“Yên Yên, anh thật sự rất muốn em.”
Hai ngày sau, tổ nghiên cứu nhận được một thông báo đấu thầu công khai của thư viện, thư viện cần một người máy trí tuệ nhân tạo ngày bình thường có thể giúp các bạn học vài vấn đề đơn giản, đồng thời cũng giảm bớt gánh nặng công việc cho các nhân viên thư viện.
Đại học S là trường đứng đầu trong nước về phát triển trí tuệ nhân tạo, có tài nguyên tốt như vậy, đương nhiên không cần tìm những công ty khác đặt hàng, dứt khoát để Giám đốc thư viện ra mặt, hi vọng các tổ nghiên cứu của khoa hỗ trợ lẫn nhau để có thể chế tạo ra một người máy phù hợp với yêu cầu sử dụng của thư viện.
Đương nhiên chi phí phát sinh trong quá trình sáng chế thư viện sẽ chi trả toàn bộ, còn thưởng tiền cho sinh viên tham gia nghiên cứu.
Dự án đấu thầu công khai người máy của thư viện, đối với các sinh viên mà nói là cơ hội tốt để rèn luyện, còn mấy giáo sư trong khoa dẫn tổ nghiên cứu đều kích động.
Trong báo cáo công khai của buổi họp, các tổ nghiên cứu đều dùng máy chiếu để thuyết trình về ý tưởng sáng tạo mới của mình.
Trải qua bước đầu sàng lọc, lựa chọn hai giáo sư Đinh Bái và Chu Nham dẫn tổ nhỏ của mình để tiến hành nghiên cứu tách biệt, về phần cuối cùng lựa chọn thiết kế người máy của tổ nào, sẽ cần phải nhìn vào sản phẩm cuối cùng.
Cạnh tranh công bằng, có thể đốc thúc các thành viên trong tổ hoàn thành công việc tốt hơn.
Trong cuộc họp công khai, Hoắc Yên phát hiện, Diêu Vi An cũng tới.
Trưởng nhóm nghiên cứu là do giáo sư Chu Nham dẫn dắt, chính là Hứa Văn Trì bạn trai Diêu Vi An, cho nên cô ta tới xem cũng không có gì lạ.
Đợi đến tan họp, Lâm Sơ Ngữ lôi kéo Hoắc Yên đi vào nhà vệ sinh.
Tòa nhà Văn Đức có tuổi đời từ lâu, lại ở nơi vắng vẻ sâu trong rừng nhỏ rậm rạp. Sau cơn mưa bầu không khí trong vườn hoa nhỏ rất trong lành, hoàn cảnh yên tĩnh, dưới bóng cây có một nam một nữ, tiếng nói chuyện không lớn nhưng rất rõ ràng.
“Bài phát biểu lần trước trong ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, anh và Phó Thời Hàn đều có tư cách, chủ nhiệm khoa lại chọn cậu ta, vốn là không công bằng. Văn Trì, lần này bất kể thế nào anh cũng không được chịu thua kém, không thể lại để cậu ta cướp được danh tiếng của anh.”
“Vi An, vì sao em lại phải nhất định tranh đua cùng cậu ta chứ, lần trước cậu ta được chọn làm đại diện sinh viên là thực chí danh quy, thành tích của anh mặc dù ngang với cậu ta nhưng cậu ta là chủ tịch hội sinh viên, điểm hạnh kiểm rất cao, anh lại không tham gia bất cứ hoạt động nào của sinh viên, đại diện cho sinh viên khẳng định không thể chọn anh.”
Giọng của Hứa Văn Trì không nóng không lạnh, hoàn toàn khác với giọng nói sắc bén của Diêu Vi An, một giọng như kim châm, một giọng như cục bông.
“Anh có tiền đồ một chút được không!” Diêu Vi An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Còn chưa tranh đấu anh đã nhận thua, sao tôi lại cùng anh ở một chỗ chứ.”
Cô ta tức giận quay người muốn bỏ đi, Hứa Văn Trì vội vàng giữ cổ tay cô ta lại: “Em đừng tức giận, anh đâu có nói không tranh đấu.”
Diêu Vi An quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nhất định phải giành được hạng mục thiết kế người máy lần này, không thể thua tổ bọn họ.”
Trong lòng Hứa Văn Trì thật ra không nắm chắc, tổ nghiên cứu của giáo sư Đinh Bái giành được không ít giải thưởng chuyên ngành trong và ngoài nước, nhất là Phó Thời Hàn, cậu ta không chỉ có kiến thức chuyên ngành giỏi mà còn có rất nhiều ý tưởng mới.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Diêu Vi An, Hứa Văn Trì cảm thấy áp lực rất lớn, mặc dù không có lòng tin nhưng vì muốn làm người đẹp vui vẻ, anh ta chỉ còn cách miễn cưỡng nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ dồn toàn lực, tranh thủ giành được hạng mục này.”
“Cái gì mà tranh thủ, anh nhất định phải giành được!” Diêu Vi An tức giận nói: “Không thể để em mất mặt.”
Hứa Văn Trì gật nhẹ, lại có chút lưỡng lự, nhỏ giọng nói nhỏ: “Chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, em còn chưa cho anh chạm vào người.”
Diêu Vi An lập tức lùi lại hai bước, cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?”
Hứa Văn Trì liên tục khoát tay: “Em đừng sợ, anh chính là… muốn cầm tay em.”
Ở bên nhau sắp được hai tháng, bình thường hoặc là dạo phố mua mua mua, hoặc chính là xấu hổ đi trên đường không có chuyện gì để nói, căn bản không giống với biểu hiện các cặp đôi yêu nhau nên có.
Hơn nữa Diêu Vi An đặc biệt cẩn thận, trong trường gần như không tiếp xúc nhiều với anh ta, sợ bạn bè gặp được sẽ xấu hổ.
Cái này nào giống cặp tình nhân, nhìn người ta trong rừng cây nhỏ anh anh em em, ôm ấp chim chuột với nhau, đó mới là yêu đương chứ.
Diêu Vi An nghĩ nghĩ, đưa tay tới: “Vậy cầm đi.”
Hứa Văn Trì cầm bàn tay trắng nõn tinh tế của cô ta, đặt trong lòng bàn tay của mình vuốt ve.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh ta, Diêu Vi An chỉ cảm thấy buồn nôn và dung tục, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt trong trẻo đẹp đẽ của Phó Thời Hàn, thế nên càng khó chịu không thôi.
Hai người nắm tay nhau một lát, Hứa Văn Trì vốn còn muốn tiến thêm một bước, may mà lúc này điện thoại vang lên, sau khi anh ta nhận điện thoại, nói: “Giáo sư Chu Nham gọi bọn anh tới họp, anh đi trước.”
“Mau đi đi.” Diêu Vi An như trút được gánh nặng phất tay áo.
Anh ta vừa rời đi, Diêu Vi An vội vàng lấy một tờ khăn giấy ướt từ trong túi ra, dùng sức lau bàn tay vừa mới bị anh ta cầm qua, trên mặt tỏ vẻ buồn nôn và kinh tởm, nhìn qua vô cùng dữ tợn.
“Ôi chao, cả người thoải mái sung sướng!” Lâm Sơ Ngữ từ trong nhà vệ sinh đi ra: “Ngại quá bụng không thoải mái, đợi lâu không.”
Hoắc Yên vội vàng che miệng của cô nàng lại, có điều đã không kịp, Diêu Vi An nhạy bén nhìn sang hướng hai người: “Ai?”
Hoắc Yên kéo Lâm Sơ Ngữ vội vàng bỏ đi, cũng mặc kệ Diêu Vi An có nhìn thấy hai người không, tóm lại nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Hoắc Yên không muốn chính diện đối đầu với cô ta, quá mệt mỏi.
Lâm Sơ Ngữ không hiểu hỏi: “Cậu lôi lôi kéo kéo tớ chạy đi đâu.”
“Vừa mới không cẩn thận nghe được chuyện không nên nghe, nhìn thấy cái không nên nhìn.”
Hoắc Yên vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nghĩ có nên nói chuyện của Hứa Văn Trì cho Phó Thời Hàn không, có điều nghĩ lại, thôi được rồi, nói hay không cũng không có ảnh hưởng, mặc kệ Hứa Văn Trì dồn toàn lực đấu tranh cũng được, tiêu cực biếng nhác cũng được, Phó Thời Hàn đều không sợ hãi.
**
Sau cuộc họp, liền chính thức bước vào giai đoạn nghiên cứu.
Lúc họp giáo sư Đinh Bái cũng ở đó, ông để Phó Thời Hàn chủ trì hội nghị, còn bản thân dự thính, thỉnh thoảng cho ý kiến chỉ đạo.
Hoắc Yên phát hiện, mỗi lần có thầy Đinh tham gia cuộc họp, Lý Trạm luôn biểu hiện cực kỳ tích cực—
“Em cảm thấy, nếu là người máy thư viện trí tuệ nhân tạo, phục vụ sinh viên khẳng định không thể thiếu.”
Phó Thời Hàn nói: “Có thể giải thích cụ thể suy nghĩ của cậu một chút.”
Lý Trạm kích động nói: “Có thể tinh chỉnh động tác phần tay của người máy, ví dụ như rót nước, đưa cà phê, thậm chí thêm một bước như trong cơ thể người máy chứa một máy pha cà phê, như vậy lúc bạn học đọc sách mà buồn ngủ, liền có thể uống được cà phê nóng.”
Ý tưởng này xuất hiện, bản thân Lý Trạm là người hiểu rõ nhất, mỗi lần tới thư viện đọc sách đau khổ muốn chết, muốn uống cà phê nâng cao tinh thần nhưng biết làm sao được vì quán cà phê dưới lầu là tư nhân nhận thầu, giá quá đắt.
Nếu như có người máy có thể cung cấp cà phê miễn phí, thật đúng là tạo phúc cho bạn học.
“Thêm nữa, người máy còn có thể làm ra các loại đồ ăn nhẹ, bánh bích quy, mùa đông cung cấp sữa bò, mùa hè cung cấp đồ ướp lạnh…”
Hứa Minh Ý bất chợt nói: “Nghe có vẻ rất hay, dứt khoát trực tiếp để người máy thư viện mở một quán cơm, bản thân tôi có thể nhận thầu việc đưa thức ăn.”
Mấy nam sinh không thèm kiêng dè cười ha hả, trên mặt cũng mang theo ý mỉa mai.
Lý Trạm đọc được từ trong ánh mắt của bọn họ có ý khinh miệt, biết bọn họ coi thường mình nghèo, nắm đấm của anh ta không khỏi siết chặt.
Hứa Minh Ý so với anh ta còn nghèo hơn, anh ta (Hứa Minh Ý) có tư cách gì trào phúng anh ta (Lý Trạm)!
Thầy Đinh Bái không nói ra quan điểm, chỉ nhìn nhóm người một chút, nói: “Mọi người có ý kiến xây dựng gì không.”
Đương nhiên, mọi người đều biết Lý Trạm hẹp hòi lại thù dai, vừa mới bị mất mặt, không ai muốn đối đầu trực diện với anh ta.
Lúc này Hoắc Yên chậm rãi mở miệng: “Em cảm thấy ý kiến của đàn anh Lý Trạm có mấy điểm không ổn.”
Cô là người có tính trực lai trực vãng, cũng mặc kệ có phải đắc tội với người ta hay không, nếu thầy đã đặt câu hỏi, cô có chuyện liền nói thẳng.
(*) Trực lai trực vãng (直來直往): Tính cách thẳng thắn, không thủ đoạn mưu mô.
“Với kỹ thuật trước mắt, cho dù là tinh chỉnh được động tác phần tay, vẫn rất khó làm được động tác không sai 100%, trong thư viện có nhiều sách và tài liệu quan trọng, nhỡ bị cà phê đổ lên, chẳng phải hủy sạch sao. Đây cũng là lý do thư viện không cho phép các bạn học mang đồ ăn đồ uống vào. Còn nữa, tiêu tốn nhân lực tài lực để tạo ra chức năng pha cà phê làm thức ăn nhẹ này, em cảm thấy không cần thiết, ở tầng một của thư viện có quán cà phê, cũng có thể cung cấp thức ăn nhẹ.”
Lý Trạm phản bác: “Nhưng ăn gì trong quán cà phê cũng cần tiền, người máy của chúng ta cung cấp miễn phí, đây cũng là để tiện lợi cho bạn học.”
“Nếu mỗi một bạn học đều tới chỗ người máy ăn miễn phí, chi tiêu hàng năm của thư viện tất nhiên sẽ phải tăng thêm một khoản ngoài định mức. Loại chức năng này nếu như được chúng ta nghiên cứu ra, đều không cần thi đấu nữa, trực tiếp dâng giải cho đối thủ đi.”
Thẩm Ngộ Nhiên vội vàng giơ tay nói: “Chúng ta có thể sắp xếp gián điệp vào trong quân địch, tặng ý tưởng hay như vậy cho bọn họ.”
Mấy nam sinh lại không nhịn được cười ha hả, sắc mặt Lý Trạm lúc xanh lúc đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói đến đạo lý rõ ràng, vậy tôi muốn nhìn xem, cô có cao kiến gì.”
Thật ra hiện tại Hoắc Yên ở trong tổ cùng lắm chỉ là đang trong giai đoạn học tập, rất nhiều ý kiến cô đều không được chen miệng vào. Hoắc Yên nhìn về phía Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn gật nhẹ đầu ra hiệu cô không cần lo lắng, có ý tưởng gì có thể nói ra.
“Có thể nhập tất cả kho dữ liệu vào máy chủ trong đầu người máy, phân loại kiểm tra, tăng hiệu suất tìm kiếm tài liệu cho các bạn học đến mượn sách.”
Lý Trạm hừ nhẹ: “Điểm này, tất cả máy tính trong thư viện đều có thể làm được, muốn người máy làm làm gì.”
Hoắc Yên suy nghĩ nói: “Phòng chính của thư viện ở tầng năm, phòng phụ ở tầng mười bảy, ngoại trừ mười phòng đọc chủ yếu bên ngoài, còn rất nhiều phòng đọc sách có tài liệu. Bạn học bình thường muốn nắm rõ vị trí cụ thể của những phòng đọc này vẫn cần tốn nhiều sức.”
“Nhiều khi bạn học dù biết sách muốn tìm ở phòng học nào, nhưng đối với việc phòng học cụ thể ở đâu vẫn có chút mơ hồ, phải hỏi thăm khắp nơi mới có thể tìm được. Sau đó lại phải căn cứ theo mã sách để tìm kiếm giá sách, rồi cẩn thận tìm kiếm từng dãy một, quá mất thời gian. Người máy, nhìn chung có thể là nhân vật đảm nhận vai trò hướng dẫn thông minh, trực tiếp định vị chính xác vị trí ở giá nào tầng mấy hàng mấy, như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian tìm kiếm sách, nếu có vài tân sinh viên thật sự không tìm được vị trí, còn có thể nhờ người máy dẫn đường.”
Hoắc Yên nói một hơi, sau đó thấp thỏm quan sát mọi người: “Suy nghĩ của em là như vậy, phương án cụ thể còn cần các đàn anh xây dựng thêm trong quá trình nghiên cứu.”
Thẩm Ngộ Nhiên suy nghĩ: “Điều này thật ra không khó, mã hóa cụ thể của tài liệu thư viện có sẵn, trực tiếp nhập vào là được rồi, thiết lập thêm một hệ thống định vị, điều này cũng không khó, tớ thấy được.”
Hứa Minh Ý: “Thần Châu Hành (một trong 3 mạng di động lớn nhất TQ), cậu nói được thì được.”
Thẩm Ngộ Nhiên: “Đầu óc cậu có vấn đề phải không.”
Hứa Minh Ý nở một nụ cười tỏa nắng rực rỡ với anh ta, ranh mãnh, khiến người ta có xúc động muốn đánh cho một trận.
Tâm trạng hồi hộp của Hoắc Yên bị hai người này pha trò mất tăm mất tích.
Giáo sư Đinh Bái cũng lộ ra nét mặt khá hài lòng: “Bạn học Hoắc Yên đã có một khởi đầu tốt, tiếp theo mọi người phía dưới có ý tưởng gì, đều có thể lên trên này trình bày, có thể thực sự phục vụ bạn học là quan trọng hàng đầu, tiếp theo là giảm bớt gánh nặng cho nhân viên công tác. Trí tuệ nhân tạo là cái gì, không phải là vì cung cấp sự thuận tiện trong sinh hoạt hàng ngày cho mọi người sao, giải phóng sức lao động, có thể làm được việc người khác không thể, hi vọng mọi người có thể ghi nhớ điều này.”
Lúc tan họp, Thẩm Ngộ Nhiên cầm bả vai Hứa Minh Ý, cười khoái chí: “Biểu hiện hôm nay của lão nhị rất xuất sắc, đi nào, tớ mời cậu uống cà phê.”
“Đi đâu uống, thư viện sao?”
“Ahahaaa, nghịch ngợm.”
Phó Thời Hàn dắt tay Hoắc Yên: “Đi thôi, đi cọ (*) cà phê của Thẩm Ngộ Nhiên.” Anh quay đầu nói: “Mọi người cùng đi đi, không cần khách sáo với thằng nhóc này.”
(*) Ý là đi uống chùa.
Vất vả cả ngày, mấy thanh niên nhanh chân đi ra ngoài, chuẩn bị thư giãn một chút: “Thẩm ca em có thể gọi pizza không, đói quá.”
“Còn đòi ăn pizza, sao cậu không lên trời đi! Nhiều nhất… mời mỗi người một cái màn thầu lớn.”
“Có thể như thế sao, đồ đàn ông nhỏ mọn, khó trách không tìm được bạn gái.”
“Nói như các cậu có thể tìm được ấy.”
…
Tiếng cười đùa của mọi người xa dần, Lý Trạm đương nhiên sẽ không đi theo bọn họ, sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, món nợ hôm nay anh ta sẽ nhớ kỹ, không để bọn họ đắc ý quá lâu, cứ chờ xem.
**
Tổ nghiên cứu nhận được một hạng mục của thư viện, chính thức bắt đầu làm việc.
Mỗi người đều có phần công việc riêng, Thẩm Ngộ Nhiên phụ trách phần các bộ phận cơ thể, mấy người Hứa Minh Ý phụ trách bộ phận truyền cảm, còn Hướng Nam phụ trách phần thực hành, Phó Thời Hàn phụ trách phần quan trọng nhất, phần kiểm soát, hay còn gọi là não chủ điều khiển của người máy.
Hoắc Yên vì muốn đuổi kịp tiến độ của mọi người, ngoại trừ giờ lên lớp, trên cơ bản phần lớn thời gian còn lại đều ngâm mình trong phòng nghiên cứu, một phần nhỏ thời gian khác ngâm mình trong thư viện, tìm đọc tài liệu, hi vọng có thể giúp một tay.
Thư viện rất yên tĩnh, Hoắc Yên cũng cố gắng thả nhẹ bước chân.
Những cuốn sách to nặng tản ra một hương vị cổ xưa nào đó, cô cầm điện thoại di động, căn cứ theo hướng dẫn phía trên đi vào giá sách trong cùng, đếm lần lượt mã số sách, một đường nhìn qua, phát hiện bộ sách lập trình muốn tìm nằm ở tầng trên cùng của giá sách.
Cô cố gắng nhón chân lên, nhưng cuối cùng vẫn không đủ trình độ.
Chiều cao, không may a.
Hoắc Yên chuẩn bị tìm xung quanh một cái ghế chuyên để lấy sách, sao một phòng đọc lớn như vậy, một cái ghế nhỏ cũng không tìm thấy, tất cả đều bị người khác mang đi rồi?
Quay lại bên cạnh giá sách, cô hít một hơi thật sâu, kiễng mũi chân thành một góc vuông với mặt đất, sau đó vất vả với lên tầng trên cùng.
Còn một chút xíu nữa là sẽ tới.
Đầu ngón tay của cô đã chạm được phần rìa sách cứng rắn, cố gắng đẩy nó ra ngoài.
Đúng lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên vươn qua đỉnh đầu, trực tiếp nhấc quyển sách ra.
Hoắc Yên ngẩng lên liền bắt gặp khuôn mặt anh tuấn của Phó Thời Hàn, lông mày dày rậm hơn nhếch lên, lông mi vừa dài vừa cong, đuôi mắt thoáng qua ý cười thản nhiên.
Anh dương dương tự đắc cầm sách trong tay: “Cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Hoắc Yên thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo cánh tay anh: “Em tìm được trước mà!”
Phó Thời Hàn nhíu mày, khí định thần nhàn nói: “Làm sao bây giờ, hiện giờ nó ở trong tay anh.”
“Vậy cũng không được, phải theo quy tắc.” Hoắc Yên lý thẳng khí hùng nói: “Thứ tự trước sau biết hay không!”
“Ừm.” Phó Thời Hàn gật đầu, giả vờ muốn trả sách về chỗ cũ: “Vậy tự em lấy đi.”
“Này!”
Nhìn cô tứ giận phồng má giống như cá vàng, Phó Thời Hàn cảm thấy chơi rất vui, thế là cúi người xích lại gần cô: “Nếu không, cầu xin anh đi.”
Cầu anh cái đại ma vương, không có cửa đâu!
“Anh đi đây.” Phó Thời Hàn quay người định bỏ đi, Hoắc Yên vội vàng giữ góc áo ở eo anh.
“Đừng đi.”
Bạn gái gì chứ, hàng tặng kèm nạp thẻ điện thoại thì có!
Cô thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy mong Phó chủ tịch giơ cao đánh khẽ, giúp em lấy sách.”
“Giơ cao đánh khẽ không phải dùng như vậy, đồ ngốc.” Phó Thời Hàn vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô: “Thế này đi, thơm bạn trai em một cái, bạn trai sẽ lấy giúp em.”
Anh cúi người chỉ vào mặt mình.
Trong lòng Hoắc Yên oán thầm, trên đời này nào có kiểu bạn trai như vậy, lại nghĩ tới Diêu Vi An, bạn trai người ta nghe lời cỡ nào, nói cái gì chính là cái đó, không hề phản kháng.
Hoắc Yên kéo cổ áo Phó Thời Hàn xuống, nhẹ nhàng thơm lên má anh.
Nhiệt độ cơ thể anh hơi thấp, lành lạnh, cảm giác làn da bóng loáng.
Khóe môi Phó Thời Hàn nở nụ cười xấu xa, đưa sách vừa lấy cho Hoắc Yên, trong nháy mắt cô đang vui mừng vì nhận được sách, anh thuận tay giữ cằm cô hôn xuống.
Bất ngờ bị hôn khiến Hoắc Yên lui về phía sau mấy bước, bị anh ép dựa vào bên cạnh giá sách, sách trong tay cũng rơi xuống.
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hương vị của cô vừa thơm vừa ngọt, mềm mềm như mật khiến người ta không nhịn được nhấm nháp.
Anh không nhanh không chậm, dịu dàng cố chấp mở hàm răng cô ra, đầu lưỡi đột nhập vào bên trong quấn lấy lưỡi cô, khi thì liếm khi thì cắn.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu khắp không gian tạo một quầng sáng nhàn nhạt giữa hai người.
Hoắc Yên bị trêu đùa hai má đỏ bừng, khẽ đẩy anh, nói: “Đang ở thư viện, anh… anh tự trọng có được hay không.”
Xung quanh yên tĩnh, có vẻ toàn bộ phòng đọc sách chỉ có hai người bọn họ.
Phó Thời Hàn động tình, lại ngậm lấy đôi môi của cô: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác, người khác cần gì phải chú ý đến anh.”
Anh quyết tâm, có lúc giống như bị trói buộc bởi quy củ, có lúc lại tùy ý không hề theo quy củ.
Phó Thời Hàn chính là như vậy, mới khiến cho cô có cảm giác rực rỡ và phóng khoáng, ngay bên cạnh cô, không phải cao cao tại thượng, khát vọng không thành.
Hoắc Yên không giãy giụa nữa, hơi hé miệng, ngẩng đầu hùa theo nụ hôn của anh.
Đi theo quy tắc của anh.
Hai người hôn nhau không biết bao lâu, đến tận khi có tiếng động bên cửa truyền đến, mới dần dần ngừng lại.
Hơi thở của cô hỗn loạn, đôi môi ửng lên sắc anh đào đỏ bừng, trên người có mùi thơm ngọt ngào khiến Phó Thời Hàn cảm giác dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế, anh xích lại gần, nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô.
Hơi thở nóng bỏng của anh khiến cơ thể Hoắc Yên không tự giác run rẩy.
Bên tai truyền tới giọng nói nhẫn nhịn của anh —
“Yên Yên, anh thật sự rất muốn em.”
**
Lạc Dĩ Nam có tiết muộn nhưng quên cầm sách giáo trình, khu ký túc xá lại cách khu giảng đường khá xa, nên cô nàng liền nhờ Hoắc Yên buổi chiều mang qua cho mình, cô sẽ đến phòng nghiên cứu của tòa nhà Dật Phu lấy.
Vừa bước vào tòa nhà liền bắt gặp Hướng Nam ra ngoài ăn cơm tối.
Cả chiều Hướng Nam ngâm mình trong phòng nghiên cứu viết biểu thức số học, cả người mệt mỏi, không nâng nổi tinh thần, tóc cũng rối bù, Hứa Minh Ý đi bên cạnh anh ta cũng một quả đầu ổ gà như vậy.
Thật sự giống hai kẻ từ trên núi xuống.
Lạc Dĩ Nam biết, Hướng Nam ngoại trừ thuộc tính “muộn tao” bên ngoài còn có bí mật không thể để người khác biết, chính là đỏm dáng.
Mỗi ngày trước khi ra ngoài đi học, anh ta sẽ dùng nửa tiếng để tạo kiểu tóc, chải chuốt bản thân không dính một hạt bụi, trên người còn tỏa ra hương thơm thoang thoảng nào đó.
Nước hoa của đàn ông ít nhiều sẽ có chút mạnh mẽ, nhưng Hướng Nam không phải thế, anh ta chỉ mong mình sạch sẽ thơm tho ngào ngạt, trời sinh yêu thích cái đẹp, chỉ đến thế mà thôi.
Lúc đó anh ta, cũng coi như là thiếu niên thanh tú trắng trắng xinh xinh.
Mà bây giờ, áo jacket màu đen rộng thùng thình kết hợp cùng quần jean, trên mặt đeo một cặp kính giả nhã nhặn, giọng kính hơi lệch, râu ria chỗ tóc mai có vẻ chưa kịp cạo, chắc cảm thấy mỗi ngày chỉ sinh hoạt ở ba điểm thẳng hàng, ngâm mình trong phòng nghiên cứu không cần gặp người.
Không ngờ, xuống ăn một bữa cơm, vậy mà lại có thể gặp mối tình đầu.
Phản ứng đầu tiên theo bản năng của Hướng Nam, chính là lấy cái kính đen xấu xí kia xuống, chuyện thứ hai là tìm một cái khẩu trang mặt khỉ đeo lên che mặt.
Hôm nay lười biếng, còn chưa thèm cạo râu!
Chết rồi.
Lạc Dĩ Nam thu hồi ánh mắt, tay tìm đồ trong túi, mặt không cảm xúc đi ngang qua anh ta.
Thẩm Ngộ Nhiên: “Em đến tìm Yên Yên à, đang ở trên tầng, 3504.”
“Cảm ơn.”
Hướng Nam không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Dĩ Nam, lại thoáng nhìn những hạt tuyết rơi trên bờ vai cô.
“Tuyết rơi rồi.” Hứa Minh Ý nói.
Thẩm Ngộ Nhiên: “Ối, không mang ô.”
Hướng Nam vội vàng nói: “Để tớ quay lại cầm.”
Anh ta nói xong đang muốn đi theo hướng Lạc Dĩ Nam, lại bị Thẩm Ngộ Nhiên từ đằng sau kéo cổ áo: “Lấy cái gì, đại lão gia, vài bông tuyết có là gì.”
Nói xong lôi Hướng Nam đi về phía nhà ăn: “Gia chết đói rồi.”
Hướng Nam không nhịn được quay đầu, không biết có phải ảo giác của anh ta không, anh ta thấy bóng dáng cuối cầu thang, hình như dừng lại một chút.
**
Tất cả mọi người đi ăn cơm, Hoắc Yên nhờ Hứa Minh Ý mua giúp cô một suất cơm mang lên để cô đỡ phải đi xuống hứng gió lạnh.
Lý Trạm thấy Hoắc Yên cố gắng như vậy, anh ta cũng không còn ý định đi ăn cơm, ngồi ở vị trí đối diện cô, cầm điện thoại di động luyện kỹ năng nghe và khẩu ngữ trên phần mềm học tiếng Anh.
“Hollo, my namelee, wheretherestroom…”
Tiếng Anh của anh ta rất không đúng tiêu chuẩn, mang theo hương vị địa phương nồng đậm, mà âm mũi của anh ta cũng khá nặng, Hoắc Yên nghe xong cũng bắt đầu cảm thấy mũi mình sắp hít thở không thông.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lý Trạm: “Anh có thể im lặng một chút không, hoặc là ra ngoài đọc.”
Lý Trạm nói: “Văn phòng chính là dùng để học tập, hơn nữa, bên ngoài lạnh như thế, bảo tôi ra ngoài, tại sao tự cô không ra?”
Hoắc Yên biết anh ta cố ý, nhiều lời vô ích, cô vùi đầu tiếp tục ghi công thức toán học.
Bản nháp dày đặc công thức, bên tai tiếng Anh ồn ào khiến đầu Hoắc Yên ong ong, ngay cả không khí trong phòng cũng trở nên ngột ngạt.
Cô cầm sách đi ra cửa, Lý Trạm còn nhàn hạ mỉa thêm một câu: “Đi thong thả, không tiễn.”
Hoắc Yên dựa vào lan can ngoài ban công tiếp tục tính toán, gió lạnh thổi tới ngược lại giúp cô tỉnh táo không ít, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, trôi chảy viết biểu thức toán học ra.
Tích tụ trong lồng ngực bỗng nhiên được khai thông, cảm giác rất tốt.
Lúc này Lạc Dĩ Nam đi lên lầu, chạm mặt Hoắc Yên đang đứng ngoài ban công, cô bạn hơi kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đứng ngoài, rất lạnh.”
Hoắc Yên bĩu môi: “Trong phòng có một vị đại Phật gia tính tình rất khó chịu, đuổi tớ ra ngoài chứ sao.”
Lúc đầu cô tính không so đo, chưa từng nghĩ Lạc Dĩ Nam đi qua đá văng cửa phòng ra.
Gió lạnh thổi vù vù vào trong căn phòng ấm áp, Lý Trạm hít một hơi: “Bị bệnh hả?”
Trong di động của anh ta còn đang phát tiếng Anh của đài BBC.
Hoắc Yên vội vàng lôi kéo Lạc Dĩ Nam đang xanh mặt tới trước bàn làm việc của mình, nhét sách vào tay bạn: “Cậu không phải còn có tiết sao.”
Lạc Dĩ Nam không định đi, đập mạnh sách lên bàn, nhìn về phía Lý Trạm: “Anh kia, anh có ý gì.”
Hoắc Yên nhìn dáng vẻ này của Lạc Dĩ Nam, rất giống dân giang hồ.
Lý Trạm cau mày liếc cô nàng một cái: “Ý gì là ý gì.”
“Ngoài trời rất lạnh, anh đuổi bạn tôi ra ngoài học, còn anh đại lão gia lại vểnh mông bắt chéo chân ngồi trọng phòng, khỏi phải nói, thật lợi hại.”
Lý Trạm hừ lạnh: “Là tự cô ta muốn ra ngoài, tôi không đuổi cô ta đi.”
Hoắc Yên nhỏ giọng nói: “Tôi bảo anh mở nhỏ âm lượng một chút, anh lại cố tình mở càng to, đây không phải là có chủ đích không muốn cho người ta học tập hả.”
Lý Trạm đương nhiên có lý lẽ của bản thân: “Cô làm bài cũng là học, tôi nghe tiếng Anh cũng là học, à, cô được phép học còn tôi không được phép sao, không có đạo lý.”
Lúc anh ta nói những câu này, còn tăng thêm âm lượng điện thoại, cố ý hướng sang bàn Hoắc Yên.
Lạc Dĩ Nam thấy rõ, đúng là dạng nhân vật lưu manh đê tiện điển hình, cô cũng lười nói nhảm, tiện tay cầm điện thoại Huawei đang đặt trên bàn của anh ta, đi tới bên cạnh cửa sổ.
“Này! Cô định làm gì!” Lý Trạm thấy điện thoại di động của mình bị đoạt mất, anh ta nhảy thẳng tới muốn giật lại, Lạc Dĩ Nam nói: “Cẩn thận, tay tôi trơn, không cẩn thận sẽ rơi xuống.”
Hoắc Yên nhìn ra ngoài cửa số, phía dưới gần cửa sổ chính là hồ Minh Kính rất lớn, điện thoại rơi xuống, đoán chừng ngay cả nước cũng không bắn lên nổi.
Lạc Dĩ Nam trầm giọng nói: “Hai lựa chọn, một, ra ngoài niệm tiếng Anh của anh, hai, đổi di động mới.”
“Cô đừng có ức hiếp người quá đáng!” Lý Trạm tức giận nói: “Tôi coi cô là con gái mới không thèm chấp nhặt với cô.”
“Vậy còn phải cảm ơn anh đã nhường tôi.” Lạc Dĩ Nam cười lạnh: “Điện thoại muốn hay không muốn.”
Lý Trạm cũng không tin cô sẽ thật sự ném xuống, nhiều lắm chỉ làm dáng một chút mà thôi, con gái bây giờ đều như vậy, bắt người ta buông vũ khí đầu hàng, một khóc hai nháo ba thắt cổ, anh ta sẽ không để mình bị mắc bẫy.
“Có bản lĩnh cô ném đi, không có bản lĩnh thì cút ngay.”
Hoắc Yên thấy đuôi mắt Lạc Dĩ Nam khẽ giật giật, thầm nghĩ không ổn rồi, đang muốn can ngăn bạn bỗng thấy ngón tay của cô nàng buông lỏng, điện thoại rơi ra ngoài.
Hoắc Yên vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, điện thoại thật sự bị rơi vào trong hồ, bọt cũng không nổi lên.
Từ đầu cô cũng nghĩ Lạc Dĩ Nam chỉ giả vờ một chút, cho nên không ngăn cản, không ngờ cô gái này, làm thật!
Lý Trạm thấy tay Lạc Dĩ Nam trống không, sửng sốt mấy giây mới phản ứng —
Cô nàng thật sự ném điện thoại của anh ta xuống hồ!
Anh ta đột nhiên nổi điên, xông về phía Lạc Dĩ Nam: “Tôi giết cô!”
Lạc Dĩ Nam đang đứng gần cửa sổ, không thể lùi lại, trực tiếp bị Lý Trạm bóp cổ, đẩy ra ngoài cửa sổ: “Tôi xxx cô.” (Editor: Chỗ này bị đổi chữ rồi, chắc từ bậy bạ ấy, các nàng tự hiểu nhé.)
Hoắc Yên giật nảy mình vội vàng xông tới kéo tay Lý Trạm: “Anh buông cậu ấy ra, quá nguy hiểm, muốn giết người phải không.”
Nửa người Lạc Dĩ Nam nhanh chóng bị anh ta đẩy ra ngoài cửa sổ, lúc này Lý Trạm không suy nghĩ được gì, xúc động làm việc bất chấp hậu quả.
Hoắc Yên chỉ còn cách cố gắng giữ chặt tay Lạc Dĩ Nam.
Lạc Dĩ Nam dĩ nhiên không phải loại con gái cam tâm bị sức mạnh khống chế, cô nàng nhấc chân đá một phát, giày cao gót trúng vào chỗ hiểm của Lý Trạm, Lý Trạm bất ngờ bị đau, lùi lại phía sau mấy bước đâm vào cái bàn bên cạnh.
Hoắc Yên tranh thủ kéo Lạc Dĩ Nam lại, nhìn cổ bạn bị bóp nổi một vòng đỏ, lo lắng hỏi: “Sao rồi, có cần tới phòng y tế không?”
Lạc Dĩ Nam ho nhẹ, khoát tay ra hiệu không có việc gì.
Còn Lý Trạm sau khi bớt đau đớn, muốn nhào qua định đánh Lạc Dĩ Nam, Hoắc Yên sợ anh ta lại làm tổn thương bạn mình, vội vàng chắn trước mặt Lạc Dĩ Nam.
Lý Trạm đỏ mắt, bất chấp tất cả, nắm đấm theo quán tính rơi trên lưng Hoắc Yên, không ngờ cổ tay bị người ta chặn lại.
Đau đơn theo dự đoán không xuất hiện, Hoắc Yên quay đầu, thấy Phó Thời Hàn chẳng biết đi vào từ lúc nào.
Môi mỏng của anh hơi nhếch, đôi đồng tử đen kịt sâu không thấy đáy, đuôi mắt thấp thoáng tia lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
“Cậu dám đánh người phụ nữ của tôi?”