tiêu Diễm, phải chôn chân Tĩnh Vương trong kinh thành, nhất định không được để hắn rời đi.
Nói vậy, Tiêu Diễm cũng không thể không dao động. Sự sợ hãi bản thân dành cho Tiêu Tuy đã đủ khiến y nảy sinh hoài nghi, chớ nói cho đến đoán không ra tâm tư Tiêu Tuy càng khiến hắn đáng ngờ hơn.
Tiêu Diễm dù lười, nhưng y lại càng sợ chết. Tiêu Tuy nếu thật muốn đoạt vị, y nhất định không còn đường sống.
Bởi thế, dưới các loại vun vào, Tiêu Diễm đã lo lại lo hơn.
Lấy cung điện nguy nga làm nền, đứng trước khoảng thềm đá rộng lớn phóng tầm mắt ra xa, không chỉ nhìn thấy một khung cảnh hùng vĩ tráng lệ mà còn lộ ra đôi phần tịch mịch lạnh lẽo. Ngoài kia, ngay cả một bóng người nhỏ bé đang vội vã bước đi cũng trở nên nhỏ bé.
Trần Khởi Minh hai tay chắp sau mông, lông mày nhíu chặt, đầu tiên là cúi đầu không nói đi cạnh Tiêu Tuy, đi được khoảng chừng nửa chặng đường, không đợi ra đến cửa cung đã mở miệng nói “Quá vô lí, hôm nay quả thực quá vô lí!”
Câu này là để chỉ hành vi chỉ chó mắng mèo của mấy vị quan văn hồi nãy. Trần Khởi Minh cả đời đao thật kiếm thật đánh qua giết tới, nào chịu được cái kiểu nói vòng nói vo nói tránh nói giảm kia? Thật là ép ông phải tự mình bước lên nói, nhưng mở miệng hơn nửa đều là lời thô tục, thành ra có nặng nhẹ hai câu với Tiêu Diễm.
“Trước đây còn đỡ, nay thì thiên vị quan văn rõ rệt rồi!” Trần Khởi Minh nhìn bóng lưng Tiêu Tuy nói “Còn muốn cắt giảm quân lương, ở cái nơi khỉ ho cò gáy ấy còn muốn quan binh tự mình trồng trọt? Tham gia quân ngũ là để trồng trọt ư? Biên cương đã khổ lắm rồi, hôm nay còn cắt xén lương thực? Đúng là đầu óc vất cho… vất cho…”
Ông dừng một chút, rốt cuộc vẫn không thể thốt ra những từ ngữ ô uế kia, nhịn nhịn lại nói “Hồ đồ! Bọn họ sống sung sướng, ở nhà hưởng phúc còn muốn vơ vét đồ của người khác, ngoài miệng thì ba hoa chích chòe, nhưng trong lòng là vì cái gì, ai mà không biết?”
Tiêu Tuy bước đi không nhanh không chậm, Trần Khởi Minh chưa ra khỏi cung đã trút hết bầu tâm sự. Cuối cùng, đến cửa cung, Tiêu Tuy mới quay đầu nói với Trần Khởi Minh “Đem quân lương vốn truyền cho Tây Bắc thu hồi về phát qua đó đi, nói là ý chỉ của ta.”
Nghe vậy, hai mắt Trần Khởi Minh sáng ngời “Được, được.”
Có quan viên đi cách bọn họ không xa lắm nghe được hai câu này, sửng sốt không biết nói gì cho phải. Tiêu Tuy ngồi xe ngựa chưa về đến Tĩnh Vương Phủ, mấy câu này đã bị thêm mắm thêm muối truyền đi.
Mấy người quan văn tức đến lảo đảo, nhưng không thể không thừa nhận bây giờ quyền lực vẫn còn đang nằm trong tay Tiêu tuy, hắn không mở miệng thì thôi, chứ hắn đã mở miệng, chuyện nói rồi không gì mà không thành. Cái này có gọi Tiêu Diễm cũng vô pháp.
Ngã tư rộng rãi bên ngoài Hoàng Thành có rất ít bách tính qua lại. Tiêu Tuy ngồi trong xe ngựa, đầu tựa lên vách xe, con mắt nhắm lại.
Chuyện trong triều hắn biết rõ, nhân tâm vì sao ở sau thao túng, cũng có thể nhìn ra từng tầng từng lớp. Điều này cũng khiến cho tâm tư Tiêu Diễm lộ ra cực kì rõ ràng.
Mặc dù trong mấy năm này, Tiêu Tuy vẫn biết sẽ có một ngày như thế, nhưng điều duy nhất không biết chính là khi nó đến thật, lòng mình lại hơi hơi gợn sóng. Hắn cũng rõ ràng y như Tiêu Diễm, là nếu như hắn có tâm tư đoạt vị, thì y sẽ không còn đường sống. Hay nếu Tiêu Diễm thực thay lòng đổi dạ, Tiêu Tuy cũng sẽ chỉ như cái gai trong mắt cái đinh trong thịt, không nhổ sạch thì không được.
Hai thúc cháu ngoài mặt hòa nhã, nhưng lại bị số phận đặt ở hai vị trí đối lập nhau.
Xe ngược rẽ qua hai góc rẽ, âm thanh truyền đến không chỉ còn mỗi tiếng vó ngựa khô khan nữa. Các cửa hàng nhỏ buôn bán náo nhiệt, bách tính tới lui nối liền không dứt.
“Phụ thân, phụ thân, con muốn ăn cái kia.” Trong tiếng người cười nói rộn ràng, một giọng trẻ em thanh thúy trong trẻo vang lên, truyền vào lỗ tai bên thành xe ngựa của Tiêu Tuy.
Hắn hơi mở mắt, đưa tay vén rèm xe lên nhìn ra ngoài. Một người nam nhân trung tuổi đang ôm một đứa bé gái khoảng chừng ba tuổi. Khuôn mặt hai người thân thiết kề sát, bé gái lúc này đã cầm một chuỗi mứt quả đỏ au trên tay, đặt bên môi khúc khích cười liếm liếm.
Đầu ngón tay Tiêu Tuy buông lỏng, rèm xe lại hạ xuống. Sự ấm áp của người nhà, hắn chưa từng được hưởng thụ qua. Đây cũng không phải do Hoàng Đế Hoàng Hậu lạnh lùng với hắn. Từ nhỏ, Tiêu Tuy nhớ, mẫu thân và phụ thân cũng rất gần gũi với mình. Mà khi ấy, Thái Tử, người sắp trở thành Hoàng Đế, cũng chính là anh cả của hắn, đã giải quyết gần hết các hoàng tử khác. Đến lượt Tiêu Tuy được sinh ra, thì cục bộ triều đình đã được quyết định, người anh cả cùng cha cùng mẹ thấy hắn không có gì đáng ngại, nên đối với hắn cũng có chút yêu mến.
Nhưng tính tình của Tiêu Tuy lại giống như lạnh từ trong xương, hoặc là quá thông minh cho nên mất đi sự ngây thơ của trẻ nhỏ. Cuối cùng đến quan hệ cũng ngày càng lạnh nhạt, chứ đừng nói đến những thứ khác.
Lập tức, dưới chân Thiên Tử xuất hiện thêm một nơi mới.
Trong một tiểu viện không bắt mắt ở Tĩnh Vương Phủ, dựa vào phúc khí của Đông Tảo, tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy được ngồi hơ lò than ấm áp vui vẻ. Dù sao chim Hoàng Đế ban cũng không thể để bị đông chết.
Nhưng lần trước Đông Tảo bỏ chạy làm các nàng sợ hãi, nên hai người liền tỉ mỉ gia công lại cái lồng. Những khe hở nhỏ dài xung quanh đều bị che lại mà không ai nghĩ tới việc Đông Tảo nghênh ngang đi ra từ cửa lồng.
Nếu Đông Tảo biết hai người này vì sao lại làm vậy, e là vừa mừng vừa lo.
Haiz, bản thân mình nhìn qua gầy đến thế sao?
Lúc này, lồng chim được treo phía trên đầu hai người tỳ nữ. Các nàng rảnh rỗi liền lôi ra một quyển tiểu thuyết nhỏ do tỳ nữ gầy len lén mua về từ bên ngoài. Tỳ nữ gầy biết chữ nên nhỏ giọng đọc lên.
Đông Tảo chán chết, ăn no xong nằm ườn trên lồng thì nghe thấy tiếng các nàng ở dưới.
“Đoạn đầu nói Trần thư sinh rốt cuộc cũng thi đỗ Trạng Nguyên, áo gấm về làng thì bị đại quan yêu cầu thú con gái của mình…”
“Này sao mà được, Từ nương vẫn còn ở nhà chờ Trần thư sinh mà!”
Trong sách, Trần thư sinh nhớ lại cảnh mình cũng Từ nương ân ái ngọt ngào.
“Trần thư sinh nhẹ nhàng kéo Từ nương, cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng e thẹn đỏ ửng, tay nắm lấy cằm nàng, hai người nói vài câu liền ôm nhau lăn cùng một chỗ….”
Thanh âm của tỳ nữ gầy càng ngày càng nhỏ, Đông Tảo đứng lên dùng lực ngó ra ngoài lồng nhìn, chỉ thấy hai người mặt đỏ như đít khỉ. Nó hiếu kì không chịu nổi, còn muốn nghe thêm, vì thế cố gắng nhớ kỹ từng lời tỳ nữ gầy đọc.
“Từ nương vô cùng nhiệt tình, đưa tay trút sạch quần áo và trang sức của Trần thư sinh, hé miệng đón nhận, hai tay mềm yếu lướt qua bờ ngực của Trần thư sinh….”
Đông Tảo nghe đoạn này không hiểu sao giật mình.
Nó nhớ rõ lúc trước tỳ nữ gầy nói Từ nương đó là nương tử của Trần thư sinh, Trần thư sinh là tướng công của Từ nương. Những chuyện liên quan đến tướng công và nương tử vô cùng ít, vì vậy có cơ hội liền không nhịn được mà muốn học lỏm.
Đông Tảo thở ra một hơi, ghi tạc từng lời tỳ nữ gầy đọc ra vào đầu.
Hóa ra nương tử là phải như vậy với tướng công, giờ nhất định phải nhớ kĩ, miễn cho sau này ở chung với Tiêu Tuy rồi lại bởi vì không hiểu chuyện mà xấu hổ.