Tiểu Ôn Nhu

Chương 11: Kết nạp hội viên mới




“Cô gái đó là bạn gái Phó Thời Hàn sao?”

Trong phòng tập múa, từng hàng thiên nga trắng nhẹ nhàng nhảy múa.

Luyện tập đá chân, kiễng chân nhảy lên cao, đồng thời rút chân về, động tác cực nhanh mà thuần thục, khiến cho mặt đất phát ra một tiếng vang nhẹ.

Cả lớp chỉ có Hoắc Tư Noãn có thể hoàn thành động tác đá chân này hoàn mỹ như vậy.

Tóc mai của Hoắc Tư Noãn đẫm mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, bỏ qua bạn học xung quanh, một mình ở phía sau thực hiện động tác.

Mấy nữ sinh ngồi chụm lại một nhóm, vụng trộm đánh giá cô ta, ánh mắt trao đổi với nhau.

Một nữ sinh hắng giọng, dùng âm thanh mà Hoắc Tư Noãn có thể nghe thấy, nói: “Các cậu biết không, tối muộn hôm qua, Phó Thời Hàn nghiêm khắc dạy dỗ một nam sinh ở dưới lầu ký túc xá nữ số ba.”

“Nghe nói nam sinh đó đêm khuya gây ồn ào mất trật tự.”

“Lúc ấy tớ ở hiện trường, gây ồn ào mất trật tự là thật, nhưng không phải là  nguyên nhân quan trọng nhất, mấy ngày nay thường có nam sinh đứng dưới lầu ký túc xá nữ tỏ tình, cũng không thấy hội sinh viên nhúng tay vào.”

“Vậy thì vì sao?”

“Là cô gái kia.” Nữ sinh cố ý nói to: “Nghe chính miệng Phó Thời Hàn thừa nhận, những cô gái khác có thể, nhưng cô gái đó, không được.”

“Òa.” Nữ sinh thốt ra một tràng hâm mộ, cảm thán: “Là phim thần tượng ư, cô gái đó là bạn gái Phó Thời Hàn sao?”

“Không biết, nhưng khẳng định hai người có quan hệ không bình thường.”

Trong lúc nói chuyện, mấy nữ sinh thỉnh thoảng nhìn thoáng sắc mặt Hoắc Tư Noãn, nhưng khiến bọn họ thất vọng là, từ đầu tới cuối sắc mặt Hoắc Tư Noãn đều bình thường, không thay đổi chút nào.

Tận đến khi Hoắc Tư Noãn hoàn thành xong đông tác, lấy khăn tay lau mặt, mấy nữ sinh kia vẫn không buông tha dò hỏi cô ta: “Ôi, Tư Noãn, Phó Thời Hàn nhà cậu có chuyện gì vậy, sao lại cùng em gái năm nhất… ừm, dây dưa không rõ?”

Khóe mắt Hoắc Tư Noãn hiện lên tia sáng lạnh lẽo, thoáng qua rất nhanh rồi biến mất, khóe miệng nở ra nụ cười, lạnh nhạt nói: “Ừm, cô bé đó là Hoắc Yên, em gái tớ.”

“Ồ!”

Lúc này đến lượt các nữ sinh xung quanh ngạc nhiên: “Thì… thì ra là em gái cậu à, cái này khó trách, Phó Thời Hàn có thể che chở như vậy.”

“Đúng vậy, trước kia không nghe nói cậu còn có em gái ruột.”

“Xem ra Phó Thời Hàn rất để ý mặt mũi của Tư Noãn mới quan tâm nữ sinh kia như vậy.”

“Đúng rồi, tôi còn nghe nữ sinh đó gọi Phó Thời Hàn là anh trai.”

“Xem ra không phải vấn đề gì, ôi chao các cậu thật lắm chuyện, suy nghĩ linh tinh rồi.”

Các nữ sinh cười nói hi ha, bên ngoài nịnh hót Hoắc Tư Noãn, mấy phần thâm tình giả ý, Hoắc Tư Noãn đã không muốn so đo, cô ta trực tiếp vào phòng thay đồi, lúc quay người, khóe miệng còn nhuộm ý cười lập tức tan thành mây khói.

**

Hội sinh viên tuyển thêm người mới, Lâm Sơ Ngữ kéo Hoắc Yên đi đăng kí.

Lúc đầu Hoắc Yên không muốn tham gia hội sinh viên, nhưng không chịu được Lâm Sơ Ngữ năn nỉ cầu xin, nói hai người tham gia hội, sau này cùng một chỗ mới có bạn, thành viên của hội sinh khẳng định là người nghiêm khắc, cậu không sợ tớ bị người ta ăn tươi nuốt sống sao.

Hoắc Yên bất đắc dĩ nói: “Tát cả mọi người đều là bạn học, nào có khoa trương như vậy.”

“Có, thật sự có!” Lâm Sơ Ngữ kéo tay cô nài nỉ: “Hội sinh viên nước sâu như biển, một mình tớ thật sự có chút sợ hãi.”

Mặc dù trước kia có nghe người ta nói qua, thành viên của hội học sinh là tổ chức cực kỳ quan liêu, những người nịnh hót bợ đỡ như cá gặp nước, cương chính ngay thẳng lại bị xa lánh…

Nhưng  đây đều là tin đồn, cụ thể thế nào, Hoắc Yên cũng không biết.

Nhưng cô tin tưởng, Phó Thời Hàn có thể trở thành chủ tịch hội sinh viên, rõ ràng lời đồn không thể tin hết.

Nhân phẩm của Phó Thời Hàn, mọi người rõ như ban ngày, gần như có thể nói không chút tì vết.

Hoắc Yên vẫn theo Lâm Sơ Ngữ đến đăng ký, giống như Lâm Sơ Ngữ nói, đại học nên trải nghiệm nhiều mới biết mình thật sự muốn là cái gì, am hiểu cái gì.

Hai cô không giống Lạc Dĩ Nam, rất rõ ràng mình thích Hip hop cho nên không chút do dự tham gia câu lạc bộ nhảy đường phố, cũng không giống Tô Hoàn, luôn tham gia những câu lạc bộ kỳ quái, ví dụ câu lạc bộ chuyện đùa mà chẳng buồn cười, câu lạc bộ nghiên cứu dị năng, còn có câu lạc vườn trường đại mạo hiểm, vân vân.

Hoắc Yên cùng Lâm Sơ Ngữ, xem như là hai sinh viên bình thường nhất trong phòng ngủ.

Hội sinh viên ra đề thi vòng sơ khảo khá đơn giản, nhưng trước đêm thi Hoắc Yên cũng đã chuẩn bị trước, học thuộc toàn bộ thông tin của trường trên website, viết hết ba mặt giấy, ghi chép rõ ràng.

Lâm Sơ Ngữ thấy thế, kinh ngạc cực kỳ: “Sao cậu viết nhiều thế, cái này… là cậu tham gia thi cuối kỳ à!”

“Dù sao cũng đều là thi, nếu là thi thì cần phải chuẩn bị cẩn thận.”

Lâm Sơ Ngữ gật gù nói: “Nghe nói cậu là người có điểm đại học cao nhất khoa chúng ta, thật lợi hại.”

Đứng chờ bên ngoài, nam sinh nghe thấy Lâm Sơ Ngữ nói, hừ một tiếng: “Đầu năm nay, thi cử không đại biểu cho có năng lực, hội sinh viên tuyển người cũng không phải muốn tìm một con mọt sách.”

Hoắc Yên nhớ rõ cậu ta, vừa rồi đọc danh sách thi, cậu ta là người cuối cùng, hình như tên là Tưởng Tuấn Khải.

Lâm Sơ Ngữ bất mãn bĩu môi, nhỏ giọng kinh bỉ: “Thi viết nộp cuối cùng, suýt chút bị loại, có tư cách gì nói người khác.”

Hoắc Yên bảo Lâm Sơ Ngữ đừng nói nữa, tương lai có thể làm việc cùng nhau, không nên trở mặt.

Vòng phỏng vấn cuối cùng ở một văn phòng khác, bởi vì phía dưới hội sinh viên có Ban Truyền thông, Ban Tổ chức, Ban Sự kiện, Ban Chương trình, còn có các ban hậu cần khác nhau nữa.

Lâm Sơ Ngữ biết vẽ thủ công và có kỹ năng PS, cho nên vào Ban Truyền thông, Hoắc Yên chọn tới chọn lui, cảm thấy vẫn là Ban Chương trình tương đối hợp với mình, không cần năng khiếu gì, chỉ cần nghiêm túc làm việc là được.

Vòng phỏng vấn có khoảng hơn hai mươi sinh viên, mỗi lần bốn người đồng thời phỏng vấn. Hoắc Yên không ngờ, cái tên nam sinh Tưởng Tuấn Khải kia, lại cùng lần phỏng vấn với cô.

Lúc bước vào phòng phỏng vấn, Tưởng Tuấn Khải liếc Hoắc Yên một cái, ánh mắt rõ ràng mang theo ý kinh thường.

Nơi phỏng vấn là phòng họp của hội sinh viên, ngay phía trước là bàn gỗ dài để họp màu nâu, trước bàn có mấy vị trợ lý và trưởng ban đang ngồi.

Mặc dù đều là đàn anh đàn chị khóa trên, nhưng bọn họ ăn mặc trịnh trọng, nghiêm túc đứng đắn, dáng vẻ nghiêm trang không khác biệt lắm so với phỏng vấn xin việc.

Không khí này, cũng khiến cho những sinh viên tham gia phỏng vấn mang tâm thái đến đây chơi chút không khỏi khẩn trương lo lắng.

Mà Hoắc Yên phát hiện, nam sinh ngồi nghiêm chỉnh bên trái, lại là chủ tịch hội sinh viên Phó Thời Hàn.

Anh mặc bộ quần áo nghiêm chỉnh, tư thể ngay ngắn thẳng tắp, so với nam sinh bên cạnh cao hơn hẳn một cái đầu.

Ánh nắng từ sau song cửa xiêu vẹo chiếu vào, tia sáng tỏa ra làm nổi bật làn da trắng nõn của anh, mắt rũ xuống, lông mi che đi đôi mắt tĩnh lặng, trong tay anh cầm tập hồ sơ của sinh viên tham gia phỏng vấn, cẩn thận nhìn xem.

Trên sống mũi cao thẳng, còn đeo thêm một cặp kính gọng vàng viền mỏng.

Kính mắt là kính không độ, căn bản anh không hề cận thị. Không hiểu vì sao, Hoắc Yên thấy dáng vẻ này của anh lại liên tưởng đến câu “mặt người dạ thú”.

Nghe nữ sinh bên cạnh xì xào bàn tán, nói trước kia Phó Thời Hàn từ Ban Chương trình đi lên, cho nên lần này Ban Chương trình phỏng vấn, anh cũng tham gia dự thính.

Phỏng vấn chính thức bắt đầu, trưởng Ban Chương trình Thẩm Ngộ Nhiên bắt đầu đặt câu hỏi. (Editor: Chắc chỗ này tác giả nhầm, ở chương năm Thẩm Ngộ Nhiên là trưởng Ban Truyền thông.)

Câu hỏi cũng không khó, ví dụ như lí do ra nhập hội sinh viên, vì sao lựa chọn Ban Chương trình, hiểu biết thế nào về Ban Chương trình, sau đó hỏi một chút về cách xử lý một vấn đề.

“Cấp ba các bạn từng đảm nhiệm chức vụ gì?” Câu hỏi này là của Thẩm Ngộ Nhiên.

Đầu tiên có hai nữ sinh thành thật trả lời, có người làm đại diện cho lớp, có người làm lớp trưởng, còn Tưởng Tuấn Khải trên mặt mang theo vẻ đắc ý, tự tin cất cao giọng: “Lúc học cấp ba tôi là chủ tịch hội học sinh, nhậm chức ba năm, cho nên đối với những việc cần làm sau khi tham gia hội sinh viên rõ như lòng bàn tay, có thể dễ dàng nhậm chức.”

Mấy vị trợ lý gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, riêng chỉ có Phó Thời Hàn, qua mấy vòng phỏng vấn rồi mà ngay cả đầu cũng không nâng, cũng không hỏi gì.

Anh vốn chỉ dự thính, chủ yếu đặt câu hỏi và ra quyết định giao cho nhóm người Thẩm Ngộ Nhiên.

Đến phiên Hoắc Yên trả lời, cô chỉ có thể thành thật nói: “Không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì.”

Phó Thời Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhàn nhạt, thẳng tắp nhìn về phía cô, hỏi một câu: “Vậy dựa vào điều gì bạn cho rằng, mình có đủ năng lực để đảm nhận công việc của Ban Chương trình?”

Hoắc Yên không ngờ Phó Thời Hàn lại hỏi, rõ ràng trước đó còn là Hàn ca của cô, không hỏi người khác không nói một chữ mà lại đưa ra câu hỏi sắc bén cho cô.

Nhưng Hoắc Yên suy nghĩ rất nhanh, Phó Thời Hàn không phải là người vì tình riêng mà việc không theo lý lẽ, khả năng của Hoắc Yên so với những người kia ban đầu có kém một chút, anh yêu cầu nghiêm khắc với cô, cũng là thường tình.

Hoắc Yên chọn từ ngữ để trả lời: “Tôi không có kinh nghiệm, nhưng muốn thử một chút, tôi… tôi cam đoan, nếu như có thể thuận lợi vượt qua, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, hoàn thành tốt mỗi việc trong tay.

Thái độ của cô chân thành, cũng không giống kiểu nói láo, điều này khiến mấy vị trợ lý rất hài lòng.

Mà Tưởng Tuấn Khải lại tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Có những việc không chỉ dựa vào cố gắng là có thể làm tốt, mà cần phải có đầu óc, đầu năm nay nhiều người vượt qua kiểm tra, nhưng có mấy người chân chính được việc?”

Thẩm Ngộ Nhiên cười xấu hổ: “Bạn học, xin đừng ngắt lời bạn học khác trả lời.”

Tưởng Tuấn Khải tùy ý nhún vai: “Ngại quá nha.”

Lúc này ánh mắt của Phó Thời Hàn mới chậm rãi nhìn về phía Tưởng Tuấn Khải, đáy mắt hiện lên một tia lạnh buốt.

Sau đó Thẩm Ngộ Nhiên lại đưa ra một câu hỏi: “Các bạn nghĩ động cơ ra nhập hội sinh viên là gì?”

Hai nữ sinh phía trước trả lời là hi vọng nhờ cơ hội này để rèn luyện bản thân, hoặc là có thể thông qua hoạt động tập thể quen biết thêm nhiều bạn mới.

Đến lượt Tưởng Tuấn Khải, cậu ta hiển nhiên đã có chuẩn bị, cho nên rất tự tin: “Tôi hi vọng thông qua năng lực của mình, thay đổi thói quen nội bộ của hội sinh viên, để hội sinh viên có thể chân chính vì sinh viên mà làm việc.”

Thẩm Ngộ Nhiên và trợ lý liếc nhau, hiển nhiên không ngờ cậu ta sẽ nói như vậy.

Tưởng Tuấn Khải ho nhẹ một tiếng: “Các anh có lẽ không biết, trước kia khi còn đảm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh, tôi đã tiến hành ba cải cách lớn, quét sạch thói quan liêu trong nội bộ tổ chức, giúp hội học sinh có diện mạo rực rỡ hẳn lên, cụ thể của ba cải cách kia, có trong lý lịch của tôi rất rõ ràng, tôi sẽ không nói thêm. Tôi tin tưởng năng lực lãnh đạo và năng lực tổ chức của tôi, là cái các anh cần.”

Trong tay Phó Thời Hàn trùng hợp đang cầm bản lý lịch của Tưởng Tuấn Khải, thuận tay lật thêm vài trang, lít nha lít nhít chữ của cậu ta viết về các tình huống cải cách.

“Thật tỉ mỉ nha.” Thẩm Ngộ Nhiên nhận lấy bản lý lịch, nhìn kỹ một chút.

“Đó là đương nhiên.” Trên mặt Tưởng Tuấn Khải tràn đầy vẻ đắc ý.

Hoắc Yên lườm trộm Tưởng Tuấn Khải một cái, không nhìn ra, cậu ta thật sự có bản lĩnh, khó trách kiêu ngạo vậy.

Nhưng người hoàn toàn không có kinh nghiệm như cô so với cậu ta, rõ ràng yếu thế hơn rất nhiều.

Lúc này, Phó Thời Hàn đột nhiên mở miệng: “Câu hỏi cuối cùng, có thể trả lời được, trực tiếp được chọn vào Ban Chương trình.”

Tưởng Tuấn Khải vung tay vung chân, nóng lòng muốn thử.

Lại thấy sắc mặt Phó Thời Hàn không gợn sóng, môi mỏng khẽ mở: “Văn phòng Đoàn ở đâu?”

Lời vừa bật ra, tất cả mọi người đều ngây người, ngay cả Thẩm Ngộ Nhiên cũng kinh ngạc quay đầu nhìn Phó Thời Hàn: “Hàn… Hàn tổng, sao cậu hỏi câu đơn giản thế?”

Không phải cố ý giúp cô nhóc kia à!

Đương nhiên Tưởng Tuấn Khải không nghĩ tới, cậu ta gầm lên: “Cái này tính là câu hỏi sao! Ít nhất anh cũng phải hỏi câu mang tính kỹ thuật một chút chứ, câu hỏi này thậm chí đầu óc đột nhiên nhiên bị chập cũng có thể trả lời được.”

Mặt Phó Thời Hàn không thay đổi nhìn mấy người, giống như không định đổi câu hỏi.

Thẩm Ngộ Nhiên ôm đầu, xác định đúng là Phó Thời Hàn muốn tạo cơ hội cho cô nhóc kia: “Các bạn trả lời đi, trả lời đúng thì coi như đỗ.”

Nhưng mà, vốn cho rằng ai cũng biết câu trả lời, hai nữ sinh phía trước lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời được.

“Cái này… tôi không biết.”

“Xin lỗi, không biết.”

Thẩm Ngộ Nhiên nhíu mày, thấy cũng hiểu được, tân sinh viên vừa mới vào trường, lại không tiếp xúc với công việc hành chính, không biết văn phòng Đoàn ở đâu cũng rất bình thường.

Mà Phó Thời Hàn nhướng mày nhìn về phía Tưởng Tuấn Khải, giọng nói mang theo ý chế nhạo: “Tưởng đại chủ tịch, cậu có thể trả lời không?”

Sắc mặt Tưởng Tuấn Khải rất khó coi: “Loại chuyện vớ vẩn này làm sao tôi biết.”

Thế là ánh mắt Phó Thời Hàn chậm rãi quét về phía Hoắc Yên: “Bạn biết không?”