*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi nhìn ánh mắt đó của anh ấy, xem chừng… là nhớ nhà.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Hoàn đi qua bàn làm việc của Hoắc Yên, bước chân dừng lại hai ba giây, quay lại kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đi làm?”
Hoắc Yên gõ bàn phím tạch tạch: “Sao tớ không thể đi làm.”
“Hôm nay không phải…”
“Chiều tối nay Hứa Minh Ý lên tàu, Phó Thời Hàn tiễn anh ta, anh em bọn họ còn tâm sự, tớ trở về trước để hoàn thành công việc hai ngày qua.”
Tô Hoàn hất cằm, nét mặt mất tự nhiên nói: “… Ai hỏi anh ta.”
“Trước khi Hứa Minh Ý đi, có để lại cho cậu một câu, khẳng định cậu không muốn nghe.”
“Không muốn nghe không muốn nghe, lải nhải dài dòng, đêm hôm đó những gì cần nói tớ đã nói rõ, không còn lời nào cả.”
Hoắc Yên nhún nhún vai, bất đắc dĩ: “Được rồi, không nghe thì thôi.”
Tô Hoàn khó chịu trở về chỗ ngồi của mình, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc trộm Hoắc Yên.
Hoắc Yên vùi đầu gõ bàn phím, hờ hửng nói: “Người nào đó nói không có hứng thú ~”
“Hừ!”
…
Có đồng nghiệp tới tìm Tô Hoàn, Tô Hoàn như ăn phải thuốc nổ, gõ mạnh bàn phím trả lời: “Không thấy tôi đang bận sao! Không rảnh!”
Cuối cùng, cô nàng tức giận hành hạ bàn phím nửa giờ, Hoắc Yên đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Tô Hoàn bàn bên cạnh: “Này, trước khi đi anh ta đưa cho cậu.”
“Đây là cái gì?”
Hoắc Yên nói: “Thẻ lương của người nào đó mà cậu không hứng thú, có thể để cái tên vắt cổ chày ra nước kia chủ động nộp thẻ lương, đủ để chứng minh chân tình.”
Tô Hoàn bĩu môi, đầu ngón tay xoẹt qua mép thẻ, cố ý giả vờ không thèm để tâm, nói: “Cậu nhận của anh ta năm hào thủy quân sao, tự nhiên lại quay qua nói chuyện giúp anh ta thế.”
“Hứ, năm hào anh ta còn không nỡ bỏ ra! Tớ đây là tự lai thủy (*).” Hoắc Yên nói: “Chuyện vay nợ tớ thật sự không biết, hôm qua Phó Thời Hàn mới nói rõ ràng cho tớ, nói lúc ấy anh ta rất suy sụp, tích lũy bao nhiêu năm đều đổ vào trong đó, người đàn ông này bình thường đi siêu thị mua đồ ngay cả hai hào mua túi cũng không nỡ, bao nhiêu tích cóp mất cả chì lẫn chài, gần như không còn gì, tình cảnh như vậy, cậu có thể tưởng tượng ra không?”
(*)自来水: Ý chỉ dân cư mạng tự phát thành thủy quân miễn phí, đi tuyên truyền cho một cái gì đó.
Trái tim Tô Hoàn như bị kim châm, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể.
Cô có thể tưởng tượng, việc này gần như hủy diệt mọi thứ của Hứa Minh Ý.
Đánh mất dũng khí, đánh mất lòng tin, đánh mất tất cả.
Nhưng khi đó, Hứa Minh Ý chuẩn bị cầu hôn với cô!
“Chuyện cũ không nhắc lại, cậu cũng đừng nghĩ nữa, còn hiện tại… tha thứ cho anh ta, tất cả đều vui vẻ, nếu không muốn tha thứ, liền tự lo cho cuộc sống của mình, dù sao cứ nhận thẻ trước, cũng không thiệt thòi.”
Tô Hoàn: …
“Nhìn tớ làm gì, ai có thể thẳng nổi tiền?” Hoắc Yên cười híp mắt để tấm thẻ vào túi áo sơ mi của bạn —
“Mật khẩu là thời gian cậu và anh ta nắm tay lần đầu tiên, nếu như cậu còn nhớ, tiền mỗi tháng đều không ngừng nạp vào thẻ, toàn bộ đều là của cậu.”
Tô Hoàn: …
Nhìn dáng vẻ khó xử của bạn, Hoắc Yên ngẩn người: “Cậu không phải quên rồi chứ?”
Mẹ nó thật sự không nhớ, ai còn nhớ rõ chuyện này chứ!
Tô Hoàn bắt đầu lấy di động ra vào WeChat, muốn nhìn xem mình có để lại kỷ niệm gì trong vòng bạn bè hay không.
Mười phút sau, cô nàng tuyệt vọng nói: “Xong rồi, quên thật.”
Hoắc Yên: “Nếu không, cậu gọi điện thoại hỏi một chút?”
Tô Hoàn: “…”
Vậy cô thành cái gì?
**
Hai tháng sau, Hoắc Yên nhận được một giấy mời tới xem buổi diễn tập không quân, với tư cách là người nhà quân nhân, có thể tới thành phố P ở biên giới xem buổi duyệt binh quy mô lớn.
Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Yên tới nơi đóng quân của Phó Thời Hàn, quân khu ở vùng cao nội Mông Cổ, tầm mắt bao la, lấy sân bay làm trung tâm để xây dựng thành phố.
Hoắc Yên ngồi trong xe Jeep, thò đầu ra quan sát xung quanh, một đường có thể nhìn thấy cảnh quan sa mạc mênh mông, còn có những đám cây Hồ Dương (*) thẳng tắp.
(*)
Người đón Hoắc Yên là tiểu binh tên Chu Tiểu Hàng, có vẻ là một thanh niên cứng đầu, hai má đỏ hây, làn da đen phiếm hồng, tính cách đặc biệt sảng khoái, mồm miệng nhanh nhảu
“Chị dâu, cô gọi tôi là Tiểu Hàng là được.”
Một tiếng “Chị dâu” này làm Hoắc Yên cảm thấy rất thoải mái: “Tiểu Hàng là người ở đâu? Đã kết hôn chưa?”
“Ồ, tôi chính là người ở thảo nguyên này.” Chu Tiểu Hàng thấy Hoắc Yên có hứng thú với mình, vội vàng lấy một bức ảnh từ trong ngực ra cho Hoắc Yên xem: “Đây là con gái tôi, đáng yêu không?”
Trong bức ảnh là một người phụ nữ có khuôn mặt dịu dàng, dắt tay hai bé gái song sinh, nở nụ cười ấm áp.
Hoắc Yên ngạc nhiên: “Hai con gái sinh đôi! Anh cũng quá có phúc rồi!”
Chu Tiểu Hàng cười thẹn thùng: “Đúng không, tôi cũng cảm thấy vợ tôi cực kỳ giỏi, năm nay tôi và Phó Thời Hàn đều cùng nhau viết đơn, đến lúc đó xin về quê sống với vợ con.”
Nhìn anh ta mỉm cười tràn đầy mong đợi, tâm trạng của Hoắc Yên cũng theo đó tốt hơn, trong đầu cô đã bắt đầu tưởng tượng ra tương lai cùng Phó Thời Hàn sống cuộc sống của hai người.
Chắc là… cũng sẽ không có thay đổi quá lớn, nhiều năm làm bạn với nhau như vậy, anh đối xử tốt với cô, tốt đến tận xương, đương nhiên cũng xấu xa đến tận xương.
Mỗi ngày ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt chính là khói lửa nhân gian của đời người.
“Tôi và Phó Thời Hàn nhập ngũ cùng thời điểm, bản lĩnh của anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều.”
Một đường trên sa mạc, nhìn thấy nhiều nên không còn thú vị, Chu Tiểu Hàng dứt khoát kể về những chuyện của Phó Thời Hàn trong quân đội cho Hoắc Yên nghe.
“Vừa bắt đầu, tôi cho rằng anh ấy giống chúng tôi, đều là tân binh không biết gì, trừ vẻ ngoài có chút đẹp trai ra thì không có bản lĩnh khác, haz, không ngờ nhập ngũ ba tháng, thế mà trực tiếp được đặc cách điều vào bộ phận kỹ thuật của binh đoàn tiêm kích (tấn công và tiêu diệt), đi theo một trong ba nhóm tiền bối bắt đầu nghiên cứu phát minh máy bay tiêm kích tốc độ cao, nghe nói hệ thống rada hướng dẫn đời mới nhất chủ yếu là công lao của Phó Thời Hàn. Cái đệt, người mới mà trâu bò như vậy, mấy chục năm cũng không có người nào.”
Trong lòng Hoắc Yên khấp khởi mừng thầm, cô cực kỳ thích nghe người khác khen Phó Thời Hàn, mặc dù đã nghe từ nhỏ đến lớn, nhưng chính là nghe không chán.
Tên nhóc này, thật giỏi.
“Anh có vẻ rất sùng bái anh ấy.” Cô cười hỏi.
“Đâu chỉ sùng bái.” Chu Tiểu Hàng vỗ ngực mình: “Tôi đơn giản phục sát đất ấy chứ, tôi chỉ hận mình là đàn ông, kiếp sau tôi muốn đầu thai làm con gái, tôi xác định chắc chắn…”
“Đừng!” Hoắc Yên vội vàng cắt đứt câu chuyện của Chu Tiểu Hàng, càng nói càng kỳ cục.
“Cô không biết cái này đâu.” Chu Tiểu Hàng tiếp tục kể: “Làm ở bộ phận kỹ thuật hơn nửa năm, trong một lần diễn tập đạn thật toàn quân trên không giành mục tiêu vàng, toàn quân chỉ một mình anh ấy bắn trúng đích không trượt phát nào, ngay cả sỹ quan lão luyện, kinh nghiệm phong phú cũng không đạt tới trình độ đó, điều này cô biết có ý nghĩa gì không!”
Hoắc Yên lắc đầu, trong mắt Chu Tiểu Hàng phát ra ánh sáng: “Anh ấy chính là thiên tài! Căn bản không phải là quân nhân bình thường, thiên tài trong thiên tài, thần tiên.”
Hoắc Yên buồn cười: “Không có… không khoa trương như vậy chứ.”
“Thật!” Chu Tiểu Hàng lộ rõ nét sùng bái: “Anh ấy quá lợi hại, tuyệt đối không phải người thường, đi cùng với anh ấy, tôi con mẹ nó cảm giác mình thật nhỏ bé, cô chắc không biết, nữ binh sỹ của chúng tôi, ai cũng mê mẩn anh ấy như thần tượng.”
“Hửm?” Hoắc Yên bắt trọng điểm cực kỳ chính xác: “Rất nhiều nữ binh sỹ thích anh ấy?”
Chu Tiểu Hàng ngẩn người, ý thức mình vừa lỡ miệng: “Cái đó… vẫn tàm tạm, mặc dù không thiếu con gái thích anh ấy, nhưng Phó Thời Hàn không để bọn họ trong mắt.”
Coi như an phận.
Hoắc Yên thật ra cũng hiểu rõ, trước kia ở trường học, con gái thích anh còn thiếu sao. Đàn ông đẹp trai đến nơi nào cũng tỏa sáng, ngay cả Chu Tiểu Hàng cũng là fan em trai của Phó Thời Hàn, chớ nói tới những người con gái kia.
“Anh ấy ở đơn vị không phạm sai lầm gì sao?” Hoắc Yên tương đối hứng thú với chuyện này: “Không đến mức đó chứ, có đôi khi tính cách của anh ấy rất bướng bỉnh.”
Chu Tiểu Hàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra có một chuyện.”
Hoắc Yên thúc giục: “Nhanh nói một chút.”
Chu Tiểu Hàng nhớ lại: “Vào lúc mới nhập ngũ, có một quy định thống nhất là phải cắt tóc húi cua, kết quả lúc huấn luyện tân binh, chỉ có Phó Thời Hàn một đầu tóc ngắn nổi bật phất phơ trong gió, nhẹ nhàng phiêu dật, anh tuấn bất phàm.”
Hoắc Yên: …
Nghe Chu Tiểu Hàng dùng từ này, liền biết anh ta có bao nhiêu “say mê” Phó Thời Hàn.
“Sau đó đột nhiên có một vị huấn luyện viên bắt được.” Hoắc Yên cười nói: “Chịu không ít đau khổ phải không.”
“Dù bị phạt nặng, huấn luyện viên nghiêm lệnh khiển trách bắt anh ấy tối về nhất định phải cắt tóc, nhưng ngày hôm sau, anh ấy vẫn để một đầu phiêu dật xuất hiện ở hàng ngũ.”
Trong ánh mắt của Chu Tiểu Hàng mang theo chút bi tráng: “Huấn luyện viên biết những biện pháp để đối phó với tân binh không nghe lời, dù sao ngày đó Phó Thời Hàn bị dày vò đến thảm, ban đêm trở về nửa bên mặt đều bị thương, cánh tay đau đến không nhấc lên nổi, kết quả ngày thứ ba… Anh ấy vẫn là cái dạng kia.”
Hoắc Yên dần dần cười không nổi.
“Lúc đó huấn luyện viên để đồng chí bên ban hậu cần cầm dao tới cạo, đứng tại chỗ cạo đầu cho anh ấy, kết quả cô biết thế nào không, anh ấy tung đòn ném qua vai, chỉ mất năm giây đã hạ gục xong đồng chí hậu cần nhà người ta.”
Chu Tiểu Hàng vẫn tràn đầy sùng bái, cảm thán nói: “Thật can đảm.”
“Sau đó thì sao, sao lại bị cắt tóc?”
“Mắng cũng mắng phạt cũng phạt, đều vô dụng, đầu có thể đứt máu có thể chảy, chính là Phó Thời Hàn không chịu cắt tóc. Cuối cùng vẫn là mấy lãnh đạo cấp cao thay nhau làm công tác tư tưởng cho anh ấy, nhốt trong phòng tối khuyên răn nửa tháng mới có thể ép anh ấy xuống tóc.”
Chu Tiểu Hàng lắc đầu, chậc chậc cảm thán: “Ngày hôm đó cắt tóc xong, anh ấy mất ngủ cả đêm, vừa sờ tóc mình vừa lẩm bẩm cái gì mà thất hứa với có lỗi, tôi nhìn ánh mắt khi đó của anh ấy, xem chừng… là nhớ nhà.”
“Bên trong quân doanh có ai không muốn gặp người nhà chứ, chưa thấy người nào to gan dùng kiểu này để nói chuyện.”
Chu Tiểu Hàng nói liên miên không nghỉ, Hoắc Yên đã không còn nghe được gì, cô đương nhiên biết vì sao Phó Thời Hàn không đồng ý cắt tóc.
Bởi vì Hoắc Yên rất thích tóc anh, cho nên một đầu tóc phiêu dật nhẹ nhàng thoái mái kia, anh để bốn năm.
Mỗi lần cắt tóc, anh đều cẩn thận dặn đi dặn lại, tóc phía trên không được cắt quá nhiều, độ dài nhất định phải đủ.
Về sau sư phụ ở tiệm cắt tóc Tony đều biết Phó Thời Hàn, mỗi lần anh tới cắt tóc sẽ trêu chọc, tôi cầm thước cho cậu đo, cam đoan độ dài vừa đủ để cậu về bàn giao cho bạn gái.
Khi đó Phó Thời Hàn chỉ cười cười mà không nói gì, có điều trong nụ cười ẩn chứa muôn vàn yêu thương, dù là ai cũng cảm thấy ngọt ngào.