Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 43




Về chuyện sinh con này, Tiêu Tuy cảm thấy mình vẫn nên tìm cơ hội hỏi thử Đông Tảo. Chỉ là hỏi thế nào thì Tiêu Tuy hơi băn khoăn. Bởi vì cho dù có hỏi thế nào thì đều có chút kì kì.

Trong phòng tắm, Tiêu Tuy vừa tắm vừa nghĩ. Tiếng bước chân Đông Tảo thường xuyên vọng tới. Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân đã dừng trước cửa phòng, chỉ cách Tiêu Tuy một tấm rèm nặng.

“A Tuy, ta cũng muốn tắm.” Đông Tảo vén rèm thò đầu vào. Cách màn hơi nước, nó nhìn chằm chằm bể tắm lớn “Ta có thể vào tắm cùng ngươi không?”

Đầu óc Tiêu Tuy lập tức trống rỗng, không nói lên nổi một câu từ chối. Hắn nghĩ tới dáng vẻ mê đắm của Đông Tảo, cùng với con mắt bắt đầu liếc ngang liếc dọc của nó, không nhịn được mà sinh ra một vài ý tưởng kì quái.

“Vào đi.” Tiêu Tuy đến gần bể, rút gắn khoảng cách với Đông Tảo.

Hắn đang nghĩ xem lát nữa mình nên ăn từ đâu mới tốt?

Đông Tảo tủm tỉm chui vào phòng tắm. Nó chỉ mặc một bộ nội y, lưu loát đứng ở cạnh bể cởi đồ. Rất nhanh, cả người nó đã trống trơn.

Lại nói, Đông Tảo thật sự muốn tắm rửa tử tế, vì từ lúc làm chim, nó cũng đã rất sạch sẽ rồi. Đông Tảo thản nhiên đi đến cạnh bể, cẩn thận giơ chân ra, nhúng xuống nước để thử độ ấm. Sau khi cảm thấy mình có thể chịu được, nó mới thở phào.

Tiêu Tuy mở to mắt nhìn cặp chân vừa thẳng vừa trắng của Đông Tảo lả lướt trước mặt mình, động tác mê người, độ cung xinh đẹp.

Hắn thấy hơi khát.

Đông Tảo trắng trẻo mập mạp đi tới đi lui, làm cho Tiêu Tuy mới vừa được nếm thử vị thịt sôi sục không yên. Nhiệt độ của cả bể nước đều dồn hết về một chỗ.

“Đông Tảo, đến chỗ ta này.” Tiêu Tuy mở miệng, vẫy tay với Đông Tảo. Hắn sợ Đông Tảo không đến, còn tự mình đích thân đi sang.

Đông Tảo mím môi cười, hai mắt giống như có ánh sáng ở trong.

Bộ dạng ranh mãnh càng khiến nó trở nên đáng yêu hơn, khích Tiêu Tuy động tình.

Trong phòng tắm có chút mới lạ, nhưng cũng không phải là không được. Làm ở đây không chỉ được thử một loại cảm giác mới, mà còn có thể giảm bớt chuyện tẩy rửa sau cùng. Tiêu Tuy nghĩ đến cảnh Đông Tảo mềm nhũn mặc mình dằn vặt, lòng đã nóng lại càng nóng hơn.

“Ta tới đây.” Đông Tảo bước nhanh đến, muốn nhảy vào trong. Nhưng đúng lúc Tiêu Tuy cho rằng nước bị văng tung tóe, thì thân thể thiếu niên lại lóe lên giữa không trung, sau đó hóa thành một con chim béo tròn quay, bạch bạch rơi trên mặt bể.

Đông Tảo thích thú té nước, bạch bạch bơi về phía Tiêu Tuy.

Tiêu Tuy và con sâu thịt đã bành trướng mặt đối mặt nhìn nhau:???

Đông Tảo hồn nhiên không biết chuyện gì.

Thứ nhất, từ lúc nó được sinh ra đến nay, đã hơn ba mươi năm, nó đều tắm trong hình dạng của chim, cho nên đây là hình dáng thuận tiện nhất mà nó sẽ chọn. Thứ hai, tuy Đông Tảo đã đọc qua một ít truyện, nhưng nó còn chưa động đến quyển nào có cảnh nước non gì đó đâu.

Đông Tảo thoải mái tựa vào ngực Tiêu Tuy, híp mắt, thong thả chải chuốt lông cánh.

“Nước ở đây thoải mái quá.” Đông Tảo mĩ mãn nói “Mai lại tắm như này được không?”

Đôi cánh nhỏ của nó lướt qua ngực Tiêu Tuy, có chút ngứa. Nhưng Tiêu Tuy đâu phải cầm thú để mà ra tay với một con chim nhỏ? Hắn cố gắng kiềm nén, nhưng vẫn không nhịn được hỏi “Không tắm hình người sao?”

Đông Tảo lắc đầu “Thế không tiện.”

Tiêu Tuy làm thanh cổ họng “Ngươi tắm như vậy lát lại phải đợi lông khô, sẽ bị lạnh đấy.”

Đông Tảo lập tức lôi đống kinh nghiệm sinh hoạt của một con chim béo già ra, hạ giọng để tạo thành hiệu ứng phủ nhận thần bí nói “Cả người ta nóng hầm hập, một lúc là khô thôi, lúc trên núi, ta còn không sợ.”

“Nếu như biến thành người thì không cần chờ khô, dùng khăn lau là được.” Tiêu Tuy không ngừng cố gắng, chỉ vào cái khăn khô bên cạnh.

Đông Tảo nhìn theo hướng hắn chỉ, có chút do dự “Ừm, vậy sao?”

“Nhưng mà.” Nó đạp chân, thân hình béo tròn quay quay trong nước, quay thành đối diện với Tiêu Tuy “Ta chưa từng tắm hình người bao giờ.”

Tiêu Tuy có dự cảm, mắt mở to “Hửm?”

“Có thể phiền ngươi tắm giúp ta không?” Đông Tảo đỏ mặt, trong lòng dù không có ý đen tối gì, nhưng vẫn ngại ngùng nói.

Phúc lợi tới nhanh như gió thổi mây trôi.

Tiêu Tuy giữ cho khóe môi không nhếch lên, giả vờ như hơi khó xử, suy nghĩ rồi mới nói “Vậy được rồi, ngươi biến thành người trước đi, ta tắm giúp ngươi.”

Nói xong, hắn lại bổ sung thêm “Nếu như sau này ngươi biến thành người tắm cùng ta, lần nào ta cũng có thể tắm cho ngươi.”

Đông Tảo lập tức cảm động. A Tuy sao lại tốt đến thế?

Nó piu một cái biến thành hình người, nhào tới ôm cổ Tiêu Tuy, chụt chụt hôn lên miệng hắn, trên mặt còn mang theo hưng phấn khiến người yêu thích “Thích A Tuy nhất.”

Tiêu Tuy ôm eo Đông Tảo, nhẹ nhàng mút khóe môi nó. Phản ứng nhiệt tình của Đông Tảo khiến lòng hắn mềm nhũn, giống như một ngọn lửa nhỏ bắt vào đống rơm, làm cả đống rơm cháy lên rừng rực.

Tắm sạch, người cũng ăn sạch.

Tiêu Tuy lau khô người, khô tóc cho Đông Tảo xong mới ôm nó về giường, dỗ như dỗ trẻ con, ấn đầu Đông Tảo vào cổ mình, để cả hai cùng nhau gối chung một cái gối đầu.

Đông Tảo mệt mỏi vô cùng, mắt díp lại trở mình, đổi thành tư thế ghé vào nửa người trên của Tiêu Tuy.

Tay Tiêu Tuy vốn dĩ đặt trên lưng Đông Tảo. Đông Tảo trở mình như thế, bàn tay vừa hay trượt xuống dưới bụng. Hắn lập tức nhớ lại lúc hoang đường trong phòng tắm đã quên hỏi Đông Tảo.

Tuy lúc ở hình chim, Đông Tảo ăn nhiều nên tròn quay. Nhưng sau khi biến thành người, cái bụng lại bằng phẳng. Tiêu Tuy để tay trên đó cảm nhận một lúc mới hỏi “Đông Tảo, ngươi có thể sinh con sao?”

Ý thức Đông Tảo đã bay đến chín tầng mây, nghe vậy thì trả lời theo bản năng “Đúng, đúng.”

Chim có thể đẻ trứng, đây chả phải chuyện bí mật gì, nó nghĩ, hơn nửa đêm còn cố ý hỏi cái này làm gì không biết.

Đông Tảo chau mày, hiển nhiên là rất buồn ngủ.

“Thế nhưng ngươi là nam, là chim đực, cũng sinh được sao?” Tiêu Tuy cẩn thận hỏi. Hắn hãy đang nghĩ, có thể là do yêu quái có cách của yêu quái.

Chỉ là Đông Tảo lúc này đã không thể mở miệng trả lời hắn bất cứ câu hỏi nào. Tay nó uể oải lướt qua bụng Tiêu Tuy lên đến miệng hắn, ngón tay mềm mại chặn lại môi hắn.

Mặc dù chưa có được đáp án làm Tiêu Tuy ngứa ngáy trong lòng. Nhưng hắn cũng không nỡ cắt ngang giấc ngủ của Đông Tảo.

Hai người ôm nhau ngủ đến tận hừng đông.

Chính vụ trong triều lại bắt đầu bận bịu, đến cả Tiêu Tuy đang “dưỡng thương” mà cũng vì chuyện liên quan đến quân vụ mà lu bu. Bách tính biết chuyện đánh nhau ở Tây Bắc chỉ còn là vấn đề thời gian, còn hiện nay thì Kinh Thành tạm thời vẫn đang chìm đắm trong không khí vui tươi hớn hở của tháng giêng.

Tiêu Tuy giống như hôm qua, dậy rất sớm, trước khi đi thì hôn hôn Đông Tảo, dặn dò hạ nhân nhớ rõ những chuyện về Đông Tảo xong mới xoay người rời đi.

Tỳ nữ béo đi xem Đông Tảo hai lần nhưng nó vẫn chưa tỉnh. Vì thế, nàng lại về phòng bên cạnh thêu thùa chờ đợi.

Tỳ nữ gầy mím môi cười, tỳ nữ béo thấy lại bèn hỏi “Ngươi cười gì vậy?”

Tỳ nữ gầy ngẩng lên, nói nhỏ “Ta cười chủ tử, sáng hôm qua nói với ta xong, hôm nay lại nói lại y nguyên. Đều là dặn dò làm thứ công tử thích ăn này, đi chỗ nào chỗ nào thì phải đi theo này, lại còn nếu muốn ra ngoài thì phải làm sao làm sao này. Để ý nhiều như vậy, không biết là lo cỡ nào nữa.”

Tỳ nữ béo nhớ lại dáng dấp của Đông Tảo, đủ loại tâm tình, nhưng không giận được, nói “Người ngốc có phúc của người ngốc.”

Người ngốc ngủ đến tận lúc mặt trời lên đỉnh mới chậm chạp tỉnh lại.

Nó ngồi bật dậy, ngây ra. Đông Tảo hãy còn nhớ đến chuyện tối qua Tiêu Tuy nói với nó, hình như cái gì mà chim đực không đẻ được trứng…”

Đông Tảo nghiền ngẫm một lúc, trong lòng day dứt không yên. Nó cũng chỉ đoán mò cái chuyện đẻ trứng này mà thôi. Hôm qua lại bị tâm trạng ganh đua làm mụ đầu, chứ bình thường bảo nó cho ra cái kết luận chắc chắn như thế, nó nào dám?

Đông Tảo ôm nghi ngờ chạy đến phòng bên, muốn hỏi thăm tin tức từ chỗ tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy.

“Chim đực, giống như Mập Mập ấy.” Đông Tảo lựa từ hỏi “Có thể đẻ trứng không?”

Tỳ nữ béo không cảm thấy vấn đề này có gì bất ngờ, nên nghĩ một lát rồi đáp “Có ạ.”

Mắt Đông Tảo dấy lên tia sáng hy vọng, nàng lại nói tiếp “Chờ khi nào tìm một con chim cái đẹp đẹp về cho Đông Tảo giao phối thì con chim cái kia có thể đẻ trứng cho Mập Mập rồi.”

“Vậy một mình Mập Mập thôi thì sao?” Đông Tảo không nhụt chí hỏi “Trong bụng nó có thể có trứng không?”

“Cái này thì đương nhiên là không.” Tỳ nữ béo nói, nghi ngờ nhìn Đông Tảo “Công tử hỏi những điều này là muốn tìm vợ cho Mập Mập ư?”

“Không, không phải.” Đông Tảo cúi đầu, vẻ mất mát trên mặt không gì che giấu được.

Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy liếc nhìn nhau. Cả hai đều nhận ra tâm trạng Đông Tảo đột nhiên tuột dốc.

Tỳ nữ gầy lấy truyện ra ướm hỏi “Công tử, nghe truyện nhé?”

Bi thương kéo tới làm tan nát con tim của chim béo.

Đông Tảo lắc đầu, hít hít mũi “Ta muốn ra ngoài yên tĩnh một lát.”

Nó bước nhanh ra ngoài sân viện, cũng không thể nói là bản thân rất mong chờ chuyện có thể sinh con này. Nhưng khi chuyện mình luôn tin tưởng lại thật ra không đúng, Đông Tảo vẫn có chút buồn.

Nó ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ, gảy gảy mấy viên đá nhỏ. Viên này đập vào viên kia, tạo ra tiếng vang. Đông Tảo mím môi, nước mắt xém chút rơi xuống.

Con mèo đang đang phơi nắng trên mái nhà, thấy tiếng động trong viện thì vểnh tai lắng nghe. Nó nhấc cái bụng to phình của mình nhảy xuống, sau đó từ từ đến gần Đông Tảo.

Meo meo meo meo.

“Ngươi sao vậy?” Mèo đen hỏi Đông Tảo.

Đông Tảo nghe tiếng, quay đầu nhìn nó, rốt cuộc không nhịn được, òa khóc, vừa khóc vừa xấu hổ “Xin lỗi, hôm qua ta nói điêu với ngươi đấy.”