“Nói thêm nữa, em cắn anh.”
Ánh tà dương chiếu xuống, mấy căn phòng tập múa trống rỗng.
Hướng Nam đi từ phòng đầu tiên đến phòng cuối cùng, đi tận cuối hành lang vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người con gái.
Anh ta đứng dưới mái hiên một lát, nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền tới, quay đầu liền thấy Lạc Dĩ Nam đã xuất hiện đằng sau lưng mình.
Cô mặc một cái áo phông bằng cotton rộng thùng thùng thình và quần short, gò má đỏ bừng nổi tia máu trên gương mặt tái nhợt, cái trán đầy đặn rịn một tầng mồ hôi mỏng.
“Vừa luyện xong?” Anh ta lo lắng hỏi cô: “Có mệt không, ăn cơm trước nhé.”
“Không cần, tôi gọi anh đến, chỉ muốn nói với anh một tiếng, nghỉ hè tôi còn có việc, sẽ không cùng các cậu ấy đi du lịch.” Cô thẳng thắn nói, không có chỗ để xen vào: “Cho dù không có việc gì cũng sẽ không đi, cho nên anh không cần hao tâm tổn trí để hai con nhóc kia lải nhải bên tai tôi, biện pháp nhí nhố nào cũng nghĩ ra được.”
Hướng Nam nhất thời không nói chuyện.
Lạc Dĩ Nam đi qua người anh ta, mặt không đổi sắc, thậm chí còn không liếc anh ta một cái: “Giữa anh và tôi không cần ai hòa giải, không đáng, cũng không thể, chúng ta sớm đã kết thúc.”
“Nhất định không lưu lại lối thoát cho nhau sao?” Giọng nói của Hướng Nam lạnh lẽo: “Dù là bạn bè bình thường, cũng không đến mức lạnh nhạt như vậy, huống chi quá khứ cũng coi như có tình cảm.”
Lạc Dĩ Nam giơ tay dùng sức ném chai nước khoáng vào thùng rác, tiếng vang đột ngột luẩn quẩn trong hành lang.
“Tình cảm.” Đuôi mắt cô hiện lên ý cười lạnh, đôi đồng tử sâu không thấy đáy: “Tôi là loại người gì, sao dám cùng thiếu gia Hướng Nam nói chuyện tình cảm.”
Hướng Nam không chờ cô nói hết, sải bước tới nắm chặt cổ tay cô: “Lạc Dĩ Nam…”
Cổ tay Lạc Dĩ Nam tinh tế, làn da mỏng manh hiện màu trắng xanh, anh ta thậm chí còn không cần dùng sức đã có thể khống chế cô không thể động đậy.
“Buông tay.” Cô dùng sức giãy dụa, nhưng Hướng Nam nhất quyết không chịu buông ra.
Trên mặt anh ta lộ ra tia lạnh lẽo và cứng rắn, giọng nói âm trầm: “Em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người cuối cùng, tốt nhất em nên hiểu rõ điều này.”
Hơi thở của Lạc Dĩ Nam có chút dồn dập: “Hướng Nam, đừng giống như khi còn bé, một món đồ chơi, ném đi rồi sẽ mất, sau này sẽ có nhiều thứ tốt hơn.”
Hướng Nam đột nhiên ép cô vào tường, hung hăng nói: “Em không phải đồ chơi, anh cũng không phải trẻ con.”
Vừa dứt lời, anh ta liền chiếm hữu môi cô, mang theo khoái trá trả thù mà cắn xé, anh ta dùng sức, giống như muốn nuốt cô vào bụng.
Thời gian dài mong nhớ, vô số đêm trằn trọc mất ngủ, tất cả xúc động và bốc đồng, toàn bộ đều tan vào nụ hôn dài dằng dặc này.
Lạc Dĩ Nam không phản kháng, chỉ cắn chặt hàm, bất kể anh ta khiêu khích thế nào, cô vẫn cố chấp không chịu nhả ra.
Hướng Nam chỉ có thể bưng mặt cô, dùng sức mút môi cô.
Tương tư khó giải.
Mà người lại thờ ơ.
Sau nụ hôn, tinh thần anh ta có chút suy sụp, lùi lại mấy bước, đạp một cước lên tường, ngang ngược gầm nhẹ một tiếng.
Cô thờ ơ, cho dù hôn như vậy, cô cũng không có cảm giác.
Không có cảm giác, nghĩa là cô không còn yêu anh ta.
Hướng Nam không thể chịu nổi điều này, tia nắng cuối cùng bên ngoài cửa sổ tắt dần, đến khi hoàn toàn biến mất.
Bốn phía xung quanh âm u lờ mờ.
Lạc Dĩ Nam dựa vào tường trượt người xuống, cả người mất hết sức lực, tay đưa lên chạm vào đôi môi đã bị anh hôn sưng đỏ, trên đó còn lưu lại mùi máu tươi khi bị cắn.
Cô liếm liếm.
Nụ hôn của anh vẫn như trước kia, mang theo chút nôn nóng của chàng thiếu niên, không có kỹ xảo, chỉ dựa vào sự xúc động theo bản năng, vừa yêu vừa hận, không hề dịu dàng, tất cả dịu dàng đã biến thành phẫn nộ.
Cô không chống đỡ được, hội bất thành binh (thất bại), vẫn còn giả bộ bình tĩnh, chỉ hi vọng anh có thể hiểu sự khác biệt giữa hai người, không chỉ có riêng tình yêu và tình yêu không phải vấn đề đơn giản.
**
Khách sạn Bắc Hải đã đặt trước nằm bên cạnh bãi biển, là một khách sạn kiểu biệt thự cực kỳ xinh đẹp, phía đối diện chính là biển cả mênh mông xanh thẳm và bãi cát vàng kéo dài.
Tất cả lộ trình của chuyến đi này đều do một mình Phó Thời Hàn sắp xếp, cùng anh ra ngoài chơi gần như có thể không cần lo nghĩ bất cứ điều gì, anh in hành trình thành vài tờ A4, kéo dài mấy trang, bao gồm khách sạn dừng chân và các phương tiện giao thông đi lại, trò chơi ở nơi đó, thậm chí chi tiết đến các nhà hàng có đặc sản địa phương, đều được đánh dấu.
Trên máy bay, anh phát hành trình, nói với mọi người: “Nếu có vấn đề, nói sớm với tớ, sau khi thảo luận có thể sắp xếp lại.”
Lâm Sơ Ngữ xích lại gần lỗ tai Hoắc Yên, thấp giọng nói: “Tại sao tớ có cảm giác, anh ấy vẫn đang trong cuộc họp như mọi khi, nghiêm túc, thật sự nghiêm túc, đáng sợ.”
Hoắc Yên cười nói: “Đừng để ý, anh ấy chính là như vậy.”
Năng lực lãnh đạo và tổ chức của Phó Thời Hàn không thể nghi ngờ, anh luôn biết cách sắp xếp mọi việc thỏa đáng, đây cũng là nguyên nhân khiến người khác tin tưởng anh như vậy.
“Lúc hai người nói chuyện yêu đương, anh ấy sẽ không phải là cái dạng này chứ?” Lâm Sơ Ngữ tò mò hỏi: “Vậy chẳng phải rất không thú vị sao.”
“Không biết.”
Phó Thời Hàn trước mặt cô hoàn toàn không phải người như vậy, không có nguyên tắc cũng không có điểm dừng, vừa tùy hứng vừa bá đạo, có đôi khi còn đặc biệt ngây ngô.
Không biết phải nói thế nào, người đàn ông này có hai khuôn mặt.
Phó Thời Hàn nhìn Lâm Sơ Ngữ: “Bạn học Lâm, bạn có vấn đề gì không?”
“Không có! Không có vấn đề!”
Lâm Sơ Ngữ run rẩy, ôm cánh tay Hoắc Yên thấp giọng nói: “Mẹ nó thật đáng sợ.”
Hoắc Yên sờ đầu cô nàng: “Đừng sợ, anh ấy dọa cậu đấy.”
Phó Thời Hàn tiếp tục nói: “Nếu như không có vấn đề gì, vậy mời trở về vị trí của mình.”
“Ồ!” Lâm Sơ Ngữ vội vàng đứng dậy, trở lại chỗ ngồi ở phía sau của mình.
Phó Thời Hàn ngồi xuống bên cạnh Hoắc Yên, tay rơi xuống hông cô, nhẹ nhàng vòng qua.
“Anh đừng hung dữ với bạn cùng phòng của em như thế.”
“Hung dữ sao?” Phó Thời Hàn hoàn toàn không biết: “Anh vẫn luôn như vậy mà.”
Ngẫm lại cũng đúng, Phó Thời Hàn đối xử với những người con gái khác đều là như vậy, không sâu không cạn, không lạnh không nhạt, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác không giận tự uy, chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám tới gần.
Như vậy cũng tốt, dù sao vẫn có thể làm cô yên tâm.
Nếu không với sự nổi tiếng của Phó Thời Hàn, nếu trở thành người đang ông ấp áp như điều hòa không khí, chẳng phải Hoắc Yên sẽ bị làm cho tức chết sao, cô cảm thấy mình tương đối “hộ thực” (không muốn ai động vào đồ của mình, hơn nữa rất kiên quyết), không thích bạn trai mình bị con gái ngấp nghé.
Phó Thời Hàn có vẻ thật sự bắt đầu suy nghĩ tới vấn đề này, nửa ngày sau anh lại hỏi Hoắc Yên: “Em cũng cảm thấy anh hung dữ?”
Hoắc Yên đưa tay dùng sức xoa nắn hai má anh: “Anh như vậy rất tốt.”
“Vậy sau này anh sẽ dịu dàng với em hơn nữa.”
Hiểu được lỗi lầm của mình, thật đúng là bạn trai biết tiến bộ.
Hoắc Yên ôm mặt Phó Thời Hàn, hôn lên môi anh một cái như khen thưởng: “Honey, sao em lại yêu anh như vậy chứ.”
Phó Thời Hàn cong môi cười cười: “Cái nữa.”
“Chụt” một tiếng, Hoắc Yên lại hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Tiểu thư, xin hãy thắt dây an toàn, máy bay lập tức sẽ cất cánh.” Tiếp viên hàng không nói với Hoắc Yên.
“Ồ.” Hoắc Yên xấu hổ đỏ mặt: “Xin lỗi.”
Phó Thời Hàn đưa tay qua thắt dây an toàn giúp cô, bắn vào trán cô một cái coi như trừng phạt.
Tiếp viên hàng không trước khi đi, cũng nhịn không được nhìn Phó Thời Hàn thêm mấy cái, cho dù bình thường đi làm ở công ty hàng không gặp qua không ít trai đẹp, nhưng đẹp trai tuấn tú như Phó Thời Hàn, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta kinh tâm động phách.
Có bạn trai vừa đẹp vừa quan tâm như vậy, có bé kia kiếp trước cứu cả dải Ngân Hà sao?
Tô Hoàn ngồi bên cạnh Hứa Minh Ý, nhìn dáng vẻ hít thở lại hít thở của anh ta, cảm thấy buồn cười: “Hứa Minh Ý, đây là lần đầu tiên anh đi máy bay sao.”
“Đương, đương nhiên không phải, tôi còn từng lái may bay cơ.”
“Ố?”
Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Cậu ta từng lái máy bay trong game “Tinh Cầu tranh bá”.”
Tô Hoàn mờ mịt lắc đầu.
Nhất thời không nói chuyện, chủ đề cứ thế bị bỏ qua.
Sau khi máy bay đi vào đường băng, bắt đầu tăng tốc bắn lên, Hứa Minh Ý nhắm chặt hai mắt, cái trán rịn một tầng mô hôi mỏng: “Lên… lên sao?”
“Lên.”
Anh ta mở mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, máy bay quả nhiên đã rời khỏi mặt đất, phòng ốc dần dần phía xa, cuối cùng biến thành điểm nhỏ như con kiến.
Chỉ nhìn thoáng qua, Hứa Minh Ý lại nhắm chặt mắt, khẩn trương đến hít thở không thông, bởi vì áp suất không khí, lỗ tai cũng bắt đầu ù đi, trái tim như treo giữa không trung, rất khó chịu.
Tô Hoàn nhìn bàn tay nắm chặt tay vịn của Hứa Minh Ý, thế là đưa tay mình ra, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh ta.
Hứa Minh Ý như bị điện giật, vội vàng rút tay về, Tô Hoàn nhanh tay lẹ mắt tóm được ngón trỏ của anh ta, không để anh ta tránh được.
“Tôi nắm tay anh sẽ không sợ nữa.”
Dường như Tô Hoàn rất tùy ý, nhưng đối với Hứa Minh Ý mà nói, thật sự là cực kỳ hoảng sợ, hiện giờ anh ta càng căng thẳng hơn: “Cái đó… bạn… bạn học Tô…”
“Gọi tôi là Hoàn Hoàn.” Đôi mắt trong suốt của Tô Hoàn nhìn anh ta mỉm cười.
“Hoàn Hoàn, không phải… bạn học Tô, tôi…” Đầu lưỡi anh ta cứng đờ: “Như vậy không tốt, nam nữ thụ thụ bất thân, cô không thể nắm tay tôi…”
“Đã là thời đại nào rồi.” Tô Hoàn tùy ý nói: “Chúng ta là bạn tốt đúng không, bạn tốt không thể nắm tay sao?”
Hứa Minh Ý nói đứt quãng: “Tôi và Phó Thời Hàn cũng không… không nắm tay.”
Vừa dứt lời, máy bay bắt đầu rung lắc dữ dội.
“Chuyện gì xảy ra vậy, chuyện gì xảy ra!” Hứa Minh Ý hoảng sợ nói: “Có phải sắp xảy ra chuyện gì không!”
“Anh đừng sợ! Không có chuyện gì, chỉ là xóc nảy do gặp phải khí lưu, không sao, xác xuất máy bay gặp sự cố thấp hơn rất nhiều so với ngồi xe ô tô.”
Hứa Minh Ý: “Ô tô tốt xấu gì cũng đi trên mặt đất.”
Ánh mắt Tô Hoàn di chuyển xuống dưới, phát hiện tay anh ta không biết từ lúc nào đã bắt lấy tay mình, mười đầu ngón tay hai người nắm chặt nhau, cô thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh của anh ta.
Lần đầu tiên bị con trai cầm tay, còn là chàng trai mình thích, loại trải nghiệm này rất thần kỳ.
Khóe môi cô cười trộm, tỉnh bơ không biến sắc.
Hơn mười phút sau, máy bay tiến vào tầng bình lưu, cuối cùng cũng ổn định trở lại, Hứa Minh Ý nhẹ nhành thở ra, trước kia chưa từng căng thẳng như vậy.
Khi anh ta phát hiện mình đang cầm tay Tô Hoàn, sắc mặt bị dọa trắng bệch, vội vàng thả ra: “Thật, thật xin lỗi…”
“Không sao, lần đầu tiên tôi đi máy bay cũng căng thẳng, rất bình thường.” Tô Hoàn an ủi anh ta, cũng không hề đẩy tay của anh ta ra: “Tay của anh cứng quá, có chút khó chịu.”
Hứa Minh Ý theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng Tô Hoàn nắm càng chặt hơn, bàn tay mọc đầy vết chai, năm ngón tay cũng rất thô ráp, đường vân tay phía trên rõ ràng, nhìn qua không hề giống tay chàng trai trẻ, mà giống tay của một người đàn ông trung niên dãi dầu sương gió.
Hứa Minh Ý rất ít khi cảm thấy tự ti, nhưng hiện giờ, anh ta không biết phải làm sao.
Tay cô trắng nõn mịn màng vô cùng, nếu anh ta nắm tay cô, ngược lại sẽ làm tay cô khó chịu.
Mà Tô Hoàn nhẹ nhàng vuốt ve từng vết chai ở lòng bàn tay anh ta, nụ cười trên mặt tắt dần, cô biết những vết chai này đều là bằng chứng cho những năm tháng khó khăn anh đã phải trải qua
Đột nhiên đau lòng muốn khóc.
Hứa Minh Ý không biết suy nghĩ của Tô Hoàn, cho rằng cô bị tay mình dọa sợ, cuống quýt rụt tay lại, vụng về giấu vào trong túi.
Hứa Minh Ý ngượng ngùng nói: “Xấu xí lắm phải không.”
Tô Hoàn vội vàng nói: “Bàn tay này của anh, đặc biệt đàn ông.”
Nghe nói như thế, Hứa Minh Ý đột nhiên bật cười, lộ ra hàm răng trắng: “Cô là cô gái đầu tiên nói như vậy.”
“Đó là bởi vì trước nay anh không tiếp xúc với con gái.” Tô Hoàn vỗ vai anh ta: “Nếu anh không phải là người hướng nội, khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái thích anh.”
Ánh mắt của cô cực kỳ độc đáo.
Hứa Minh Ý bất đắc dĩ nói: “Trước kia tôi từng quen bạn gái, cô ta nói tay tôi rất khó coi.”
Nghe nói như thế, Tô Hoàn mở to hai mắt, lộ ra chút khó tin: “Anh nói cái gì, anh… từng quen bạn gái?”
Không có gì phải giấu diếm, Hứa Minh Ý kể chi tiết: “Trước kia học cấp ba trên trấn, lớp bên cạnh có một cô gái theo đuổi tôi, khi đó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, cảm thấy những chuyện yêu đương này cách mình rất xa, nhưng càng xa không thể chạm tới thì càng tò mò, nghĩ muốn thử một chút, cho nên cô ta vừa mở miệng, tôi liền đồng ý.”
“Vậy anh… thích cô ta sao?”
“Trước khi cô ta tỏ tình với tôi, tôi thậm chí còn chưa từng gặp qua, có điều đã quen nhau, tôi nên thích cô ta, đối xử tốt với cô ta.”
Suy nghĩ của Hứa Minh Ý rất đơn giản, cũng rất thật thà: “Tôi làm công trên trấn, tiền được bao nhiêu tiền hơn một nửa đưa cho bà nội, số còn lại đưa hết cho cô ta, cô ta biết hút thuốc, còn ra quán net chơi game, nạp tiền mua thiết bị trong game. Tón lại khoảng thời gian đó, tôi rất mệt mỏi.”
Tô Hoàn cau mày nói: “Anh bỏ bao nhiêu tiền cho cô ta?”
“Không coi là nhiều, bên nhau gần nửa năm, trước sau tổng cộng có mấy ngàn, bao gồm cả tiền chơi game và tiền mua đồ.”
“Hứa Minh Ý, anh có phải bị đần không!” Tô Hoàn giận không có chỗ xả: “Nào như vậy được!”
Hứa Minh Ý cúi đầu cười cười: “Khi đó đúng là ngu ngốc, có cô gái thích anh, anh liền cảm thấy bản thân đặc biệt không tầm thường, cô ta muốn cái gì cũng có thể cho, sau này mới phát hiện, anh đúng là đặc biệt không tầm thường, ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi, anh lấy cái gì nuôi một người phụ nữ.”
Lúc anh ta nói điều này, mang theo một chút cô tịch và bất đắc dĩ.
“Sau này liền chia tay.”
“May mắn, may mắn anh đá cô ta, anh khổ cực như vậy, cô ta còn đòi tiền anh, cái này rất quá đáng.” Tô Hoàn vỗ cánh tay anh ta, tăng thêm ngữ điệu: “Hiểu không! Rất quá đáng!”
“Không phải, là cô ta đá tôi.”
Tô Hoàn: “…”
Có thể có tiền đồ một chút không hả!
“Cô ta nói ở bên tôi không nhìn thấy tương lai, tôi không hiểu cô ta.”
Hứa Minh Ý đúng thật không hiểu, mấy trò chơi của cô ta.
Anh ta ngoại trừ cố gắng học tập, lúc rảnh rỗi liền muốn tìm thêm vài việc vặt, vất vả kiếm tiền.
Mỗi ngày chỉ có một chút thời gian ngắn ngủi để gặp nhau, anh ta nghe cô gái kia oán trách không ngừng về cơm áo gạo tiền, cảm thấy rất vô vị, nhưng vẫn như cũ nhẫn lại lắng nghe, chỉ là cô gái kia muốn anh ta trả lời, anh ta trả lời không được, ngơ ngơ ngác ngác, không bao lâu sau làm cô gái kia chán ghét.
Tự nhiên như vậy mà chia tay, có bài học kinh nghiệm yêu đương thất bại này, Hứa Minh Ý lập địa thành Phật, không tiếp tục sa vào tình yêu, cũng không tiếp xúc với con gái.
Tô Hoàn là người nóng tính, nắm lấy ống tay áo của anh ta, vội vàng nói: “Không phải tất cả con gái đều như vậy, anh không thể một gậy đánh chết được!”
“Tôi không trách cô ta, nguyên nhân là do tôi, tôi không có thời gian chăm sóc bạn gái, cũng không có bản lĩnh kiếm nhiều tiền cho cô ta tiêu.”
“Hứa Minh Ý, anh không biết, tôi không tiêu tiền của đàn ông, cũng không cần đàn ông phải chăm sóc tôi, bởi vì bản thân tôi cũng có nhiều việc bận rộn, có rất nhiều chuyện muốn làm, tôi cảm thấy nếu hai người cùng thích nhau, như thế nào cũng được.”
Tô Hoàn vội vàng nói: “Đương nhiên những điều này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là nhà tôi có rất nhiều tiền, cực kỳ có tiền, khó có thể tượng tượng được nhiều tiền đến mức nào.”
Thẩm Ngộ Nhiên vừa vặn đi toilet trở về, ngang qua người Hứa Minh Ý, nghe thấy Tô Hoàn nói với Hứa Minh Ý “Tôi có rất nhiều tiền” lộn xộn linh tinh.
Mà Hứa Minh Ý giống hệt con nai bị làm hoảng sợ, che ngực mình, mở to hai mắt nhìn cô nàng.
“Anh có muốn thử một chút không?” Cô cầm tay anh ta: “Tôi sẽ rất thương anh, thật!”
Hứa Minh Ý khẩn trương hỏi: “Cô thích cái gì ở tôi.”
“Không biết, chính là thích, cái gì của anh tôi cũng thích.”
“Bạn gái cũ cũng nói vậy.”
Tô Hoàn: …
Hoắc Yên không nhịn được thấp giọng nói: “Có thể có EQ một chút không, đừng liên mồm nhắc bạn gái cũ của anh nữa.”
Hứa Minh Ý quay đầu, Hướng Nam, Thẩm Ngộ Nhiên, Hoắc Yên thậm chí cả Phó Thời Hàn đều ở đằng sau lưng từ lúc nào, ghé vào ghế tựa, quang minh chính đại nghe lén hai người nói chuyện.
“Hai người tiếp tục, không cần để ý đến chúng tôi.” Hoắc Yên cười cười: “Tiếp tục tiếp tục.”
Hứa Minh Ý cũng là người hiếm có, anh ta không ngại đằng sau có người nhìn trộm, quay đầu nhiêm túc nói với Tô Hoàn: “Có thể để tôi cân nhắc một chút không?”
“Có thể!” Tô Hoàn kích động: “Anh cứ từ từ cân nhắc, suy nghĩ thật kỹ, tôi không thúc giục anh.”
“Ừm, cảm ơn.”
Hoắc Yên và Phó Thời Hàn lại ngồi xuống, cô thấp giọng hỏi anh: “Em cứ có cảm giác là lạ, lại có chút quen thuộc, là sao nhỉ?”
“Nhân viên bất động sản chào hàng và người nông dân chất phác thật thà lên thành phố mua nhà bị chăn.”
“Đúng!”
Hoắc Yên nói Tô Hoàn cũng quá có năng khiếu, ngay cả câu “Nhà tôi rất nhiều tiền” cũng nói ra được, chẳng lẽ không sợ Hứa Minh Ý càng thêm tự ti sao?
Phó Thời Hàn nói: “Lão nhị thật ra không hề tự ti, cậu ta dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, làm đến nơi đến chốn, mỗi bước đi đều rất ổn định, người đàn ông như vậy rất có năng lực.”
Hoắc Yên gật đầu, khó trách, trong khoa có học bổng gì dành cho sinh viên hoàn cảnh khó khăn anh ta đều đăng kí hết. Đại hội thể dục thể thao vì muốn giành được phần thưởng mà hạng mục nào cũng tham gia hơn nữa còn được giải, rất rõ ràng muốn nói cho người khác biết, tôi chính là nhắm trúng phần thưởng đó.
Anh ta rất thẳng thắn, không có bất kỳ chút tự ti nào.
Đương nhiên, bình thường anh ta keo kiệt cũng đến thẳng thắn, năm hào phải giục bằng được Hoắc Yên trả anh ta, nếu không trả ngay sẽ lải nhải bên tai cô cả học kỳ.
Người đàn ông như vậy, tuyệt đối sẽ không bởi vì nghèo khó mà tự ti, không có chính là không có, nhưng anh ta sẽ cố gắng tiết kiệm từng đồng tiền, không tiêu xài lung tung.
Chuyện bạn gái cũ là một ngoại lệ.
Hoắc Yên nói: “Tô Hoàn đúng là to gan, nói được ra câu như vậy.”
“Người ta biết thế nào là cơ hội.” Phó Thời Hàn nhéo mũi cô: “Không giống ai đó, lúc tỏ tình còn khóc nhè, giống như nếu anh thật sự không đồng ý, chính là bắt nạt người ta.”
“Anh đừng nhắc tới chuyện đó được không, quá xấu hổ!” Hoắc Yên ôm mặt, thậm chí không hề muốn nghĩ lại.
Mà Phó Thời Hàn dường như muốn đùa dai, học dáng vẻ sướt mướt của Hoắc Yên: “Phó Thời Hàn, em thích anh như vậy, chẳng lẽ anh không nhìn ra sao.”
“Anh đừng nói nữa! Anh nói thêm em sẽ tức giận!”
“Phó Thời Hàn, anh nhất định không được đồng ý cô ta.”
Hoắc Yên đột nhiên lao tới, ngậm chặt môi anh: “Nói thêm nữa, em cắn anh.”