Tiểu Ôn Nhu

Chương 6: Sau thu tính sổ




“Suy nghĩ của em, đối với anh mà nói rất quan trọng.”

Trang bày tỏ của đại học S là một trang cộng đồng của sinh viên trường, các sinh viên đều sẽ chú ý tới tin tức trên đây, cứ cách hai giờ trên trang chủ sẽ đăng tải nhiều loại thông tin được sắp xếp thành chín ô vuông.

Những tin tức này có thể là tìm bạn trai bạn gái, tìm thẻ sinh viên bị mất, hỏi về môn học tự chọn hoặc là cách thức liên lạc với một giáo viên nào đó, cũng có tìm cả đồng đội cùng nhau phấn đấu học tập hoặc cùng nhau tập thể dục buổi tối, còn có thông báo nhận nuôi chó mèo chuột hamster…

Lâm Sơ Ngữ vừa nhập học đã chú ý tới trang web này, chỉ cần có thông báo tìm kiếm bạn trai bạn gái là cô nàng sẽ thử thêm bạn với người ta, mong muốn thoát kiếp độc thân có thể nói là phi thường khẩn cấp.

Ngày đó trong lúc vô tình cô nàng phát hiện một cái thông báo sau – –

Thông báo giúp đỡ tìm người làm rơi đồ, ngày 13 tháng 9 tôi nhặt được năm tờ giấy đỏ ở tòa nhà cao tầng Điền Gia Bính, bạn học nào mất đồ mời liên lạc với tôi theo số điện thoại:

2716489162, thêm tôi xin ghi chú là “Bạn học bị mất giấy tờ”.

Bình luận phía dưới của topic này cũng rất náo nhiệt.

【Năm tờ giấy, nói không chừng là người ta tiện tay ném đi, làm gì còn ai tìm nữa. 】

【Lầu trên, tôi cảm thấy không thể đơn giản như vậy, chắc chắn có huyền cơ. 】

【Là giấy đỏ thế nào, phía trên có viết chữ không? 】

【Đột nhiệt bị gợi lòng hiểu kỳ. 】

【Tràn ngập tình tiết hồi hộp.】

Lâm Sơ Ngữ buồn chán đọc cái tin này, bấm ngón tay tính toán, ngày 13 không phải là ngày bọn họ thăm quan trường học sao, Hoắc Yên vì mất năm trăm tệ mà rầu rĩ rất lâu, mỗi ngày đều bớt ăn bớt mặc, trông đáng thương cực kỳ.

Có người nhặt được năm tờ giấy đỏ ở tòa nhà cao tầng Điền Gia Bính, giấy đỏ…

Lâm Sơ Ngữ đột nhiên mở to hai mắt, vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Yên: “Này, Yên Nhi, cậu xem một chút cái này có phải là năm trăm tệ cậu làm rơi không?”

Hoắc Yên còn chưa kịp phản ứng, Tô Hoàn đã nhận điện thoại nhìn trước, nói: “Không phải nói năm tờ giấy đỏ à?”

“Khẳng định không thể nói năm trăm tệ được, nếu không tất cả mọi người sẽ tìm người đó nhận tiền, làm sao biết được tiền của ai làm rơi, tiền cũng không biết tự nhận chủ mà?”

Tô Hoàn gật gù: “Cũng đúng, nếu nói thành năm tờ giấy đỏ, người mất thật sự khẳng định sẽ chú ý tới, người kia đúng là thông minh!”

Hoắc Yên lấy điện thoại di động của mình ra, thêm số điện thoại của người nọ: “Bất kể thế nào, cứ thử trước đã.”

Nếu quả thật là người tốt nhặt được, đúng là ông trời phù hộ.

Mấy phút sau, người kia đồng ý kết bạn với Hoắc Yên.

Tiểu Hào:?

Hoắc Yên: Tôi mất năm tờ giấy ở tòa nhà cao tầng Điền Gia Bính, nghe nói bạn nhặt được.

Tiểu Hào: Giấy gì?

Hoắc Yên gửi một mặt tờ một trăm tệ cho anh ta, người kia gửi qua một nụ cười tủm tỉm, nói: “Còn nhớ đặc điểm thế nào không?”

Hoắc Yên: Bởi vì năm tờ giấy từng được gấp thành trái tim nên hơi nhăn nhúm.

Tiểu Hào: Hẹn thời gian, tôi đem tiền trả cho cô, hoặc là trực tiếp chuyển khoản cho cô.

Hoắc Yên hẹn anh ta gặp vào buổi tối, thuận tiện cảm ơn đối phương thật tốt.

“Ôi chao, đây là cái vận may gì vậy! Mất tiền còn tìm lại được!” Lâm Sơ Ngữ cảm thán nói: “Yên Nhi, lần này vui rồi nhé!”

Tâm trạng Hoắc Yên rất vui, khóe môi không kiềm chế được cong cong cười: “Trên đời này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt.”

Tâm trạng sa sút liên tục mấy ngày nay bị thổi sạch.

“Cái gì, vẫn là bởi vì còn ở trường học, cậu vứt tiền bên ngoài xã hội thử coi, vài phút sau bị người ta nhặt đi tiêu sạch, bạn học trong trường tính cách tương đối tốt nhưng cũng không phải toàn bộ, chỉ có thể nói cậu gặp được người tốt.” Tô Hoàn nói.

Hoắc Yên liên tục gật đầu, tâm trạng tốt, Tô Hoàn nói gì cũng đúng.

Buổi chiều, cô gặp người kia ở nhà ăn, nam sinh tóc hơi dài, xoăn tự nhiên, tóc cắt ngang trán gần như che khuất đôi mắt, nhìn qua hơi gầy, mặc bộ quần áo lao động màu trắng.

Anh ta có vẻ không khéo ăn nói, đưa năm trăm tệ dúm dó cho Hoắc Yên liền xoay người rời đi, Hoắc Yên vội vàng gọi lại: “Này, tôi mời anh một bữa coi như cảm ơn anh đã nhặt được tiền của tôi.”

“Không cần.” Sắc mặt anh ta nhàn nhạt, giọng nói bình tĩnh: “Buổi tối nhà ăn bao cơm.”

Lúc này Hoắc Yên mới chú ý, anh ta đang mặc đồng phục của nhân viên nhà ăn, nhưng nhìn tuổi rõ ràng không hơn cô bao nhiêu, hẳn là sinh viên làm thêm ở nhà ăn.

“Vậy được, cảm ơn anh lần nữa.”

Nam sinh không nói nhiều, chỉ chắp tay hướng cô gật đầu, nói “Thiện tai” rồi rời đi.

Kỳ lạ.

Hoắc Yên không nghĩ nhiều, cầm năm trăm tệ quan sát tỉ mỉ, năm trăm tệ trước đó bị Phó Thời Hàn gấp thành trái tim, bây giờ nếp gấp vẫn còn, hẳn là tờ tiền cô làm rơi lúc trước.

Cô thở phào một hơi, cất tiền cẩn thận vào túi, tuyệt đối không thể làm mất, lần sau sẽ không có vận may được người ta trả lại như vậy.

Sau khi nam sinh đi vào nhà ăn, liền lấy điện thoại Nokia ra gọi cho Phó Thời Hàn.

“Nhận rồi, không nghi ngờ.”

Đầu dây bên kia, Phó Thời Hàn nói: “Cảm ơn, hòa thượng, chút nữa mời cậu ăn khuya.”

Hứa Minh Ý gật nhẹ, lại nhớ ra Phó Thời Hàn không nhìn thấy, thế là đáp: “Bần tăng có chút không hiểu hành động của cậu.”

“Không hiểu cái gì?”

“Tự móc tiền của mình lấp đầy túi người khác.” Hứa Minh Ý  gãi gãy cái đầu xoăn, tò mò nói: “Lần đầu tiên gặp bộ dáng này của cậu.”

Vì một người con gái.

Phó Thời Hàn thản nhiên nói: “Hòa thượng hôm nay cậu nói hơi nhiều.”

Hứa Minh Ý tin phật không ăn chay, thế là nói với anh: “A di đà phật, hồng trần nhiều khổ, hi vọng thí chủ đừng trầm mê trong mỹ sắc, nếu như cậu đồng ý, tối nay bần tăng có thể thức trắng đêm giảng kinh cho cậu, thu phí theo giờ, chỉ cần 288, nhận cả thanh toán chuyển khoản qua Bao.”

Phó Thời Hàn cười nhạt một tiếng: “Hôm nay hòa thượng đã nói dối phá giới, lấy cái gì độ ta.”

Hứa Minh Ý mím môi, vẫn nghiêm túc như cũ nói: “Thiện tai thiện tai, vì huynh đệ chi nghĩa, bần tăng cũng không phải không thể phá giới một lần, chắc Phật tổ sẽ tha thứ…”

Lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng tút tút.

Hứa Minh Ý cúp điện thoại, lắc đầu, mở thanh toán qua Bao ra, gửi một yêu cầu chuyển khoản đến Phó Thời Hàn.

**

Hoắc Yên cầm tiền liền lập tức chuyển khoản cho Phó Thời Hàn, biết nếu đưa tiền mặt cho anh, chắc chắn anh sẽ không nhận, tên này so với con mực còn khó bắt hơn, lại biết ăn nói, khẳng định sẽ tuôn ra một đống ngụy biện khiến cô á khẩu.

Dù sao từ trước đến giờ Hoắc Yên vẫn không cãi thắng Phó Thời Hàn, cô dứt khoát chuyển khoản, Phó Thời Hàn không muốn nhận cũng phải nhận.

Chuyển khoản được một lúc lâu, anh vẫn chưa trả lời lại, Hoắc Yên không biết anh đã nhận được chưa, thế là gọi cho anh một cuộc điện thoại.

Đầu giây bên kia loáng thoáng tiếng người nói chuyện, giọng nói của anh vẫn điềm đạm và quyến rũ như cũ: “Có chuyện gì?”

“Xin chào, em là Hoắc Yên.”

Đầu bên kia hình như phát ra tiếng xì khẽ: “Biết rồi.”

“Chính là… em trả lại anh năm trăm tệ.” cô dựa vào tường lạnh, tay vẽ vòng tròn bên trên: “Anh kiểm tra xem đã nhận được chưa.”

Bên kia trầm mặc.

“Phó Thời Hàn?”

“Bây giờ đang ở tổ thí nghiệm, hơi bận, tối nay gặp mặt.”

“Oh, gặp… gặp làm gì?”

“Có việc.”

“Vậy, vậy thì tốt, ở…”

“Chỗ gặp mặt đợi một lúc nữa anh sẽ nhắn tin cho em.”

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Yên cảm giác tâm trạng vất vả mãi mới buông lỏng lại bất ổn không thôi.

Cô và Phó Thời Hàn quen biệt thật ra rất bình thường, Phó Thời Hàn cho tới giờ đều coi cô như em gái, vừa trêu đùa vừa chăm sóc.

Nhưng trong đầu Hoắc Yên luôn cảm giác, là lạ, cuối cùng là lạ chỗ nào, cô không nói ra được, dù sao nhìn thấy anh, cô sẽ hồi hộp, anh xích lại gần là cô liền thở không nổi.

Phó Thời Hàn hẹn cô tại phòng sinh hoạt của hội sinh viên ở tầng hai.

Hoắc Yên nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đèn điện chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Phó Thời Hàn đứng trước bàn làm việc bằng gỗ, đầu ngón tay thon dài cầm mấy tờ tài liệu chăm chú đọc.

Giờ phút này mi tâm của anh bằng phẳng, ánh mắt cụp xuống, con ngươi dưới ánh đèn lộ ra mấy phần sâu sắc.

Dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông này, mê người đến cực điểm.

Hoắc Yên không dám quấy rầy anh, bước chân rón rén như thỏ con.

“Đóng cửa lại.”

Phó Thời Hàn không quay đầu vẫn phát hiện ra cô đang đi tới.

“Đóng cửa làm chi?” Bước chân Hoắc Yên dừng lại, kinh hồn bạt vía.

Phó Thời Hàn buông tài liệu trong tay xuống, hơi nâng đôi mắt đào hoa nhìn về phía cô: “Sợ anh?”

“Em mới không… không thèm sợ anh, anh có gì đáng sợ.”

“Đóng cửa lại, là không muốn có người nhàm chán quấy rầy.” Phó Thời Hàn vẫn giải thích một chút.

Hoắc Yên đi qua đóng cửa, so với Phó Thời Hàn, cô càng không muốn bị ai bắt gặp.

Nhưng đợi khi cô quay người, chẳng biết từ lúc nào Phó Thời Hàn đã đứng sau lưng, dọa cô liên tiếp lùi về phía sau, dựa lưng vào cửa.

Giống như trong quá khứ, anh vẫn thích cùng cô nói chuyện trong khoảng cách gần, dường như không đến gần thì không thể nghe thấy tiếng nói.

“Khi đi học, anh có để lại số điện thoại của anh.” Hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô, mềm mại ngứa ngứa: “Nước đổ đầu vịt, hửm?”

Giữa hè năm ngoái, anh trèo tường gặp cô, đưa số điện thoại của mình.

Cho nên, đây là muốn tìm cô sau thu tính sổ?

“Em đã gọi cho anh.” Trái tim Hoắc Yên đập thình thịch.

“Lúc nào?”

“Vừa mới…”

Cô thậm chí không dám nhìn vào mắt Phó Thời Hàn cũng có thể đoán được bây giờ mặt anh khó coi thế nào.

“Vừa mới.” Anh nhếch miệng cười nhạt: “Nhóc Hoắc, em muốn lừa anh sao?”

Hoắc Yên cắn môi dưới lộ ra chút trắng bệch, lưỡng lự nói: “Thật ra… là bởi vì không có điện thoại.”

Phó Thời Hàn cười lạnh: “Còn lừa tiếp.”

Hoắc Yên tiếp tục giãy dụa: “Muốn mượn điện thoại của bạn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại không biết phải nói gì.”

Phó Thời Hàn nhướng mày: “Nói về học tập của em, sinh hoạt của em, em gặp phiền phức gì, có bao nhiêu nam sinh trong trường tỏ tình với em, gần đây có chuyện vui, không vui gì… Những chuyện này còn cần anh nhắc nhở em?”

“Nhưng những chuyện nhàm chán này, anh muốn nghe sao?” Đôi lông mày thanh tú của Hoắc Yên xoắn xuýt, ngẩng đầu nhìn anh: “Chị nói anh bề bộn nhiều việc, anh có thời gian nghe em kể những chuyện này à.”

Phó Thời Hàn đột nhiên khựng lại, anh hùng hổ hăm dọa lại bị cô nhóc này vô thức đem quân đánh ngược khiến anh không biết trả lời thế nào.

Đôi mắt đen láy đơn thuần của Hoắc Yên nhìn Phó Thời Hàn, không biết có phải ảo giác hay không, cô lại cảm thấy anh hơi đỏ mặt.

“Chắn chắn sẽ có thời gian.” Phó Thời Hàn mất tự nhiên ho nhẹ: “Mối quan hệ của con người chính là, lâu lâu không liên lạc tình cảm sẽ nhạt đi, tin tức cả năm của em không có, lúc gặp anh sẽ lạnh nhạt hờ hững, muốn xây dựng lại quan hệ như trước, lại mất thời gian ở chung.”

“Ồ.” Hoắc Yên cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói của Phó Thời Hàn, cảm thấy có đạo lý, cho nên là do anh không muốn quan hệ giữa hai người lạnh nhạt nên mới muốn cô gọi điện cho anh.

“Vậy… vậy xin lỗi.”

Khóe miệng Phó Thời Hàn hơi có ý cười, ý vị sâu xa nói: “Còn nhiều thời gian.”

Bọn họ còn nhiều thời gian.

Hoắc Yên phát hiện, thật ra Phó Thời Hàn rất thích cười, bình thường anh treo cái mặt lạnh lùng, nhưng khi bí mật ở cùng với cô, luôn luôn thích cười.

Khi anh cười, đôi mắt không tự giác cong lên, nốt ruồi son nhàn nhạt nơi đuôi mắt cực kỳ động lòng.

Không đợi Hoắc Yên nhìn kỹ, Phó Thời Hàn quay lại bàn làm việc, anh cầm bút xoay tròn trên đầu ngón tay: “Hoắc Yên, em coi anh là gì của em?”

Hoắc Yên suy nghĩ, bước từng bước đến trước mặt anh, ngoan ngoãn gọi: “Hàn ca.”

Phó Thời Hàn rất giống anh trai, hướng dẫn từng bước: “Vậy anh trai cho em tiền, có nên nhận không?”

Dẫu sao cũng không phải anh trai ruột.

Hoắc Yên xoắn xuýt giây lát, đột nhiên nhanh trí cười nói: “Nếu anh là anh rể em, tiền này em không trả nữa.”

“Rầm” một tiếng, cái bút trên đầu ngón tay Phó Thời Hàn đột nhiên bị quăng lên bàn, dọa trái tim Hoắc Yên sợ hãi run rẩy.

“Em muốn anh làm anh rể em?” Giọng nói của anh âm u đáng sợ,

Hoắc Yên nghĩ thầm, người này đúng là lật mặt nhanh như chớp, tính khí cũng quá âm tình bất định.

Cô cảm thấy không thể để anh cứ bắt nạt như vậy mãi, thế là phản bác: “Đây không phải là vấn đề em có muốn hay không, suy nghĩ của em quan trọng sao, hai người là ba mẹ quyết định…”

Không chờ Hoắc Yên nói hết, Phó Thời Hàn nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Suy nghĩ của em, đối với anh mà nói rất quan trọng.”